Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chợt nghe một tiếng hét lớn:
- Đứng lại!

Không thứ gì có thể khiến Mặc Dạ Vũ dừng lại.

Nhưng một tiếng hét đó lại khiến cho vụt dừng chân.

Khi ông ta đứng lại, trong lòng đã khẳng định, cái giá để ông ta dừng lại cái chết của kẻ bảo ông ta đứng lại. Phải giết.

Người quát ông ta dừng lại là Liễu Ngũ.

Liễu Tùy Phong dùng một giọng kích động mà bình thường tuyệt đối không thể thấy được ở hắn, quát lớn:
- Kẻ nào muốn đụng vào quan tài của bang chủ, phải giết Liễu Tùy Phong ta trước.

... Liễu tổng quản quả nhiên là Liễu tổng quản!

... Liễu Ngũ quả nhiên là huynh đệ của bang chủ!

Mặc Dạ Vũ dừng bước nhưng không quay người. Liễu Ngũ nói dứt lời, ông ta lại bắt đầu tiến lên.

Tay ông ta vẫn đặt trên cán đao bên hông.

Đúng lúc này, bóng xanh nhoáng lên, trước quan tài Lý Trầm Chu đã có thêm một người.

Liễu Tùy Phong

Mặc Dạ Vũ vẫn không dừng lại, từng bước, từng bước tiến tới.

Hơn nữa ông ta còn cười. Ông ta cực kỳ ít cười, cơ hồ đã không còn biết cách cười là như thế nào nữa, nụ cười của ông ta trông cực kỳ khó coi:
- Cũng được. Giết ngươi trước miễn lưu hậu họa.

Năm bước.

Khoảng cách giữa Mặc Dạ Vũ và Liễu Tùy Phong chỉ còn lại năm bước.

Đao vương và Thủy vương trán mướt mồ hôi, hai tay siết chặt.

“Triệu tỷ tỷ” còn chưa trở về, chủ lực của họ chỉ còn lại có Liễu Tùy Phong.

... Liễu tổng quản ngài không thể bại!

... Liễu tổng quản ngài không thể chết!

Bốn bước.

Đường thập lục thiếu bật cười. Chuyện của Quyền Lực bang và họ Mặc đương nhiên không liên quan tới họ Đường hắn.

Mộ Dung Thế Tình cũng nheo mắt cười. Mộ Dung thế gia đương nhiên cũng không cần phải tranh vũng nước đục này... Bản thân ông ta tựa như cũng biết khi mình nheo mắt mỉm cười trông rất giảo hoạt, rất ưa nhìn. Chỉ có loại nam tử thành niên như ông ta mới có loại ưa nhìn trí tuệ như vậy.

Ba bước.

Ba bước là một khoảng cách đưa tay chạm tới được.

Càng huống hồ còn có đao.

Liễu Tùy Phong lại không có đao.

Nhưng Liễu Tùy Phong là một người rất tuyệt. Người trong võ lâm đều biết hắn “tuyệt”. Hắn ra tay có “Tam tuyệt”, nhưng Tam tuyệt này dù là đại ca kết nghĩa Lý Trầm Chu của hắn cũng không nắm bắt được. Thậm chí Lý Trầm Chu đã từng đùa rằng: Nguyện dùng một nửa giang sơn đổi lấy ba đòn tuyệt sát của hắn, nhưng cũng không đổi được.

Rút đao.

Mặc Dạ Vũ cuối cùng cũng rút đao.

Một thanh đao quán chú tính mệnh cả đời, huyết khí toàn thân, tự nhiên là không hề tầm thường.

Nhưng đao của Mặc Dạ Vũ lại không có đao.

Chỉ có chuôi đao.

Cùng lúc đó, ánh đao lóe lên.

Người hòa khí kia đã ra tay.

Hắn nhảy tới sau lưng Liễu Tùy Phong, trong lúc Liễu Ngũ đang tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Mặc Dạ Vũ, đột ngột xuất thủ!

Sức một đao này đủ động quỷ thần, kinh thiên địa!

Nói chi đến ra tay trong tình hình như hiện tại.

... Một đao này tự nhiên là nhất kích tất sát.

Một đòn tất sát.

Nhưng Liễu Tùy Phong đã sớm chờ hắn rồi.

Khi hắn ra tay, Liễu Ngũ vụt quay người, toàn lực xuất thủ.

Một cánh tay bay lên không trung.

Ngón tay thon dài mà mạnh mẽ, thanh tú nhưng lộ khớp xương.

Máu tươi.

Tay trái Liễu Ngũ đã biến mất.

Sắc mặt hắn trắng bệch như đao.

Người hòa khí thì đã ngã xuống.

Trước trán vỡ làm bốn năm mảnh.

Nhưng hắn không lập tức bỏ mạng.

Tu vi nội công “Đường xa vạn dặm, bắt đầu từ dưới chân” của hắn còn cao hơn “Ngàn vạn đầu người, chém dưới tay ta”, cho nên có thế tạm thời bảo hộ tâm mạch không chết, hắn giãy giụa hỏi:
- Ngươi... Làm sao biết.... Ta... Ta chính là... Mặc Dạ Vũ?

Liễu Tùy Phong răng nghiến chặt, đáp:
- Bởi vì ngươi chính là Mặc Dạ Vũ.

... Đáp án này không nghi ngờ gì chính là câu trả lời thuyết phục nhất.

Bởi vì Mặc Dạ Vũ chính là Mặc Dạ Vũ, không ai có thể giả trang được. Hắn cùng chín tử đệ binh vừa tiến vào trong sảnh, Liễu Ngũ đã chú ý tới hắn rồi. Liễu Tùy Phong trời sinh là một kẻ như vậy, một kẻ có bản năng mẫn cảm như dã thú. Bảy đại cao thủ lập bang của Quyền Lực bang chỉ còn lại Lý Trầm Chu và hắn, có lẽ chính là vì dựa vào loại bản năng này.

Người này mới là Mặc Dạ Vũ. Người cầm chuôi đao kia là đại đệ tử Mặc Tối của hắn.

... Tuổi tác đệ tử của hắn còn lớn hơn hắn.

Người trong giang hồ chỉ biết, sau khi Mặc Thúy Sơn chết, Mặc Dạ Vũ lên làm “Cự tử”, chẳng ai biết Mặc Dạ Vũ bao nhiêu tuổi, hắn đã làm lãnh tụ được mười năm rồi... Kỳ thực, Mặc Dạ Vũ mười sáu tuổi đã làm Cự tử của họ Mặc, hơn nữa địa vị, danh tiếng, uy vọng đều thâm căn cố đế không ai có thể lay động nổi.

Mặc Quyết Tuyệt bị Lý Trầm Chu đánh nát mặt là anh trai Mặc Dạ Vũ chứ không phải em trai. Nhưng Mặc Quyết Tuyệt lại gọi Mặc Dạ Vũ là “ca ca”, không có ai dám gọi Mặc Dạ Vũ là “đệ đệ”. Ngay cả cha mẹ hắn cũng không dám gọi hắn là “con trai.”

... Người như vậy, cuối cùng lại chết dưới tay Liễu Tùy Phong.

Liễu Tùy Phong ra tay, sử dụng một trong ba đòn sát thủ của hắn.

Ngày trước trên đường Hoán Hoa, hắn sử dụng một đòn sát thủ khác để giết Hòa Thượng đại sư.

Hắn vẫn còn một tuyệt chiêu nữa chưa sử dụng.

Mặc Dạ Vũ chết rồi, Mặc Tối lại lập tức ra tay.

Ánh mắt ông ta đỏ ngầu, ra tay cũng dốc hết toàn lực.

Chín tên đệ tử khác cũng điên cuồng tấn công.

Những người này lấy một đấu một, Liễu Ngũ giơ tay nhấc chân là có thể dồn vào vỗ chết. Nhưng Liễu Ngũ đã bị thương, hơn nữa những người này đều đã không cần mạng.

... Tử sĩ họ Mặc, nổi tiếng thế gian.

Triệu Thu Tức cùng Cúc Tú Sơn cũng xông lên nghênh đỡ, bọn họ cũng giết đỏ cả mắt.

Công tử xả thân bảo vệ linh cữu Lý bang chủ, bọn họ cũng có thể xả thân liều mạng vì hắn.

Trong giang hồ vốn đã đã có đạo nghĩa, vì bằng hữu sườn cắm hai đao cũng không chối từ.

Mộ Dung Thế Tình thầm thở dài một tiếng, giống như cảm thấy thương tiếc.

Nhưng cùng lúc ông ta phát ra tiếng thở dài, thân hình ông ta bỗng vụt phóng lên.

Ông ta nói muốn chiếc ghế, nhưng lại lao về phía quan tài.

Liễu Ngũ không bảo vệ chiếc ghế kia, mà đi bảo vệ quan tài... Hiển nhiên quan tài còn quan trọng hơn ghế.

.... Mà Mộ Dung Thế Tình lại không nghĩ Liễu Ngũ là muốn bảo vệ di hài Lý Trầm Chu. Ông ta là một con cáo già, ông ta rất tự tin, chỉ liếc mắt là có thể thấy đuôi con cáo con lòi ra.

Mộ Dung Thế Tình từ năm mười bảy tuổi đã nắm chắc đại quyền trong Mộ Dung thế gia, với tài hoa tuyệt thế kinh người, bác học duệ trí đáng kiêu ngạo của ông ta, một đời nhìn thấu thế tình, trông xa vạn dặm, liệu địch như thần, rất ít khi phán đoán sai lầm.

Ông ta có thể nói là một trong năm người phạm ít sai lầm nhất trong võ lâm.

Ông ta lao tới gần quan tài, một chưởng đánh văng nắp quan.

Liễu Tùy Phong liếc thấy, toàn lực xông tới.

Vì thế hắn không tránh được một trảo của Mặc Tối.

Một trảo đó khiến khóe mắt, bờ môi, lỗ mũi, trán, dưới cằm hắn xuất hiện vài lỗ máu sâu, một trảo đó đã hủy đi dung nhan thanh tú anh tuấn của hắn.

Mộ Dung Thế Tình một chưởng đánh bay nắm quan tài, lập tức ngẩn ra.

Lý Trầm Chu ở trong quan tài.

Lý Trầm Chu không hề đứng dậy.

Lý Trầm Chu thật sự đã chết.

Ông ta giết người vô số, lại càng nhìn người vô kể, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, người đã thật sự chết hay chưa.

... Xem ra Lý Trầm Chu thật sự đã chết rồi.

Nhưng không cần biết là đã thật sự chết hay chưa, ông ta cũng đều phải bồi thêm một chưởng, đảm bảo chắc chắn.

Lúc này, Liễu Tùy Phong đã tới nơi.

Liễu Tùy Phong toàn lực tấn công vào lưng ông ta.

Mộ Dung Thế Tình dù có khinh địch đến đâu cũng không đến mức dám coi thường đại địch cỡ như Liễu Tùy Phong.

Càng huống hồ Liễu Ngũ giống như không cần mạng nữa, ai dám đụng vào di thể Lý Trầm Chu, hắn đều giống như không cần mạng nữa.

Mộ Dung Thế Tình chỉ có thể quay người toàn lực đối địch.

Đúng lúc đó, năm đạo lưu tinh bắn thẳng vào thi thế Lý Trầm Chu!

Đường thập lục thiếu Đường Tống bấy giờ cuối cùng cũng đã ra tay!

Ám khí của Đường Tống gọi là “Tống chung.”

Ám khí của hắn phóng ra, kẻ địch chỉ có thể tống chung (đưa tiễn lần cuối trước khi chết)

Ám khí của hắn một khi xuất thủ, ngay cả Liễu Tùy Phong cũng chưa chắc đã tránh được, đừng nói chi đến ám khí của hắn không phải bắn vào Liễu Tùy Phong mà là Lý Trầm Chu.

Hơn nữa Lý Trầm Chu đã là người chết.

Nhưng Liễu Tùy Phong phóng lên.

Một chưởng Mộ Dung Thế Tình đánh vào chân hắn, rắc rắc, xương chân hắn gãy ra mấy đoạn, người hắn lại lao tới bên quan tài, phủ lên người Lý Trầm Chu. Phập phập phập phập phập, năm mũi Tống chung đều bắn trúng lưng hắn.

Thân mình Liễu Ngũ co rút lại.

Đến lúc này dù là kẻ mù cũng biết thứ Liễu Ngũ bảo vệ là thi thể Lý Trầm Chu chứ không phải trong quan tài có bí bảo gì, mà Lý Trầm Chu trong quan tài quả thật là người chết, nếu không hắn tuyệt đối không thể không ra tay.

Mộ Dung Thế Tình và Đường Tống tuy phán đoán sai lầm nhưng Liễu Ngũ cũng đã thành phế nhân, cho dù không chết thì cũng đã là một người “ vô dụng” rồi.

Kẻ đáng sợ ngược lại là bọn họ với đối phương.

... Mộ Dung Thế Tình và Đường Tống.

Mộ Dung Thế Tình là nhân vật tinh minh mức nào, ông ta lập tức nói:
- Ta nghĩ hai nhà chúng ta không nên đấu đá, trước tiên giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi chúng ta phân chia sau, mọi người đều có phần.

- Được.
Đường Tống càng là một thanh niên thông minh.

- Người khác hy vọng hai nhà chúng ta bây giờ đánh nhau, chúng ta lại không tranh giành nữa.

Mỗ Dung Thế Tình cười lớn. Gừng càng già càng cay, cáo càng già càng gian xảo, giải quyết Quyền Lực bang và Mặc gia xong, sẽ quay lại từ từ thu thập ngươi. Trong lòng ông ta nghĩ vậy, tung người phóng lên, lao về phía chiếc ghế trống, cười nói:
- Như vậy cả hai nhà đều tốt...
Chữ “tốt” vừa nói ra miệng, ông ta bỗng cảm thấy sau lưng có một đợt gió mạnh ập tới.

... Tiếng ám khí phá không!

... Tiếng phá không còn đáng sợ, còn sắc bén, còn mau chóng hơn mọi ám khí!

Ông ta vụt ép mình dừng lại, nhào xuống, lăn tròn một vòng. Ông ta vốn lấy thân phận tiền bối, khí độ ung dung, chưa bao giờ từng chật vật như vậy!

... Nhưng vì tính mạng, có chật vật hơn cũng chẳng để ý nhiều.

“Vút vút vút” ba tiếng, hai đạo ám khí bay vọt qua đầu ông ta, xẹt một tiếng, cắt phá y phục, suýt soát đánh trúng ông ta.

Ông ta giận tím mặt, vặn người nhảy lên.

... Ông ta quyết không thể để tên nhóc xảo quyệt này có cơ hội ra tay lần thứ hai.

Nhưng cùng lúc ông ta nhảy lên, có ba người liền ngã xuống.

... Người nhà ông ta.

Mộ Dung Tiểu Kiệt, Mộ Dung Tiểu Thiên chết dưới tay Đường Thổ Thổ, Bộc Dương Bạch chết dưới tay Đường Quân Thu.

Mộ Dung Tiểu Diệp và Mộ Dung Tiểu Ý còn chưa chết, có lẽ chẳng qua là vì Đường Quân Thu “quá là háo sắc” mà thôi.

Mộ Dung Thế Tình vốn đang nổi giận bừng bừng, ôm hận ra tay, nhưng hiện tại ông ta ngay cả giận dữ cũng không dám giận nữa.

.... Bởi vì ông phát hiện gã thanh niên này còn giống hồ ly hơn cả mình.

... Hơn nữa gã thanh niên này còn đang chờ ông ta phẫn nộ.

... Đối mặt với một kẻ như vậy, kết quả của giận giữ chính là: Tự chuốc lấy diệt vong.

... Càng huống hồ ông ta hiện tại không có vốn để mà nổi giận, ông ta hiện tại chỉ còn lại một người con gái.

... Ông ta trung niên góa vợ, tuổi già mất con, không muốn chết rồi tuyệt hậu.

Ông ta mỉm cười, tuy rằng miễn cưỡng nhưng vẫn phải cười, ngoài ra còn vỗ tay:
- Ngươi rất lợi hại, ta thật bội phục.

- Đường môn Tam tuyệt, nghe nói ngoài Đường Phì là do Đường Mụ Mụ dạy dỗ, Đường Tuyệt và thế huynh đều do Đường lão thái thái tự tay huấn luyện, quả nhiên là tướng môn hổ tử.

- Đáng tiếc, nhà Mộ Dung không có bậc nhân tài như ngươi.

Ông ta vừa nói vừa thở dài, giống như rất tiếc nuối.

... Chỉ có bản thân ông ta biết, thở dài của ông ta cũng giống như mỉm cười, đều là vũ khí.

... Vũ khí giết người.

... Ông ta kéo dài thời gian, khiến kẻ địch lơi lỏng phòng bị, khiến đối phương phán đoán sai làm, đó chính là lợi ích của hai chiêu này.

... Vũ khí trí mạng, thông thường không phải binh khí, mà là thái độ, ngôn ngữ, hoặc là những vũ khí càng không giống vũ khí khác.

Mộ Dung Thế Tình đương nhiên là rất hiểu đạo lý này.

Đáng tiếc ông ta không biết Đường Tống càng hiểu đạo lý này hơn.

Đường Tống mim cười đáp:
- Ta không lợi hại, Tuyệt đại thiếu mới thực sự là lợi hại.

Mộ Dung Thế Tình cố ra vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Tuyệt đại thiếu chính là Đường Tuyệt?

Đường Tống lười nhác đáp:
- Tuyệt đại thiếu chỉ có một người, cũng như Đường thập lục cũng chỉ có một người.

Mộ Dung Thế Tình khó tin hỏi:
- Đường gia còn có người trẻ tuổi mạnh hơn ngươi sao? Đó thật sự là chuyện không có khả năng!
Đường Tống cười nhạt:
- Huynh ấy đương nhiên là mạnh hơn ta, ít nhất là tới tận bây giờ, ta còn không biết Đường đại thiếu Tuyệt ca đang ở đâu.

Mộ Dung Thế Tình thở dài:
- Kỳ thực có Đường Tống thế huynh xuất mã, Đường đại thiếu có tới hay không đều không quan trọng nữa.

Đường Tống lại cười. Hắn phe phẩy quạt, nụ cười không hề có chút địch ý nào, nhưng lời hắn nói lại sắc bén như mũi kim đâm sâu vào lòng đối phương:
- Lúc này mà ông còn nói với ta nhiều chuyện như vậy? Có phải là đang tìm cơ hội để giết ta không?

Mộ Dung Thế Tình không hề tức giận, ông thở dài đáp:
- Nói thật là, ta từ đầu đến cuối vẫn luôn tìm cơ hội, đáng tiếc là không tìm được.

Đường Tống nheo mắt cười:
- Ông nói câu vừa rồi là muốn mượn lời khen ngợi ta, khiến ta có chút lâng lâng rồi mới một đòn giết đi, có phải không?

Mộ Dung Thế Tình vốn đang chuẩn bị ra tay, nghe thấy câu này ông ta mới bỏ đi suy nghĩ đó, chỉ có thể lại thở dài một tiếng. Nhân sinh đối với ông ta mà nói, nếu không phải cười thì tức là thở dài.

Đường Tống khe khẽ phẩy quạt, nói:
- Đường Tống ta không phải loại dễ dàng cho người ta chờ cơ hội như thế. “Lấy đạo của người, trả lại cho người” của ông có phải là không nắm chắc, không dám ra tay.

Mộ Dung Thế Tình bắt đầu từ lúc giao phong với thanh niên này, bị khống chế mọi hướng, bước nào cũng rơi xuống hạ phong, trong lòng phẫn hận đến cực điểm, quyết ý cho dù thế nào cũng phải xoay chuyển lại cục thế. Ông đáp:
- Không phải không dám, mà là không nắm chắc tuyệt đối. Một khi ra tay, nhất kích tất sát.

- Đúng rồi!
Đường Tống gấp quạt lại, khẽ vỗ tay một cái, nói:
- Ông có thể học phóng ám khí, lời ông nói vừa rồi chính là đạo lý cơ bản để phát xạ ám khí.
Sắc mặt hắn vụt trầm xuống, nói tiếp:
- Kỳ thực ông một mực kéo dài thời gian, muốn tìm ra sơ hở của ta, kế sách này vừa khéo trúng kế của ta.

Mộ Dung Thế Tình ngẩn ra, không hiểu Đường Tống nói vậy là có ý gì. Đường Tống nói:
- Ý ta muốn nói là, sau lưng ông có phải là thấy có hơi tê ngứa không?

Mộ Dung Thế Tình cơ hồ nhảy dựng lên, sắc mặt vụt biến. Ông ta không thế khống chế nụ cười, cũng không kịp thở dài, bởi vì sau lưng ông ta thật sự có chút tê ngứa. Đường Tống cười nói:
- Nội công ông tinh thuần, đổi là người khác thì đã sớm ngã xuống rồi, nhưng qua thời gian dài như vậy, ông cho dù không chết cũng rất khó có sức mà động thủ lần nữa...
Đường Tống nói đến đây, dằn giọng:
- Ta là Đường Tống. Ám khí của Đường Tống chỉ cần cắt rách y phục ông là có thể độc chết ông!
Đường Tống càng nhấn từng tiếng một:
- Ông bắt đầu ở vào hạ phong, là đến từ sự kiêu ngạo của ông. Bây giờ chuốc lấy cái chết là vì ông tự nghĩ mình là cáo già, không chuyện gì giấu nổi mắt ông.
Đường Tống vụt phát ra một trang cười ngông cuồng cực điểm:
- Ông nghĩ mình là người thông minh, nhưng lại không biết trong thiên hạ người thông minh thật không ít!
Hắn nói dứt lời, ám khí lại phóng ra.

Đường Tống không bao giờ cho người ta cơ hội.

Mộ Dung Thế Tình chỉ có thể chết đi.

Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp kêu thảm, vội phóng lên trước, Đường Thổ Thổ liền muốn hạ trọng thủ, Đường Quân Thu ngăn lại, ông ta dễ dàng chặn đứng hai người.

Đúng lúc này, sau lưng ông ta vang lên ít nhất là mười tiếng “bụp bụp.”

Ông ta cũng là danh gia ám khí, đương nhiên là biết mình đã trúng mười mũi cương châm dài cả thước.

Nhưng ông ta lại không cảm thấy thống khổ, chỉ thấy hơi tê một chút, hơi ngứa một chút.

Nhưng đó lại càng khiến Đường Quân Thu sợ hãi, ông ta gào lên khàn giọng:
- Ngươi... Ngươi... Ta là thúc phụ của người...
Người phóng ám khí là Đường Tống, hắn mỉm cười nói:
- Đến lúc tất yếu, ta không ngại giết cha.

Đường Quân Thu run rẩy hỏi:
- Ngươi tại sao... Tại sao lại muốn giết... Ta?

Đường Tống phe phẩy quạt, nheo mắt đáp:
- Lão thái thái nói, nếu ông háo sắc thì không cần để ý lắm, nếu như làm cản trở việc công thì không quản chuyện lớn hay nhỏ, ngày sau tất thành mầm họa, phàm những chuyện bất lợi với Đường môn đều phải triệt để trừ hậu họa.
Sắc mặt Đường Tống vụt lạnh:
- Vừa rồi ông nói giết hai con nha đầu kia nhưng lại không làm, cho nên ta giết ông trước, sau giết Liễu Ngũ rồi giết hai con nha đầu kia!
Gặp phải người như Đường Tống, ngay cả Đường Quân Thu cũng chỉ có thể chết thôi.

Trước khi chết ông ta còn gào lên sợ hãi:
- Tứ a ca sẽ tới... Ngươi không có quyền xử tử ta... Hắn lập tức sẽ tới, mau cho ta thuốc giải... Ta sẽ nói với hắn.... Mau cho ta thuốc giải...
Trong Đường môn “Tứ a ca” Đường Quân Thương phụ trách giết người, Đường Quân Thu thân là lão tam cũng không biết hắn ta là ai, chỉ biết “Tứ a ca” này trẻ hơn mình rất nhiều.

Đường Tống bật cười. Hắn đương nhiên sẽ không cho thuốc giải, mặc dù hắn cũng chưa từng gặp qua vị “Tứ thúc” này. Đường môn Tứ đương gia Đường Quân Thương và Ngũ đương gia Đường Đăng Chi trước nay vẫn luôn là hai người thần bí nhất trong Đường môn. Đối với chuyện này, hắn rất hài lòng. Hắn vừa tới đây đã dễ dàng thanh lý môn hộ, giết Đường Quân Thu, khiến địa vị cha hắn trong Đường môn ngày sau sẽ được đề cao rất nhiều. Ngoài ra còn làm trọng thương Liễu Ngũ, hiện tại hắn muốn giết Liễu Tùy Phong thật là chuyện giơ tay nhấc chân. Càng khó hơn là giết được Mộ Dung Thế Tình, lão cáo già này quả thực là tinh ranh như quỷ. Mặc Dạ Vũ cũng đã chết dưới tay Liễu tùy Phong, ba thế gia “Mộ Dung, Mặc, Đường” còn lại trong võ lâm giờ còn mình Đường môn đất Thục, càng đáng quý hơn là ngay cả đại quyền của Quyền Lực bang cũng chỉ vươn tay ra là lấy được.

Đó là những chuyện xảy ra vẻn vẹn trong một buổi chiều tại linh đường Quyền Lực bang.

Thực là chuyện đáng vui mừng.

Hắn quyết định giết Liễu Ngũ trước.

Liễu Tùy Phòng tuy đã gần chết nhưng hắn lại có tiềm lực.

Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp tuy chưa bị thương nhưng lại không có tiềm lực.

Đường Tống xưa nay luôn phân biệt rõ ràng: Kẻ nào nên giết trước, kẻ nào nên giết sau.

.... Có lẽ chính vì như thế mà loại người như hắn mới có thể sống tới bây giờ.

Hắn đang muốn xuống tay, Triệu Thu Tức và Cúc Tú Sơn đang khổ chiến liều mạng giết ra khỏi vòng vây, chỉ quan tâm tới bảo vệ chủ nên trên người nhiều chỗ bị thương.

Trên người họ nếu có mười vết thương thì tất có năm chỗ là do Mặc Tối chém, chín người khác chỉ chiếm năm vết thương còn lại.

Mặc Tối là đại đệ tử đắc ý của Mặc Dạ Vũ, võ công cao nhất.

Triệu Thu Tức vung đao xông tới, quát lớn:
- Ngũ công tử, bang chủ là anh hùng, ngài là hảo hán, chúng tôi nguyện làm một tử sĩ...
Cúc Tú Sơn ống tay áo huy vũ, quấn tới, bồi thêm một cao:
- Không chỉ một người.,,
Bên kia Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung Tiểu Diệp cũng xông tới sau lưng Đường Tống, thù giết cha không đội trời chung, những thứ khác đều có thể bỏ sang một bên.

Đường Tống bật cười:

- Các vị đều là hiền đồ hiếu nữ, đều là hảo hán, chỉ để cho tên tiểu nhân ta đắc chí, ha ha ha. Các vị là anh hùng trong trời đất tịch mịch này, ta là lại là tiểu nhân mở mày mở mặt, các vị làm gì được ta! Ha ha ha... Hôm nay đồng loạt tiễn đưa cho đám hào kiệt tịch mịch các vị thôi!

Hắn chuẩn bị ra tay.

Những người xông tới bao gồm Đao vương, Thủy vương, Mộ Dung Tiểu Ý, Mộ Dung Tiểu Diệp, thậm chí cộng thêm cả Liễu Tùy Phong sắp chết nữa hắn cũng không sợ.

Hắn rất tin tưởng ám khí của mình.

Hắn thậm chí còn ngầm biết, nếu luận định lực, trầm tĩnh, hắn có thể không bằng Tuyệt lão đại, nhưng luận thành tựu trong ám khí, Đường Tuyệt lão đạo cũng chưa chắc đã bằng hắn.

Một chiếc quạt đàn hương nhẹ tênh có giấu mười một đạo ám khí tuyệt môn tàn độc, trong đó có tám loại còn trên giang hồ chưa ai từng thấy, chưa ai nghe tên, chỉ cần ấn một cơ quan trên cán quạt đàn hương này này là có thể phóng ta toàn bộ. Bố trí như vậy, Đường Tuyệt có thể bằng được hắn sao?

Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một giọng nói chưa từng nghe thấy:
- Anh hùng không tịch mịch! Ngũ đệ, đệ sẽ không chết.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy giữa không trung có một nắm quyền hắn chưa từng trông thấy đang phóng đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK