Mục lục
[Dịch]Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Thiển cười lạnh ba tiếng, nhìn vẻ mặt hắn đương nhiên bộ dáng tỏ vẻ tương đối khinh thường.

Nữ nhân của ngươi có nhiều, nhiều hơn một mình ta không nhiều lắm, thiếu mình ta cũng không ít được không.

Nếu cô nãi nãi thật muốn đi, một phi tử làm gì có khả năng buộc được ta.

Như là biết suy nghĩ trong lòng vật nhỏ, Quân Mặc Ảnh không nhìn nàng đang mâu thuẫn, ôm gáy nàng, năm ngón tay từ từ xuyên vào tóc nàng, kéo nàng về phía môi mình.

Hôn một cái rất nhẹ, nhẹ đến mức thiếu chút nữa Phượng Thiển không có cảm giác được mình bị hôn.

Hai người kề trán vào nhau, dựa vào rất gần, đến mức lông mi của đối phương có thể cọ trên mặt mình, ngứa, tê dại.

Trong hoảng hốt, Phượng Thiển lại sinh ra một loại ảo giác ôn nhu.

"Thiển Thiển, nếu nàng dám đi, cho dù quật ba thước, trẫm cũng nhất định tìm ra nàng, sau đó…." Mắt phượng của hắn nhíu lại, không nói thêm gì đi nữa.

"Thiển Thiển thông minh như vậy, hẳn là có thể đoán được hậu quả, đúng không?"

Phượng Thiển sợ tới mức run lên, tóc gáy dựng thẳng lên.

Nam nhân này quá cuồng vọng rồi, chỗ nào có người mời ở lại như hắn.

Vương triều phong kiến vạn ác này, nhìn xem đã dạy một người thành cái dáng vẻ gì đây!

Đương nhiên Nam Cung Triệt khởi hành về Việt Nam, nếu đã lấy được Lan La thảo, tự nhiên là hắn về càng nhanh càng tốt.

Tuy rằng mục đích khác của hắn cũng không thành.

Trên đường, Thập Nhất hỏi hắn: “Sau khi Thái tử trở về phải công đạo với Hoàng Thượng như thế nào?"

"Việc này có gì để công đạo?" Nam Cung Triệt làm như không sao cả nhún vai, trong nụ cười lại mang một tia chua sót: "Đương nhiên là nói thẳng bản cung tìm được người có duyên rồi, nhưng người ta không muốn trở về với bản cung."

Tuy Thập Nhất là thị vệ của hắn, cũng là người lớn lên từ nhỏ với hắn, thư đồng tập võ đều ở chung một chỗ, cho nên tự nhiên cảm tình thâm hậu hơn, lúc nói chuyện cũng không có nhiều quy củ như người bên ngoài.

Bình thường mà nói, chỉ cần Thập Nhất hỏi vấn đề, Nam Cung Triệt đều trả lời.

"Thái tử nói như vậy, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ không tra hỏi đối phương là ai chăng?"

Lông mày Nam Cung Triệt nhíu lại: "Vẫn là câu nói kia, bản cung ăn ngay nói thật."

"Nhưng Thái tử không sợ bọn họ thương tâm sao?" Đột nhiên Thập Nhất kích động một phen, tiếng nói cũng cao không ít.

Nam Cung Triệt híp mắt nhìn hắn: “Thập Nhất, sao bản cung cảm thấy, tiểu Thiển không muốn trở về với bản cung, ngươi có vẻ cực kỳ vui vẻ vậy?"

"À" Thập Nhất nuốt nước miếng, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy sao?

Tuy rằng, quả thật hắn vui vẻ.

Cái miệng không có chừng mực kia, nữ nhân không quy củ kia, thật không biết Thái tử coi trọng nàng ở chỗ nào!

Quan trọng nhất là, nữ nhân này là nữ nhân của hoàng đế Đông Lan!

"Thái tử hiểu lầm rồi, thuộc hạ cảm thấy Thái tử không nên ở lúc còn chưa xác định mọi việc liền nói tình hình thực tế cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu biết. Dù sao bệnh của Hoàng Hậu còn chưa tốt, tin tức này đối với Hoàng Hậu mà nói, có thể quá kinh tâm động phách không?"

Kinh tâm động phách.

Nam Cung Triệt lạnh nhạt liếc hắn một cái, không phải không có châm chọc nói: “Thật ra ngươi có thể nói."

Tuy rằng phụ hoàng mẫu hậu cũng không bảo thủ, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể nhận một hậu phi của Đông Lan thành con dâu bọn họ, cho nên từ lúc quyết định muốn dẫn Phượng Thiển trở về, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần quỳ ba ngày ba đêm chịu đòn nhận tội.

Vừa lúc lần này Phượng Thiển không đi với hắn, khiến cho hắn đi thăm dò ý tứ của phụ hoàng mẫu hậu trước, đến lúc đó nếu thật có thể mang nữ nhân kia về, cũng sẽ không ủy khuất nàng.

Về sau sẽ có cơ hội sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK