Mục lục
[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh niên trợn mắt rồi nở nụ cười khinh bỉ:

- Đừng giả vờ. Hay là ngươi cảm thấy quá mất mặt nên làm bộ như không nhận ra ta?

Dương Thiên cau mày, bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Không nhớ được. Ta chỉ nhớ những ai đặc biệt, có lẽ ngươi quá tầm thường cho nên ta không lưu lại bất kỳ ký ức nào.

- Ngươi…

Thanh niên tuổi chỉ từ 22, 23, bản thân lại là thiên tài trong tộc, con của tộc trưởng, được mọi người ngưỡng mộ, kính sợ. Hắn bản tính hiếu thắng, cao ngạo. Lần đầu tiên rời gia tộc lịch luyện, quyết định tham gia vào U Linh Tông lại chịu thua thiệt trong tay Dương Thiên nên cảm thấy rất khó chịu. Không phải thanh niên không đủ sức bắt 100 âm hồn lệ quỷ, chẳng qua là hắn cảm thấy việc này quá đơn giản, không đáng để phí sức nên mới sai một đám người đi làm thay mà thôi.

Với tâm lý hiếu thắng này, hắn muốn chứng tỏ mình vượt trội hơn Dương Thiên ở mọi phương diện, cuối cùng phải bất đắc dĩ dùng hai ngày bắt đến 143 lệ quỷ để chứng tỏ bản thân. Đáng tiếc, Dương Thiên lại tỏ ra chẳng mấy bận tâm. Hiện tại, thân phận 2 người đều là nội môn đệ tử. Nội môn đệ từ đều thuộc về nòng cốt của U Linh Tông, bị hạn chế phát sinh xung đột, tránh cho việc làm suy giảm lực lượng của tông môn. Tất nhiên, nếu thanh niên được một vị trưởng lão nào đó thu nhận làm đệ tử chân truyền, đó lại là một chuyện khác.

Tên Kim Đan hậu kỳ thấy có điểm gì đó không thích hợp, hắn nhìn lại đám Kim Đan kỳ phía sau, ý muốn hỏi xem có ai biết nguyên nhân hay không. Một tên Kim Đan sơ kỳ nhanh chóng dùng Truyền Âm Thuật kể lại sơ bộ xung đột của hai người. Tên Kim Đan hậu kỳ mở to mắt, gần như không thể tin được:

- Ngươi muốn nói hắn chỉ dùng thời gian hai ngày liền bắt được 143 lệ quỷ?

- Tất cả chuyện này do ta tận mắt chứng kiến, chắc chắn không sai được.

- Một hạt giống tốt a. U Linh Tông của ta từ khi thành lập đến này, chưa từng có ai làm được chuyện này. Kể cả Hạ Thanh ở vào độ tuổi này cũng không làm được. Tên này chính là thiên tài ngàn năm có một. Ài, chỉ trách ta tu vị kém cỏi, bằng không nhất định bằng mọi giá phải thu hắn làm đệ tử.

- Sư huynh, ta nghĩ nếu không có gì thay đổi, người này chắc chắn sẽ được tông chủ hoặc Thái Thượng Trưởng Lão để mắt đến, chúng ta hoàn toàn không có hi vọng. Bất quá, vẫn còn tên Dương Thiên kia…

Tên Kim Đan hậu kỳ nhìn Dương Thiên, dường như không phát hiện ra điều gì đặc biệt, hắn chỉ lắc đầu:

- Chẳng phải ngươi đã nói tên này chẳng qua sở hữu một món pháp bảo khá lợi hại, sau đó cướp đoạt của người khác mới thu thập đủ 100 âm hồn lệ quỷ hay sao. Tuy hắn đủ điều kiện vào nội môn, thế nhưng cũng không thể xem là một thiên tài a.

Tên Kim Đan sơ kỳ yên lặng vài giây rồi truyền âm lại:

- Sư huynh, bề ngoài thì đúng là như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn luôn cảm thấy tên Dương Thiên này chưa từng xuất toàn lực. Hắn chỉ giống như đang chơi đùa mà thôi. Ngươi xem, thanh niên kia biểu hiện ra thành tích kinh người như vậy, hắn lại chẳng hề bận tâm. Quan hệ giữa bọn họ là đối địch, kẻ thù càng mạnh hắn phải càng lo lắng mới đúng. Hơn nữa, hắn đã sớm đạt đủ 100 âm hồn lệ quỷ từ hai ngày trước, ngược lại chẳng hề bận tâm đến việc tìm thêm mà đến đây nghỉ ngơi. Ta đoán người này còn đang ẩn giấu rất nhiều, vẫn chưa lộ ra mà thôi. Cho dù tiềm lực có kém thanh niên, nhưng cũng là một hạt giống tốt.

Tên Kim Đan hậu kỳ khẽ gật đầu:

- Ta sẽ chú ý hắn nhiều hơn một chút. Nếu hắn thực sự có tiềm lực liền lôi kéo về phe của chúng ta.

Bất kể là tông môn nào cũng khó có được sự đoàn kết tuyệt đối. U Linh Tông cũng là như vậy, bọn hắn chia ra thành những phe phái, đấu tranh lẫn nhau để giành đồ tốt về cho mình. Một đệ tử có tiềm lực tương lai sẽ là một trợ lực lớn. Quan trọng hơn là bọn hắn chưa từng trải, lôi kéo sẽ đơn giản hơn những lão quái vật sống hàng ngàn hàng vạn năm rất nhiều.

Dương Thiên không biết rằng mình rõ ràng đã rất khiêm tốn nhưng vẫn bị người khác để ý. Dù sao Tu Chân Giới khốc liệt, đặc biệt là ma đạo, chỉ cần chút sơ xảy sẽ bị nuốt không còn một mảnh xương, cho nên tu sĩ tại đây tâm cơ đa phần đều rất kín kẻ, suy tính kỹ càng. Hắn vẫn chắp tay sau đầu, nhìn lên bầu trời, để mặc thanh niên đang đứng bên cạnh tức giận mà không làm được gì.

Kiếm chế lại bản thân, thanh niên xoay người rời đi. Dương Thiên thờ ơ, không để hắn vào mắt khiến thanh niên rất khó chịu. Có điều ngẫm lại, cả hai đều đã vào U Linh Tông, cơ hội chạm trán nhau rất nhiều. Hắn rất tự tin vào năng lực của mình, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội chơi chết Dương Thiên.

Phi hàng pháp bảo tốc độ khá nhanh, chỉ dùng hơn ba giờ đồng hồ liền về đến U Linh Tông. Thế nhân vẫn nghĩ U Linh Tông nằm bên trong U Linh Thành, thế nhưng đó chỉ là một cái phân đà để che mắt người ngoài mà thôi. U Linh Tông thực tế nằm sâu bên trong U Linh Sâm Lâm. Bọn hắn tu luyện công pháp liên quan đến Âm Hồn Lệ Quỷ, tất nhiên phải tìm một nơi có âm khí thật nặng, càng nhiều âm hôn tụ tập để hỗ trợ cho việc tu luyện.

U Linh Tông nằm ở trong một đầm lầm khổng lồ, âm khí lượn lờ, cảnh vật xung quanh mờ ảo. Bên trong đầm lầy ẩn hiện những bộ bạch cốt nửa chìm nửa nổi bên dưới bùn đất. Âm hồn lệ quỷ tụ tập quanh đây rất nhiều, tu vị đều từ Luyện Khí cho đến Trúc Cơ. Kim Đan kỳ trở lên đều có linh trí nhất định nên không thấy xuất hiện.

Đi sâu vào bên trong đầm lầy là một gò đất cao, Dương Thiên có thể nhìn ra một tòa trận pháp cực lớn đang bao phủ nơi này, tác dụng chính là che mắt người ngoài. Bên ngoài phi hành pháp bảo hiện lên một vòng sáng. Nó và trận pháp kia phát sinh âm thanh cộng mình. Vài tiếng ù ù, ken két khó nghe lọt vào trong tai những người ở đây. Vài giây sau, cảnh vật quanh đó hoàn toàn thay đổi.

Từng khối kiến trúc bắt mắt hiện ra. Tuy vẫn có âm khí bao phủ nhưng đã tươi sáng hơn không ít. Những kiến trúc này phân ra thành nhiều vòng riêng biệt. Trung tâm nơi này là một nhóm những cung điện lớn. Bên trong có nhiều cỗ khí tức cường hãn phát ra. Tất nhiên, đây là so với những người mới như bọn hắn mà thôi, trong mắt Dương Thiên lại chẳng tính là gì. Dương Thiên thản nhiên, những người còn lại thì khác. Năm người kia đều mở to mắt, giống như rất kinh hãi trước dáng vẻ của U Linh Tông. Thanh niên không đến mức đó, nhưng có thể nhìn ra phần nào sự ngạc nhiên ẩn chứa trên gương mặt của hắn.

Phi hành pháp bảo dừng trên một quảng trường nhỏ ở vòng ngoài. Tất cả lần lượt nhảy xuống, tên Kim Đan hậu kỳ thu hồi phi hành pháp bảo vào người. Tên Nguyên Anh kỳ vốn vẫn luôn say ngủ thì đã sớm biến mất không thấy bộ dạng. Dường như đã sớm quen với tác phong hành sự của vị sư thúc này, tên Kim Đan hậu kỳ tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm. Hắn nhìn 7 người đang đứng trước mặt, lần lượt chỉ tay về phía 5 tên ngoại môn đệ tử, nhàn nhạt nói:

- Năm người các ngươi từ hôm nay chính thức trở thành ngoại môn đệ tử của U Linh Tông. Mọi quy định sẽ được một vị sư thúc giảng giải trên đường đưa các ngươi về nơi ở của mình. Ta chỉ muốn nhắc nhở một điều. Ngoại môn đệ tử là tầng lớp có địa vị thấp nhất tại U Linh Tông. Nhưng đó không phải là mãi mãi, chỉ cần các ngươi chăm chỉ tu luyện, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày vào được nội môn, thậm chí hạch tâm. Chỉ cần có cố gắng, không gì là không thể. Ta cũng xuất thân từ ngoại môn, không phải hiện tại đã ngồi lên được vị trí hộ pháp rồi sao? Ài, ta cũng không nói nhiều, các ngươi tự mình tìm hiểu đi.

Hắn phát biểu ngắn gọn vài câu rồi phất tay, một tên Kim Đan sơ kỳ tiến lên, ra hiệu cho năm người theo sau mình. Đưa năm người rời đi xong, đám Kim Đan kỳ phía sau cũng tản ra, chỉ còn lại tên Kim Đan hậu kỳ cùng Dương Thiên và thanh niên kia.

- Hai người các ngươi trực tiếp tiến nhập nội môn. Vì sự thể hiện xuất sắc của mình, các ngươi còn được ban thêm một phần thưởng.

- Phần thưởng?

Tên Kim Đan hậu kỳ cười nhạt đáp:

- Là cơ hội trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền. Có nắm bắt được hay không còn phụ thuộc vào năng lực và vận khí của các ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK