• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ổ Hồng Huyết Lang.

Ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ miệng động, cỏ dại mọc đầy làm cho lối vào càng bí hiểm. Những giọt nước long lanh đọng lại trên cành lá, khắp nơi một mảnh xanh um tươi tốt.

Huyết Lang đã biến mất. Xung quanh không có đồ vật gì dùng được, vách động trong cùng có thể thấy được vết tích do Mộ Dung Tiểu Thiên lưu lại. Bao phủ mặt đất là tầng cỏ mượt mà.

Bạch Vân vui thích nhìn lên đỉnh huyệt động.

- Tiểu Thiên ca ca, hạt châu kia thật đẹp.

Mộ Dung Tiểu Thiên tìm kiếm xung quanh nhưng không thu hoạch được gì. Cuối cùng nhìn sang viên dạ minh châu trên đỉnh đầu.

- Bạch Vân có cách nào lấy nó xuống không?

- Tiểu Thiên ca ca, em thấy khó lắm, rất cao nữa.

- Thật không có cách nào sao?

- Thực ra thì có nhưng mà mất sức cùng thời gian lắm.

- Cách nào?

Mộ Dung Tiểu Thiên mắt sáng lên.

- Rất đơn giản, chúng ta chặt cây làm thang. Nhưng làm thế rất vất vả.

- Vất vả cũng làm, thứ kia có thể bán vài trăm kim tế đó chứ.

Mộ Dung Tiểu Thiên cười khà khà.

- Trước kia anh vì mấy kim tệ mà liều mạng đào quặng đó.

Bạch Vân mím miệng cười:

- Anh thật là! Người gì mà gan lỳ, nhưng làm người cũng phải lên như thế, không bỏ cuộc trước khó khăn, không bao giờ chịu thua.

- Em đừng có tâng bốc nữa, anh sẽ sướng chết mất. Em chờ anh nhá, anh đi đốn cây.

Mộ Dung Tiểu Thiên tự nhiên mà xưng anh gọi em.

- Em đi cùng anh.

Bạch Vân theo sau.

Huyệt động nằm ở chân đồi, tầm nhìn rộng mở cùng với sông hồ thảo nguyên. Bên cạnh là dãy núi liên miên trập trùng, rất dễ dàng để thấy được mấy gốc đại thụ.

Mộ Dung Tiểu Thiên chặt những cây thân to bằng cẳng tay, còn Bạch Vân lấy dây bện chúng lại.

Có lẽ lâu lắm rồi mới có dấu tích con người qua đây, nên việc tìm cây đúng theo ý muốn rất khó, dần dần hai người đi càng xa khỏi nơi khởi hành.

Cho đến khi cách huyệt động 300 mét, sau một hồi chặt chém hai người cũng chỉ cần 1 cây nữa là đủ. Mộ Dung Tiểu Thiên càng thêm cố gắng tìm kiếm.

Tên trai chặt xong một cây cuối cùng, nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Vân mà đau lòng.

- Nghỉ một chút đi.

- Ừ.

Bạch Vân lau đi mồ hôi trên trán.

- Tay em…

Tiểu Thiên nắm lấy đôi tay nhỏ, những ngón tay mềm mại giờ này đã phồng rộp.

- Không sao đâu anh Thiên à.

Bạch Vân đỏ mặt.

- Sưng đỏ lên rồi đây này còn nói không có việc gì?

Mộ Dung Tiểu Thiên lạt, hắn vươn tay vứt sợi dây trên tay nàng, kéo Bạch Vân ngồi xuống, nghiêm túc dặn:

- Được rồi, em nghỉ ngơi, anh làm cho xong.

Bạch Vân mỉm cười không trả lời, chỉ là mặt lại càng đỏ.

- Cứu, có ai không! Quý ông quý bà mau đến cứu ta đi! Cứu, cứu trẻ em không nhà …

- Oái, em có nghe tiếng kêu cứu không?

Mộ Dung Tiểu Thiên hoài nghi nhìn xung quanh.

- Cứu tôi với! Có Ai không! Trên tôi có mẹ già 80, dưới có con gái 7 tuổi, cứu đi mà! …

- Cứu với! Có người không! Ông bà nội ngoại, hàng xóm láng giềng, bà con thân thích, cháu chắt chụt chịt cứu em bé đáng thương này với! Hix hix…

Đôi trai gái bật cười, chẳng những nghe được mà còn rành mạch từng chữ.

- Ở bên kia.

Bạch Vân cười mủm mỉm.

- Đi, đi xem.

Mộ Dung Tiểu Thiên kéo Bạch Vân chạy.

Mảnh rừng phía trước dần bằng phẳng, cây cối vốn rậm rạp bắt đầu thưa dần, tiếng kêu cứu càng ngày càng to. Kèm đó là tiếng hổ gầm gào.

- Là cấp 4 ma thú Bạch Cảnh Tiểu Hổ.

- Ừ.

Bạch Vân đáp nhẹ theo sát Mộ Dung Tiểu Thiên. Hai người cẩn thận đi về phía trước, ma thú cấp 4 không phải dễ đùa.

Hai người lặng lẽ ẩn thân, cách đó 100 mét phía trước có một người đang ở trên cây, chân trái bị nhuộm đỏ máu tươi, miệng không ngừng kêu cứu. Dưới đất có một con hổ dài 6 mét cao 3 mét.

Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn lướt qua người ở trên cây thì biến sắc, quát nhẹ:

- Ặc, anh hùng, mịa nó thật không ngờ lại đúng là anh hùng!

Từ khi bắt đầu làm gamer đến nay Tiểu Thiên chưa bao giờ kinh ngạc đến thế! Đối diện với người thợ mỏ, đối diện với đàn Huyết Lang, đối diện với Solas, đối diện với ba anh em Mạc Thiên. Sự rung động so với bây giờ không đáng nhắc đến.

Anh hùng, là nhân vật xuất hiện khi có người chơi lên lv 40, Quán Rượu là nơi duy nhất có thể chiêu mộ. Vậy mà bây giờ có một tên chân thật trước mặt hắn.

Mộ Dung Tiểu Thiên nghi nhớ rõ ràng đoạn giới thiệu của Anh Hùng:

- Sau 3 lần chuyển chức người chơi lên cấp 40, Anh Hùng sẽ xuất hiện tại Quán Rượu được mở ở các thành lớn. Ban đầu anh hùng level bằng 0, không hạn chế nghề nghiệp, sinh ra ngẫu nhiên (Random). Người chơi chiêu mộ anh hùng mình thích bằng Anh Hùng Thạch, một khối một anh hùng, (Anh Hùng Thạch xuất hiện trong Nhiệm Vụ Bất Khả Thi hoặc giết BOSS trí tuệ level 50 ), n Hấp Dẫn điểm chiêu mộ được n anh hùng. Chưa được gọi anh hùng không thể rời đi Quán Rượu.

Nhưng hiện tại người chơi cao nhất mới có lv 17, không ngờ anh hùng đã xuất hiện, hơn nữa vô chủ, ở giữa nơi hoang sơn dã lĩnh. Trên đầu người kêu cứu mạng kia rành rành hai chữ Anh Hùng chứng minh tất cả.

- Tại sao lại như thế?

Mộ Dung Tiểu Thiên đến bây giờ vẫn không thể tin được nhỏ giọng nói với Bạch Vân.

- Em chịu.

Bạch Vân trau mày.

- Cứu hay không đây?

- Anh quyết định.

Bạch Vân trả lời bình tĩnh, đôi mắt trong sáng chớp chớp, nàng cười ghé sát bên tai Tiểu Thiên:

- Tiểu Thiên ca ca, hình như ở bên anh luôn xẩy ra những việc rất kỳ lạ nhá.

Tim Tiểu Thiên loạn một nhịp, hơi thở như lan của nàng mơn trớn vành tai hắn, trong mũi ngửi được hương thơm nhàn nhạt. “Đáng chết, ta làm sao vậy?” Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm mắng bản thân, mười năm trước tâm hắn đã chết, hắn còn tư cách để yêu nữa sao?

- Cứu, nhất định phải cứu.

Tiểu Thiên thẳng lưng cố gắng bình tĩnh lại:

- Nếu cứu hắn bọn mình nhất định sẽ biết tin tức gì đó, nếu may mắn đây có thể là nhiệm vụ ẩn dấu của hệ thống.

- Khó lắm.

- Cùng nhau lên thế nào?

Mộ Dung Tiểu Thiên không thể không trưng cầu ý kiến của Bạch Vân.

- Không thể cứng đối cứng được.

- Vậy có sáng kiến gì không?

- Em làm cạm bẫy, anh nhử nó vào nhá.

Bạch Vân nhãn nhặn.

- Em biết cơ quan thuật?

Trên đời này nhân tài vô số, Mộ Dung Tiểu Thiên đâu phải là người duy nhất tự nghĩ ra kỹ năng.

Sẽ có người thắc mắc, ai mà chả làm được bẫy! Vâng, nhưng hoàn toàn khác biệt nhau, cho bạn đào hố sâu 10 mét để hãm hại người khác thì phải mất bao nhiêu thời gian? Thêm nữa bên ngoài phải ngụy trang thật tốt cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Tốt quá, cần anh hỗ trợ không?

Mộ Dung Tiểu Thiên nói nhanh, tên anh hùng kia sắp không trụ được bao lâu nữa.

- Cảm ơn anh, anh không giúp gì được đâu.

Sau vài phút Bạch Vân hoàn thành công việc, nhìn không ra một chút dấu hiệu của cái bẫy.

- Anh cần phải làm gì?

- Anh chỉ cần nhử Bạch Cảnh Tiêu Hổ chạy theo, cạm bẫy của em không tác dụng đối với anh.

Bạch Vân tự tin.

Tiểu Thiên gật đầu cất bước tiến lên.

- Ê ê, Vị đang ngồi trên cây kia, khỏe không! Cần tôi hỗ trợ không?

- Woa, đại ca, anh chính là vầng mặt trời rực rỡ sưởi ấm trái tim sắp đông lạnh của em; Ực (luốt nước miếng)

- Anh là ngọn hải đăng soi đường chỉ lối cho em; Anh giống như cha mẹ, cho em sinh tồn cùng hi vọng, đại ca ca, anh cứu đứa nhỏ đáng thương này với! Nhất định phải cứu đó!

Mộ Dung Tiểu Thiên dở khóc dở cười, anh hùng gì mà như thằng vô lại ngoài đường thế. Tiểu Thiên chú ý đến biểu hiện của Bạch Cảnh Tiêu Hổ một bên hỏi:

- Chú mày từ đâu tới?

- Cánh Cửa Anh Hùng. Không biết tên đáng chết nào sử dụng sớm truyền tống trận, dẫn đến bug tự động sinh ra nhóm anh hùng đầu tiên. Song Quán Rượu vẫn chưa được mở, thế là chúng ta bị quăng ra chỗ khỉ ho cò gáy này. Đáng chết, đáng chết…

- Biết Rồi.

Mộ Dung Tiểu Thiên mất kiên nhẫn:

- Thế cậu đã làm gì khiến con hổ này tức giận như vậy?

Tiểu Thiên tiếp cần Bạch Cảnh Tiêu Hổ 15 mét mà nó vẫn cứ bình chân như vại, chỉ gầm gừ chộp bắt về phía cái cây.

- He he, không có gì, chỉ là đói bụng quá nướng hai hổ con con ăn.

Tên Anh Hùng nghiêm mặt.

- Ngươi

Tiểu Thiên há hốc miệng, bản thân trải nghiệm cảm giác bị Hồng Huyết Lang truy đuổi, không ngờ vẫn có kẻ so với mình hung ác hơn.

- Mịa ngươi thật quá độc ác.

Mộ Dung Tiểu Thiên thở sâu bình tĩnh, cơ bắp xiết lại bật lên, phát động Mị Ảnh Phiêu Di xông thẳng đến Bạch Cảnh Tiêu Hồ.

Mắt thấy sắp chém tới nơi, con Bạch Cảnh Tiêu Hổ nhẩy bật lùi tránh thoát, cái đuôi mạnh mẽ quật đến Tiểu Thiên. Chênh lệch 30 lv đâu phải là chuyện đùa! Hắn ngập bụng tránh thoát một đòn. Mũi kiếm chống đất mượn lực, cơ thể lộn 1 vòng, trường kiếm một lần nữa chém xuống đỉnh đầu còn hổ.

- Dam tay = 2 !

Mộ Dung Tiểu Thiên cả kinh thân thể xuống đất rồi không dám dừng lại, chạy thục mạng về phía Bạch Vân.

- Gào.

Bạch Cảnh Tiêu Hổ gầm lên, thân thể bắn ra, giống như một mũi tên đuổi theo Tiểu Thiên.

May mà lần trước cộng hết vào nhanh nhẹn. Vì khoảng cách ngắn, Bạch Cảnh Tiêu Hổ chỉ chạy mấy bước Tiểu Thiên đã chạy đến chỗ Bạch Vân rồi.

Một tiếng nổ lớn, mặt đất chấn động, tiếp đó là tiếng gầm rú của Tiêu Hổ.

- Mau đánh chết nó.

Bạch Vân lúc này đã đứng bên cạnh cạm bẫy, ma pháp Băng Tiễn sơ cấp lối đuôi nhau lao xuống.

Bạch Cạnh Tiêu Hổ lúc này bị mấy cái chông đâm vào cơ thể, vết mau loang lổ. Cạm bẫy cũng không sâu nhưng chặt chẽ giữ chân con hổ không cho nó động đậy.

Mộ Dung Tiểu Thiên chỉ có thể đứng xem, bản thân mình là chiến sĩ, không có công kích từ xa. Dù sao con hổ kia cũng sắp chết rồi, bản thân mình đứng bên cổ vũ động viên là ổn.

- Cố lên Bạch Vân, kiên trì nhất định thắng lợi!

- Ngồi mát ăn bát vàng.

Bạch Vân trừng mắt với Tiểu Thiên.

Tên con trai cười ngượng:

- Đã vậy, anh xem xét tên anh hùng kia nhá?

- Ừ, dù sao anh đứng ở đây cũng vô dụng.

- Gào!

Đúng lúc này, Bạch Cảnh Tiêu Hổ rống lên giận dữ, đập gẫy mấy cái chông, mạnh mẽ nhẩy lên, cực kỳ hung ác vọt tới Bạch Vân. Mộ Dung Tiểu Thiên vội vàng kéo Bạch Vân sang một bên. Bạch Cảnh Tiêu Hổ thấy mình lao vào khoảng không, lúc chạm đất quay người lại tiếp túc đánh về phía hai người.

- Chạy!

Hắn vặn thân thể tránh thoát đồng thời trường kiếm đâm vào bụng con hổ.

Bạch Cảnh Tiêu Hổ rất tức giận! Cái đuôi quật ngang đánh bay Bạch Vân đến 6 mét. Sau đó nó lại nhanh chóng đuổi theo nàng.

Thật không ngờ con súc vật này lại hiểu tránh mũi nhọn đánh chỗ yếu. Mà lúc này Bạch Vân gần hết máu căn bản không có cơ hội tránh né. Bạch Cảnh Tiêu Hổ vọt lên, nàng khó thoát khỏi cái chết.

- Aaa!

Tiểu Thiên hét lớn, xương khớp toàn thân giòn hưởng, thân thể mang theo 6 đạo hư ảnh như quỷ mị xuất hiện bên người Bạch Vân, tay trái thành trảo vẽ lên một đường cong tuyệt mỹ.

- Đinh

Người chơi Ta Là Một Tên Trộm lên cấp 10, có thể đến các đại thành chuyển chức.

- Đinh

Người chơi Ta là Một Tên Trộm thành công tự nghĩ ra kỹ năng, 2 May Mắn, 3 Ngộ Tính, thưởng danh vọng 5000.

- Mời người chơi Ta Là Một Tên Trộm đặt tên cho kỹ năng.

Mộ Dung Tiểu Thiên bỏ mặc thanh âm hệ thống, Bạch Cảnh Tiêu Tiêu Hổ đã chết hắn chạy đến bên Bạch Vân:

- Bạch Vân, em không sao chứ?!

Sắc mặt Bạch Vân trắng nhợt, nàng rất đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi.

- Em. Em không sao

Nàng cười nhăn nhó, bỗng nhiên thân thể bắt đầu nhạt dần, Bạch Vân biến mất.

Bị đá ra khỏi mạng. Vì sao? Chỉ có người tinh thần lực suy yếu nghiêm trọng mới gặp phải dạng này! Nhưng Bạch Vân! Tên trai ngây ngẩn….

Hắn rất lo lắng cho Bạch Vân, nhưng giờ phải mở bảng thuộc tính, hình như vừa rồi mình sáng chế skill mới.

Kỹ năng:

1 – Mị Ảnh Phiêu Di – TRUNG CẤP, 10 Lực Lượng, 20 Nhanh nhẹn, tốc độ di chuyển 6x, 10 công kích tốc độ, trừ 80MP/giây, không thời gian hồi skill.

10% miss đánh

5% thuần di trong bán kính 2 km. (Thăng cấp kinh nghiệm;0/10000)

Mị Ảnh Phiêu Di đã lên trung cấp, thảm nào vừa nãy tốc độ nhanh hơn không ít.

Xem tiếp:

2: (Chưa đặt tên) sơ cấp, 20 lực lượng, 10 thể chất, 30% Dam Tay, 5% cơ hội Damage 2x. Hồi skill 2 phút.

(Dịch giả: Mọi người có thấy cái giới thiệu thuộc tính chưa biết tên này thiếu 1 cái gì không?)

Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng vui sướng được bao nhiêu bởi Bạch Vân làm hắn không an tâm. Thêm nữa, cho dù skill ngon không chuyển chức được mà reset nhân vật thì có tác dụng gì?

- Gọi là Tán Hồn Thiết Trảo đi

Nhặt hết vài thứ linh tinh từ Bạch Cảnh Tiêu Hổ, Mộ Dung Tiểu Thiên thở dài phiền muộn:

- Đi xem tên Anh Hùng kia đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK