• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tam trang chủ Thí Kiếm sơn trang “Lôi Sơn Thần Quyền” Âm Dương Hắc đang ngơ ngẩn nhìn ráng chiều, nhìn chăm chú rừng đào bị ráng chiều bao phủ, giống như nghĩ đến điều gì.

Y, Lôi Sơn Thần Quyền, Âm Dương Hắc, xưa nay hiếm khi tĩnh tâm suy nghĩ như vậy. Tính tình của y nóng nảy, rất ít khi chịu ngồi yên. Cũng bởi vì y nóng tính, cho nên từ sáng đến tối đều không thể dừng lại để bản thân nghỉ ngơi một chút.

Nhưng hôm nay không biết vì sao, y chợt nhớ tới quá khứ, nhớ tới Thí Kiếm sơn trang thành lập trong khó khăn như thế nào, trang chủ Tư Đồ Thập Nhị bồi dưỡng mình như thế nào, bảo mình chuyên tâm luyện võ, biểu dương tên tuổi, còn nhớ tới thân thế của mình. Gần như khi vừa sinh ra thì cha mẹ đã vứt bỏ y, từ nhỏ y đã sống trong hẻm nghèo, vừa đen, vừa gầy, thân thể lại yếu. Sau đó có một công tử nhà giàu nhìn trúng y, giúp y luyện võ, giúp y xông pha giang hồ. Đó là lão đại của y, cũng là trang chủ được mọi người kính trọng, Tư Đồ Thập Nhị.

Ban đầu Tư Đồ Thập Nhị, Hà Bất Lạc và y kết nghĩa ăn thề, sau đó Lộ Anh Phong mới gia nhập, Mã Nhị và Ngân Tuyệt Nhai thì càng sau này. Y lại nhớ đến vô số năm qua trong giang hồ mưa gió, sáu người bọn họ lâm trận giết địch, có khi nào từng sợ hãi? Có khi nào tách rời nhau?

Hiện nay lại bất hạnh, Mã Nhị luôn rất hợp ý với mình đã bị giết tại Trường Tiếu bang.

Nghĩ đến đây, y thật muốn bất chấp cả tất cả xông vào Trường Tiếu bang, báo thù cho Mã Nhị.

Y biết làm như vậy Tư Đồ Thập Nhị và Hà Bất Lạc sẽ không cho phép. Bao nhiêu năm nay, Âm Dương Hắc y cũng tự biết tính tình của mình quá nóng nảy, nói chuyện không kiêng nể, dễ tổn thương người khác, dễ làm hỏng đại sự, không biết đã khiến đám đại ca nhị ca gặp họa vì mình bao nhiêu lần. Nhưng dù sao cũng là “Tam Kiếm Khách” hai mươi năm trước, những việc xấu này của mình cũng giống như tan đi trong gió rồi.

Thứ duy nhất không thể biến mất theo gió là gì? Âm Dương Hắc nhìn mặt trời lặn, lại có một đáp án khẳng định, đó là hữu tình.

Hữu tình, khiến sinh mệnh của y có ý nghĩa. Y nhìn bầu trời vạn dặm, tà dương đỏ rực đến mức khiến người ta không thể đưa mắt nhìn, giống như máu thấm đượm ráng chiều. Bên kia vầng trăng vừa lên, còn ở trong bầu trời xanh lam, vẫn chưa thành hình. Một con nhạn bay trên trời, có lẽ là chim nhạn lạc bầy muốn về nhà, kêu lên một tiếng, xẹt qua trời cao, lướt qua vầng trăng, bay về hướng tà dương chìm xuống.

Cứ nhìn như vậy, Âm Dương Hắc lại cảm thấy hốc mắt cũng hơi ướt át. Người khác cho rằng quyền của y theo hướng cương mãnh, tình cảm nhất định cũng như vậy, không ngờ y cũng có lúc phiền muộn. Y gần như muốn cười mỉa chính mình.

Ngay lúc này, y nghe được một âm thanh, đó là tiếng người ngã xuống đất. Âm thanh này mặc dù xa hơn mười trượng, nhưng y vẫn nghe thấy, lập tức chạy tới như một con báo.

Mấy chục năm qua, trong võ lâm không ai có thể săn được một con báo giận dữ.

Khi y lao tới chỗ đó, đã là tiếng người thứ sáu ngã xuống.

Âm Dương Hắc vừa nhìn, trông thấy một người áo lam giống như cương thi, mười ngón tay mở ra, máu nhuộm đầy tay, đang cười hà hà âm hiểm. Mà trên đất đã có sáu tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang ngã xuống, vết thương chí mạng đều là năm lỗ ngón tay, máu tươi chảy ra.

Lúc này bảy tám tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang đã chạy tới, lập tức hét lớn, vung đao. Một tên đầu mục trong đó nói:
- Mau rung chuông báo hiệu!

Âm Dương Hắc lạnh lùng nói:
- Không cần, để đó cho ta!

Mấy tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang kia vừa thấy Âm Dương Hắc, lập tức yên tâm. Từ khi bọn họ đi theo Âm Dương Hắc trấn thủ Thí Kiếm sơn trang đến nay, chưa từng thấy có kẻ nào mà Âm Dương Hắc không giải quyết được

Có tam trang chủ ở đây, tất cả dĩ nhiên đều giải quyết dễ dàng.

Âm Dương Hắc nghiêm nghị nhìn phần lưng thi thể đệ tử Thí Kiếm sơn trang nằm trên đất, chợt hỏi:
- Ngươi luyện Cương Thi công?

“Khô Thi” Âu Lập Nhân cười hà hà, nói:
- Ngươi đã biết thì tự xem đi.

Âm Dương Hắc cười lạnh một tiếng, nói:
- Mấy người này là bị ngươi ám toán?

“Khô Thi” Âu Lập Nhân cười khà khà nói:
- Không sai, có ba tên bị ta ám sát, ba tên kia thì không biết sống chết giao thủ với đại gia, dù sao cũng như nhau, có giao thủ hay không đều chết cả.

Âm Dương Hắc cười lạnh nói:
- Rất tốt.

Âu Lập Nhân lại ngẩn ra:
- Tốt cái gì?

Âm Dương Hắc nói từng chữ từng câu:
- Bởi vì ngươi có thể chết rồi.

Y đột nhiên xuất quyền.

Âm Dương Hắc còn cách Âu Lập Nhân nửa trượng, nhưng một quyền từ xa đánh ra, Âu Lập Nhân lập tức cảm giác kình phong ập vào mặt, vội vàng cúi đầu lăn một vòng. Theo một tiếng “bùng”, một quyền này của Âm Dương Hắc từ xa đánh vào tường đá bên ngoài một trượng, đá bể tường vỡ, lưu lại một lỗ thủng lớn.

Âu Lập Nhân kinh hãi, bình sinh hắn chưa từng thấy người nào có quyền kình mạnh đến như vậy. Hắn muốn lập tức lui lại, nhưng đã muộn, Âm Dương Hắc đã giống một con báo giận dữ nhào tới.

Âu Lập Nhân phi thân lướt lên, vượt qua tường vây. Âm Dương Hắc dùng một tay bắt lấy mắt cá chân đối phương, kéo trở về, một quyền đánh vào tim.

Lực đạo một quyền này nổ tung trong người “Khô Thi” Âu Lập Nhân, miệng, mũi, mắt, tai của Âu Lập Nhân đều chảy máu, lập tức bỏ mạng.

Âm Dương Hắc buông tay, thi thể Âu Lập Nhân rơi xuống dưới tường cao của Thí Kiếm sơn trang.

Một đầu mục của Thí Kiếm sơn trang hỏi:
- Tam trang chủ, vì sao không bắt sống hắn, hỏi xem là ai xúi giục hắn tới?

Âm Dương Hắc lạnh lùng nói:
- Ta không cần biết là ai bảo hắn tới! Dù sao ai tới cũng như nhau. Hắn ám sát đệ tử trong trang, chính là đáng chết, đáng chết thì cứ giết là xong, còn hỏi cái gì?

Trong ánh sáng còn sót lại trước hoàng hôn, trên tường cao cỏ dại mọc đầy, nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên Thí Kiếm sơn trang cổ xưa và trang nghiêm, tỏ ra càng thần bí, dị thường, cùng với thần thánh không thể xâm phạm.

Khuất Lôi và Phương Trung Bình thấy Âu Lập Nhân nhảy lên thành tường, chưa đến một khắc đã thấy hắn rơi xuống dưới tường.

“Khô Thi” Âu Lập Nhân rơi xuống giống như một con chó chết.

Khuất Lôi “hừ” một tiếng, nói:
- Xem ra võ công của Âm Dương Hắc cũng không tệ.

Phương Trung Bình cười nói:
- Võ công của hắn có cao cũng vô dụng. Lộ tiên sinh, lần này phải phiền ngài đi một chuyến rồi!

Lộ Anh Phong đáp:
- Được.

Âm Dương Hắc vẫn đưa mắt nhìn tà dương chìm về phía tây, im lặng không nói, chợt nghe dưới chân tường có tiếng người. Âm Dương Hắc chau mày hỏi:
- Là Phương công tử trở lại rồi?

Tên đệ tử kia khom người đáp:
- Không phải, là Lộ tứ trang chủ và ba người không rõ lai lịch.

Âm Dương Hắc nói:
- Hả?

Lúc này “Thiết Cung Ngân Đạn” Lộ Anh Phong đã từng bước đi lên cầu thang, vừa thấy Âm Dương Hắc liền cười nói:
- Tam ca!

Âm Dương Hắc hỏi:
- Lão tứ, có chuyện gì?

Lộ Anh Phong đến gần, nói nhỏ:
- Ba vị này là người đến từ Thanh Thành phái, bọn họ có chuyện cơ mật muốn thương nghị với hai chúng ta.

Âm Dương Hắc liếc mắt quan sát mấy người kia, chỉ thấy người cầm đầu vô cùng hùng tráng, thần thái bình tĩnh, một người khác thần thái ung dung, nhưng hơi có vẻ tuỳ tiện, người còn lại giống như bán nam bán nữ. Âm Dương Hắc không kiên nhẫn nói:
- Nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng làm phiền ta!

Lộ Anh Phong nhỏ giọng nói:
- Không phải, thật sự là chuyện quan trọng ảnh hưởng đến đại cục, có liên quan đến Huyết Hà thần kiếm.

Âm Dương Hắc ngạc nhiên nói:
- Được, chúng ta nói một chút xem!

Lộ Anh Phong cười bồi nói:
- Bởi vì chuyện cơ mật, xin tam ca đến khu rừng phía trước một chuyến!

Âm Dương Hắc đáp:
- Được.

Phía trước Thí Kiếm sơn trang là một mảnh rừng hoa đào rực rỡ, khắp nơi đỏ tươi, mang theo xanh nhạt, liên tục đến mấy dặm đường. Lúc xuân về tất cả hoa đều nở rộ, nở ven bờ ngay cả nước cũng đỏ tươi, mọc trong núi ngay cả núi cũng phủ hồng.

Âm Dương Hắc áo đen như sắt, đi trong rừng hoa đào đỏ tươi.

Mặt trời chiều rọi về phía tây.

Từng đóa hoa đào lẳng lặng canh giữ trong nắng chiều, giống như đang cẩn thận thưởng thức chính nó mỗi phần hoa nở, mỗi phần rực rỡ.

Có chút hoa đào mới rơi xuống, nhẹ nhàng, lặng lẽ, lay động, vừa lúc dính vào trên vai Âm Dương Hắc.

Âm Dương Hắc lập tức cảnh giác, khẽ dùng hai ngón tay nhặt lấy hoa đào hồng nhạt, nhìn Lộ Anh Phong cười nói:
- Không ngờ hôm nay hoa đào cũng rơi xuống người Âm Dương Hắc ta.

Lộ Anh Phong không cười, chỉ lạnh lùng nói:
- Không ngờ tên quỷ đen ngươi cũng xứng tay nhón hoa đào.

Âm Dương Hắc đột nhiên ngẩn ra. Sau lưng chợt có hai luồng kình phong một âm một dương ập đến.

Hồng kỳ đường chủ “Bất Nam Bất Nữ” Thiết Kiều Kiều đã phát chiêu.

Hay cho Âm Dương Hắc, y lập tức cảnh giác, trở tay đỡ lấy một chưởng. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Âm Dương Hắc không kịp vận lực, bị đẩy lui một bước.

Âm Dương Hắc xoay người, giận dữ nói:
- Được, ngươi cũng tiếp một quyền của ta xem thử!

Y tiến lên một bước, “Lôi Sơn thần quyền” đánh ra.

Theo hai tiếng như sấm vang, quyền phong giống như nổ tung giữa không trung, đánh thẳng vào Thiết Kiều Kiều.

Thiết Kiều Kiều kinh hãi, lập tức xuất chưởng, toàn lực ứng phó.

“Bùng!”

Sau một tiếng vang lớn, Thiết Kiều Kiều bị đánh bay ra ngoài một trượng, ngã xuống đất.

Âm Dương Hắc cười lớn, nói với Lộ Anh Phong:
- Sao đệ cũng mắc lừa, dẫn những kẻ này về.

Lộ Anh Phong đến gần, cười nói:
- Vâng, đệ sai rồi.

Đột nhiên hai tay rút dao găm ra, đâm vào hai bên sườn Âm Dương Hắc, đao cắm vào tận chuôi.

Âm Dương Hắc kêu thảm một tiếng, y nằm mơ cũng không nghĩ tới Lộ Anh Phong lại bán đứng mình, lảo đảo muốn ngã, khàn giọng nói:
- Ngươi... ngươi...

Sau lưng ánh kiếm lóe lên, kiếm nhanh như chớp, đâm thẳng vào Âm Dương Hắc.

Phương Trung Bình đã phát động.

Trong đau đớn, Âm Dương Hắc lại lật người một cái, tránh khỏi một kiếm nhanh vô cùng này.

Trong mắt Lộ Anh Phong lóe lên sát ý, cắn răng một cái, rút hai dao ra.

Máu phun ra, Âm Dương Hắc hét thảm lùi lại.

Khuất Lôi lập tức xông đến gần, xuất quyền.

“Bùng bùng!”

Phần lưng Âm Dương Hắc lập tức dẹp xuống, bay ra ngoài, đụng vào cành lá hoa đào phát ra tiếng rào rào. Áo đen như sắt của Âm Dương Hắc nhuộm đầy máu tươi, trên đất cũng vẩy một hàng máu tươi. Âm Dương Hắc bay ra ngoài một trượng, đụng vào một cây hoa đào, lại trượt xuống dưới cây, lưu lại một hàng máu tươi chói mắt.

Toàn thân Âm Dương Hắc run rẩy, rục rịch giãy giụa, sau đó quay đầu lại, máu tươi thấm vào áo đen của y, hoa đào rơi trên người y. Có chút hoa đào vừa bị y đụng rơi, đang phất phơ từ trời rơi xuống, như tuyết như sương. Hoa đào tuy đẹp, nhưng hoa rơi vẫn là hoa rơi, không lâu sau sẽ phải héo tàn.

Hoa sắp héo tàn, cũng giống như tà dương chìm xuống, tà dương tuy đẹp, nhưng không lâu sau sẽ là đêm tối. Chiều hôm khe khẽ canh phòng bốn phương, lại thâm trầm nặng nề ép xuống. Tư Đồ Thập Nhị ngồi trong sân lớn, giống như đang nhập định. Y suy nghĩ càng nhiều, trên trán càng tăng thêm vài nếp nhăn ưu tư.

Tư Đồ Thập Nhị đang nhớ tới bằng hữu của y, huynh đệ của y. Nghĩ đến những người này, y lại không nhịn được cảm khái. Y có huynh đệ, có bằng hữu, những người này có thể vì y mà chết, y cũng có thể vì bọn họ mà bất chấp tất cả. Có những người này, bất kể hôm nay tà dương có chìm xuống hay không, nhưng cả đời này không phải rất rực rỡ huy hoàng sao?

Hoàng hôn khép lại, bốn phía yên tĩnh đến lạ thường. Kỳ quái là tối nay không có cả tiếng côn trùng kêu, chỉ có gió chầm chậm thổi đến khiến hoa phát ra tiếng bất an. Trăng sáng trên không, người ở trong sân.

Bên cạnh chiếc ghế của Tư Đồ Thập Nhị còn có hai tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang áo trắng, uy vũ rắn rỏi, anh tuấn khôi ngô. Hai người yên lặng đứng bên cạnh lão nhân, giống như có một sự tôn kính nói không thành lời, một sự sùng bái nói không hết được.

Mà lão nhân mày râu bạc trắng này còn đang suy nghĩ. Bằng hữu của y, huynh đệ của y, giống như đám người lâu chủ Hàm Bích lâu Âu Dương Tảo Nguyệt, cục chủ Thanh Vân tiêu cục Hô Diên Nhất Định, bảo chủ Hàm Ưng bảo Quách Thiên Định, “Tuyết Hoa Thần Kiếm” Tương Thanh Phong, “Phi Vân Thập Bát Chưởng” Tiết Chính Âm, “Phi Thiên Ngô Công” Thôi Nhất Trí, “Quá Giang Long” Dương Khổ Uy, “Phi Nhứ” Thẩm Phi Phi, những người này đều là tri giao ngày xưa sinh tử đồng lòng, cùng chung hoạn nạn với y. Chỉ tiếc huynh đệ kết nghĩa Mã Nhị tiên sinh lại vì y mà bỏ mạng tại Trường Tiếu bang.

Tư Đồ Thập Nhị nhớ tới những người này, đều cảm thấy bi thống khó tả. Bóng đêm đã thành hình, bóng tối chung quanh giống như một cạm bẫy mai phục con người, nhưng lão nhân cao ngạo này tuyệt đối không khuất phục. Hơn nữa y còn có tri giao như Phương Chấn Mi, thiếu niên hào hiệp như Quách Ngạo Bạch... Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, lại nghe một thanh niên cười sang sảng nói:
- Thế bá, xin thứ cho tiểu chất...

Tư Đồ Thập Nhị không cần quay đầu, liền cười nói:
- Quách hiền chất, cháu quá khách khí rồi, tới đây, ngồi đi!

Quách Ngạo Bạch vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi cháu nói chuyện với Hà đại hiệp, mới biết Hà đại hiệp quả thật là tiền bối thân mang tuyệt kỹ. Y hiển lộ một đao, cháu mới hiểu được thế nào là Nhất Đao Đoạn Hồn, nói ra thì Thất Trùng Thiên kiếm pháp của cháu thật xấu hổ không bằng...

Tư Đồ Thập Nhị cười ngắt lời:
- Quách hiền chất sao lại khiêm tốn như vậy. Võ công của Hà nhị đệ lúc này đương nhiên đã đạt đến trình độ cao cường, nhưng lúc y còn trẻ, tuy cũng nổi danh một thời, có điều võ công so với hiền chất còn kém một khoảng lớn...

Quách Ngạo Bạch cũng cười nói:
- Nhớ lại gia phụ từng đề cập với cháu, Hà đại hiệp sau khi xuất đạo ba năm, đã dùng tay không quyết chiến với đệ nhất đao thủ hắc đạo đầy tội ác năm xưa là “Tuyệt Tâm Thiên Ma Đao” Hồng Bích Minh, kết quả đánh đến ba trăm hiệp, Hà đại hiệp chỉ phản công một chiêu... chỉ một chiêu đã đánh trọng thương đối phương, thật sự là rất tài giỏi.

Tư Đồ Thập Nhị vuốt râu nói:
- Mà nhắc đến, khi lão phu lần đầu gặp y, chính là ở trên đường Hàm Đan. Khi đó Trường Sơn Tam Ác là đại ác Dư Vũ Thiên, nhị ác Dư Phi Thiên, tam ác Dư Quan Thiên đang hoành hành giang hồ, không ai dám chọc. Y lại đi khiêu chiến bọn chúng, mặc dù lấy một địch ba, một người không đánh lại số đông, nhưng vẫn dựa vào trí tuệ đại chiến ba trăm hiệp mới thất bại. Khi đó lão phu trùng hợp đi tới, mới ngăn cản được trận chiến bất hạnh này.

Quách Ngạo Bạch cười nói:
- Hà đại hiệp túc trí đa mưu, cháu đã sớm nghe đến. À đúng rồi, gia phụ có nói, Âm Dương tam hiệp cũng là cao thủ hàng đầu trong võ lâm, nhưng tiểu chất và y luôn không thể nói chuyện được, không biết y...

Tư Đồ Thập Nhị cười lớn nói:
- Tính tình của Âm dương tam đệ không tốt, chắc hiền chất đã biết. Y là một người nóng nảy, nhưng dựa vào Lôi Sơn thần quyền thành danh của y, thật sự không dễ trêu vào...

- Hả, có thật không?
Trời đất tối đen, ánh trăng ảm đạm, trong sân một mảnh cô liêu, ngoài tường đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Không có gió, cây không động, cỏ bất động.

Yên tĩnh.

Quách Ngạo Bạch nhìn Tư Đồ Thập Nhị một cái. Tư Đồ Thập Nhị cao giọng nói:
- Cao nhân phương nào, đã vào tệ trang, không đón từ xa, xin thứ tội cho!

Không có tiếng trả lời.

Đột nhiên từ ngoài tường có hai vật hình dài đen nhánh bay vào, mang theo tiếng rít sắc bén, bắn thẳng đến chỗ Tư Đồ Thập Nhị.

Tư Đồ Thập Nhị chớp mắt, áo bào vung lên, hai vật kia đã bị cuốn vào trong tay áo.

Dưới ánh trăng, Tư Đồ Thập Nhị lật tay áo nhìn, trông thấy hai vật màu đen này lại là hai cánh tay, còn dính áo đen như sắt, vừa đen vừa rắn, nhưng khớp xương lộ ra, máu tươi đầm đìa, giống như vừa bị chặt xuống.

Đây không phải tay của Âm Dương Hắc thì là ai?

Chợt nghe giọng lãnh khốc ngoài tường kia lại cười khà khà nói:
- Lôi Sơn thần quyền, chẳng qua như vậy, Huyết Hà thần kiếm, làm sao phải sợ.

Tư Đồ Thập Nhị ứa nước mắt, ngơ ngác nhìn hai cánh tay trong tay áo, giống như si dại.

Quách Ngạo Bạch vừa nhìn thấy cánh tay, trong lòng xúc động, giận dữ quát lên:
- Bọn chuột nhắt phương nào, mau lăn ra đây!

Lại nghe ngoài tường có một giọng khác cười lạnh nói:
- Bại tướng dưới tay, cũng muốn làm anh hùng?

Quách Ngạo Bạch vừa nghe được giọng nói này, chính là kẻ địch mà hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, ăn ngủ khó quên, không kìm được thất thanh kêu lên:
- Phương Trung Bình!

Hắn biết rõ võ công của Phương Trung Bình hơn xa mình, nhưng vẫn đấu chí bừng bừng, cười lạnh nói:
- Phương Trung Bình, ta từng bại dưới tay ngươi, tâm phục khẩu phục, không một câu oán thán. Nhưng hôm nay ngươi có gan xông vào Thí Kiếm sơn trang, Quách Ngạo Bạch ta vẫn sẽ đón tiếp, không chết không thôi.

Hắn quả nhiên là anh kiệt trong đám người, dám thẳng thắn thừa nhận mình thất bại, nhưng lại nghiêm nghị bất khuất, biết bại vẫn chiến. Tư Đồ Thập Nhị cố nuốt bi thống, đưa tay cản lại, hắng giọng một tiếng, nói:
- Bằng hữu ngoài tường, Âm Dương tam đệ của ta, một thân võ công, một đôi quyền sắt, hiện nay đã bị các ngươi phế bỏ, chỉ trách y tài nghệ không bằng người. Bây giờ y đang ở đâu? Xin chư vị hãy tha y một mạng, không giết người bị thương, giao cho lão phu, lão phu vô cùng cảm kích!

Nói đến đây, Tư Đồ Thập Nhị gần như nói không thành tiếng.

Chỉ nghe giọng uy nghiêm ngoài tường kia lạnh lùng nói:
- Hắn à? Được thôi, cho ngươi!

Theo một tiếng “rầm”, một người áo đen bay vào, rơi xuống đất. Tư Đồ Thập Nhị chạy đến, trông thấy phần lưng của người áo đen kia đã bị đánh nát, toàn thân đầy máu. Tư Đồ Thập Nhị run rẩy lật người kia lại, chỉ thấy người nọ chết rất thảm thiết, chết không nhắm mắt, giữa ngực bị đao đâm thủng hai lỗ lớn, hai cánh tay đều bị cắt, đã sớm mất mạng.

Tư Đồ Thập Nhị đứng dưới ánh trăng, trăng khiến cho cái bóng của y co rút lại, trùm lên thi thể Âm Dương Hắc. Chỉ có Tư Đồ Thập Nhị cúi thấp đầu là có thể nhìn thấy cặp mắt lồi ra của Âm Dương Hắc, đó là ánh mắt tràn đầy thống khổ vì bị lừa gạt, không thể tin được.

Toàn thân Tư Đồ Thập Nhị giống như đang run.

Giọng nói bên ngoài tường đang cười lớn, cuồng vọng.

Quách Ngạo Bạch đứng lên, giận dữ quát lớn:
- Gian đồ vô sỉ, hại chết Âm Dương đại hiệp, có gan thì đi ra chiến một trận với thiếu gia ngươi!

Một giọng khác lại cười lên, hòa cùng với giọng cười đầu tiên, giống như chim đêm, khiến cho cỏ cây trong viện đều rung động. Giọng kia vừa cười vừa nói:
- Ngươi nhìn ngươi xem, còn không biết sống chết, ở đó kêu to gọi nhỏ. Tới đây, cho hắn xem đầu của cha hắn!

Theo một tiếng “vút”, một vật bay tới. Quách Ngạo Bạch đưa tay tiếp lấy, lập tức mắt muốn nứt ra, bởi vì đó chính là đầu của Quách Thiên Định.

Đôi tay Quách Ngạo Bạch run lên, lại không cầm chặt được, chiếc đầu rơi xuống đất. Quách Ngạo Bạch thống khổ hai tay nắm lấy tóc, cả người co giật.

Hai giọng nói đắc ý kia không ngừng cười lớn. Tư Đồ Thập Nhị nhìn đầu của Quách Thiên Định, lòng như dao cắt, trầm giọng quát hỏi:
- Các ngươi đã làm gì Hàm Ưng bảo rồi?

Giọng uy nghiêm đầu tiên ngừng cười lớn, lạnh lùng nói:
- Thực ra đâu chỉ Hàm Ưng bảo, còn có Hàm Bích lâu, còn có Thanh Vân tiêu cục, hôm nay bọn chúng đều không thể đến cứu cái mạng già này của ngươi. Bằng hữu của ngươi, Hàm Ưng bảo Quách Thiên Định, Hàm Bích lâu Âu Dương Tảo Nguyệt, “Cầm Kiếm Tỷ Muội Hoa” Công Tôn Nguyệt Lan và Công Tôn U Lan, Thanh Vân tiêu cục Kim Tiên Vô Địch Hô Diên Nhất Định, Phi Vân tiêu cục Phi Vân Thập Bát Chưởng Tiết Chính Âm, Trì Vân tiêu cục Tuyết Hoa Thần Kiếm Tương Thanh Phong, Đan Phượng bang Phi Nhứ Thẩm Phi Phi, Không Động phái Phi Thiên Ngô Công Thôi Nhất Trí, Phong Vân tiêu cục Quá Giang Long Dương Khổ Uy, còn có cả nhà lớn nhỏ của bọn chúng, đều đang ở dưới suối vàng chờ ngươi rồi.

Hắn nói xong lại cười, hơn nữa càng lúc càng lớn, người cười cũng càng lúc càng nhiều, từ bốn phương tám hướng bên ngoài tường vang lên, giống như nước lũ và thú dữ ùn ùn kéo đến.

Thân thể Tư Đồ Thập Nhị dường như càng run rẩy kịch liệt, nhưng cẩn thận lắng nghe, mới biết xương cốt toàn thân y đang kêu lên lách cách, chính là vận hết nội lực, một khi phát động sẽ như Trường Giang sông lớn, vạn quân gào thét.

Phương Chấn Mi đã xuống chân núi, liền gặp được Tư Đồ Khinh Yến đang nhìn chung quanh. Lúc này trời đã tối hẳn, gió đêm từ từ thổi tới, Tư Đồ Khinh Yến giống như một con chim én màu trắng, tung bay phất phơ trong gió. Tư Đồ Khinh Yến vừa thấy Phương Chấn Mi, lập tức giống như bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng, bật cười.

- Huynh... huynh quả nhiên đã trở lại rồi. Ngã Thị Thùy đại hiệp nói không sai, tên kia quả nhiên không phải đối thủ của huynh... hại tôi lo lắng quá... à... đúng rồi, huynh đã làm gì tên kia rồi?

Phương Chấn Mi nhìn Tư Đồ Khinh Yến, thấy nàng giống như gió đêm ôn nhu, ánh mắt không kìm được có ý cười, lại khẽ thở dài nói:
- Đừng nhắc đến nữa. Ngã Thị Thùy thì sao? Lệnh đệ thế nào rồi?

Vành mắt Tư Đồ Khinh Yến đỏ lên:
- Ngã Thị Thùy nói nội công của nó không sâu, trúng phái một chưởng của cái tên gọi là Trần Quan Thái kia, gần như đã mất đi mạng nhỏ. Nhưng nhờ Ngã Thị Thùy đại hiệp lập tức giúp Tâm đệ chữa thương, cũng may là Trần Quan Thái trước đó đã bị Ngã Thị Thùy đánh một trận, huyệt đạo lại bị phong bế quá lâu, hơn nữa hắn chỉ một lòng muốn đối phó với Ngã Thị Thùy đại hiệp, không dùng toàn lực, cho nên Tâm đệ cuối cùng đã không đáng ngại... Chỉ trách nó quá sơ ý, tùy tiện thả người, cũng không nói với tôi một tiếng...

Phương Chấn Mi an ủi:
- Đã không mất mạng, vậy thì tốt rồi. Ngã Thị Thùy thì sao?

Tư Đồ Khinh Yến lau nước mắt, nói:
- Ở chỗ chân núi. Ngã đại hiệp đã giúp Tâm đệ bức ra độc lực ẩn bên trong, Ngã đại hiệp nói, ít nhất phải giúp nó vận công thêm vài giờ mới có thể khôi phục được.

Phương Chấn Mi cười nói:
- Nếu đã bắt đầu thì phải tiếp tục, y mệt rồi thì để ta tới, hai bên thay phiên hộ pháp là được.

Tư Đồ Khinh Yến xa xăm nói:
- Không biết trong trang thế nào rồi?

Phương Chấn Mi thở dài nói:
- Đợi lệnh đệ chuyển biến tốt một chút, ta sẽ lập tức đưa các người về trang, còn có Huyết Hà thần kiếm... Lúc này Trường Tiếu bang đang như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra huyết chiến. Nếu không có Huyết Hà thần kiếm, vậy lão trang chủ sẽ vô cùng bất lợi...

Xương cốt toàn thân Tư Đồ Thập Nhị đều đang kêu lên lách cách. Trong tiếng cười lớn như sấm giữa trời quang, ít nhất có ba, bốn trăm người mặc y phục năm màu đỏ, xanh, lam, đen và trắng đứng trên đầu tường, huy động binh khí, vô cùng hung bạo.

Tư Đồ Thập Nhị ngẩng đầu nhìn, trông thấy một tên hán tử tướng mạo vô cùng uy vũ đứng ở trên tường, gió lớn nổi lên, tay áo phất phơ, giống như ma quỷ khiến người ta sợ hãi. Bên cạnh hắn là một thiếu niên áo gấm, thần thái ung dung, tướng mạo tuấn tú, có vẻ tuỳ tiện, đang dẫn đầu đám bang chúng, tư thái ngông cuồng.

Khuất Lôi nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Thập Nhị, cười lớn nói:
- Thế nào, bốn mươi mốt tên đệ tử canh giữ trong trang của ngươi đã đi đâu rồi? Người đâu, trả lại cho lão trang chủ đi!

Chỉ nghe một trận tiếng “rầm rầm rầm rầm”, hơn bốn mươi thi thể bị ném vào trong sân, chất thành một đoàn, đều đã bị hạ độc thủ, thê thảm không nỡ nhìn. Hai bàn tay Tư Đồ Thập Nhị nắm chặt lại, tiếng xương cốt kêu vang giống như vải rách.

Phương Trung Bình cười ha hả nói:
- Hiện giờ người canh giữ trong trang đều đã chết sạch, chúng ta đã lặng lẽ chiếm được sơn trang của ngươi rồi, mà lão hồ đồ ngươi vẫn còn không biết. Lúc này ngươi đừng nghĩ năm mươi hai tên đệ tử khác trong trang sẽ tới cứu ngươi, bọn chúng đã bị chúng ta phái ra hơn ba trăm đệ tử chia nhau đi chặn giết rồi, ha ha ha ha...

Khuất Lôi càng cười ngông cuồng:
- Ngươi ngạc nhiên vì sao chúng ta có thể im hơi lặng tiếng đi vào phải không? Ngươi yên nghỉ đi! Chuyện này ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra được đâu. Hiện giờ trong tường ngoài tường có đến bốn trăm sáu mười ba người, xem ngươi làm thế nào giết ra!

Phương Trung Bình cười quái gở nói:
- Chúng ta còn biết trợ thủ đắc lực nhất của ngươi là Nhất Đao Đoạn Hồn Hà Bất Lạc đã đến nơi khác, dạy dỗ đệ tử Ưng tổ của Thí Kiếm sơn trang các ngươi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Đến lúc hắn trở về trang, thay ngươi thu dọn thi thể, hắn cũng không cần vội, chúng ta đương nhiên sẽ chờ ở đây, tiếp theo sẽ đến phiên hắn.

Khuất Lôi thu lại sắc mặt, nói:
- Tư Đồ Thập Nhị, ngươi đừng vọng tưởng xông ra. Ngoại trừ bốn trăm sáu mươi ba người này, còn có bảy mươi bốn tên cung tiễn thủ đang chờ ngươi đấy!

Tư Đồ Thập Nhị ngây ngốc đứng trong sân lớn, ánh trăng chiếu rọi cái bóng co rút của y, gió lạnh không ngừng tập kích y, hiện lên một lão nhân cô tịch, băn khoăn vô hạn, sầu bi vô hạn. Dưới tình hình này, Tư Đồ Thập Nhị gần như không cần đánh đã bị hủy rồi.

Nếu Tư Đồ Thập Nhị thua, chẳng phải Thí Kiếm sơn trang sẽ xong đời.

Tư Đồ Thập Nhị không di động, chỉ cúi đầu, giống như đang chờ đợi. Y đang chờ cái chết phủ xuống sao?

Trong gió lạnh, Khuất Lôi dường như nhíu mày, quát lên:
- Cung tiễn thủ, đi ra!

Trong đêm tối không có một tiếng động nào, chỉ có giọng nói của Khuất Lôi vang vang trong gió lớn.

Khuất Lôi nhìn sang Phương Trung Bình. Ánh mắt Phương Trung Bình lóe lên sát ý, quát lớn:
- Bảy mươi bốn cung tiễn thủ còn không hiện thân nghe lệnh?

Vẫn không có tiếng trả lời. Khuất Lôi và Phương Trung Bình nhìn nhau một cái, không kìm được hơi biến sắc. Đột nhiên có tiếng xôn xao, quả nhiên trên tường chung quanh đã xuất hiện sáu bảy chục tên cung tiễn thủ, giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào Tư Đồ Thập Nhị, Quách Ngạo Bạch và hai tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang.

Cung nỏ tập trung như vậy, cho dù Tư Đồ Thập Nhị có bản lĩnh bằng trời cũng tuyệt đối không thoát được. Tư Đồ Thập Nhị tập trung tinh thần đề phòng, nhưng lại giống như vô cùng tuyệt vọng, chỉ cầu chết nhanh.

Phương Trung Bình cười lớn nói:
- Tư Đồ Thập Nhị, đây là bảy mươi bốn tên cung tiễn thủ của Thanh kỳ đường Trường Tiếu bang, trăm phát trăm trúng, tuyệt không thất thủ. Bây giờ ngươi đã chắp cánh khó bay rồi.

Khuất Lôi lạnh lùng hạ lệnh:
- Bắn tên!

Mắt thấy Tư Đồ Thập Nhị sắp chết dưới loạn tiễn.

Tăng Bạch Thủy ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Hồng kỳ hương chủ “Hắc Sa” Mục Sơn Lỗ còn ở lại trong bang:
- Lúc này có lẽ đám Khuất Lôi đã giao chiến với Tư Đồ Thập Nhị rồi.

Mục Sơn Lỗ phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy, Trường Tiếu bang uy chấn thiên hạ... Tư Đồ lão nhi nếu dám giao thủ với phó bang chủ, chỉ là nộp mạng mà thôi...

Tăng Bạch Thủy quát lớn:
- Nói bậy, Tư Đồ Thập Nhị của Thí Kiếm sơn trang là người thế nào. Nếu hắn là hạng người dễ đối phó, ta cũng không cần trộm đi Huyết Hà thần kiếm của hắn, trước tiên tiêu diệt Hàm Bích lâu, Hàm Ưng bảo và Thanh Vân tiêu cục, sau đó mới tấn công, lôi thôi phiền phức như vậy. Dù trong tay Tư Đồ Thập Nhị không có Huyết Hà thần kiếm, Khuất Lôi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn...

Mục Sơn Lỗ vỗ mông ngựa ai ngờ vỗ trúng chân ngựa, sợ hãi vội nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, Tư Đồ Thập Nhị không thể xem thường, nhưng ngoại trừ Khuất phó bang chủ thì còn có Phương tổng đường chủ, có lẽ...

Tăng Bạch Thủy nhướng mày nói:
- À, không sai, Khuất Lôi và Phương Trung Bình liên thủ có thể chiến một trận với Tư Đồ Thập Nhị. Mà Thí Kiếm sơn trang còn có Nhất Đao Đoạn Hồn Hà Bất Lạc, Thiết Kiều Kiều có thể miễn cưỡng ứng phó được. Còn có Đao Kiếm Song Tuyệt Ngân Tuyệt Nhai, Lôi Sơn Thần Quyền Âm Dương Hắc, ước chừng hai người Trần Quan Thái, Triệu Liêu Phân có thể cầm chân bọn chúng. Huống hồ chúng ta còn có một quân cờ thần không biết quỷ không hay, đó là Lộ Anh Phong. Hừ hừ, người của Thí Kiếm sơn trang làm sao là đối thủ của đám Âu Lập Nhân, Thượng Bộ Vân.

“Hắc Sa” Mục Sơn Lỗ hèn mọn cười nói:
- Đúng đúng đúng, có mấy người bọn họ, bang chủ ngài căn bản không cần xuất thủ, Thí Kiếm sơn trang vẫn có thể khoanh tay lấy được.

Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói:
- Ai nói ta không đi?

Mục Sơn Lỗ giật mình, lắp bắp nói:
- Ngài... ngài... vậy tại sao...

Tăng Bạch Thủy cười lạnh nói:
- Trường Tiếu bang không đánh trận mà không nắm chắc. Bọn Khuất Lôi, Phương Trung Bình mặc dù chiếm được ưu thế, nhưng còn không chắc chắn hoàn toàn. Ta không đi, là để cho bọn họ cảm giác được sinh tử vinh nhục trên người, cần phải toàn lực ứng phó, lỡ may bọn họ thất thủ thì còn có chi viện, ta sẽ tự thân xuất mã. Đây chính là mục đích mà ta chia binh hai đường.

Mục Sơn Lỗ tỉnh ngộ cười nịnh bợ:
- Bang chủ cao minh, bang chủ mưu lược vô song, như vậy... bang chủ, nơi này còn hơn tám mươi tên đệ tử, có cần dẫn theo hết không?

Tăng Bạch Thủy ngẩng đầu nói:
- Không cần, ngay cả ngươi cũng không cần đi, ngươi canh giữ Trường Tiếu bang.

Mục Sơn Lỗ ngạc nhiên nói:
- Nhưng... bang chủ, một mình ngài...

Tăng Bạch Thủy ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:
- Đúng, chính là một mình ta.

Hắn đột nhiên dừng tiếng, khiến Mục Sơn Lỗ lại giật mình hoảng hốt. Chợt nghe bang chủ Trường Tiếu bang Tăng Bạch Thủy ngạo nghễ nói:
- Nhìn khắp thiên hạ, người có thể chiến ba trăm hiệp với ta, đến nay có mấy ai? Ta làm sao có thể không đi!

Mục Sơn Lỗ khom người cúi đầu, vâng vâng dạ dạ nói:
- Đúng, đúng.

Phương Trung Bình cười ha hả. Khuất Lôi lạnh lùng hạ lệnh:
- Bắn tên!

Tư Đồ Thập Nhị võ công dù có cao, nhưng làm sao có thể chống nổi sáu mươi bốn chiếc nỏ mạnh kia?

Mắt thấy Tư Đồ Thập Nhị sắp mất mạng dưới loạn tiễn.

Thế nhưng...

Không có tên, ngay cả một mũi tên cũng không phóng ra.

Ngay cả rắm cũng không phóng một cái.

Sắc mặt Khuất Lôi biến đổi. Đột nhiên Tư Đồ Thập Nhị khẽ nói:
- Bắn tên!

Khuất Lôi giống như bị nước lạnh dội vào mặt.

Phương Trung Bình khàn giọng nói:
- Cẩn thận!

Lập tức tiếng xé gió đầy trời, bảy mươi bốn mũi tên lại không phải bắn về phía Tư Đồ Thập Nhị, mà là bắn vào đám người Khuất Lôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK