bộ truyện bắt đầu :D
giời thiệu sơ qua chút nhé :
-nhân vật nam sinh đã khùng điên thì chớ, lũ nhân vật nữ cũng ba trợn không kém cạnh.
-Tình yêu trong truyện cũng nhẹ nhàng như hoa gió, đến và đi một cách đầy...cưỡng ép… anh zai
đang tha thẩn bờ đê hít gió mùa Đông Bắc thì nàng từ đâu xuất hiện lừ dừ tiến tới ngồi phịch xuống ngay cạnh chàng...hai đôi mắt chẳng thèm nhìn nhau,cứ nhìn về chân trời xa xăm đầy mơ màng như một cặp thiểu năng trí tuệ.
Mà mấy ai biết trong đầu chàng thì đang phải vật lộn tư tưởng ráng rặn ra vài câu xì lô mùi mẫn,thê lương sướt mướt chảy nước nhễu nhão mang tên gió để chiều lòng nàng, napoleon đội mồ dậy mà thấy cảnh này thì có mà khóc thét ngã vật ra chết tiếp cũng nên…
Tình cảm hai bên sâu đậm thế nào thì có trời mới biết,chỉ biết mỗi lần chàng nhòm thấy bóng nàng thì giật giật như trúng cơn động kinh,mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy cả lít…
riêng nàng thì khoái lắm,thích run cả người cười nhe cả hàm răng cải mả vì tình tiết nó giống như câu chuyện tình không tên nàng đang viết…
-Chốt : Ngày anh đi, nàng rú lên như cha chết, đã khóc nức nở ở sân bay và thề nguyện với cả con tim sẽ chờ anh đến cuối đời....... Giờ đây ánh mắt đẫm lệ, nàng quàng vai anh thủ thỉ :
-" em rất tiếc,nhưng những lúc khó khăn thì lại có người luôn bên cạnh giúp đỡ em,và em đã
không thể làm chủ được trái tim mình... "
Y như phim Hàn Quốc !!
Anh lạnh lùng nhìn nàng,rồi gỡ nhẹ tay của nàng ra,đồng thời cũng đặt tay mình ra khỏi mông nàng...đáng lẽ nếu giống phim Hàn thì anh phải nở nụ cười buồn và nói " chúc em hạnh phúc ".Nhưng không, đây là Việt Nam...anh không phải Kim Sang-Hyuk và em cũng không phải là Jung Yu-Jin
trong " Bản tình ca mùa đông ".
Anh chỉ có thể nhìn em say đắm một lần cuối,đầy nuối tiếc quay đi về phía cửa ra của sân bay và rủa thầm " Đệt mợ thằng cơ hội ".
Truyện thích hợp coi giết thời gian vào những ngày đông giá rét...chống chỉ định coi khi đang ăn hoặc bụng dạ có vấn đề,vì nếu sơ sẩy thì chỗ ngồi sẽ bung bét ghê lắm…
vì là thể loại hài hước nên mình sẽ lược bỏ một số thành phần chính trong các bộ truyện kiếm hiệp tiên hiệp kinh điển :
- gà con ===> té núi =>>>> nhặt được bí kíp ====> (tu luyện 20 năm ) cái này miễn ===> bá đạo ===> phiêu bạt giang hồ !
*************
Reng reng reng ...tiếng đồng hồ báo thức vang lên , mặc dù mới 5 giờ 30 sáng Lê Sơn vẫn phải ngáp ngắn ngáp dài lết vào phòng tắm.
-" móa ... ngủ chưa đã gì cả ... nhưng mà thôi kệ hôm nay khai giảng ráng đi sớm chút vậy ".
lầm bầm mấy câu. nhưng Lê Sơn vẫn nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi khoác bộ đồng phục mới toanh bước ra khỏi nhà…
-" AAAAAAA ! "
- đôi dép bác hồ 500k của ta ... aaaaa lulu bố thịt mày...
Nhìn vào đôi dép mới mua mà lòng đau như cắt . Mãi mới chấn lột bố già được đôi dép giờ lại bị con cún cắn hư mất …
-" lulu bước ra đây bố bảo ... Không muốn ăn củ giềng thì lăn ra đây !...."
Trong cơn tức giận Lê Sơn chửi rủa ầm ĩ còn hơn cả heo bị chọc tiết ... nếu có người nghe được còn tưởng là mấy đại ca bán cá ngoài chợ đang "tâm sự " với nhau bằng những từ ngữ rất là " trong sáng " mà nguyên nhân là vì một đôi dép ...
Đang hăng say chửi rủa tới đời cụ cố kẻ tàn phá dép của mình thì một chú cún nhỏ nhỏ xinh xinh cao chừng 20cm nặng chừng 5kg thuộc giống chó cảnh nhật bản miệng đang gặm cổ 1 con gà chạy lon ton về chuồng.
- " lulu... tốt , hối hận việc gặm dép tao nên mang con gà này cho tao đúng không ??? , hehe tao không khách khí đâu "
nói rồi Lê Sơn bước nhẹ đến bên lulu chuẩn bị túm lấy con gà vẫn còn đang ngoắc ngoải chưa chết
dường như hiểu được hành động của Lê Sơn lulu quay đầu bỏ chạy !
-" đứng lại...đứng lại cho ta ...."
trong sân nhà môt nguời một chó chạy vòng quanh vòng quanh !.
~ 5 phút sau
- " hahaha ... ỷ nhỏ hiếp lớn hả em, không có cửa đâu ...con gà này là của tao "
mặc kệ chiếc quần "gangnam style" sau cuộc chiến đã bị biến thành " ăn xin style" Lê Sơn vẫn cười haha sau chiến thắng "cướp bóc trắng trợn " của mình .
Sau đó Lê Sơn chạy vội vàng vào nhà bếp xử lý "chiến lợi phẩm"
vì ông già phải làm nhiệm vụ vài tháng mới về nhà một lần còn Lê Linh thì đang ở cùng với mẹ nên ở nhà chỉ có mình Lê Sơn. Lê Sơn năm nay 18 còn Lê Linh thì mới 15 tuổi , bình thường thì Lê Sơn chủ yếu là đi ăn tiệm nhưng mấy năm gần đây thường xuyên phải ở trong rừng lúc nghỉ hè nên trình độ nấu ăn cực kì phong phú.
- " kì lạ thiệt không biết con gà này nhà ai vậy nhỉ "
- " mặc xác gà nhà ai trưa nay về nấu canh mang tới nhà mama cho bé Linh mới được "
sau khi xử lý hoàn tất , Lê Sơn lại vội vàng thay lại đồng phục rồi trèo Lên con " siêu xe" 2 bánh + có bàn đạp của mình phóng như ma đuổi chạy về phía trường học.
-"Lê Sơn... Lê Sơn... Ở đây! "
nghe thấy có người gọi tên mình, mà sao giọng nói này quen quen thế nhỉ . Lê Sơn theo bản năng quay đầu lạ . chỉ thấy một cô gái có gương mặt cực kì ngây thơ xinh đẹp với mái tóc ngố đen tuyền đang tung bay trong gió trông cực đáng yêu. chiếc áo sơ mi trắng bó sát người cùng váy ngắn màu xanh nước biển để lộ dáng người 3 vòng " siêu mẫu" cùng ra cặp chân thon dài trắng muốt làm Lê Sơn thầm nuốt nước miếng ực ực. Nhìn bóng dáng đang vội vàng chạy đến Lê Sơn nhìn đến gần mất hồn vía rồi thầm chậc lưỡi " đúng là khuôn mặt thiên sứ cùng dáng người ma quỷ , thật là muốn lấy mạng người mà" .
- " phù mệt chết đi được, Lê Sơn, sao cậu chạy nhanh thế ! " . vừa tới nơi Bảo Nhi cúi thấp người xuống chống hai tay Lên đùi làm cảnh xuân nơi vòng một lộ ra một mảng lớn, Lê Sơn nhìn cảnh xuân đến ngẩn ngơ không chú ý đến việc Bảo Nhi sau đã ngẩng đầu Lên nhìn chằm chằm vào con dê cụ Lê Sơn .
- " có đẹp không ????" Bảo Nhi dùng giọng điệu cực kì quyễn rũ hỏi.
- " đẹp ... " Lê Sơn vô thức trả lời nhưng rồi đột nhiên tỉnh mộng... ặc , bỏ mịe ...
biết mình bị hớ Lê Sơn đành dùng tuyệt chiêu " bơ thần chưởng" dùng suy nghĩ tìm kế sách với tốc độ 300 triệu năm ánh sáng cuối cùng cũng tìm ra một cách hoàn mĩ không tì vết
- " a trời sáng quá haha " Lê Sơn bắt đầu chém …
- " bây giờ là buổi sáng !" , cái gã Lê Sơn này nhìn
khắp người mình giờ lại ra vẻ ta đây không làm gì hết làm Bảo Nhi cực kì tức giận . Thầm mắng Lê Sơn dê xồm nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vui cười
- " à , trăng sáng quá haha " Lê Sơn lại tiếp tục phát huy đỉnh cao của "bơ thần chưởng"
- " bây giờ là buổi sáng!! " Bảo Nhi tức giận đến mặt đỏ bừng , nếu không phải có việc nhờ người thì cô nàng đã bay vào cắn hắn chết ngay lập tức rồi ,
Thấy tình huống không ổn , " bơ thần chưởng" bị thọt , não bộ tiếp tục vận chuyển với tốc độ ánh sáng cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp ... Lê Sơn trả lời tỉnh bơ :
- " đúng vậy bây giờ là buổi sáng "....
Không đợi Bảo Nhi nói tiếp Lê Sơn tiếp tục hỏi
-" à mà cậu gọi tớ làm gì vậy ? "
Dường như nhớ ra điều gì đó Bảo Nhi quên cả việc Lê Sơn vừa sàm sỡ bằng ánh mắt đối với mình
-" a quên mất! Lê Sơn chở mình tới trường được không ? Mình chờ nãy giờ mà chả có bóng dáng chiếc taxi nào cả ... nha! " giọng nói nhẹ nhàng như người yêu làm nũng cùng ánh mắt quyến rũ của phái đẹp làm Lê Sơn sởn da gà nhưng không thể phủ nhận sức hấp dẫn củaBảo Nhi ít có ai có thể chống đỡ nổi.
-" Đương nhiên rồi! Rất vinh hạnh được chở người đẹp đến lớp! "
Con b* nó gấu, chở hotgirl tới trường mà từ chối thì không phải ngốc thì cũng là liệt dương thôi, chưa kể trên đường có thể bóp thắng đột ngột để được ôm miễn phí nữa chứ. Lê Sơn bất giác nở nụ cười dâm khiến Bảo Nhi đứng cạnh cảm thấy rùng mình.
Đang đi trên đường, Lê Sơn chợt hỏi :
-" ủa bố cậu đâu? Sao hôm nay không thấy ông ấy chở cậu đi học thế? ", Lê Sơn thắc mắc hỏi.
-" Hix! Cậu cũng biết là bố của tớ thích nuôi gà chọi mà! " Bảo Nhi dùng giọng điệu u oán nói.
Nhìn vào vẻ mặt của Bảo Nhi, Lê Sơn đột nhiên lầm bầm một câu ngớ ngẩn :
-" chẳng lẽ ổng lại đi chọi gà? "
-" chọi gà cái đầu cậu!, biết làm vậy là phạm pháp không?, phạm pháp đấy " Bảo Nhi thầm bực mình, sao mỗi lần nói chuyện với hắn mình toàn bực bội như vậy, chẳng lẽ mình và hắn là oan gia trong truyền thuyết?.
Cố nén tức giận Bảo Nhi tiếp tục nói :
–" con gà chọi mà bố tớ thích nhất không hiểu tại sao hôm nay đột nhiên biến mất, con gà này bố tớ mua gần 10000 USD lận hix, bây giờ chắc ổng đang lục tung cả khu phố lên đó".
Gà chọi? AAAAAAA! Có phải là con gà chọi sáng nay không ta... Lê Sơn bất giác đổ mồ hôi hột.
-" cậu có thể tả hình dáng của nó cho mình biết được không? ". Lê Sơn vừa hỏi vừa cầu nguyện chúa jesu cầu sao cho con gà chọi mà mình thịt sáng nay không phải là con gà mất tích, nhưng mà rất không may, đối với dân đạo chúa nhưng lại theo đại ca juda như Lê Sơn bình thường các ngày lễ thì chả thấy bóng dáng đâu bây giờ có việc lại cầu nguyện, nếu mà chúa jesu trên cao mà nghe thấy chắc chắn sẽ gọi thiên lôi dáng xuống vài đạo sấm sét đánh cho cái tên vừa cầu nguyện một phát chết tươi.
- "um nó nặng khoảng 3kg, lông hơi đen, nhưng mà lông trên đầu nó có màu nâu vàng ấy... Nếu cậu có thấy nó thì báo cho bố mình với nha!" Bảo Nhi nói vài câu đã làm trái tim nhỏ bé của Lê Sơn muốn tan vỡ... Trời ạ, 10000 USD đó, kiểu này teo rồi, chút học về phải xử lý gấp thôi!
Lê Sơn ừ cho có lệ rồi tăng tốc độ chạy đến trường.
"Keeeeeetttttt"!
- " á! Lê Sơn cậu làm gì thế, sao lại thắng gấp như vậy? "
Bảo Nhi cực kì tức giận, khi Lê Sơn thắng gấp, Bảo Nhi theo bản năng ôm lấy Lê Sơn, nên 2 quả núi cũng áp Lên người Lê Sơn làm Bảo Nhi xấu hổ không thôi còn Lê Sơn thì cực kỳ sung sướng, nhưng rất tiếc bây giờ Lê Sơn lại không có tâm trạng để hưởng thụ sự sung sướng đó
- " à xin lỗi mình mua cà phê!"
Lê Sơn nói tỉnh bơ làm Bảo Nhi đang xấu hổ cực kỳ tức giận, dám dê xồm rồi tỏ thái độ không biết gì hết làm Bảo Nhi muốn bay Lên đạp Lê Sơn vài cái cho bớt giận nhưng mà lấy lý do gì để đập hắn đây, Bảo Nhi thật sự muốn khóc.
Lê Sơn chạy vào quán cà phê ven đường mua liền 5 lon cà phê hiệu "cà phê việt", Bảo Nhi thấy thế thì muốn nói gì đó nhưng mà vẫn còn đang tức giận nên cũng không nói gì.