Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng một nương sinh ra, lại còn là cùng một bào thai, tại sao một đứa thì ngốc, mà một đứa thì lại thông minh như vậy?
Để cậu ta làm thư đồng cho Thái tử, chẳng phải là kìm chân Thái tử sao! Không được, phải dâng bản tấu cho thánh thượng định đoạt lại mới được.
Ngồi đây, Mễ Châu vẫn cười híp mắt như cũ. Mới 40 tuổi, dạy học so với mấy lão già còn cứng nhắc hơn, chỉ biết đọc thuộc lòng.
Dạy như vậy, còn không bằng tự mình học.
Còn nữa, mấy đứa nhỏ mới 3, 4 tuổi làm sao hiểu được thế nào là bằng hữu? Lại còn phải nghiền ngẫm từng câu từng chữ một? Tỷ đây cho nó thành tiếng chim luôn!
“Ha ha ha!” – Thái phó đi rồi, Tiên Vu Chân không kiềm chế nữa, cùng các hoàng tử khác cười lớn lên.
Sau đó chỉ vào Mễ Châu rồi nói: “Hắn lại còn nói Thái phó cho hắn học tiếng chim hót? Đầu óc này dùng để làm cái gì vậy? Lạc hồ, lạc hồ, này, ngươi hót mấy tiếng chim để mọi người nghe một chút xem!”
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Mễ Châu.
Mễ Châu vẫn cười, nhìn như không hiểu gì nói: “Vừa nãy ngươi không phải đã hót rồi sao? Bản vương là người, không phải là người chim, sẽ không học tiếng chim. Kể cả là Thái phó dạy, bản vương là người có nguyên tắc, thà chết cũng không học.”
Ý của nàng chính là Tiên Vu Chân là người chim, lại còn không có nguyên tắc.
Mấy đứa nhỏ lớn một chút nghe đều hiểu, quay lại chế nhạo Tiên Vu Chân.
Tiên Vu Chân tức cành hông, duỗi tay chỉ vào Mễ Châu, tức tối nói: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Ngươi” mãi không nói ra được.
Còn nhớ ngày đầu tiên còn cười các nàng là tên ngốc với quỷ thích khóc, kết quả không được, đã thế hơn một tháng sau bị các hoàng tử, thế tử khác chọc cậu là tên ngốc.
Giờ còn thêm biệt hiệu “người chim”, cậu tức muốn chết, tức chết mất, tức chết mất!
Lại còn không động tay động chân được, người ta là vương gia, đã thế lại còn là đứa nhóc có 3 tuổi, cậu tốt xấu gì cũng hơn vài tuổi, đánh thì ra thể thống gì.
Mà kể cả ra tay, thì người bị phạt chắc chắn là cậu!
“Bản vương đói bụng rồi! Trân tỷ tỷ, chúng ta về nhà ăn canh hạt sen nương làm thôi, Bản vương thích ăn món đó nhất!”- Mễ Châu vừa cười vừa nói, lôi kéo tay Mễ Trân đi ra ngoài.
Không để mấy kẻ “người chim” không có nguyên tắc kia vào mắt, cứ để bọn họ tức chết đi.
“Đói rồi? Đến cung điện của bản Thái tử đi, có rất nhiều đồ ăn ngon cho ngươi!” – Tiên Vu Tu vội đứng lên nói ngăn lại.
Mọi người đều thấy tiểu Cửu vương gia ngốc nghếch khó dạy, nhưng sao cậu cảm thấy trong lời nói của cậu ta lại chứa trí tuệ bên trong! Mễ Châu đại trí giả ngu (*ý chỉ người tài nhưng ra vẻ là mình đần độn*), không tranh cãi với mọi người.
Thái tử nghĩ thông suốt, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì với Mễ Châu, đáy lòng còn có chút hối hận.
Tất cả là tại lúc bé không hiểu chuyện, không biết lựa lời ăn tiếng nói, làm tổn thương tới tình cảm của nhau.
Có điều, khi đó cậu ta vẫn còn là trẻ con, chắc không nhớ được đâu? Thái tử tự an ủi mình như vậy.
Trải qua mấy năm như vậy, Thái tử có chút tài hoa nào, đều lấy ra để lung lạc nhân tài.
Mễ Châu vừa nghe, thầm nghĩ: Thái tử này muốn làm gì? Lúc nhỏ thì nói nàng ngốc, giờ lại cho đứa ngốc nàng ăn uống ngon lành sao?!
Thất vương thế tử Tiên Vu Chân không phải cùng cậu ta tốt lắm sao, cậu ta làm sao lại không giúp huynh đệ tốt nhất của mình đi đòi lại mặt mũi đây? Lại còn lấy lòng người trong mắt mọi người là kẻ ngốc là nàng nữa?
“Được, được, có ăn rồi, có ăn rồi!” – Mễ Châu nghĩ xong, cười cười nói.
Ngưng một hồi, lại nói: “Nhưng nương đã nói, bụng mà đói, không về đến nhà cũng không được ăn cái gì! Đặc biệt là đồ do người khác cho! Bản vương là người có nguyên tắc, nương đã nói gì thì nhất quyết phải làm theo mới được!”
Từ chối lời mời của Thái tử?
Còn từ chối thẳng thắn, hào hùng như thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang