Thế kỉ 23, con người đã có bước tiến vượt bậc trong lịch sử, thế giới không còn gói gọn trên Trái Đất mà là khắp vũ trụ, khi việc di cư từ tinh cầu này sang tinh cầu khác không còn là viễn vông. Mỗi tinh cầu đều có chính quyền và pháp luật riêng, từ đó nền hoà bình đa vũ trụ được thiết lập. Tuy nhiên, vài năm sau đó xích mích giữa các tinh cầu hình thành và trở nên ngày càng nghiêm trọng, khi các vấn đề về thiên nhiên và môi trường sống, đất đai....khó khăn hơn bao giờ hết, Trái đất lại trở thành con mồi con lành. Chiến tranh nổ ra, cuộc thảm sát đe doạ sự tồn tại của người Trái đất và văn minh của họ.
" Khải Minh, căn cứ phía Tây đã sụp đổ, chúng ta không đủ khả năng. Trận chiến này, kết quả đã xác định."
" Lẽ nào, chúng ta phải chịu cảnh diệt vong?"
Khải Minh chau mày, lực lượng bọn hắn không còn nhiều, hắn có thể chống cự bao lâu nữa đây?"
" Jay, dù thế nào chúng ta cũng phải nỗ lực, phải kéo dài thời gian để dân thường an toàn đi vào hầm trú ẩn, lực lượng hỗ trợ từ tinh cầu Janot sẽ sớm đến." Khải Minh đập tay xuống bàn, hắn không thể bỏ cuộc ngay lúc này, đây là cơ hội cuối cùng.
" Chỉ huy, vòng ngoài đã thất thủ, kẻ địch đang tràn vào." Đột nhiên cánh cửa bật ra, một chiến sĩ gương mặt trắng bệch xông vào nói.
" Chết tiệt!" Khải Minh chửi thề một câu. " Triệu hồi tất cả, chuẩn bị sẵn sàng đánh trận cuối cùng. Dù có làm thế nào cũng phải đánh lạc hướng bọn chúng ra vòng ngoài. Chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua."
" Jay, tôi cần cậu ở phía sau yểm trợ dân thường, tôi sẽ chỉ huy vòng ngoài." Khải Minh vừa nói vừa hanh chóng lấy thiết bị cần thiết. " Chiến đấu cùng cậu là vinh hạnh lớn nhất của tôi, Jay."
" T, kết nối hệ thống căn cứ, báo cáo cho tôi tình hình quân địch."
" 1000 tên đang hướng về cửa Đông căn cứ, đều được trang bị vũ khí. Chỉ huy, tôi đã mở hệ thống phòng vệ, chúng ta có 5 phút để chuẩn bị."
" Cảm ơn cậu, T."
Cuộc chiến ác liệt diễn ra suốt 3 ngày. Đến tối ngày thứ 3, viện quân đáp xuống, thời gian trốn thoát của dân chúng địa cầu được kéo dài thêm 3 ngày, nhưng vẫn không đủ.
" Khải Minh, chúng ta không kéo dài hơn được nữa, binh lính chỉ còn lại một nửa, họ không đủ sức chống chọi với đợt công kích tiếp theo." Gin thở hắt một hơi, làn da màu đỏ của cậu_đặc trưng của cư dân Janet tái dần đi, chính cậu cũng đang kiệt sức. " Bên tôi đã ra lệnh, đây là mất mát cuối cùng để giúp đỡ địa cầu các cậu, tôi xin lỗi."
Khải Minh trầm mặc " Cậu đưa binh lính vào trong nghỉ ngơi, chúng ta kéo dài được ngày nào hay ngày ấy."
Cậu mở bản đồ vệ tinh lưu giữ trong đồng hồ, xoay chuyển góc nhìn để tìm kiếm những tia nhiệt của người Trái đất.
" Bên phía Nam vẫn chưa thể di chuyển, bọn họ đang bị bao vây. Còn bên kia, những người đó đang chết dần, họ không đủ sức để đi đến căn cứ. Chiến tranh đã giết hàng triệu người trên vùng đảo Thái Bình Dương..." Khải Minh di chuyển tay trên bản đồ, chỉ vào nhũng vùng cách xa nơi cậu đứng hàng ngàn cây số vẫn còn vô số chấm đỏ tụm lại. " Tôi không cứu được họ, nhưng tôi đủ sức để cứu những người ở đây, Gin, tôi phải cứu họ."
Cả Gin và Khải Minh đều trầm mặc. Họ biết tình hình không thể cứu vãn, trận đánh đã gần đến hồi kết, và tất cả bọn họ đều phải chuẩn bị cho kết thúc cuối cùng, cái chết, sự hy sinh vì những thứ họ muốn bảo vệ.
" Khải Minh, tôi đã hỏi thăm. Cả gia đình cửa cậu đều an toàn, họ cần cậu trở về." Gin lưỡng lự nói. " Còn Réne...cậu ấy đang quay lại vì cậu."
Khải Minh sững người, Réne!
" Gin, sao bây giờ cậu mới nói tôi biết. Có phải cậu tính để anh ta đến nơi rồi mới nói. " Khải Minh gằn từng tiếng. Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên bên ngoài căn cứ.
" Địch đến rồi. Quân địch đến rồi!"
" Gin, cậu mau đi tìm Réne, phải ngăn không cho anh ấy quay lại, nói rằng tôi cần anh ấy phải sống. Cha mẹ, và cả em gái của tôi, nhờ vào anh ấy."
" Nhưng tôi...."
" Gin, nếu còn xem tôi là bạn, hãy giúp tôi."
Gin chần chừ một lát rồi gật đầu.
Trong đêm tối, trận chiến ác liệt lại lần nữa nổ ra. Ngọn lửa từ thuốc súng và bom rực cháy hơn bao giờ hết, âm thanh như làm vỡ vụn cả đất trời. Thi thể đổ rạp trên mặt đất, nơi dòng máu của binh lính địa cầu và kẻ đich thấm đỏ . Lịch sử lưu lại bởi những người địa cầu được cứu sống, cuộc chiến khốc liệt đã khiến địa cầu gần như tuyệt vong, nền văn minh bị tàn phá nghiêm trọng.
" Réne...." Khải Minh khó khăn nhả ra từng tiếng. Không phải đã nhờ Gin đưa hắn đi sao, chết tiệt, hắn quay lại làm gì.
Hình ảnh trước mắt Khải Minh mờ dần, máu cùng sức lực của cậu đang cạn kiệt dần.
" Họ đều đã được đưa đến nơi an toàn." Réne nhíu mày đỡ cậu ngồi dậy. " Khải Minh,cậu là cấp dưới của tôi, cậu không có quyền hạn ra lệnh cho tôi phải quay trở lại, là một quân nhân cậu nên nhớ vâng lệnh cấp trên là nhiệm vụ hàng đầu, cho nên không có sự cho phép của tôi, cậu không được chết."
Câu cuối cùng Khải Minh nghe được không phải là " Tôi đến chậm" hay " Tôi xin lỗi" hay đại loại vậy, đến cuối cùng cậu cũng không thể nói gì với Réne. Nếu có thể sống sót qua lần này, cậu thề sẽ nắm cổ áo của tên mặt than kia, hét lên với hắn " Ngu ngốc đừng có dùng cấp phẩm để nói chuyện với tôi. Tôi thích cậu, dù cậu có ra lệnh huỷ đi cũng vô dụng."
" Khải Minh, tôi nói cậu biết. Nhất định phải chờ tôi." Đó là câu nói cuối cùng mà Khải Minh nghe được khi cậu rơi vào bóng tối
Không biết trôi qua bao lâu, Khải Minh cảm thấy bản thân đang trôi giữa dòng chày, vô định và không có điểm dừng. Sau đó, cơn đau trên cơ thể khiến cậu tỉnh dậy.
Các vết thương đã không còn chảy máu, nhưng chỉ cần cậu cử động mạch miệng vết thương liền bị rách ra. Khảo Minh nhăn mặt nhìn xung quanh. Nơi cậu nằm là một hang đá khá lớn, ánh sáng bên ngoài không thể chiếu sáng hết toàn bộ, nhưng chỉ cần nghe cách tiếng động vang cũng đủ biết nó sâu đến mức nào.
" Jay, tôi tưởng chúng ta có ' không gian trú'. Cái hang động này là thế nào?"
Không có tiếng động đáp lại.
" Jay, Réne. ?"
Rốt cuộc là cậu đang ở đâu?
Khải Minh cố để không chạm vào vết thương, di chuyển ra bên ngoài hang động.
" Jay, cậu......"
Bên ngoài không có ai, một bóng người cũng không có. Nhưng cái khiến Khải Minh kinh ngạc chính là xung quanh đều là cây cối rậm rạp cao đến vài chục mét, hình dáng kì lạ. Hơn nữa cách nơi cậu đứng vài mét, có một đàn động vật cao đến đầu gối với hai chiếc răng nanh dài lộ ra khỏi miệng, mớ lông xù và xơ xác, vóc dáng giống loài linh cẩu thời xưa. Chúng vừa phát hiện ra Khải Minh liền quay lại, bắt đầu gầm gừ tiến lại gần.
" T, mau chóng quét bọn chúng." Khải Minh giơ đồng hồ điện tử trên tay ra, một luồng ánh sáng mỏng quét qua bọn chúng.
" Loài sinh vật này không có trong dữ liệu. Theo thông tin quét được và dựa trên kiến thức của tôi, chúng là loài động vật ăn thịt, lợi thế là di chuyển nhanh chóng và hàm răng nhọn. Nhưng đây chỏ là con non, các cơ còn chưa phát triển hoàn toàn. " Giọng nói máy móc vang lên từ đồng hồ.
Bọn thú nhỏ bắt đầu di chuyển đến, chúng nhe ra cái miệng nhỏ với hàm răng sắc nhọn, chỉ cần một cử động mạnh cũng có thể kích thích chúng.
" Chỉ huy, khẩu súng của cậu vẫn còn 3 viên đạn."
Có 6 con, 3 viên đạn là đủ rồi.
Khải Minh nheo mắt, thận trọng đánh giá. Có một con chỉ huy ở phía sau, bọn thú non này chắc chưa rời ba mẹ chưa lâu, nếu không có con chỉ huy, chúng sẽ không biết làm gì.
Con chỉ huy rống một tiếng ra hiệu, sau đó cả bọn nhào về phía Khải Minh. Một con nhảy lên cắn vào vai cậu, chúng bắt đầu tập trung dồn sức đẩy ngã cậu.
Khải Minh cắn răng, ném con trên vai vào đám thú non dưới chân, khiến chúng tách ra. Phát đạn đầu tiên bắn vào một con khá lớn đang cắn chân cậu, khiến cả đám tản ra. Lúc này bọn thú non có vẻ sợ sệt, nhưng điều đó không ngăn chúng khi có con mồi trước mắt.
" Grao"
Lần 2 chúng thông minh hơn, tập trung tấn công vào tay cầm súng của Khải Minh.
Đoàng. Một viên đạn xuyên thẳng qua 2 con non.
Còn một viên.