Tiểu nam hài trông thấy tình huống như thế, lập tức sững sờ, hắn không ngờ rằng một cô nương không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi lại có thân thủ nhanh như vậy, hơn nữa còn dưới tình huống không dùng chút nội lực nào lại có thể giết chết tên sát thủ cầm đầu.
“ Thủ lĩnh đã bị nàng ta giết, nếu chúng ta không muốn chết, mau rút lui thôi.” Mọi người còn đang sững sờ, không biết ai đó kêu lên một câu, một đám sát thủ sợ chết nhanh chóng biến mất dạng, bọn chúng không hề để ý đến tiểu nam hài còn sống sót ở bên cạnh.
Thương Lung Tình im lặng, tổ chức gì thế này, tên cầm đầu vừa bị giết, cả đám còn lại liền bỏ chạy tán loạn? Cũng tốt, bớt được chuyện, nàng không ngờ phiền toái này giải quyết được dễ dàng như vậy. Ánh mắt nhìn về phía tiểu nam hài kia, vừa đúng lúc nó nhìn sang đây, hai người nhìn thẳng vào đối phương, Thương Lung Tình phát hiện tiểu nam hài này thật sự không đơn giản, nhìn dáng vẻ khoảng mười một tuổi, nhưng gặp tình huống nguy hiểm không hề tỏ ra sợ hãi, lạnh nhạt đón nhận tất cả, chẳng lẽ gặp nhiều trường hợp như vậy rồi?
Tiểu nam hài cũng bị ánh mắt và khí thế của Thương Lung Tình dọa sợ, nghĩ thầm, trên người cô gái này tản ra loại khí thế khiến người khác có cảm giác bị uy hiếp, so với phụ hoàng của nó còn uy nghiêm hơn! Nếu mình có tỷ tỷ giống như nàng ấy thì thật tốt, ít nhất có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nghĩ đi nghĩ lại, trong con ngươi của nó xuất hiện tia hâm mộ cùng vẻ chờ mong.
Nó cử động thân mình, vui vẻ đi đến trước mặt Thương Lung Tình, mắt chớp chớp, không còn chút khí thế vương giả như vừa rồi, biểu cảm vộ tội, làm nũng nói: “ Tỷ tỷ, ta có thể đi theo người không?”
Thương Lung Tình vốn muốn cự tuyệt, lại phát hiện bộ dáng làm nũng kia thật đáng yêu, không đành lòng bỏ lại nó. Nàng biết rõ nó giả bộ, nhưng vẫn tin tưởng nó vốn có một mặt đáng yêu như vậy. Nàng thản nhiên lên tiếng: “ Đi thôi, lên xe ngựa.”
Mộng Vũ kinh ngạc, sao hôm nay tiểu thư tốt bụng như vậy? Chỉ là, tiểu nam hài này nhìn qua cũng thật đáng thương, nhưng liệu dẫn theo nó trở về, nó có thể gây thương tổn đến tiểu thư không?
Trên xe ngựa, tiểu nam hài đảo mắt vòng quanh, vết bẩn trên người vẫn chưa lau, nhìn chằm chằm vào Thương Lung Tình. Nhìn hồi lâu, vẻ mặt mong đợi, ấp úng lên tiếng : “ Tỷ tỷ, người có thể trở thành tỷ tỷ của ta không?”
“ Vì sao?” Thương Lung Tình mở mắt ra, nhíu mày nói. Trong lòng cảm thấy không giải thích được, chẳng lẽ mình lớn lên giống tỷ tỷ của nó? Sao tiểu tử này lại đưa ra yêu cầu đối với người mới gặp lần đầu tiên như thế?
“ Bởi vì tỷ tỷ rất tốt, ta thích tỷ tỷ, nếu không tỷ tỷ chờ ta trưởng thành rồi gả cho ta, được không?” Tiểu nam hài ngây thơ nói, đôi mắt còn chớp lia chớp lịa nhìn Thương Lung Tình.
Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n
Thương Lung Tình nghe vậy, im lặng đến cực điểm, khóe miệng giật giật, tình huống gì thế này? Chẳng lẽ nam tử cổ đại đều trưởng thành sớm vậy sao? Giá thị trường của nàng tốt thế sao? Thậm chí ngay cả tiểu hài tử cũng cầu hôn nàng? Nhìn nó một chút, trong lòng suy nghĩ, hay là nàng nên im lặng? Tránh cho nó tiếp tục nói những lời kỳ quặc, nghĩ vậy, nàng lấy ra cái khăn lụa đưa cho nó, lạnh nhạt nói: “ Lau sạch rồi nói tiếp.”
“ Ừm, cũng may là ta tuấn tú, nếu không sẽ hù dọa tỷ tỷ rồi.” Tiểu nam hài nói như lẽ đương nhiên, vẻ mặt tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo....
Thương Lung Tình trầm mặc, vẻ mặt hiện rõ sự bất đắc dĩ, may là nàng không trả lời tiếp, nếu không e là miệng nói không ngừng rồi. Nàng không thèm để ý tới nó nữa, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần...
“ Tiểu thư, đến nơi rồi.” Xe ngựa dừng lại, cùng lúc đó gọng của Mộng Vũ vang lên.
Thương Lung Tình xuống xe ngựa, bước vào cổng chính, Mộng Vũ cùng tiểu nam hài đi theo sau. Trong mắt tiểu nam hài thoáng qua tia kinh ngạc, đây là Tiêu Dao vương phủ, chẳng lẽ vị tỷ tỷ này có thân phận là vương phi?
“ Lung nhi, nàng lại chạy đi đâu, sao không gọi ta đi cùng.” Đông Phương Dịch Hàn bất ngờ xuất hiện bên cạnh Thương Lung Tình, còn đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, có chút ghen ghét nói.
Thương Lung Tình không chút nghĩ ngợi “ba” một tiếng, vỗ vào bàn tay đang ôm eo nàng, cau mày lạnh nhạt nói: “ Buông ra, ta muốn đi tắm.”
“ Có muốn ta giúp nàng một tay hay không?” Đông Phương Dịch Hàn hơi sững sờ, sau đó lập tức khôi phục nụ cười yêu nghiệt, chớp chớp đôi mắt với nàng, nói bằng giọng chọc ghẹo.
“ Đừng đến làm phiền ta, mau tránh ra.” Thương Lung Tình nhìn khuôn mặt tuấn dật đầy vẻ gian manh kia, trên trán xẹt qua mấy vạch đen ,tức giận gầm nhẹ.
“ Ô ô, Lung nhi, nàng lại ghét bỏ ta?” Đông Phương Dịch Hàn bày ra vẻ mặt vô tội, vẻ mặt kia giống như hắn thật sự bị Thương Lung Tình khi dễ vậy.
“ Tiểu thí hài ( tiểu hài tử xấu xa ) này khắp người đều bẩn, nhặt được ở đâu vậy?” Trong lúc Thương Lung Tình trầm mặc thì hắn buông nàng ra, gương mặt tuấn tú khẽ cau mày nhìn tiểu nam hài, nghi ngờ hỏi.
“ Ngươi mới là tiểu thí hài, ta đã mười một tuổi rồi.” Tiểu nam hài vửa nghe Đông Phương Dịch Hàn gọi hắn là tiểu thí hài, lập tức giận giữ, hai mắt sáng lên, tức giận nhìn Đông Phương Dịch Hàn nói.
“ Hả? Thế thì sao, vẫn là một tiểu thí hài mà thôi.” Đông Phương Dịch Hàn nói bằng giọng tức chết người không đền mạng. Vẻ mặt biểu lộ khinh bỉ kia là nói ngươi chính là một tiểu thí hài còn không thừa nhận?
“ Ngươi câm miệng lại, không cho phép gọi ta là tiểu thí hài, ta tên Âu Dương Thăng.” Tiểu nam hài không chịu được sự nhạo báng của Đông Phương Dịch Hàn, lớn tiếng nói, bộ dáng kia giống như đây là trận tỷ thí giữa phụ thân và hài tử .
Thương Lung Tình không nói gì, chỉ biết lắc đầu, quyết định không để ý bọn họ nữa. Hai người kia giống như có thù hận từ kiếp trước, mới vừa thấy mặt liền ầm ỹ. Cả hai bình thường không phải là kiểu người tính khí nóng nảy, thế nào vừa chạm mặt nhau liền trở nên như thế? Đặc biệt là tiểu nam hài kia, lúc vừa gặp gỡ, nó tỏ ra là một người bình tĩnh, còn hiện tại giống như một tiểu nam hài tính tình xấu xa vậy.