Vào một buổi sáng đẹp trời , áng mây trong vắt , gió nhẹ nhàng rì rào luồng qua ô cửa sổ . Có bóng người rón rén đột nhập vào phòng ngủ của Tác giả Lâm Tử , người con gái đầu trộm đuôi cướp ấy không ai xa lạ đích thực là nữ chính Mạc Hiểu Tinh .
Cô khéo léo gỡ mớ mền dày nặng khỏi con sâu ngủ Lâm Tử .
" Hí Hí Hí ! "
Tiếng cười khe khẽ của Hiểu Tinh vô tình đánh thức nó , mở mắt ra nó phát hoảng khi thấy cô nàng đương ngồi chọc ngoáy lỗ mũi mình .
Hác xì ! Nó nhảy mũi rõ to .
" Cậu... sao ở đây ? " _ Nó ngu ngơ hỏi .
" Ha ! Không ở đây làm sao trục cậu dậy được ? Gần trễ học rồi , nhanh đi ! " _ Hiểu Tinh giục giã nó .
" Hây ya ... Bữa nay ngày gì vậy trời ? " _ Lâm Tử đầu cổ bùi nhùi ngáp ngáp bước vào nhà vệ sinh .
10 phút sau nó lết ra bộ dạng tươm tất , miệng vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài bỏ luôn ăn sáng lẽo đẽo theo Hiểu Tinh đến trường .
Hai cô gái chạy hai chiếc xe máy song song với nhau , Hiểu Tinh chạy bên ngoài nó chạy phía trong .
Tút mị đằng sau có hai chiếc BMW phóng tới , chiếc màu bạc của Du Vỹ Tường , màu đỏ của Trịnh Thế Kiệt .
Hai tay lái thi nhau vượt mặt .
Du Vỹ Tường nhanh trớn vượt lên bám đuôi xe Hiểu Tinh rồi chợt ra hiệu dừng lại .
Vỹ Tường hầm hố ra lệnh : " Hiểu Tinh lên xe anh chở ? Mau ! "
Cô nàng chưa hiểu sự tình thế nào buộc phải chui vào xe Du thiếu gia . Hiểu Tinh nhìn chiếc xe mình thắc mắc : " Vậy... còn xe em thì sao ? Tự dưng bỏ giữa đường ai trông chứ ? "
Vỹ Tường hôm chưng diện phong độ khác thường , cậu ta đáp : " Không sao , mọi chuyện cứ để anh lo ! "
Nói xong cậu cười đầy mưu mô đảo vô lăng đạp ga lái thẳng đến trường . Do chậm một bước mà Trịnh Thế Kiệt để vụt mất cơ hội , cậu ta đành đạn phải tự lái một mình chạy ngang qua mặt Lâm Tử liếc sơ rồi cũng khuất xa .
" Ê .......! Hai cái tên kia quay lại mau ! Trời ơi ! Một mình làm sao lái hai xe hả trời ? Hực hực , tức chết ta mà ! " _ Nó dặm chân đụi đụi miệng thét ra lửa .
" Này , mới sáng làm gì bị hành sớm thế ? " _ Cổ Huyết từ đâu thong thả bước tới cười cợt .
Nó đang ấm ức còn bị tên quỷ sứ đó châm chọc ruột gan muốn lộn lên đầu táp lại : " Cười cái gì hở ? Không thấy sao còn hỏi ? Du Vỹ Tường chết tiệt đó bắt tôi phải giải quyết chiếc xe này ! "
" Ồ... cậu ta ít có ác nhỉ ? Hàizz... được rồi , cô đi học đi kẻo trễ . Còn chuyện này cứ giao cho tôi . "_ Cổ Huyết ngỏ ý giúp đỡ .
Nó mừng như mở cờ : " Ôi thế thì tốt quá ! Tôi đi trước đây ! Bái Bai ! "
Hắn ta thở dài đăng đẳng dõi mắt theo bóng nó dần mất dạng . Trên chặng đường dài nó không ngừng rủa hai tên lúc nãy : " Vỹ Tường thối nát , thù này ta mà không báo ta thề không mang tên Lâm Tử . Trịnh Thế Kiệt đó nữa , chỉ dõi ăn theo ! "
Tại ngôi trường Nhạc Viện .
Du Vỹ Tường theo đuôi Hiểu Tinh tò tò phía sau , đi đâu làm gì cũng có sự hiện diện của cậu ta .
Về phần Trịnh Thế Kiệt , cậu ấy chỉ còn nước ôm cây đợi thỏ .
" Thật quá đáng ! "_ Thế Kiệt ức chế .
Lưu Trinh , Lập Tuyên đến thật đúng lúc , Cổ Lực Quân xen vào góp phần chen chúc : " Này , sao đông đủ thế ? Ử , thiếu thiếu thứ gì thì phải ? "
" Thiếu tôi đây....! " _ Nó hục hơi chạy tới thở hào hển .
" Có gì ăn không ? Đói muốn rách bao tử rồi này ! " _ Lâm Tử vò bụng rên rỉ .
Âm kêu đói được đáp lại bởi tiếng chuông báo giờ lên tiết .
******
Giờ nghỉ giải lao , bọn nó tụ tập ăn uống . Lâm Tử được cứu nhờ miếng Pizza thơm ngon , nó ngoặm miếng to cành ngốn ngấu trông như kẻ chết vừa sống lại , hạnh phúc vô vàn .
Trịnh Thế Kiệt từ đâu bước tới ý có chuyện muốn nói với Hiểu Tinh .
" Hiểu Tinh ! Cậu có thể ra nói chuyện riêng với tớ một chút không ?" _ Thế Kiệt nghiêm nghị .
Ok !
Thế Kiệt chọn dãi hành lang vắng người , Hiểu Tinh theo sau và đứng đấy hỏi : " Có chuyện gì không ? "
" Cho tớ xin lỗi chuyện tối qua ! Cậu có còn xem tớ là bạn bè như lúc trước chứ ? " _ Thế Kiệt thành tâm biết lỗi .
" Không sao , một phần cũng do... Vỹ Tường anh ấy nóng tính quá chưa kịp tìm hiểu sự việc . Cậu vẫn là bạn của tớ ! "_ Hiểu Tinh nhẹ giọng nói .
Trong lúc người ta đang nói chuyện thì đám Lâm Tử xí xô xí xào bàn luận linh tinh .
Vỹ Tường lên cơn bực dọc đập bàn " Rầm " , Lập Tuyên nhận thấy sự việc căng thẳng ôn tồn vuốt vai Vỹ Tường :
" Bình tĩnh , chuyện cũng phải từ từ tìm hiểu từ từ giải quyết . Cậu không nên mất kiểm soát như vậy ! "
Cơn giận được hạ bớt nhiệt , Vỹ Tường bấu chặt năm ngón tay ngồi xuống lấy lại sự điềm tĩnh của mình .
" Nè ! Hai người... bộ có chuyện gì xích mích à ? Nhìn bộ dạng , cách cư xử của anh hôm nay không bình thường cho lắm ! " _ Lâm Tử ngu muội dò xét .
" Liên quan gì cô ? " _ Vỹ Tường liếc xéo nó .
Lúc lâu sau , Hiểu Tinh quay lại nó liền tọc mạch tra hỏi : " Ề , hôm qua anh ta bị làm sao vậy ? "
Mạc Hiểu Tinh đem sự thật kể hết cho nó nghe cùng mấy người còn lại .
" Oh Hô ! Có chuyện như vậy sao ? " _ Nó tròn mắt hỏi .
" Cha.... gây go rồi ! Thảo nào Vỹ Tường thành ra nông nỗi này ! " _ Lực Quân lắc đầu thông cảm .
Chuông báo tiết vang lần hai .
......
" Ây ... cuối cùng cũng tan học . Đói nữa rồi ! " _ Nó vươn vai ôm bụng đói .
Trịnh Thế Kiệt này xem ra không phải dạng dễ đối phó , cậu ta trong tâm đã có dự tính , muốn dùng tình bạn để trói chân Hiểu Tinh giăng dây dài đặng câu cá lớn đây mà ! Quả là có tâm kế !
Lúc ra khỏi cổng trường , Thế Kiệt cố tình nhanh nhất để được đi cùng cô . Du Vỹ Tường định bụng đi thật nhanh tới chắng cậu ta qua một bên nhưng không , Lâm Tử nó đích thân ngăn chặn kịp cái hành vi bồng bột ấy .
Nó kéo vai cậu lại nhìn Vỹ Tường bằng ánh mắt đồng cảm vỗ vai nói :
" Đừng vội ! Tên đó để Lâm Tử này xử lý , anh hãy giữ vững bản tính điềm tĩnh vốn có của mình . "
Du Vỹ Tường hết sức bất ngờ với lời nói hành động của nó , mắt hiềm nghi hỏi : " Cô định làm gì ? "
" Làm gì à... đó là kế hoạch của tôi ! Đã đến giờ Lâm Tử này ra trận ! "_ Nó tự tin xoắn tay áo lên miệng chắc nịch .
" Chậc chậc.. không phải cô ta ... định... dùng vũ lực với tên đó chứ ? " _ Vỹ Tường lo ngại lèm bèm một mình .
" Yên tâm ! Sự gì Lâm Tử đã xen vào bất kể kẻ nào cũng không thể cản ngăn ! " _ Nó mạnh mồm phán .
" HẢ ? Có nên tin cô ta không nhỉ ? Sao mình thấy bất an quá ! " _ Vỹ Tường tâm bất ổn ngờ vực khả năng của nó .
Lâm Tử lẹ làng chen giữa Hiểu Tinh và Thế Kiệt giả ngây hỏi : " Chào ! Hai người đi đâu thế ? Cho tớ ké với ! "
Thế Kiệt bị nó phá đám đâm ra khó chịu nhưng cố giữ thái độ hòa nhã :
" Chào cậu ! Chúng tớ ... định ăn trưa , cậu cũng muốn đi cùng à ? "
" HeHe tất nhiên ! " _ Lâm Tử nhe răng cười gian xảo .
Thế Kiệt bị chen ngang mọi ý định ban đầu đều bị nó phá tan tành .
Lực bất tòng tâm , cậu ta đành chia tay Hiểu Tinh trả tự do cho cô nàng .
" Thật tức chết ! Một Vỹ Tường đã khó khăn rồi giờ cộng thêm con nhỏ này...không biết ở đâu ra phá hoại mọi kế hoạch của mình ! "_ Trịnh Thế Kiệt ngồi ở nhà mình tỏ ra tức tối .
Phía Hiểu Tinh sau khi chia tay Thế Kiệt , cô đi thẳng về nhà mình luôn .
Du Vỹ Tường bấy giờ nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ mông lung :
" Haizzz không biết Lâm Tử cô ta , có làm nên trò trống gì không ? Thiệt tình... chỉ nhờ được mỗi con nhỏ thần kinh này ! "
Nhạc chuông điện thoại Du Vỹ Tường bỗng dưng réo lên , cậu vội nghe máy , tiếng Lâm Tử vang vang : " Hễ... Lô..! Nhiệm vụ hoàn tất ! Đại công cáo thành ! Kẻ địch chịu không nổi nữa đã tự rút lui ! "
" Ồ... Thế à ? Vất vả cho cô rồi ! "_ Vỹ Tường ung dung tự đắc .
" Hừ ! Xem , cũng được việc phết đấy! " _ Cậu cười khoái chí .
Nó đang tung tăng pha cà phê phục vụ khách ở quán chú Bình , khách quá đông mà chú vẫn chưa tuyển dụng được nhân viên nào cả .
Mệt bở hơi tai , nó ngồi thè lưỡi thở như chó .
" Wey ! Người hay thú mà ngồi thở kì cục vậy ? " _ Cổ Huyết từ đâu sấn tới giọng mỉa mai .
" Anh rảnh rỗi quá nhỉ ? Ăn ở không sao không về trông nhà đê ? " _ Nó móc câu lại ngọt xớt .
" Cô... Cô.. ! " _ Hắn đớ lưỡi với câu xốc xỉa của nó .
_____
Vì lý do thời gian hạn hẹp , tại hạ chỉ sản xuất mỗi ngày nhiều nhất là hai chap . Và chap có lẽ hơi ngắn hơn các chap trước .Mong đọc giả thông cảm .
Nếu có thời gian tại hạ sẽ ra chap dài hơn .