Mục lục
[Dịch] Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thái Công cũng cười nói:
- Đúng vậy, trên thế giới này người có thể đâm sau lưng hắn một đao, e rằng còn chưa sinh ra đâu.

Ngã Thị Thùy nhìn chung quanh tối đen, vừa mốc vừa hôi, nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Ông biết ta muốn gì nhất không?

Thẩm Thái Công nói:
- Đương nhiên là ra ngoài! Bên ngoài có thể là trời trong nắng ấm, vừa lúc đi Thái Hồ buông câu, thật là chuyện vui lớn trong đời người! Mà chúng ta lại ở đây... Ngươi muốn cái gì nhất?

Ngã Thị Thùy nói:
- Ăn cơm. Nếu không phải ta cho rằng trước tiên có thể ăn một bữa của hắn, cũng sẽ không bị thằng nhóc kia bắt giữ.

Thẩm Thái Công ngây ra một lúc, mắt nhìn đăm đăm, không nói lời nào. Ngã Thị Thùy lại bị y hù dọa, vội nói:
- Ông làm gì thế?

Thẩm Thái Công vẻ mặt đau khổ nói:
- Ăn cơm, ăn cơm! Ngươi không nhắc tới thì thôi, ngươi nhắc tới như vậy... Ngươi có biết “ngọc hà ti đới” của Vân Tâm trai ngon biết bao nhiêu không? Còn có “phượng hoàng triển sí” của Thái Xuân lâu, “hồng bạch ngân tử” của Cận Thủy lâu, “hoán hoa miên xuân”...

Ngã Thị Thùy “ực” một tiếng, nuốt nước miếng nói:
- Còn có “đan túc tây tử lý” của Tây Hồ, ông có ăn chưa? Món ngon nhiều lắm, gà nướng của Hoàng Hạc lâu, cầy hương của Bạch Tô sơn, “tuyết ngọc tâm can” của Trường An Mãn Hà cốc...

Thẩm Thái Công nói:
- Còn có dưỡng tâm trai, bát bảo phạn, cẩm thượng thiêm hoa, trư thoái diện...

Ngã Thị Thùy đột nhiên hét lớn, nói:
- Không được, ta nhịn không được nữa, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài mới được!

Đột nhiên từ góc tối bên trái có một giọng âm trầm lạnh lẽo cất lên:
- Ra ngoài? Ô hô.

Hai tiếng sau không biết là khóc hay cười.

Một giọng khác bên phải nửa âm nửa dương, giống như từ u minh địa phủ truyền đến:
- Tìm chết! Khà khà.

Hai tiếng sau không biết là cười hay khóc.

Với sự nhạy bén của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy, lại không phát hiện hai người này ở cách đó không xa, khiến bọn họ không kìm được kinh ngạc. Chỉ thấy dưới ánh sáng nhạt từ ngoài lỗ nhỏ chiếu vào, có hai bóng người vừa khô vừa gầy chậm rãi đứng lên, “cộp, cộp, cộp” từ nơi góc tối từng bước đi ra. Trong bóng tối dưới ánh sáng nhạt, giống như hai bộ thi thể tái nhợt, khiến Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng phải sởn tóc gáy.

Phương Chấn Mi tay chân bị khóa, chưởng đã gần ngực, đao đã gần lưng.

Đột nhiên áo trắng phất lên, Phương Chấn Mi đã lướt lên không, như gió thổi mây bay, đồng thời hai tay rung động.

Nguyên lai ngay lúc ngón tay của bốn tên đại hán kia đặt lên khớp xương tay chân của Phương Chấn Mi, đôi tay Phương Chấn Mi liền chuyển động, đao tay chém ra, cổ chân đảo một cái, đao chân cắt ngược. Bốn người chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, Phương Chấn Mi đã vọt lên không.

Một chút biến hóa này còn nhanh hơn so với thiếu niên áo trắng đột nhiên xuất kích.

Phương Chấn Mi lướt lên như vậy, đao của ba tên ác hán kia lại biến thành chém vào thiếu niên áo trắng.

Hay cho thiếu niên áo trắng, lâm nguy không loạn, đổi chưởng thành thủ đao vung lên, kim đao của ba tên đại hán kia lập tức bị tay của thiếu niên này chém gãy. Thiếu niên áo trắng phất tay đánh gãy đao, lập tức lùi lại, sau đó phóng lên cao, như chim ưng lao thẳng tới Phương Chấn Mi. Đáng tiếc hắn lại gặp phải Phương Chấn Mi, gặp phải Phương Chấn Mi thì chim ưng cũng biến thành bồ câu trắng.

Thiếu niên áo trắng lao tới giữa không trung, nhưng không biết làm thế nào Phương Chấn Mi đã đáp xuống đất.

Thiếu niên áo trắng lại quát lớn một tiếng, lao thẳng xuống. Phương Chấn Mi mỉm cười, chỉ thấy trong tay hắn cầm ba vỏ đao cùng với một chiếc khăn trắng.

Ba tên đại hán dùng đao kia vừa thấy, không nhịn được trở tay sờ thử, lúc này mới phát hiện vỏ đao sau lưng bọn hắn đã không còn nữa.

Thiếu niên áo trắng cũng ngẩn ra, sờ búi tóc của mình, mới phát giác khăn đội đầu đã rơi vào tay Phương Chấn Mi. Bốn tên đại hán dùng tay không kia càng giật mình hơn, bởi vì bọn hắn phát hiện, nơi cổ tay bị cắt chỉ cách mạch môn không tới nửa phân, nếu một đao kia vận lực chém ra, chỉ sợ lúc này bọn hắn đã mất mạng rồi.

Thiếu niên áo trắng không kìm được đỏ mặt lên, bởi vì hắn biết khăn đội đầu của mình và ba vỏ đao kia là Phương Chấn Mi mang theo lúc nhảy lên trời, mà mình lại không hề phát giác, có thể thấy mình tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Chấn Mi.

Nhưng dù sao lấy khăn đội đầu vẫn tương đối dễ, bởi vì khăn đội đầu cột ở trên tóc.

Còn ba tên đại hán kia, vỏ đao trên lưng bị người ta đoạt đi mà vẫn không phát giác, dĩ nhiên võ công thấp hơn một bậc.

Thiếu niên áo trắng ngẩn người, lại khôi phục nụ cười, nói:
- Phương công tử quả nhiên danh bất hư truyền, khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. Vừa rồi thử một lần, bởi vì sợ Phương công tử quá khiêm tốn, không bẩm báo trước, kính xin tha thứ!

Phương Chấn Mi cũng cười nói:
- Không dám, không dám, nếu công phu của tại hạ không tốt, vừa rồi Mạnh công tử thử một lần, chỉ sợ lúc này tại hạ đã không còn mạng trả lời công tử rồi.

Mạnh Hậu Ngọc ngạc nhiên nói:
- Ngươi, ngươi làm sao biết ta họ Mạnh?

Phương Chấn Mi khẽ mỉm cười nói:
- Dùng tay làm đao, chiêu chiêu đoạt mệnh, không phải “Đoạn Trường đao” danh chấn võ lâm thì là gì? Nhảy vọt lên trời, biến hóa đa dạng, không phải “Trường Không Nhất Hạc thân pháp” thì là gì? Công tử bình tĩnh mưu mô, cơ biến chồng chất, trong võ lâm e rằng không có “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc Mạnh công tử thứ hai, đúng không?

Mạnh Hậu Ngọc thiếu chút nữa cười không nổi, nói:
- Phương công tử quả nhiên ánh mắt tốt.

Phương Chấn Mi mỉm cười nói:
- Sau này nếu Mạnh công tử và mấy vị Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái muốn tìm tại hạ, có thể nói thẳng, chứ đừng tìm thiện dân vô tội trút giận, tại hạ đã vô cùng cảm kích rồi.

Mạnh Hậu Ngọc cười khan một tiếng, nói:
- Phương công tử quả nhiên nhìn thấu mọi việc, bội phục bội phục, chúng ta vốn muốn kết giao bằng hữu với Phương công tử...

Phương Chấn Mi cười nói:
- Kết giao bằng hữu đương nhiên có thể, nhưng Thượng Thanh đồ là quân hưởng, không phải của tại hạ, xin thứ cho không thể giao ra được!

Lần này Mạnh Hậu Ngọc thật sự cười không nổi, một lúc sau mới khàn giọng quát lên:
- Phương Chấn Mi, ngươi bớt ngông cuồng đi!

Hắn lập tức vọt lên cao, một chưởng đánh xuống Phương Chấn Mi.

Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, gió lạnh thổi qua, người cũng theo gió bay lên.

Mạnh Hậu Ngọc dùng tay làm đao, đao phong uy vũ, vừa gấp vừa nhanh, một đao tiếp một đao đuổi theo chém vào Phương Chấn Mi.

Thân hình Phương Chấn Mi giống như lá rụng trong cuồng phong, không ngừng lay động, không hề đánh trả, cũng không chống đỡ, lại lần lượt tránh khỏi “Đoạn Trường đao pháp” của Mạnh Hậu Ngọc.

Mạnh Hậu Ngọc vừa gấp vừa nhanh, xuất đao liên hoàn, trong nháy mắt đã chém mười tám đao, chiêu thức mới dừng lại. “Đoạn Trường thập bát đao” đã dùng xong, đang muốn thi triển lần nữa, thân hình Phương Chấn Mi đột nhiên dừng lại, nhanh như chớp sấn tới. Mạnh Hậu Ngọc muốn lui đã không kịp, Phương Chấn Mi đã dùng một tay bắt lấy mạch môn của hắn.

Ngay lúc này đột nhiên trên trời cao có tiếng hạc kêu.

Lúc tiếng hạc vừa vang lên, giống như còn cách nơi này hơn một dặm, nhưng trong nháy mắt đã đến bên cạnh, còn kèm theo tiếng mưa gió, ép thẳng tới Phương Chấn Mi.

Đây rõ ràng là một người khinh công cực cao, đã nhanh chóng tiếp cận.

Phương Chấn Mi chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn lốc cuốn thẳng đến.

Hắn không kịp quay lại, lập tức bay về phía trước, tránh khỏi một kích.

Mà cơn lốc này lại có thể chuyển hướng giữa không trung, đánh thẳng vào cổ tay Phương Chấn Mi.

Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, buông tay tránh khỏi một kích.

Mạnh Hậu Ngọc thừa cơ lui lại.

Phương Chấn Mi đã đáp xuống đất, còn chưa quay đầu, đã cảm giác được sát khí của người đến. Hắn cũng không xoay người, chỉ cười nói:
- Hay cho “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực”! Viên Tiếu Tinh?

Nếu người nọ là sát khí như sương, vậy thì Phương Chấn Mi chính là gió xuân hồ nước.

“Cộp, cộp, cộp cộp”, hai bóng người khô gầy và tái nhợt từ trong bóng tối đi ra. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công tuy là người gan dạ, nhưng cũng sợ đến mồ hôi đầm đìa. Hai người này giống như từ trong địa phủ đi ra, tóc xám che mặt, nhìn kỹ lại thì cặp mắt bọn họ đều không có nhãn cầu, chỉ còn lại màng mắt màu xám trắng, hàm răng màu đen nhếch lên, lại có một cơn gió lạnh thổi tới khiến người ta không rét mà run. Ngã Thị Thùy vừa nhìn, trông thấy trong tay hai người cầm trượng trúc xanh, gõ gõ trên mặt đất, đi về phía trước. Ngã Thị Thùy nghĩ thầm: “Quỷ quái trong u minh địa phủ vẫn dùng trượng trúc, chẳng lẽ là người mù sao?”

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức thản nhiên cười lớn, nói:
- Mấy tên mù thối tha, giả điếc giả câm, quái gở lập dị, muốn chọc cười gia gia của ngươi sao?

Hai người mù kia không ngờ Ngã Thị Thùy lại lớn gan như vậy, lập tức ngẩn ra. Chỉ nghe một người bên trái có hơi trước không có hơi sau nói:
- Xùy, xùy, tên này thật là gan lớn.

Hai tiếng “xùy” này vừa giống như từ trong lỗ mũi phun ra, vừa giống như từ trong miệng thốt ra, nhìn kỹ thì hóa ra lỗ mũi và miệng người này đều dính liền với nhau, giống như ba cái lỗ đen.

Một người mù khác há miệng giống như cười, lại là từ trong mũi thốt ra:
- Khục, khục, gan lớn ăn ngon.

Ngã Thị Thùy không kìm được toàn thân phát lạnh.

Thẩm Thái Công đột nhiên cười hì hì nói:
- Đúng, ăn ngon, lá gan của ta càng lớn, nên ăn ta trước. Tới đây, trước tiên tháo vòng sắt trên tay chân ta ra, sau đó ăn ta, vô cùng hoan nghênh, bảo đảm ăn ngon.

Hai người mù kia lại sững sốt. Người bên trái đột nhiên lên tiếng, lại nói một cách vô cùng lưu loát:
- Ta muốn ăn ngươi, đừng mơ tháo vòng. Ngươi muốn tháo vòng sao, được, cơ quan ở chỗ đó, ngươi tự mở đi, khặc khặc.

Thẩm Thái Công nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy bên cạnh lỗ thông gió có ba cần gạt bằng sắt, thấp thoáng có thể nhìn thấy phân làm ba màu đỏ, lam, trắng. Thẩm Thái Công sao có thể đi mở được, nhưng lại ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ vòng sắt của hai người chúng ta phải kéo cả ba cần gạt sao, cơ quan của các ngươi đúng là lôi thôi phiền toái.

Người mù bên phải cười lạnh nói:
- Nói nhảm. Ba cần gạt này, một cái là mở vòng tay, một cái là mở vòng chân, còn một cái, hà hà, nếu như có người xông lên, chúng ta chỉ cần lui ra tiện tay kéo một cái, nơi này sẽ trở thành biển lửa, các ngươi cũng biến thành heo nướng, ha ha.

Hóa ra khi hai người này nói chuyện, đến cuối nhất định phải phát ra vài tiếng cười quái dị.

Thẩm Thái Công thầm thở dài nói:
- Xem ra Phương Chấn Mi không nên tới cứu chúng ta thì tốt hơn.

Ngã Thị Thùy nhíu mày, bởi vì ở lâu trong bóng tối, mắt đã dần dần thích ứng. Chỉ thấy phòng đá hoàn toàn không có đường ra, chỉ có một cầu thang hẹp vừa tối vừa hiểm trở, không biết từ nơi nào thông lên; một cầu thang hẹp khác kéo dài lên phía trên, không biết thông tới nơi nào. Ngã Thị Thùy linh cơ khẽ động, hỏi:
- Chúng ta đang ở trong tháp đá?

Người mù bên trái cười lớn nói:
- Không sai, quả nhiên cũng không ngu ngốc. Đây là tháp đá bảy tầng, không có lối đi khác. Nếu Phương Chấn Mi muốn cứu bọn ngươi, cũng không biết các ngươi đang ở tầng nào, trừ khi hắn từ tầng thứ nhất đánh thẳng tầng thứ sáu này.

Người mù bên phải cũng cười nói:
- Tháp đá này cao trăm trượng, Phương Chấn Mi dù khinh công cái thế cũng không bay lên nổi. Hắn cũng không chui vào được lỗ vòm của tháp đá này. Tháp đá này là do Địa Mẫu Vân xây dựng, cho dù sét đánh không đổ.

Nói đến đây, hai người lại cười lên “hơ hơ”, “khục khục”. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đều trợn mắt há mồm.

Người mù bên trái vẫn đắc ý nói:
- Các ngươi yên tâm, Phương Chấn Mi căn bản không xông lên được. Có Viên đại ca ở đây, Phương Chấn Mi chỉ cần giao ra Thượng Thanh đồ, dù có sống cũng không lên được nữa. Hơ hơ!

Người mù nên phải nói tiếp:
- Chỉ cần giao ra Thượng Thanh đồ, Viên đại ca ở phía dưới hét một tiếng, chúng ta sẽ lập tức làm thịt các ngươi. Khặc khặc!

Người mù bên trái tiếp lời:
- Cho dù hắn leo lên được, dưới tay huynh đệ chúng ta cũng không có đường sống, có thể cứu được các ngươi sao? Há há!

Người mù bên phải cười quái dị nói:
- Cho nên các ngươi rơi vào tay Tái Ngoại Song Manh chúng ta, đừng mơ sống sót. Cho bọn hắn xem thử đi! Khì khì!

Hai người mù này đột nhiên nhấc trúc trượng lên, tư thế quái dị, đung đưa không ngừng. Nhất thời trong phòng đá tiếng “xoẹt xoẹt” không dứt bên tai, nhanh như tia chớp. Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy chỉ thấy đầu trúc đâm nhanh, bóng trúc chớp lóe, cũng không biết trong nháy mắt này đối phương đã đâm ra bao nhiêu trượng.

Gió trượng vừa dừng, chỉ thấy y phục của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy đều có khoảng trăm lỗ trượng, mặc dù gần sát bắp thịt, nhưng lại không hề tổn thương đến da thịt. Hai người mù này, khả năng nghe tiếng gió phân biệt vị trí lại cao đến như như vậy, khiến Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng phải động dung.

Tái Ngoại Song Manh cực kỳ đắc ý, lại cười quái dị, chấn động khiến cho phòng đá vang lên tiếng “ong ong”.

Ngay lúc này Ngã Thị Thùy lại dùng “Nghĩ Ngữ Truyền Âm” nói với Thẩm Thái Công: “Xem ra bọn chúng muốn dụ Phương Chấn Mi tới cứu chúng ta.”

Thẩm Thái Công sắc mặt nặng nề nói: “Ta thấy hắn không nên tới thì tốt hơn. Chỉ một Viên Tiếu Tinh đã không dễ đối phó, huống hồ còn có cháu trai và hai tên mù này. Ngươi thấy võ công của hai tên mù này thế nào?”

Ngã Thị Thùy chậm rãi nói: “Hai tên mù này, võ công phối hợp vô cùng chặt chẽ, nhưng nếu một đấu một thì chưa chắc đã trên Mạnh Hậu Ngọc. Nếu ta đấu với một người trong đó, trong hai mươi chiêu chắc là có cơ hội thắng.”

Thẩm Thái Công than thở: “Nếu Phương Chấn Mi có thể xông lên tầng này, cạy vòng này ra, chúng ta có thể ứng phó với hai tên mù này và đám người Mạnh Hậu Ngọc, còn hắn có thể đấu với Viên Tiếu Tinh.”

Ngã Thị Thùy nặng nề nói: “Chỉ sợ Viên Tiếu Tinh không đơn giản như vậy.”

Thẩm Thái Công chợt nghe trong bụng mình phát ra một tiếng “ục”, lại nghĩ tới đề tài vừa rồi, bèn hỏi:
- Ngươi đoán xem lúc này Phương Chấn Mi đang làm gì?

Ngã Thị Thùy tràn đầy mong đợi nói:
- Ăn cơm.

Tái Ngoại Song Manh đang đắc ý cười ha hả, nhưng hai câu cuối Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng không dùng “Nghĩ Ngữ Truyền Âm”, khiến bọn họ nghe được lại ngẩn ra. Không ngờ vào thời khắc sống chết này, chuyện mà Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nghĩ đến lại là ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK