• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã đến mùng Tám tháng Chạp.

Đây là ngày hoàng đạo, thích hợp bàn chuyện hôn lễ cưới gả, cũng là ngày phủ Dự Thân Vương nhiều năm yên lặng bỗng rộn ràng làm lễ cưới Vương phi. Trên danh nghĩa Dự thân vương sống độc thân đã lâu, nay rốt cuộc đón nữ chủ nhân mới vào phủ. Nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ, chuyện này cũng không đáng để vui mừng, nghĩ đến vị Vương phi trước đây, ai cũng thầm nói, không biết khi nào thì tiệc vui trở thành đám tang.

Dự thân vương cưới Thẩm Thanh, là đích nữ Nhị phòng phủ Uy Vũ đại tướng quân. Thẩm gia ba phòng có ba đích nữ, Thẩm Diệu nổi tiếng là phế vật vô dụng, Thẩm Nguyệt tài danh lan xa, Thẩm Thanh được cho là xinh đẹp hào phóng, có trí tuệ, kết quả lại gả cho kẻ tàn độc như Dự thân vương, chuyện này làm cho người ta nghe được cũng đem lòng thương tiếc.

“Thẩm Quý kia chắc là điên rồi.” Trong đám xem náo nhiệt có người nhỏ giọng nói: “Như thế này không phải là trơ mắt nhìn con gái nhảy vào hố lửa sao, làm bậy a.”

“Ngươi thì biết cái gì.” Một người khác cãi lại: “Biểu huynh của ta là một vị quan nhỏ nói rằng Thẩm Thanh này đã ăn nằm với Dự thân vương từ sớm kia, nay trong bụng còn có bầu, nếu không phải cốt nhục hoàng thất, có khi đã bị dìm lồng heo ấy chứ.”

“Hả? Ngươi nói thật sao?” Người chung quanh nghe thấy, đều kinh ngạc, hiển nhiên họ chưa từng nghe nói chuyện này.

Người nọ đắc ý dào dạt: “Thật, nghe nói ngày tổ chức Hồi triều yến, văn võ bá quan đều tận mắt chứng kiến, cho nên ta thấy Thẩm Thanh này không hề đáng thương, gieo gió gặt bão thôi.”

“Nếu đúng như thế, chưa lập gia đình đã mang thai, đúng là đồi phong bại tục!”

“Thật không biết liêm sỉ!”

“Nhị phòng Thẩm gia sao có thể dạy dỗ nữ nhi thành người như vậy? Thẩm tướng quân sống quang minh lỗi lạc, phải chịu nhục lây a.”

“Chuyện này liên quan gì đến Thẩm tướng quân? Thẩm tướng quân hàng năm trấn thủ biên quan, các phòng bọn họ tự nuôi dạy nữ nhi a.”

Mọi người ngươi một câu ta một câu nghị luận ầm ĩ, trong lời nói đều mang theo sự khinh bỉ đối với Thẩm Thanh, từ sự đồng tình ban đầu cho đến thóa mạ vào lúc này, dường như chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt. Cha mẹ nàng là Thẩm Quý cùng Nhiệm Uyển Vân cũng bị chửi lây.

Người vừa nãy nói Thẩm Thanh mang thai trước khi thành thân lặng lẽ cười, xoay người biến mất.

Nội viện Thẩm phủ, hỉ nương đang trang điểm cho Thẩm Thanh.

Nhiệm Uyển Vân đứng ở phía sau Thẩm Thanh, nắm chặt chiếc khăn trong tay, hận không thể xé nát. Nàng tốn bao công sức nuôi dạy nữ nhi, giờ đành trơ mắt nhìn con đi vào hố lửa. Trên đời không có người mẹ nào không thương con gái của mình, hoàn cảnh trước mắt giống như có người cầm dao cắt thịt nàng a.

Thẩm Thanh lại khác, nàng không thể hiện cảm xúc mãnh liệt như Nhiệm Uyển Vân. Nàng im lặng ngồi tùy ý hỉ nương trang điểm, hỉ nương cười khanh khách nói: “Đại tiểu thư, để lão thân giúp ngày se lông mặt, cái này hơi đau một chút, ngài cố chịu đựng, đợi làm xong thì có thể trở thành tân nương tử thật xinh đẹp.”

Không nói lời này thì thôi, lời này vừa nói ra, Nhiệm Uyển Vân cảm thấy đau đến tận cùng, suýt nữa té xỉu. Thẩm Thanh nhìn chính mình trong gương, nếu không phải mắt nàng thỉnh thoảng còn chớp, chỉ sợ người khác thấy sẽ nghĩ đây là một pho tượng không hồn.

Hỉ nương nhìn bộ dáng Thẩm Thanh cũng hết sức bỡ ngỡ, nàng lấy một sợi bông tinh tế từ trong hộp, bắt đầu se mặt giúp Thẩm Thanh. Việc này phải ở trên mặt chà sát qua lại tỉ mỉ, sẽ rất đau, đối với những tiểu thư yếu ớt được nuôi chốn khuê phòng, ít nhiều cũng sẽ nũng nịu kêu vài tiếng, nhưng đến lượt Thẩm Thanh, vẻ mặt nàng không hề thay đổi, cũng không kêu la, dường như không biết đau đớn.

“Thanh nhi...” Nhiệm Uyển Vân nhịn không được rơi lệ.

Hỉ nương nhìn thấy tình cảnh này, tân nương cùng gia quyến chẳng hề vui mừng, còn để lộ ra không khí trầm lặng tuyệt vọng, trong lòng cũng hiểu được vài phần. Nàng cũng không nói lời cát tường nữa, chăm chú trang điểm thật nhanh, rồi tìm cớ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Nhiệm Uyển Vân, Thẩm Thanh và vài nha hoàn.

Nhiệm Uyển Vân nước mắt liên tục chảy, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, nàng đã già đi rất nhiều, trán đầy nếp nhăn, tóc bạc rất nhiều, không còn bộ dáng phu nhân hoa lệ, đẫy đà, khôn khéo như trước.

“Nương, người đừng lo lắng.” Thẩm Thanh đánh vỡ sự im lặng, cổ họng nàng khàn khàn, lời nói ra mang một âm điệu cổ quái, như khóc như cười, nàng nói: “Những chuyện hôm nay ta phải chịu đựng, ta sẽ không bỏ qua như vậy, ta phải báo thù.”

“Thanh nhi, nương thật xin lỗi ngươi.” Nhiệm Uyển Vân tiến lên ôm nàng.

Thẩm Thanh để im cho nàng ôm, khàn khàn nói: “Cha nương đều không giúp được ta, tự ta sẽ báo thù.” Ngữ khí âm trầm, nhưng mà oán khí ngút trời ai cũng có thể cảm nhận được. Thẩm Quý thờ ơ lạnh nhạt, Nhiệm Uyển Vân tay chân bị ràng buộc, cuối cùng đành đứng nhìn Thẩm Thanh xuất giá, Thẩm Thanh vì vậy mà hận phụ mẫu của chính mình.

Nhiệm Uyển Vân nghe nữ nhi oán hận, trong lòng như bị sét đánh, nhưng mà nàng hiểu rõ sự tình đi đến bước này, cũng là lỗi của nàng. Nếu lúc trước nàng không tính kế Thẩm Diệu, nếu đêm đó ở Ngọa Long tự nàng đi qua liếc mắt một cái, hoặc là sau đó nàng thẳng thắn thanh minh với Dự thân vương chuyện bị đánh tráo thì hiện tại Thẩm Thanh cũng không rơi vào đường cùng như vậy.

Nàng miễn cưỡng cười nói: “Thanh Nhi đừng sợ, nương thề, nương nhất định báo thù cho ngươi, còn có nhị ca ngươi, chúng ta nhất định sẽ làm cho tiểu tiện nhân kia thân bại danh liệt.”

Đại sảnh Thẩm phủ, Thẩm lão phu nhân bình tĩnh ngồi ở ghế trên, Thẩm Nguyên Bách dựa vào người nàng, dường như cảm nhận được Thẩm lão phu nhân có chút bực bội, nên ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.

“Thêm trang gì chứ!” Thẩm lão phu nhân nói: “Làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, còn mặt mũi muốn thêm trang! Lão nhị, ngươi nuôi dạy được một nữ nhi thật là tốt a!” Thẩm lão phu nhân thích hư vinh, coi trọng nhất là thể diện, hiện giờ Thẩm Thanh gây ra tai tiếng lớn như vậy, văn võ bá quan đều gièm pha, Thẩm lão phu nhân cảm thấy mất hết mặt mũi, tất nhiên hận mẹ con Thẩm Thanh.

Thẩm Quý vội vàng vâng dạ, hận không thể hưu Nhiệm Uyển Vân ngay lập tức.

Thẩm Khâu nghe vậy vẻ mặt cổ quái, dường như muốn cười. Có lẽ Thẩm lão phu nhân đã quên, nàng xuất thân cũng là ca kỹ, so với Thẩm Thanh hơn được bao nhiêu? Hiện tại cũng chỉ ỷ vào thân phận Thẩm lão phu nhân, chẳng lẽ bà thật sự nghĩ mình là tiểu thư khuê các trong ngọc trắng ngà.

Thẩm Vạn không lên tiếng, Trần Nhược Thu cũng sẽ không chủ động đón nhận sự tức giận của Thẩm lão phu nhân. Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn bình đạm đứng yên, giống như chưa nghe thấy gì.

Thẩm lão phu nhân phát hỏa xong, lại nói: “Hồi môn cũng không cần nhiều, nha đầu như vậy, không đáng để Thẩm gia tốn kém!”

Lời này vừa nói ra, La Tuyết Nhạn cảm thấy khinh thường, tuy thời đại này trọng nam khinh nữ, nhưng Thẩm Thanh từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thẩm lão phu nhân. Bà biết rõ Thẩm Thanh gả đến Dự thân vương phủ là bắt đầu một cuộc sống bi thảm, cho nàng nhiều bạc có thể giúp nàng sống thoải mái một chút, thật không ngờ Thẩm lão phu nhân lại keo kiệt đến như vậy, quả nhiên là nữ tử phong trần không thể lên được mặt bàn.

Thẩm Quý lại đồng ý, từ trước đến nay hắn luôn đóng vai một hiếu tử, Thẩm lão phu nhân thấy hắn thuận theo, vẻ mặt dịu đi, ánh mắt hướng về Thẩm Tín, chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên nghe được Thẩm Nguyệt kinh ngạc kêu lên: “Nhị ca?”

Mọi người theo ánh mắt Thẩm Nguyệt nhìn qua, từ cửa đi tới một nam tử trẻ tuổi, mặc trường bào màu xanh, nam tử nhìn hết sức đoan chính, nhìn kỹ một chút sẽ thấy người này cùng Thẩm Quý có sáu bảy phần tương tự, ánh mắt hắn ẩn chứa sự kiêu ngạo.

Người này chính là Thẩm Viên, con trai trưởng Nhị phòng.

Thẩm Viên từ nhỏ thông minh lanh lợi, so với Thẩm Khâu dựa vào đánh trận lập công thì Thẩm Viên chính là một kỳ tài. Còn nhỏ đã đỗ khoa thi, chiếm thứ hạng khá cao, sau lại được quý nhân giúp đỡ, dần bước vào quan trường. Nhưng trước đó cần rèn luyện bên ngoài ba năm, hiện giờ là năm cuối, vốn là đến cuối năm hắn trở về sẽ ở lại Định kinh nhận chức. Ai ngờ Thẩm Thanh xảy ra chuyện, nên hắn vội vàng thu xếp trở về, đến nơi thì đúng ngày muội muội xuất giá.

Thẩm Nguyệt lùi về phía sau Thẩm Vạn né tránh, Thẩm Vạn vỗ vỗ vai Thẩm Nguyệt, ánh mắt dừng trên người Thẩm Viên.

Đối với Thẩm Viên, người Thẩm phủ ít nhiều có chút e sợ. Có lẽ do Thẩm Viên tuổi trẻ đã đạt được công danh, hoặc do hắn còn nhỏ nhưng hành xử già dặn làm người ta cảm thấy tâm cơ thâm trầm, Thẩm Nguyệt và Thẩm Diệu trước đây, luôn luôn e ngại hắn.

Cao hứng nhất chỉ có Thẩm lão phu nhân, nàng vui mừng vẫy vẫy tay với Thẩm Viên: “Viên nhi!” Thẩm Nguyên Bách trong ngực Thẩm lão phu nhân cũng thanh thúy hô một câu: “Nhị ca!”

Thẩm Viên cười tiến lên hành lễ với Thẩm lão phu nhân, gọi một tiếng “Tổ mẫu”, lại sờ sờ đầu Thẩm Nguyên Bách, nói: “Nguyên Bách lại cao thêm rồi.”

“Viên nhi chắc là gấp gáp trở về.” Trần Nhược Thu cười mở miệng: “Trên đường có mệt hay không, có muốn nghĩ ngơi một chút không?” Nay nàng chính là người quản lý Thẩm phủ, tất nhiên muốn bày ra bộ dạng chủ mẫu.

Thẩm Viên quay đầu liếc nhìn Trần Nhược Thu, không biết vì sao, trong lòng Trần Nhược Thu trầm xuống, trong lòng sinh ra một nỗi kiêng kỵ. Một năm không gặp, khí thế Thẩm Viên phát ra làm người ta nhìn không thấu, Trần Nhược Thu trước giờ thông minh, lúc Thẩm Viên còn bé đôi khi nàng ngoài sáng trong tối ngáng chân hắn, nhưng hắn hết sức lanh lợi, càng về sau, đôi khi người thua trận lại là nàng. Trần Nhược Thu nghĩ, Nhiệm Uyển Vân may mắn còn sinh được người con trai thông minh, cho nên dù nàng bất mãn với Nhị phòng, nhưng cũng không dám chống đối ra mặt.

“Không cần,” Thẩm Viên nói: “Ta trở về lần này, là vì muốn đưa muội muội xuất giá. Giờ nghĩ ngơi, chỉ sợ không kịp thời gian.”

Nói đến Thẩm Thanh, không khí trong phòng có chút xấu hổ, Thẩm lão phu nhân cũng không tiếp lời. Ánh mắt Thẩm Viên không hề do dự nhìn về phía Thẩm Diệu đang đứng bên cạnh Thẩm Khâu. [Edit: Phan Ngọc Huyền: Ủa, về nhà không chào phụ thân, đại bá, tam thúc gì gì hay sao, thứ vô phép vô tắc, mọi người đừng bị tác giả lừa, miêu tả Thẩm Viên cao siêu như vậy chứ thực ra trong truyện chỉ là pháo hôi thôi à]

“Một thời gian không gặp, Ngũ muội muội thay đổi không ít.” Hắn nheo mắt: “Quả nhiên nữ tử mười tám sẽ thay đổi, Ngũ muội muội trở nên... Ta nhìn không thấu rồi.”

Thẩm Diệu bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt Thẩm Viên âm trầm tìm tòi nghiên cứu, giống như rắn độc, từ từ bò đến làm người ta rùng mình. Nàng mỉm cười: “Nhị ca thì chẳng hề thay đổi gì cả.”

Trần Nhược Thu nhìn vào trong mắt, Thẩm Nguyệt vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không hẹn mà cùng nhíu mày, Thẩm Khâu cười tiếp lời: “Không sai, Nhị đệ không có biến hóa gì cả.” Hắn tiếp nhận câu chuyện. Thẩm Viên cũng liếc nhìn Thẩm Khâu một cái, ý vị sâu xa nói nói: “Không ngờ hiện tại Ngũ muội muội cùng đại ca tình cảm tốt như vậy.”

“Huynh muội ruột thịt, tình cảm tất nhiên phải tốt rồi.” Thẩm Diệu cười ôn hòa: “Nhị ca không tới xem đại tỷ sao? Không chừng còn kịp thêm trang a.”

Thẩm Viên nhìn Thẩm Diệu thật sâu, cười nói: “Không sai, ta phải đi thôi.” Dứt lời hướng về phía Thẩm lão phu nhân thi lễ: “Tổ mẫu, ta đi xem muội muội trước, ta làm đại ca không ở bên người muội muội, nay nàng sắp thành thân, cũng không biết ngày sau có bị người khác khi dễ hay không, ta muốn cùng nàng nói mấy câu.” Dứt lời, hắn lưu loát xoay người, không thèm nhìn ai, bước nhanh rời đi.

Từ đầu tới cuối, hắn không nói một câu với Thẩm Quý.

Trước giờ, Thẩm Quý và Thẩm Viên quan hệ cha con tuy không đặc biệt thân mật, nhưng dù sao cũng là phụ tử, Thẩm Quý coi trọng Thẩm Viên, luôn chiếu cố hắn, Thẩm Viên cũng luôn tôn kính Thẩm Quý. Hôm nay thái độ như vậy, rõ ràng là có vấn đề. Thẩm Quý xanh mặt, nắm chặt tay. Thẩm lão phu nhân nhìn hắn một cái, trong lòng phiền muộn, phất phất tay, nói: “Dìu ta trở về phòng!”

Yến tiệc hôm nay, Thẩm lão phu nhân không dự. Bà nghĩ, người đến tham gia hôn lễ đều là quan lớn quý tộc, ai nấy đều biết rõ ràng câu chuyện đằng sau mối hôn sự này. Cái mặt già của bà không đủ phước phần để nhận niềm vui làm trưởng bối, nên bảo Trương ma ma dìu bà về phòng.

Sau khi Thẩm lão phu nhân rời đi, không khí trong sảnh có chút xấu hổ. Thẩm Nguyệt liếc nhìn Thẩm Diệu, mở miệng hỏi: “Ngũ muội muội, ngươi tặng gì cho đại tỷ để thêm trang?”

“Một vài món châu báu trang sức thôi.” Thẩm Diệu thản nhiên nói.

Thẩm Nguyệt “À” một tiếng, thấy Thẩm Diệu thờ ơ, trong lòng nàng tức giận, nhưng trước mặt vợ chồng Thẩm Tín nên nàng cũng không bộc lộ, yên lặng đứng bên cạnh Trần Nhược Thu.

Thẩm Vạn nhìn về phía Thẩm Tín: “Đại ca, Viên nhi đã trở lại, chúng ta nên làm thế nào?”

“Viên nhi trở về có quan hệ gì với ta?” Thẩm Tín nghi hoặc nói: “Kiều Kiều cùng Khâu nhi ta còn chẳng quản, quản con trai lão Nhị làm gì? Lão Tam, nhà các ngươi ít người ít việc, nếu rãnh rỗi không có việc gì thì giúp đỡ nhà lão Nhị đi, dù gì cũng là huynh đệ nhà mình.” Hắn thấm thía nhấn mạnh hai chữ ‘nhà mình’ với Thẩm Vạn.

Thẩm Tín nhìn qua thì thành thật đôn hậu, thật ra cái miệng rất độc, cứ nhìn Lâm An Hầu Tạ Đỉnh đấu tranh cao thấp với hắn vài chục năm cũng không giành thắng lợi thì biết. Hắn nói xong, Thẩm Vạn liền sượng mặt, Trần Nhược Thu tức giận móng tay bấm vào da. Ai không biết Tam phòng ít người, Trần Nhược Thu không sinh được con trai, dưới gối chỉ có một mình Thẩm Nguyệt. Tuy Thẩm Vạn đối với Trần Nhược Thu tình cảm sâu đậm, nhưng Thẩm lão phu nhân ngày đêm muốn Thẩm Vạn nạp thiếp để sinh con trai nối dõi, Thẩm Tín nói lời này chính là đâm dao vào lòng Trần Nhược Thu.

“Đúng vậy, em dâu.” La Tuyết Nhạn cũng cười mở miệng: “Đừng mãi quan tâm chuyện người khác, ta biết hai người các ngươi thiện tâm, nhưng mà cũng nên ngẫm lại chuyện của chính mình. Nguyệt nhi cũng đã lớn, ngày sau gả cho người khác mà không có một huynh đệ nào giúp đỡ, không tránh khỏi đơn bạc.”

Đáy mắt Thẩm Diệu đầy ý cười, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không có kinh nghiệm tranh đấu hậu trạch, nhưng sống ở chiến trường làm cho trực giác của họ mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều. Vợ chồng Thẩm Vạn muốn châm ngòi ly gián, lại bị Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn đôi lời bác bỏ.

“Muội muội, chúng ta cũng đi nhìn tân nương.” Thẩm Khâu vỗ vỗ vai Thẩm Diệu: “Đồ thêm trang của ngươi vẫn còn để ở chỗ ta kìa.”

Thẩm Diệu biết Thẩm Khâu có chuyện muốn nói với mình, liền gật đầu, hành lễ với trưởng bối rồi theo Thẩm Khâu về Tây viện.

“Muội muội, Thẩm Viên có địch ý đối với ngươi.” Thẩm Khâu nói.

“Ta biết.”

“Hắn có thể đã biết sự tình.” Thẩm Khâu sốt ruột: “Thẩm Viên là kẻ có tâm cơ, thích nhất là âm thầm tác quái, ta sợ vì báo thù cho Thẩm Thanh, hắn sẽ tìm cách hại ngươi. Mấy ngày này ngươi hãy ở trong phủ, đừng ra ngoài.”

Thẩm Khâu đối với Thẩm Viên có ý đối chọi, việc này cũng không rõ nguyên nhân, trước giờ Thẩm Viên và Thẩm Khâu không có va chạm, nhưng Thẩm Khâu nhìn Thẩm Viên không vừa mắt, có lẽ trời sinh đã là đối thủ.

“Đại ca, nếu hắn có tâm hại ta, cho dù ta trốn tránh, hắn cũng sẽ nghĩ ra biện pháp, vả lại, hắn có thể làm ra chuyện gì? Yên tâm đi, nếu hắn thật sự là người cẩn thận, chắc chắn sẽ không tùy tiện hại ta, chỉ có thể âm thầm nghĩ kế.” Nói về mưu kế, ai có thể so với người đã từng chết một lần như nàng?

“Muội muội, ngươi còn nhỏ, có một số việc ngươi không hiểu.” Thẩm Khâu càng gấp: “Thẩm Viên không phải người tốt, đối chọi với kẻ tiểu nhân, ta sợ ngươi thua thiệt!”

“Đại ca yên tâm đi,” Thẩm Diệu nhìn về phía Thẩm Khâu: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, ta vẫn còn có đại ca mà?” Nàng cười lạnh, trong lòng còn có điều chưa nói với Thẩm Khâu.

Cái chết của Thẩm Khâu ở kiếp trước, tuyệt đối không đơn giản, Nhị phòng Tam phòng chắc chắn không tránh khỏi liên quan, nàng sẽ bắt bọn họ từng người phải trả giá, vì thế, dù Thẩm Viên không tìm nàng, nàng cũng không để Thẩm Viên sống tốt, bắt hắn phải trả nợ kiếp trước.

Bên trong Thải Vân uyển ở Đông viện, lúc Nhiệm Uyển Vân nhìn thấy Thẩm Viên, liền ôm lấy Thẩm Viên khóc không thành tiếng. Sợ hãi cùng bất lực mấy ngày nay đều bộc phát trước mặt Thẩm Viên. Nhiệm Uyển Vân nghẹn ngào không nói được một câu trọn vẹn, ngay cả Thẩm Thanh đã sắp thành người gỗ, ánh mắt tuyệt vọng cũng trở nên sáng rọi khi nhìn thấy Thẩm Viên.

Thẩm Viên an ủi Nhiệm Uyển Vân trong chốc lát, lại tiến lên sờ sờ đầu Thẩm Thanh. Thẩm Thanh rốt cuộc “Oa” một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Nhị ca, tại sao ngươi không trở về sớm hơn…”

Nhiệm Uyển Vân vừa thấy Thẩm Thanh khóc, cũng khóc theo, nhất thời trong phòng tiếng khóc vang vọng, rất thê thảm, người không biết còn tưởng nhà đang có tang, làm sao đoán được là việc vui.

Đáy mắt Thẩm Viên hiện lên vẻ lo lắng, hắn lớn lên tại tướng quân phủ, tuy rằng ở tướng quân phủ người có quyền thế cao nhất là vợ chồng Thẩm Tín, nhưng trong mắt hắn, hai người kia là những kẻ mãn phu chỉ biết đánh giặc, Nhị phòng có thể đem họ bỏ vào lòng bàn tay để đùa giỡn. Mẫu thân hắn và muội muội là những phu nhân, tiểu thư phú quý, tao nhã, Thẩm Diệu so với họ chỉ giống như một đứa con gái nhà giàu mới nổi.

Vậy mà bây giờ, đứa con gái ngu xuẩn kia lại có thể bức Nhiệm Uyển Vân và Thẩm Thanh đến tình trạng này, đối với Thẩm Viên mà nói, đây chính là khiêu khích.

Ở trong thư Nhiệm Uyển Vân đã đem sự tình chân tướng nói rõ ràng, Thẩm Viên nhận thấy, tuy kế hoạch của Nhiệm Uyển Vân không thể nói là hoàn mỹ, nhưng Thẩm Diệu có thể bình yên thoát thân, thậm chí cắn trả, đúng là ngoài dự đoán.

“Mẫu thân đừng khóc.” Thẩm Viên nói: “Khóc cũng không giải quyết được gì.”

“Viên nhi,” Nhiệm Uyển Vân cầm lấy tay hắn: “Ngươi là người có nhiều chủ ý, nhất định có thể cứu muội muội ngươi đúng không?”

Nghe vậy, Thẩm Thanh cũng chờ đợi nhìn Thẩm Viên: “Nhị ca, van cầu ngươi giúp ta, ta không muốn gả cho người kia... Không nên gả ta cho hắn... Nhị ca, ngươi mau giúp ta, ngươi mau giúp ta...” Tuy rằng Thẩm Thanh cũng e sợ ca ca, nhưng từ nhỏ chỉ cần nàng bị khi dễ, Thẩm Viên đều có thể âm thầm giúp nàng giành lại chiến thắng. Đối với Thẩm Viên, Thẩm Thanh vừa yêu vừa sợ, hiện tại Thẩm Viên chính là cọng cỏ cứu mạng của nàng, tất nhiên nàng muốn nắm thật chặt.

“Không thể.” Thẩm Viên bình tĩnh lạnh lùng nói: “Việc đến nước này, không còn khả năng cứu vãn, không thể vì ý muốn của muội muội mà làm hại mọi người. Việc hôn nhân này, muội muội bắt buộc phải gả.”

Hắn vừa dứt lời, Thẩm Thanh ngã vật ra, tuyệt vọng khóc lớn. Lớp trang điểm tân nương vừa đánh, giờ nhem nhuốc dơ bẩn, nàng cũng không màng.

“Thật sự... Không có cách nào sao...” Nhiệm Uyển Vân cũng tuyệt vọng lẩm bẩm.

“Tuy rằng không có biện pháp hủy hôn, nhưng ta chắc chắn không để yên cho người đã tính kế muội muội của mình.” Thẩm Viên lạnh nhạt nói: “Chỉ trong một đêm Thẩm Diệu không thể trở nên thông minh như vậy, hoặc là là sau lưng có người chỉ điểm, hoặc là từ trước đến giờ nàng chỉ ngụy trang. Nếu là có người chỉ điểm thì cũng thôi, nhưng nếu là khả năng thứ hai, nàng là một tiểu cô nương lại ẩn nhẫn chịu đựng mười mấy năm, quả là đáng sợ.”

“Tiểu tiện nhân kia giống như ma quỷ, mỗi lần sắp thành công nàng đều trốn thoát. Viên nhi, không thể giữ lại nàng.” Nhiệm Uyển Vân cắn răng nói: “Việc hôm nay đều do tiện nhân kia ban tặng, ta hận không thể ăn thịt, uống máu nàng ta.”

“Hiện tại cả nhà đại bá trở về, chúng ta không thể đối phó nàng. Nghe nói đại bá muốn ở lại Định kinh nửa năm, như vậy Thẩm Diệu có núi dựa càng lâu.” Thẩm Viên liếc nhìn Thẩm Thanh.

Nhiệm Uyển Vân run lên: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy!”

“Tất nhiên không thể bỏ qua.” Thẩm Viên nói: “Trên đời này, núi to thế nào, cũng có ngày sẽ đổ. Thẩm Diệu có núi dựa, chúng ta chỉ cần làm ngọn núi này đổ là được rồi. Một nhà đại bá ở lại Định kinh cũng tốt, đỡ cho chúng ta nhọc công tìm kiếm từng người.”

Nhiệm Uyển Vân nhìn Thẩm Thanh vừa tê liệt ngã xuống, một cơn tức giận xông lên não: “Viên nhi, nhất định không được buông tha tiểu tiện nhân kia!”

“Yên tâm đi.” Ánh mắt Thẩm Viên âm trầm: “Dám giở thủ đoạn dưới mắt ta, ta nhất định sẽ báo đáp. Thẩm Diệu hại mẫu thân và muội muội, ta sẽ khiến cho đại phòng, cuối cùng chỉ còn lại mình nàng, sau đó chậm rãi chơi, vậy mới thú vị.” Hắn chầm chậm cười rộ lên.

Lớp trang điểm bị nhòe, Thẩm Thanh phải trang điểm lại.

Hỉ bà phát hiện, lần trang điểm này, so với lần trước, Thẩm Thanh đã linh động hơn một chút, rốt cuộc đã có hơi thở người sống.

Lúc Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Diệu tới thêm trang, thậm chí Thẩm Thanh còn nở nụ cười với các nàng.

Nhưng mà Thẩm Thanh đang mang thai, thân mình phù thũng, mấy ngày nay lại hết sức nôn nóng, mặc dù đánh phấn, nhưng vẫn lộ vẻ tiều tụy, cười lên như vậy chẳng những không có sinh khí thiếu nữ, mà thoạt nhìn có vẻ cổ quái đáng sợ.

“Đại tỷ, nhất định phải chiếu cố bản thân.” Ánh mắt Thẩm Nguyệt hồng hồng nói.

“Nhất định.” Thẩm Thanh nói xong nhìn nhìn Thẩm Diệu, nói: “Ngũ muội ban ân cho ta, ta nhất định báo đáp.”

Tuy Thẩm Thanh đang cười, nhưng vẻ ngoan độc trong lời nói làm Thẩm Nguyệt nhịn không được rùng mình một cái.

“Ta chờ.” Thẩm Diệu cũng mỉm cười.

Mọi chuyện sau đó đều thuận theo tự nhiên, Thẩm lão phu nhân không đến nhìn Thẩm Thanh. Bởi vì lần xuất giá này là chuyện chẳng vẻ vang gì, nên không khí ở Thẩm phủ có vẻ xấu hổ. Người đến chúc mừng cũng hồ đồ cho qua chuyện.

Đến lúc đưa tân nương lên kiệu, Thẩm Viên cõng Thẩm Thanh. Làm người ta khó xử là Dự thân vương không tới đón dâu mà chỉ phái một quản gia đến.

Trước cửa tướng quân phủ, dân chúng vây xem chỉ trỏ, nói Thẩm Thanh không biết liêm sỉ, chưa thành thân mà ăn nằm với nam nhân đến có mang, lời này rơi vào tai tất cả mọi người. Mặc dù Nhiệm Uyển Vân và Thẩm Viên phẫn nộ, nhưng mọi người đều nói, chẳng lẽ bắt cả nhóm dân chúng đi xử tử.

Đến khi cỗ kiệu rời đi, Thẩm Viên quay lại, đến bên cạnh Thẩm Diệu đang đứng nhìn kiệu hoa dần đi xa, nói “Ngũ muội nhìn thật bình tĩnh.”

“Ta không phải tân nương, tất nhiên là bình tĩnh rồi.” Thẩm Diệu đáp.

“Ngũ muội có biết, sau khi Thanh Nhi lập gia đình, tương lai sẽ thế nào không?”

“Tương lai như thế nào, không phải do ta hoặc ngươi định đoạt.”

Thẩm Viên dường như không nghe thấy lời Thẩm Diệu, tự mình nói: “Việc trên đời, thiên biến vạn hóa, có đôi khi tiến thoái lưỡng nan, nói không chừng ngày sau lại có hi vọng. Có đôi khi trước mặt là đường rộng rãi, nói không chừng,” Thanh âm của hắn đột nhiên trầm xuống: “Lại đem chính mình dồn vào ngõ cụt.”

“Đúng vậy,” Thẩm Diệu cười: “Việc trên đời, ai cũng không biết trước, đời người có sớm tối họa phúc, không chừng, phía trước sẽ không còn đường để đi đâu.”

Thẩm Viên rốt cuộc quay đầu nhìn Thẩm Diệu, đôi mắt tìm tòi đánh giá, làm người khác hết sức không thoải mái, hắn nói: “Hôm nay ta mới phát hiện, thì ra Ngũ muội vốn là một người thông minh.”

Thẩm Diệu không đáp, bổng nghe một tiếng rống to từ phía sau: “Muội muội!” Thẩm Khâu vội vã chạy tới, cảnh giác nhìn Thẩm Viên, rồi mới nói với Thẩm Diệu: “Muội muội đừng chạy loạn, bên ngoài kẻ xấu rất nhiều, tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết họ muốn dùng thủ đoạn gì để hại người.”

Thẩm Viên liếc nhìn Thẩm Khâu, cười nói: “Lời Đại ca thật là người ta chê cười, Ngũ muội thông minh như vậy, ai có thể tính kế nàng chứ. Còn việc tri nhân tri diện bất tri tâm, những lời này, có lẽ dùng để nói một số người khác thì chính xác hơn.”

Thẩm Khâu cười lạnh: “Muội muội ta trời sinh tính tình thuần lương, không so được với những kẻ tiểu nhân âm hiểm, ta làm ca ca tất nhiên càng phải quan tâm bảo vệ, nếu không sài lang hổ báo ăn mất nàng, ta muốn khóc cũng không kịp đâu. Đi thôi, muội muội, chúng ta lên xe ngựa đến phủ thân vương.”

Lời nói Thẩm Khâu thể hiện rõ hắn đề phòng Thẩm Viên. Thẩm Viên nhìn theo bóng dáng huynh đệ bọn họ, mắt lóe lên tia ác độc.

Hỉ kiệu của Thẩm gia đi lòng vòng hơn một nửa Định kinh, lại còn đi vào những chỗ phồn hoa đông người nhất, cho dù tất cả mọi người đều biết đây là cuộc hôn nhân không vẻ vang gì, nhưng lại là ý chỉ của hoàng hậu, tất nhiên phải thể hiện sự long trọng, khua chiêng gõ trống để mọi người đều biết.

Tại một con phố phồn hoa nhất Định kinh, một vị công tử áo trắng tựa vào cửa sổ Khoái Hoạt lâu, tay vừa cầm quạt phe phẩy vừa xem náo nhiệt ngoài cửa sổ, nhìn đội ngũ đón dâu đang chậm rãi đi qua. Đoàn đón dâu vừa đi vừa rãi đồng tiền, dân chúng theo sau xem náo nhiệt ùa vào tranh đoạt, xem ra cũng có vài phần vui sướng.

Nhưng mà tư vị trong đó, chỉ có người trong kiệu mới hiểu hết.

“Việc hôn nhân của Thẩm gia phô trương thật lớn.” Quý Vũ Thư thò tay bốc một khối điểm tâm, nói: “Đã lâu rồi ta chưa thấy việc hôn nhân nào náo nhiệt như vậy. Không biết sau này khi ta cưới Thược Dược cô nương, có thể đông vui như vậy hay không?”

“Ngươi vẫn còn nhớ thương Thược Dược cô nương à?” Cao Dương nhìn hắn một cái: “Vũ Thư, ta nhớ không lầm thì ngươi đã có vị hôn thê, ngươi lấy lòng Thược Dược cô nương như vậy, vị hôn thê của ngươi có biết không?”

“Trời ạ, để ý làm gì lời nói đùa khi ta còn nhỏ xíu, ai biết nàng tròn méo thế nào, ta mới không cưới nàng đâu, ta chỉ yêu Thược Dược cô nương. Nếu không cưới được Thược Dược, vậy thì cưới Ngũ tiểu thư Thẩm gia.” Hắn cười hắc hắc, nhìn về phía người đối diện: “Tạ Tam ca, ngươi nói có phải không?”

Tạ Cảnh Hành liếc mắt nhìn hắn, lười nói chuyện. Cao Dương cười nhạo một tiếng: “Thẩm Diệu? Chỉ sợ ngươi không còn mạng để cưới.”

“Cái gì a, ngươi đừng nói con gái nhà người ta thành bà la sát như vậy. Ta thích nàng trí tuệ linh mẫn, can đảm cẩn trọng.” Quý Vũ Thư không phục gào lên: “Hơn nữa, bộ dạng nàng cũng đẹp a. Nghe nói lúc trước nàng thích tên tiểu tử Định vương, một cô gái tốt đẹp sao lại thiển cận như thế, Định vương kia có thể sánh bằng ta sao, thật là hồ đồ.”

Cao Dương nhìn Quý Vũ Thư: “Ngươi giỏi quá nhỉ. Nhưng mà vị Ngũ tiểu thư này của ngươi sắp gặp phiền phức rồi.”

“Phiền phức gì?” Quý Vũ Thư hỏi.

“Ca ca của Thẩm Thanh là Thẩm Viên đã trở lại.” Cao Dương vui sướng khi người gặp họa nói: “Thẩm Diệu làm Thẩm Thanh gả vào phủ thân vương, Thẩm Viên định sẽ không bỏ qua. Cái tên Thẩm Viên này cũng không phải đèn cạn dầu, trong Nhị phòng của phủ tướng quân, ta thấy Thẩm Viên còn mạnh hơn cả cha hắn, hắn đa mưu túc trí, độc ác lạnh lùng, nếu đã xuống tay với bất kỳ ai, tuyệt đối sẽ không buông tha.”

“Cái tên Thẩm Viên nghe quen quen nha.” Quý Vũ Thư đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: “Dường như hắn là người của Phó Tu Nghi?”

“Chỉ là một con tốt.” Tạ Cảnh Hành đột nhiên mở miệng, miễn cưỡng nhìn lướt qua phía dưới: “Múa may nhảy nhót, kiểu người này chúng ta không cần để tâm.”

“Ngươi vẫn cứ cuồng vọng như vậy.” Cao Dương hỏi: “Vậy kế tiếp phải làm thế nào?”

“Chờ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK