Một bóng người ngồi xếp bằng giữa bóng tối, trầm tĩnh như một pho tượng phật đà. Quanh hắn là khung cảnh phòng giam âm u, không khí tràn lan một mùi ẩm mốc.
Nơi đây không có bất cứ vật dụng gì, ngay cả người nói chuyện cũng không có, phạm nhân cứ ngồi như vậy ngày này qua tháng nọ, cho đến khi trầm uất mà chết thì thôi.
Nhưng, người này lại bất đồng, hắn không hề tuyệt vọng, ngược lại còn đang chờ một cơ hội!
Đúng lúc này, ánh rạng đông của sáng sớm mọc lên, đi qua khe cửa sổ cỡ nắm tay trên tường, mông lung chiếu vào, giống như một đạo thánh quang đâm phá bóng tối trong phòng giam, bao phủ trên người hắn, làm mái tóc trên đầu của hắn nhuộm thành sắc vàng óng ánh, ấm áp thần thánh, dường như một pho tượng phật đà đang niết bàn.
Rồi đột nhiên, người này mở mắt, giống như phật đà niết bàn hoàn tất, hồi sinh lại, nhà tù tối đen tựa như cũng sáng ngời theo!