Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này hai người Luyện Hồng Thăng, Luyện Tuấn Hiền đã giao đấu với đám người áo đen. Hai anh em họ Luyện có thể nói là hãn tướng dưới trướng Dương Tái Hưng, một cây thương sắt của Dương Tái Hừng giữa chiến tràng thập đãng thập quyết, không ai ngăn nổi, chùy sắt và ngân câu của anh em họ Luyện cũng khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, đều có vài phần khí khái sử thương.

Trong đám người áo đen này có đệ tử Chu đại thiên vương, thuộc hạ của Tần Cối, bộ thuộc Kim thái tử, không thiếu cao thủ nhưng nhất thời cũng không hạ được hai người.

Anh em họ Luyện chỉ cầu chịu đựng được chút nào là hay chút ấy, chỉ cần Nhạc nguyên soái tới là tự có thể hiểu thấy được kế sách gian đảng, làm việc tập kích bất thành.

Nhưng đám Kim Mộ Hạ cũng đã nhìn ta tâm tư của anh em họ Luyện, Kim thái tử khẽ gật đầu, Thiết quy Hàng Bát quát lớn:
- Hừ! Chó con khốn kiếp, mau mau chịu trói!
Lúc này binh khí của hắn đã đổi thành khốc tang bổng, giục ngựa phóng tới, một gậy chia ra đánh hai người

Luyện Hồng Thăng vung chùy sắt lên đỡ, choang một tiếng, hoa lửa bắn tung. Luyện Hồng Thăng chỉ cảm thấy khốc tang bổng của đối phương có một loại âm kình kỳ dị, tiếp lấy một côn lại khiến thể lực phản kích, cực kỳ khó chịu. Hàng Bát cũng cảm thấy lực tay đối phương rất mạnh, đỡ lấy một chùy liền bị chấn đến hổ khẩu tê dại, thiếu chút nữa thì không nắm chắc được binh khí.

Hai người cùng hét lớn một tiếng, Hàng Bát thúc ngựa quay đầu, lại xông tới. Luyện Hồng Thăng thân ở chỗ thấp, hai mắt trợn trừng, vung chùy ngang ngực, không chút nhượng bộ. Hai người cứ như vậy bổng qua chùy lại, va chạm nhau mười bốn lần, giao thủ mười chín chiêu, đều cảm thấy thế quân lực địch.

Luyện Hông Thăng thua thiệt ở không có ngựa cưới cho nên khó chủ động trung kích, lại thêm trong lòng có vướng mắc, vừa lo lắng tình hình bên đệ đệ Luyện Tuấn Hiền lại vừa quan tâm tới tung tích Nhạc nguyên soái cho nên hơi thoáng sơ suất, bị trúng một bổng vào giữa lưng. Luyện Hồng Thăng miệng phun máu tươi, trên tấm lưng to rộng có thêm hai hàng lỗ máu như cá mập cắn.

Luyện Hồng Thăng bị thương nhưng chiến khí không giảm, thu chùy thủ vững. Ở bên kia Luyện Tuấn Hiền càng chiến càng dúng, giết một người bên đối phương, lại làm bị thương một người, nhưng hai quyền khó địch bốn tay càng huống hồ đối phương đông như vậy, cuối cùng bị thương ba bốn chỗ. Hắn tóc tai rũ rượi, cắn răng khổ chiến, không hề thối lui.

Bên phía Luyện Hồng Thăng thấy tình thế khẩn cấp, chợt nảy ra một kế, chờ Hàng Bát giục ngựa tới thì chợt lăn tròn, vung chùy quét ngang, không ngờ lại kịp đánh gãy hai chân ngựa. Phải biết rằng với công lực và tuổi tác của Luyện Hồng Thăng, muốn sử ra chiêu này là vô cùng nguy hiểm, nếu một chùy không kịp thời đánh gãy chân ngựa, khi vó ngựa đạp xuống, Luyện Hồng Thăng không chết cũng trọng thương, mà nếu Hàng Bát có thể kịp thời kéo cương, vung bổng đánh xuống thì Luyện Hồng Thăng càng không thể may mắn thoát nạn.

Nhưng trong phút chốc ngắn ngủi, Luyện Hồng Thăng đã làm được, hắn đánh gãy được chân ngựa!

Ngựa hí lên đau đướn, đổ nhào xuống đất, Hàng Bát cũng bị quăng xuống ngựa.

Luyện Hồng Thăng sao có thể bỏ qua được? Lập tức vung chùy đánh tới!

Hàng Bát cũng khá cơ cảnh, nhất là chuyện liên quan đến tính mạng của chính hắn, phản ứng tự nhiên là cực nhanh, người còn chưa chạm đất đã nhao mình tránh qua!

Binh một tiếng, chùy sắt đâm trúng vào bối tâm Hàng Bát!

Hóa ra sau lưng Hàng Bát có một tấm sắt, chùy sắt đâm trúng vào trên tấm sắt, bị cản lại một chút. Hàng Bát giơ trượng lên đỡ, lăn tròn sàn bên, suýt soát tránh được một chùy.

Chỉ là sức mạnh từ trên chùy sắt ập tới cũng đánh lõm tấm sắt, đập trúng vào cơ lưng, hắn chỉ cảm thấy cổ họng phát ngọt, phun ra một ngụm máu.

Hóa ra trên lưng hắn thật sự có giáp sắt, loại thiết bối tâm kiểu tỏa tử giáp này là do hắn thương xuyên ám sát người khác nên trong lòng cũng thấp thỏm bất an, sợ mình có một ngày cũng bị người ta ám toán lại. Hắn tự nghĩ mình võ công cao, kẻ địch ra tay chính diện thì có thể ngăn đỡ, hơn nữa hắn cả đời làm việc chưa bao giờ đi đơn độc, dựa vào người đông thế mạnh khó có ai giết được hắn, nhưng sau lưng không có mắt, nếu bị ai đánh lén thì đúng là không xong vì thế đặc chế một tấm giáp sắt che lưng, lần này liền giữ cho hắn được một cái mạng. Hắn còn đang kinh hồn chưa định thì Luyện Hồng Thăng đã quát lên:
- Tên chó săn! Đúng là loại con rùa!
Vung chùy sắt lại công tới, Hàng Bát lập tức sợ đến hồn phi phách tán, không dám luyến chiến.

Bên phía Luyện Tuấn Hiên một đôi ngân câu lại móc xuống một đầu người, lúc này hắn đã chịu bảy tám vết thương nhưng vẫn chiến đấu không nghỉ, ngược lại còn truy đánh cường kịch. Kim Mộ Hạ kéo ngựa đứng nhìn, không khỏi thấp giọng than thở:
- Nếu Tống triều người người đều như vậy thì đứng nói là chúng ta không dám xuất binh mà kể cả bên Tống phái quân đánh kinh thành ta, chúng ta cũng không dám chống cự, để nhân dân khỏi chết uổng.

Người Mông Cổ Hạo Đặc Lôi nghe vậy liền gầm lên một tiếng như dã thú, Kim Mộ Hạ quay đầu lại cười hỏi:
- Ngươi không phục sao?

Người Mông Cổ đưa tay vỗ bình bình lên lồng ngực như thép đúc, gầm thét không ngớt, Kim thái tử nói:
- Ngươi muốn thử chăng?

Người Mông Cổ hô hào, gật gật đầu, vô cùng hào hứng, Kim thái tử mỉm cười:
- Tốt, ngươi đi đi.

Người Mông Cổ ô lên một tiếng, lộn nhào hai vòng trước mặt Kim thái tử, ra vẻ đáp lễ rồi vèo một tiếng, phóng tới chỗ Luyện Hồng Thăng, vung tay bắt lấy hắn.

Luyện Hồng Thăng đã có thể tính là lưng hùm eo gấu, to lớn vạm vỡ, nhưng so với người Mông Cổ này thì vẫn còn kém một đoạn. Đòn vật của người Mông Cổ nổi tiếng thiên hạ, Luyện Hồng Thăng bị hắn bắt trúng, chùy sắt liền không huy động được nữa.

Luyện Hồng Thăng trong đầu đã sớm chửi bới ầm lên, cái tên này tự dưng tới phá đám, sức mạnh lại cực lớn, không thể giãy ra nổi. Luyện Hồng Thăng nguy cấp sinh trí, vội buông tay bỏ chùy, hai chùy rơi bịch xuống, vừa khéo trúng ngón chân Hạo Đặc Lôi.

Hạo Đặc Lôi kêu lên oai oái, đau đớn thấu tim, lập tức lỏng tay. Luyện Hồng Thăng thừa cơ phản công, tay trái bắt huyện Hồn Môn, tay phải bắt huyệt Chương Môn, đầu gối đè lên huyệt Kỳ Môn.

Thuật đấu vật của Hạo Đặc Lôi tuy tốt, sức mạnh lớn nhưng tiên thủ đã mất, nhận huyệt lại không được tinh chuẩn như người phương Nam, liền bị khống chế. Nhưng hắn cũng là một bậc hảo hán, liều mạng phản kích, chỉ là trong võ học có câu “Tam môn nhất quan, tới Quỷ Môn quan”, tình hình Hạo Đặc Lôi luc này chính là như vậy.

Đúng lúc này, Hạo Đặc Lôi bỗng cúi đầu húc mạnh tới, hai người giằng co lẫn nhau, khoảng cách rất gần, cú húc liền trúng vào sống mũi Luyện Hồng Thăng. Luyện Hồng Thăng không kịp phòng bị chiêu này, ôm mặt lùi lại, Hạo Đặc Lôi chuyển bại thành thắng đưa tay bắt lấy hắn, nhưng đột nhiên có một cây gậy thò ra, đập trúng vào đầu Luyện Hồng Thăng, não tương bắn tung, Luyện Hồng Thăng lập tức mất mạng.

Người Mông Cổ hai mắt trợn trừng như chuông đồng, thả Luyện Hồng Thăng ra, thân hình Luyện Hồng Thăng lập tức đổ ập xuống như không xương. Hàng Bát đánh lén thành công, đắc ý cười lớn, người Mông Cổ líu la líu lô, chỉ Hàng Bát chửi mắng, bộ dạng vô cùng phẫn nộ.

Hóa ra người Mông Cổ trời sinh háo chiến nhưng không mất bản sắc hảo hán, do thấy Luyện Hồng Thăng dũng mãnh bèn xông lên giao đấu. Hàng Bát ở bên cạnh đánh lén, giết chết đối thủ của Hạo Đặc Lôi, Hạo Đặc Lôi giận giữ, Hàng Bát không hiểu hắn nói cái gì, chỉ biết nhìn sang phía Kim thái tử.

Lúc này, Luyện Tuấn Hiền ở bên kia đang tắm máu khổ chiến nhưng tai nghe tám phương, mắt nhìn bốn hướng, vụt thấy huynh trưởng bỏ mạng, giận giữ mất lý trí, chịu trúng một roi một chỏ, quét ngang ngân câu cũng đả thương một người, lao tới sau lưng người Mông Cổ.

Hàng Bát đang đứng đối diện với Hạo Đặc Lôi, liếc nhìn thấy thế, đang định lên tiếng cảnh báo thì thấy Kim thái tử lắc đầu âm trầm. Hàng Bát lời đã lên đến miệng lại lập tức nuốt ngược vào trong.

Hóa ra Kim nhị thái tử thấy Hạo Đặc Lôi vừa xông lên đã khống chế Luyện Hồng Thăng dũng mãnh vô cùng, trong lòng đã cảm thấy không vui vẻ. Lại thấy Luyện Hồng Thăng chuyển bại thành thắng, trong lòng liền có hy vọng hai người đồng quy vu tận. Nhưng Hạo Đặc Lôi lại không chế đại cục, cứ như vậy không phải một người Mông Cổ còn uy phong hơn viện binh Kim quốc mình, thuộc hạ Tần Cối, thủ hạ của Chu đại thiên vương sao?

Hàng Bát giết Luyện Hồng Thăng, Kim nhị thái tử không biết tại sao trong lòng có chút tiếc nuối, lại sinh chút ghen tức. Lúc này thấy Luyện Tuấn Hiên báo thù cho anh, lao tới chỗ Hạo Đặc Lôi liền không lên tiếng nhắc nhở.

Mọi người thấy Kim nhị thái tử như vậy liền không ngăn cản nữa. Hạo Đặc Lôi vẫn đang mắng chửi Hàng Bát, Luyện Tuấn Hiền không hiểu tiếng Mông Cổ, nhận định tên cao lớn đầu trọc này vừa lên huynh trưởng liền bỏ mạng, đau đớn khôn xiết, cũng chẳng tính đến quy củ võ lâm nữa, đôi câu bổ xuống, bắt trúng vào hai huyệt Kiên Tĩnh trái phải người Mông Cổ! Hạo Đặc Lôi trúng đòn nặng, gào lên một tiếng, cũng không quay người, ngửa đầu ra sau húc mạnh, chát một tiếng húc trúng huyệt Thiên Tỉnh Luyện Tuấn Hiền. Hai người đều thân mang trọng thương, đầu váng mắt hoa, nhất thời không khôi phục lại được. Chợt nghe có tiếng rít như tên bắn, phủ xuống trên đầu, bịch bịch hai chưởng đánh ra trúng vào hai người. Hai người chỉ cảm thấy chưởng đánh xuống nhẹ như lá rụng, vốn không để ý nhưng chỗ trúng chưởng đột nhiên như bị điện giật, nát gân đoạn tràng, gào lên được nửa chứ thì đều bỏ mạng. Người xuất chưởng chính là Kim nhị thái tử Kim Mộ Hạ. Mọi người không biết tại sao hắn ra tay, hơn nữa còn giết luôn cả Hạo Đặc Lôi nhưng thấy hắn xuất chưởng nhẹ như phi yến, mà một chưởng nhẹ nhàng đó lại dễ dàng lấy mạng hai người cực kỳ hung hãn, tự nhiên là bội phục ngũ thể đầu địa, vội vàng reo hò như sấm động. Đúng lúc này, Hạo Đặc Lôi đang nằm dưới đất bỗng bật dậy. Hắn rõ ràng đã chết, thân hình to lớn lại đột nhiên bắn lên, bắt trúng ngang hông Kim nhị thái tử. Kim Mộ Hạ hét lớn một tiếng, quay chưởng đánh lại. Chỉ thấy Hạo Đặc Lôi hai mắt trợn trừng, miệng nói không ngừng, bên khóe mắt cũng có máu tươi chảy ra. Kim Mộ Hạ biết người Mông Cổ này đang lặp đi lặp lại không ngừng:
- Tại sao ngươi lại giết ta? Tại sao ngươi lại giết ta?

Kim nhị thái tử cũng chẳng để ý nhiều, từng chưởng từng chưởng đánh xuống, đánh đến chưởng thứ mười bảy, đôi tay to như thân trăn vòng quanh người hắn mới từ từ lỏng ra. Kim thái tử vận lực vào chưởng, hai chưởng hợp lại, “A” lên một tiếng, đẩy mạnh ra, cuối cùng cũng thoát được khỏi người Hạo Đặc Lôi.

Hạo Đặc Lôi đổ ầm xuống xuống, vĩnh viễn không gượng dậy nổi nữa.

Kim Mộ Hạ đứng nhìn hồi lâu, ngoài mặt tuy ra vẻ trấn định nhưng trong lòng lại sợ người này lại nhảy lên lần nữa. Nhìn một lúc lâu, xác định Hạo Đặc Lôi đã sớm tắt hơi, lúc này đám Hàng Bát lần lượt bước tới, ton hót nịnh bợ, vừa khen hắn dũng mãnh vừa tâng bốc võ công Kim nhị thái tử lên tận mây xanh.

Kỳ thực Hạo Đặc Lôi chết rất oan khuất, không hiểu tại sao Kim nhị thái tử lại muốn giết hắn, Kim Mộ Hạ trong tiếng ca tụng của người khác, trong lòng lại thầm nghĩ:
“Người Tống khí số đã hết, có trung thần lương tướng đều bị tham quan ô lại hãm hại, không cần phải lo lắng. Ở bơi khổ hàn chước nhiệt phương bắc, đám Thát tử này lại dũng mãnh vô cùng, hơn nữa thành thế còn càng ngày càng lớn, lần này trở về nhất định phải bẩm bảo phụ vương, phòng bị nghiêm ngặt bắc cương.”

Trong lòng hắn tính toán xong xuôi, liền nói:
- Nhạc Phi sắp sửa tới đây, mau dọn dẹp thi thể, chúng ta mai phục lại.
Cùng lúc đó, gió núi thổi tới làm cho ngôi miếu Quan Đế rách nát kêu lên ken két.

Kim Mộ Hạ ngây một thoáng, đột nhiên nhận ra một âm thanh cực nhỏ.

Hô hấp.

Tiếng hô hấp này cực nhỏ, nhỏ đến mức gần như hoàn toàn không nghe thấy được, hiển nhiên là tiếng hít thở của cao thủ nội gia hạng nhất.

Nhưng tiếng hô hấp này lại cực kỳ gấp rút, giống như đang trong trạng thái vô cùng suy nhược.

Đó lại không giống hô hấp của coa thủ hanggj nhất.

Nếu không phải như vậy thì hắn thật sự không thể nghe ra được có người đang nấp ở gần đó.

Hắn trước khi vào Trung Nguyên đã biết trung thủ nhiều kỳ nhân dị sĩ, không thể coi thường. Tuổi hắn tuy vẫn còn trẻ nhưng quyết không làm việc lỗ mãng, tự cao tự đại, tâm ý đã định liền nói:
- Tín hiệu chúng ta ra tay là “Bái thần”, hễ nghe thấy hai tiếng này là lập tức động thủ.

Mọi người ứng tiếng đáp:
- Dạ!

Đám người này ngày thường bức hiếp bách tính lương thiện quen rồi, tự nhiên cũng làm không ít chuyện thương thiên hại lý, hơn nữa tự nghĩ võ công cao cường, đâu có sợ việc gì nữa? Ma lần này người muốn giết chính là Nhạc Phi uy chấn thiên hạ, thân mang trọng trách, bọn chúng đều không hỏi có chút căng thẳng.

Kim Mộ Hạ đưa tay chỉ:
- Hàng Bát, ngươi dẫn một nhóm nấp ở phía kia...
Còn chưa dứt lời đột nhiên phóng ra xa, loa vào giữa lùm cây rậm rạp, chỉ thấy hai ngươi một già một trẻ, đều dung mạo hùng tráng khiến người ta thấy qua là khó quên. Kim Mộ Hạ thoáng do dự một chút rồi vung tay đánh một chưởng xuống đầu một người...

Hắn đánh trúng vào huyệt Bách Hội. Huyệt Bách Hội đứng đầu trong trăm huyệt của con người, một chưởng này đánh xuống không thể không chết, càng huống hồ Khinh Yên chưởng pháp của hắn ra tay càng nhẹ, đối phương bị thương càng nặng. Hắn hiều rằng đối phương có thể ẩn nấp ở đây lâu như vậy, làm mình mãi không phát hiện ra được tất phải là cao thủ võ lâm, hơn nữa khi mình xông vào trong lùm cây vẫn có thể bình tĩnh như thường, chỉ riêng điểm này thôi đã là cao thủ hạng nhất rồi, cho nên hắn ra tay tự nhiên là càng nhẹ.

Chỉ là hắn không biết, hai người này đích xác là cao thủ số một số hai trong số các cao thủ hạng nhất võ lâm, nhưng hiện tại cả hai vị đại tông sư lại đều không cách nào trả đòn.

Người hắn đánh là Yến Cuồng Đồ.

Yến Cuồng Đồ đang chịu khổ nội ngoại giao tập, ông ta cố vận công áp chế huyết mạch chạy ngược nhưng cứ giằng co mãi không được, bên tai như có chuông trống vang rền, vó ngựa sầm sập, trước mắt tinh kỳ như mây, đao quang tựa tuyết, lúc thì như thân trong lò lửa, chốc lại thấy lạnh như hầm băng.

Ông hiểu rõ lúc này ngũ tâm hướng thiên chưa chắc đã không thể dẫn đạo chân khí về đường chính, nhưng hiện tại tâm hỏa chưa tan, toàn thân co rút, nếu như Tiêu Thu Thủy có thế giúp một tay... Giờ ông ta mới nhớ ra Tiêu Thu Thủy đã bị mình điểm huyệt, lại càng lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc đó, một chưởng của Kim Mộ Hạ đánh trúng huyệt Bách Hội trên đầu ông.

Một chưởng đánh xuống như một cơn gió dữ, cơ hồ phá nát óc ông ta nhưng một luồng lực đạo này lại vừa khéo hơi hơi chế trụ chân khí chạy loạn trong cơ thể... Chỉ một thoáng chốc ngắn ngủi như vậy, Yến Cuồng Đồ đã thu nội tức nhập vào Vĩ Lư, lại từ Vĩ Lư thăng lên Tý Quan, tới được Tý Quan là đã có thể đại khái khống chế. Tiếp đó chân khí từ Giáp Tích, Song Quan chạy lên Thiên Trụ, Vương Chẩm, cuối cùng thu vào Nê Hoàn Cung nơi đỉnh đầu. Sau khoảnh khắc, lưỡi đè vòm miệng, nội tức ồ ạt đổ xuống, lại qua Thần Đình, Thước Kiều, kéo tới Trọng Lâu, đi qua Hoàng Đình, Khí Hải, cuối cùng nhập vào trong Đan Điền.

Ông ta vận khí cực nhanh, trong khoảnh khắc đã vận chuyển một đại chu thiên. Ầm! Ầm! Hai tiếng, hai chưởng đánh ra.

Kim Mộ Hạ đánh trúng Yên Cuồng Đồ một chưởng nhưng lại thấy lão nhân bệ vệ như sư tử này sắc mặt âm u bất định, hắn không biết hành động mình vừa làm là đúng hay sai, liền chuẩn bị lặp lại, nhắm vào huyệt Khuyết Bồn của Tiêu Thu Thủy, đánh xuống một chưởng.

Đúng lúc đó, hai chưởng của Yến Cuồng Đồ đã đánh trúng hắn.

Khoảnh khắc đánh trúng y phục, chưa chạm tới da thịt, Yến Cuồng Đồ nhanh như chớp đổi chưởng thành chỉ, đâm trúng hai huyệt Vân Môn, Đại Hách của Kim nhị thái tử.

Kim Mộ Hạ đột nhiên bị tập kích, không kịp tránh né, vội hét lớn một tiếng.

Tiếng hét này của hắn có hai dụng ý, thứ nhất là nhắc nhở thuộc hạ, báo rằng mình bị tập kích lâm nguy, hai là vận khí công “Tiếu Kỳ Liên Sơn Kim Yến Thần Ưng” truyền thụ, hét lớn một tiếng, bức thông khí huyết bế tắc.

Nhưng Kim Mộ Hạ sao có thể triệt tiêu nổi công lực của Yến Cuồng Đồ! Mới kêu được được nửa chừng thì âm thanh đã tắc lại trong cổ họng, bị điểm ngã.

Bấy giờ đám người Hừng Báo nhao nhao hò hét xông tới, Yến Cuồng Đồ vung tay chộp lấy cổ họng Kim Mộ Hạ, một tay giơ hắn lên cao, bóp chặt lại, Kim Mộ Hạ hai mắt cơ hồ trợn lồi ra ngoài. Yến Cuồng Đồ quát lên:
- Các ngươi tới đây! Tiến thêm một bước là ta bóp gãy cổ thằng chó Kim này!

Đám người Hàng Bát ném chuột sợ vỡ đồ, càng huống hồ bọn chúng làm tất cả những chuyện này chẳng có mục đích gì khác ngoài muốn làm Kim thái tử hài lòng, tiện thăng quan tiến chức, đến nay Kim thái tử rơi vào tay người khác, sao dám có dị động. Nhưng ở bên này, Tiêu Thu Thủy cũng đồng thời biến sắc.

Tiêu Thu Thủy đột ngột biến sắc là vì hắn tiếp xúc với Yến Cuồng Đồ không nhiều nhưng rất hiểu tích cách điên cuồng của ông ta, tuyệt không thể chỉ bắt Kim thái tử để uy hiếp đám người kia không dám làm loạn. Với tính tình nóng nảy như lửa của Yến Cuồng Đồ, tất phải xông lên chém giết một hồi, không để lại tên nào, bây giờ làm vậy hẳn là phải có lý do.

Khả năng lớn nhất là công lực của Yến Cuồng Đồ còn chưa khôi phục hoặc là chưa hoàn toàn khôi phục.

Cường địch bao vây, bản thân bị khống chế, công lực chủ tướng lại chưa được khôi phục, đó là chuyện vô cùng đáng lo.

Càng huống hồ đám “cường địch” này không kẻ nào là không phải loại tâm ngoan thủ lạt, bán nước cầu vinh, hơn nữa nếu những kẻ này giết được Yến Cuồng Đồ và mình, mục tiêu muốn giết tiếp theo sẽ chính là người có quan hệ tới mệnh mạch của cả quốc gia Nhạc Phi, Nhạc tướng quân!

Thiết quy Hàng Bát đương nhiên là không biết đại hán như thiên thần đứng trước mặt hắn chính là Sở nhân Yến Cuồng Đồ danh động thiên hạ, nếu như hắn biết thì sợ là đã sớm chạy biến từ lâu rồi. Điều Hàng Bát tính toán trong lòng chẳng qua chỉ là làm thế nào lập công trước mặt thái tử, mở đường thăng quan phát tài mà thôi.

Hàng Bát lập tức quát:
- Ngươi là ai? Mau mau thả thái... Nhị công tử xuống, có gì từ từ nói!

Yến Cuồng Đồ trừng mắt nói:
- Chẳng có gì để mà nói cả!

Hàng Bát tức giận quát:
- Ngươi dám làm thương tổn đến một sợi tóc của Nhị công tử, ta sẽ băm ngươi thành thịt vụn!
Kim nhị thái tử nghe chuyện, trong lòng ngạc nhiên. Theo lý mà nói, đối phương một chiêu bắt giữ mình, công lực vượt xa đám Hàng Bát, có thể dễ dàng đánh đuổi đi, hà tất phải phí lời lẽ như vậy? Lập tức nảy sinh nghi vấn, lại nghe Yến Cuồng Đồ cười lạnh:
- Nếu ta muốn thương tổn hắn, các ngươi làm gì được nào?
Tay Yến Cuồng Đồ lại siết chặt thêm một chút, Kim Mộ Hạ lập tức hít thở không thông, sắc mặt đen xì. Hàng Bát nghĩ lần này nếu Kim thái tử có gì “bai dài hai ngắn” thì mình sẽ phải gánh họa lớn, vội vã kêu lên:
- Đừng, đừng, đừng, đừng...

Yến Cuồng Đồ hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, dừng tay lại, âm thầm điều tức. Hóa ra chân khí ông ta tuy thông hành không trở ngại nhưng từ dưới Đới mạch trở xuống, hai chân vẫn không thể cử động, huyết mạch bế tắc không thông, giống như làm bằng gỗ mục, công lực cũng chưa khôi phục được đến một nửa. Ông thầm nghĩ mình khóa huyệt đạo Tiêu Thu Thủy, bây giờ lại không cách nào bảo vệ hắn, tự mình bảo vệ mình tự nhiên là không thành vấn đề, có lẽ phải tìm cách giết hết tất cả mọi người mới là thượng sách. Do không nắm chắc một đòn đắc thủ, hai chân lại không cử động được nên Yến Cuồng Đồ vẫn do dự chưa hạ sát thủ

Hàng Bát ý niệm xoay chuyển, kẻ này xem ra rất khó dây vào, nếu lão đã khống chế Kim nhị thái tử thì ta cũng phải khống chế bằng hữu của lão mới được! Vụt lắc mình đã bắt giữ Tiêu Thu Thủy, kề khốc tang bổng vào sau cổ hắn, gai nhọn như răng cá mập xuyên vào thịt Tiêu Thu Thủy.

Yến Cuồng Đồ biết rõ Hàng Bát động thân là lao về phía Tiêu Thu Thủy, chỉ là hạ bàn không thể cử động được, không cách nào cứu người, chỉ nghe Hàng Bát hô lên:
- Ngươi thả Nhị thiếu gia ra, ta sẽ thả bằng hữu của ngươi, nếu không...

- Nếu không thì sao?
Bỗng nghe có người hỏi.

Hàng Bát nghe thấy thế vụt giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng mình không biết từ bao giờ đã có một người đang đứng. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, dung mạo người đó hiện ra góc cạnh nhưng không rõ là bao nhiêu tuổi.

Hàng Bát cả giận, quát lên:
- Người đâu, bắt lại!

Hắn gào lên ba lần liên tiếp, bộ hạ đều đứng yên không động. Hàng Bát lập tức cảm thấy rùng mình sởn gai ốc, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ mờ, sau lưng mỗi thuộc hạ của hắn đều có một người, những người này đều mặc trang phục dân Tống, tay cầm dao ngắn, chĩa vào cổ thuộc hạ Hàng Bát. Kim thái tử a lên một tiếng, hắn tuy bị Yến Cuồng Đồ khống chế những vẫn nhìn việc rõ ràng. Hắn cơ hồ không dám tin vào mắt mình, triều Tống hèn kém suy nhược vậy mà lại có một đám dân Tống anh dũng, mạnh mẽ như vậy, cực kỳ dễ dàng, thần không biết quỷ không hay, khống chế hết bộ hạ mình.

Mà đám thủ hạ này ngoài quân Kim tinh nhuệ ra còn có quân Tống cùng nhân vật võ lâm thủ hạ Chu đại thiên vương, trước mặt người thần bí kia không ngờ lại đều không chống nổi một đòn!

- Nếu không thì sao?
Người này hỏi lại. Hàng Bắt cắn răng, nói:
- Nếu không ta một đao giết chết hắn!

Người đó hỏi tiếp:
- Ngươi là ai?

Hàng Bát nhìn theo ánh trăng chiếu xuống, cảm thấy người này có vẻ còn khá trẻ, lập tức to gan lên, hỏi:
- Là ai cái gì?

Người đó cười đáp:
- Ngươi là dân Tống sao lại giúp người Kim đánh người Tống chúng ta?
Hắn vừa nói vừa chỉ Kim thái tử đang bị Yến Cuồng Đồ bắt giữ.

Hàng Bát nhất thời á họng không biết nói gì, Kim thái tử biết người tới không hề tầm thường, bèn đáp:
- Cái gì mà người Kim, người Tống, thiên hạ một nhà, trên cương thổ Đại Tống còn có phân chia gì!

Người đó cười nói:
- Kim nhị thái tử, ngươi không cần phải giả bộ nữa, còn nhớ trận chiến Dĩnh Xương không? Chúng ta đã từng gặp nhau!

Kim thái tử nghe mà trong lòng phát lạnh, chỉ cảm thấy người này rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra là ai?

Người đó cười nói:
- Các ngươi giết người, thương người, ở Biện Kinh còn chưa đủ sao? Tới Lâm An gây chuyện làm gì nữa!

Hàng Bát không biết người này là ai, ác ý sinh gan, quát:
- Cút bà mẹ nhà ngươi đi!

Người đó sắc mặt khẽ biến, bước lên một bước, Hàng Bát đang định giết Tiêu Thu Thủy trước rồi sẽ ứng phó với người này nhưng không biết tại sao, bị khí thế người này bức bách, bất giác xuống tay chậm một chút. Người đó vung tay lên đã đoạt lấy khốc tang bổng của hắn, đạp một cước, đá hắn bay ra xa, thuận tay tiếp lấy Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy chỉ thấy người này ra tay, võ công vô cùng bình thường, bình hòa chính tông, công lực cũng không có gì quá đặc biệt nhưng giữa lúc giơ tay nhấc chân lại sinh ra một loại đại khí thế, đại khí phách, có sức mạnh không thể tưởng tượng được, hơn nữa còn hàm chứa đại vô úy giữa bách chiến sa trường, cho nên vừa ra tay đã đánh lui Thiết quy Hàng Bát!

Hàng Bát bị người đó một chiêu đánh lui, Kim thái tử lập tức nghĩ tới một người, kêu lên kinh hãi:
- Ngươi...

Người đó cười phất tay:
- Hôm nay ngươi trong lúc nguy khốn, lại cô thân lực yếu, ta không muốn giết ngươi. Ngươi nếu trở về được, ngày sau trên chiến trường giữa thiên quân vạn mã, ta sẽ lấy đầu ngươi.

Yến Cuồng Đồ đầy một bụng nghi hoặc, lại thấy Kim thái tử nghe xong thần sắc thê thảm bèn quát hỏi:
- Các hạ là ai!

Người đó mỉm cười, chắp tay nói:
- Tại hạ Nhạc Vân. Theo gia phụ về kinh phục mệnh, biết trên đường có loạn đảng mai phục nên tại hạ đi trước một bước, mở đường cho cha, tiền bối là...

Yến Cuồng Đồ nghe thấy hai tiếng “Nhạc Vân” chợt lùi lại hai bước, thất thanh hỏi:
- Cha ngươi đâu?
Kim Mộ Hạ thừa cơ giãy mạnh, thoát khỏi kiềm chế của Yến Cuồng Đồ, quay người đánh mạnh hai chưởng trúng ngực Yến Cuồng Đồ.

Yến Cuồng Đồ như không hề nhận thấy, Kim Mộ Hạ đánh hai chưởng, trong lòng đã hoảng loạn sợ hãi, thầm nghĩ: Chưa nói đến cái tên điên điên khùng khùng này võ công sâu không thể lường, chỉ bằng một mình sức Nhạc Vân đã không dễ đối phó rồi, càng huống hồ bên mình đã mất hết tiên cơ, mai phục thất bại! Không bằng ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!

Hóa ra trong trận chiến ở Dĩnh Xương, quân Kim bày trận mười lăm dặm, cờ trống vang trời, tường thành cũng thoáng rung chuyển, nhưng chủ tướng là hai người Nhạc Vân và Vương Quý bàn bạc với nhau, để thống chế bạch quân Đổng Quang lưu thủ, phó thống chế tiên phong quân Hồ Thanh thủ thành, hai người Vướng Quý, Nhạc Vân xuất chiến. Chiến đấu từ sáng sớm đến tối muộn, chém năm nghìn quân Kim, Kim thống quân thượng tướng quân Hạ Kim Ngô chết dưới tay Nhạc Vân, Kim phó thống quân Niêm Hãn Bột Đổng trọng thương, trên đường chạy về Biện Lương thì tắt thở, Ngột Truật sợ đến vỡ mật.

Do là lấy nhiều đánh ít, Kim Ngột Truật tưởng rằng thắng lợi nằm chắc trong lòng bàn tay bèn gọi con trai thứ hai tham chiến, ý tứ là kiếm một món công lao trở về, tiện cho việc thăng chức, không ngờ lại thất bại thảm hại. Kim Mộ Hạ cũng không phải là kẻ tầm thường, khi Hạ Kim Ngô chiến Nhạc Vân, hắn từng cùng thượng tướng quân song đấu Nhạc Vân, nhưng thấy Nhạc Vân trong trận chiến như thiên thần phát uy, ba chiêu đã chém ngã Hạ Kim Ngô, Kim Mộ Hạ ở bên không xen vào nổi một đòn, sợ đến nát gan vỡ mật, thúc ngựa chạy một mạch về đến Biện Kinh mới dám dừng lại.

Từ đó Kim Mộ Hạ sợ hãi cha con Nhạc Phi cùng cực. Càng sợ hãi thì lại càng muốn sát hại Nhạc Phi, Nhạc Vân, chỉ là đến lúc nhìn thấy thì vẫn sợ đến chân tay mềm nhũn, mất sạch đấu chí.

Kim Mộ Hạ quay người bỏ chạy, đám Hàng Bát thấy chỉ soái chạy mất cũng vội vội vàng vàng chạy theo, những kẻ khác thấy không còn chỉ huy, cùng ôm đầu bỏ trốn. Dưới ánh trăng, trong chớp mắt cả đám người đã bỏ chạy sạch sẽ, chỉ còn lại ba người Nhạc Vân, Yến Cuồng Đồ cùng Tiêu Thu Thủy. Bộ hạ Nhạc Vân cũng đã âm thần chỉnh đội rút lui. Nhạc Vân có vẻ đã thấy quen rồi, nhìn quân Kim bỏ chạy cũng chẳng có gì là lạ, cười nói:
- Một đám huynh đệ thủ hạ tôi tới để tiếp gia phụ.

Ánh mắt Yến Cuồng Đồ vụt tỏa sáng, lẩm bẩm nói:
- Cha ngươi sắp tới rồi! Cha ngươi sắp tới rồi!

Ánh mắt sắc bén của Nhạc Vân nhìn lướt đánh giá Yến Cuồng Đồ, quan tâm hỏi:
- Tiền bối muốn gặp gia phụ sao? Không biết có gì chỉ giáo? Hai chân tiền bối hình như có gì không ổn? Tại hạ hơi hiểu chút y lý, không biết có thể xem qua được không...

Yến Cuồng Đồ lạnh giọng quát:
- Ngươi đừng có lại đây! Chuyện của ta, ta tự mình lo được! Ta muốn gặp cha ngươi là có việc khẩn cấp muốn thông báo!

Nhạc Vân bước tới gần một bước, nói:
- Có chuyện gì tiền bối cứ nói với tại hạ, cũng giống như vậy!

Yến Cuồng Đồ đáp:
- Được! Vậy nói cho ngươi biết! Ta không cho phép Nhạc tướng quân gặp hoàng đế!

Nhạc Vân ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Sao?

Yến Cuồng Đồ đáp:
- Cha ngươi là con hiếu, ngươi cũng là con hiếu! Ngươi thử nghĩ mà xem, lần này về kinh còn giữ được mạng không! Đám cẩu quan Tần Cối, Hàn Đà Trụ sẽ tha cho cha ngươi sao? Đám người vừa nãy chính là do Tần Cối phái tới, có cả đám bại hoại trong hắc đạo, hợp tác với giặc Kim muốn phục giết Nhạc tướng quân! Ngươi thử nghĩ đi, một khi các ngươi chết đi, đất đai Đại Tống mất hết, tấm lòng bách tính thiên hạ đều tan nát! Cha ngươi có xứng được với bà ngươi nữa không? Ngươi có xứng được với mẹ ngươi nữa không? Có xứng được với vợ con của các ngươi, có xứng được với bách tính quân dân nữa không?

Nhạc Vân rùng mình biến sắc. Yến Cuồng Đồ càng nói càng phấn chấn, cao giọng quát:
- Nếu như ta là Nhạc tướng quân, ta liền không nghe lệnh triều đình, dẫn một đám huynh đệ binh, chinh chiến giang sơn vì nhân dân Đại Tống! Nhạc tướng quân không sợ không có cường viện, lương, bách tích đủ sức nuôi, người, võ lâm nhiều chẳng hết!
Yến Cuồng Đồ nói đến lúc kích động, râu tóc dựng ngược cả lên.

Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh lắng nghe cũng hơi thoáng chấn động. Hắn không ngờ được rằng vị tiền bối Yến Cuồng Đồ nhìn có vẻ phóng đãng buông thả này vậy mà lại có lòng yêu nước mãnh liệt như vậy, hơn nữa chuyện đầu tiên muốn mình đáp ứng làm hóa ra là khuyên ngăn Nhạc tướng quân phung chiếu về triều! Tiêu Thu Thủy bất giác nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy cho dù vì chuyện này mà bỏ cả tính mạng mình cũng đáng giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang