“Đúng rồi, Lolidragon, nghề nghiệp của cô là gì?” Một lần nữa gạt vuốt sói của Lolidragon trên mông, tôi nghi hoặc hỏi. “Ma pháp sư hay tế ti?”
Lolidragon cười lớn, giọng the thé…… Có lẽ nghề nghiệp của cô ta là bà đồng?
“Sao tôi lại có thể chọn loại nghề ngỗng bình thường như vậy, tôi chọn chính là nghề nghiệp có tiền đồ nhất trong trò chơi.”
Trí tò mò của tôi bị gợi lên. “Là cái gì?”
Cô ả dùng tay che miệng. “Ha ha ha ~~ còn phải hỏi sao, đương nhiên là ….. đạo tặc.”
“Ừ thì có tiền đồ, nhưng chúng ta một chiến sĩ, một đạo tặc hình như không lý tưởng lắm.”
“Yên tâm đi! Để từ từ rồi tôi sẽ dạy cho anh, phương thức chiến đấu chân chính, tiết kiệm máu, tiết kiệm tiền, tiết kiệm lực.” Cô ta tràn ngập tin tưởng nói với tôi.
Vốn chỉ tốn mười lăm phút là có thể tới chỗ sói hoang bên bờ sông, nhưng chúng tôi lại mất tới một giờ, tất cả chỉ tại Lolidragon lấy lý do xung quanh không có ai, bắt ta bỏ mặt nạ ra, sau đó cô ta dùng đôi mắt đã biến thành hình trái tim nhìm chằm chằm vào tôi hơn mười phút, lại còn lấy gương đưa cho tôi, khiến đôi mắt tôi cũng biến thành hình trái tim nhìn chính mình trong gương.
Ôi~~~ Vì sao! Vì sao! Vì sao ta lại đẹp trai như vậy, trời ơi, từ nhỏ đến lớn người đẹp trai tới mức tôi tán thưởng chỉ có hai, một là thằng em trai (Không thể không thừa nhận, nó thực sự rất tuấn tú, tuy tính tình có hơi kém.), người còn lại, chính là bản thân tôi. Trời ơi, chẳng lẽ mình nhất định phải chọn yêu thằng em trai hoặc tự yêu bản thân sao? Ài~ Thở dài một tiếng, tôi đưa trả gương lại cho Lolidragon, luyện level thôi! Đang lúc tôi muốn đi về phía con sói gần nhất phát tiến chút cảm xúc bất mãn trong lòng thì Lolidragon giơ tay ra cản lại.
“Anh cứ từ từ, nhìn cách em thu thập bọn sói là được.” Cổ vừa nói vừa lấy ra một con dao, đi về phía con sói.
“Second Life là game có độ chân thật rất cao, đánh vào những chỗ khác nhau, thương tổn cũng khác nhau, cho nên trước khi đánh quái chúng ta phải tìm nhược điểm của nó đã.” Cô ta vừa đi vừa giải thích, nhưng cái này tôi đã biết rồi, cũng giống như khi mình giết gà vịt cá thôi, gà vịt phải cắt cổ, cá phải mổ bụng, lần trước mình đánh sói không phải cũng làm theo đạo lý này sao.
Lolidragon tay chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh con sói, không hổ là đạo tặc, không hề đánh động con sói một chút nào. Cô ta dùng sức vung dao, chém vào chân sau của con sói một cái.
<Sói HP -30>
Con sói lập tức quay đầu lại cắn, nhưng làm sao có thể làm bị thương đạo tặc vốn là dòng thiên về nhanh nhẹn, hơn nữa đã có phòng bị. Lolidragon nhẹ nhàng chạy vòng quanh con sói, nó vốn đã bị thương, tất nhiên không đuổi theo được cô nàng. Trong lúc đó cô ta thỉnh thoảng lại xoay người chém một dao, sau năm sáu lần như vậy, con sói rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, ngã lăn ra đất.
<Lolidragon đã giết được sói, điểm kinh nghiệm của Lolidragon là XXX/XXXX, điểm kinh nghiệm của Price là XXX/XXXX>
“Ha ha, thế nào? Không tốn một giọt máu!” Cô ta vênh mặt kiêu ngạo nói với tôi. “Có kỹ xảo là như vậy đấy, anh còn phải học nhiều.”
… Tôi cau mày, rút thanh Hấc Đao ra, đá con sói gần nhất lên, rồi lại dùng Hắc Đao bổ xuống, xem thử sát thương của Hắc Đao ra sao. Quả nhiên là cao hơn so với con dao cũ không ít, bởi vì con sói đáng thương kia trực tiếp bị tôi chặt làm hai nửa…. An nghỉ nhé!
“Đá…” Lolidragon trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm, đây là cách tấn công gì vậy? Gặp quỷ rồi, sao mình lại không biết còn có cách đánh như vậy.
Tôi lại đi về phía con sói tiếp theo, trong lòng vô cùng hưng phấn, cũng bõ công nghiên cứu các chiêu thức trong King of Fighters, rốt cuộc cũng có thể thử rồi. Lại đá con sói lên không, ta cũng nhảy lên, nắm tay cùng thân thể thành một đường thẳng, hướng vào con sói phía trên (Chẳng khác gì Thăng Long Quyền.), cuối cùng nhân lúc bản thân còn lơ lừng trên không trung xuất ra một cú đá vòng.
“…” Lolidragon không biết nói gì…
Bất quá, lúc tôi thử chiêu thức nổi danh nhất của Chun Li, đầu hạ thấp xuống giơ chân lên, hai chân mở rộng, cả người như quay như cánh quạt trực thăng mới phát hiện, chiêu thức này phản khoa học, chỉ để xem, không thể dùng được… Hại tôi ngã đến biêu đầu, còn bị cắn một cái, hu hu, lại nước miếng, mọi người đều biết khi tôi bị dính nước miếng … sẽ đại nộ, con chó chết dẫm, dám nhỏ nước dãi lên người ta, muốn chế a a a ~ Ta đá, Đãng Kiếm Thức, Độc Cô Cửu Kiếm, Bát Tửu Bôi, Bạt Đao Thuật, Đầu Chùy, Chữ Thập rảm, Quá Kiên Suát, Nữ Tử Phòng Thân Thuật…
“Ôi chao, Prince, sao anh lại đánh như vậy?” Lolidragon rốt cuộc cũng không nhịn được, cô nàng giờ không rõ là mình đang trong game online hay đang chơi game đối kháng… hay là đang xem chiêu thức trong tiểu thuyết Kim Dung và phim hoạt hình.
Tôi hơi sửng sốt một chút. “Không sao chứ?” Á~ dám thừa dịp ta không để ý mà cắn, con sói đáng ghét, ta tiếp tục đánh…
Lolidragon thân thể run rẩy. “Cũng … không phải không thể.” Cô ả cà lăm nói, lại có người chơi game online như vậy … song lại là một người chơi mới không biết gì về chiến sĩ…
“Có lẽ là bởi không biết gì chẳng?” Cô ta có vẻ đã hiểu ra, bởi vì không hiểu cách chơi chính thống, cho nên hành động của Prince không theo khuôn mẫu, không dựa vào truyền thống, không có cực hạn và khuôn mẫu cho nên có thể sáng tạo vô hạn. Sáng tạo, đây mới đúng là cách chơi với độ chân thật 99% chứ!
Nhìn tôi liên tục đánh sói, Lolidragon bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Thật đúng là một … cao thủ không hiểu biết gì.”
Tôi dường như nghe thấy câu nói của Lolidragon, chém ngã con sói bên cạnh, đang muốn quay lại hỏi cô ta, lại phát hiện …
“Lolidragon, mau chạy đi, sau lưng cô…” Còn chưa nói xong, một con sói to hơn bình thường ba lần, bộ lông trắng toát chạy tới phía sau Lolidragon, hung hăng cắn vào vai cô ta.
<Sói vua tấn công Lolidragon thành, Lolidragon HP -150, 100/250>
“Á.” Lolidragon cố nén cảm giác đau nhức từ bả vai truyền tới, nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi.
Tôi che phía trước Lolidragon, cầm thanh Hắc Đao đứng đối mặt với con sói vua, a… bộ lông màu trắng đẹp quá, rốt cuộc cũng có hy vọng về một chiếc áo choàng màu trắng rồi … trong lúc tôi đang mơ mộng, sói vua mạnh mẽ đánh tới, nhanh quá! Tôi chỉ miễn cưỡng đem đao che trước mặt, lập tức gị đánh lui về phía sau mấy bước. Khi nó đang định tiếp tục đánh tới, tôi xoay ngưới đá một cái. Không hổ là sói vua, thể trọng và khả năng chống đòn thật mạnh, tôi dùng hết sức đá một cái mà nó chỉ lảo đảo lui lại hai bước rồi lập tức nhe răng cắn tới. Tôi nhất thời không phản ứng kịp, bị nó cắn vào tay trái.
<Prince HP -80, 320/450>
“Đau quá…” Tôi xoay đao chém vào bụng nói, trời ơi, da dầy thật, tôi chỉ có thể cắt một vết ngắn.
<Sói vua HP -30>
Nghe hệ thống thông báo, tôi ngất mất, chỉ mất có 30 máu, mà nó cắn mình một cái là 80 máu rồi, hơn nữa máu của sói vua khẳng định nhiều hơn mình không ít…. xong đời rồi, tôi khóc không ra nước mắt
“Prince, cố lên, nếu thấy không được thì leo lên đây với tôi.” Tôi quay đầu nhìn lại. Hả~ Lolidragon, tốc độ của cô cũng nhanh thật, nhoáng cái đã trèo lên cây trốn rồi…
Tôi đành cô gắng trấn tĩnh, coi mình như Chun Li khi cổ còn ít máu, lực công kích thấp, mà đối diện với tôi là Iori Yagami mạnh mẽ do thằng em điều khiển. Á! Không xong, dưới tình huống như vậy trong King of Fighters, cho tới giờ mình hình như chưa bao giờ thắng…. Tóm lại, nguyên tắc là tuyệt đối không được dùng cứng đối cứng.
Á, con sói lại đánh về phía này. Đáng ghét! Tôi đá lên, nặng quá, không thể đá nó bay lên được, chỉ làm cho con sói vua này lui về phía sau một chút.
<Sói vua HP -15>
Lại xông tới, dùng đao đâm vào bụng của nó. Đâm, đâm, đâm! Đâm không vào là sao!
<Sói vua HP -50>
Á~ con sói vua cào lại tôi. Không, đừng đánh vào mặt…. Áaaaa…
<Prince HP -100, 220/450>
“Prince, mau lên đây.” Lolidragon cũng biến sắc.
Tôi nhanh chóng chạy tới gốc cây mà Lolidragon đang trèo, nhưng tốc độ của tôi so với con sói vua chậm hơn, lại bị nó cào cho hai nhát.
<Prince HP -80, HP -80, 80/450>
Thêm một nhát nữa thôi là xong đời mình mất, nhưng muốn trèo được lên cây cũng phải chịu một hai nhát cào của nó…
Lolidragon trong lòng nóng như lửa, đột nhiên trong đầu chợt nhớ lại, không có cực hạn và khuôn mẫu, cô lập tức móc chân vào cành cây, thân mình đảo xuống dưới, vươn bàn tay ra.
“Prince, nhảy lên đi.” Prince nhất định sẽ hiểu, cô nghĩ.
Tôi thấy vậy, theo đà chạy dùng sức nhảy lên, nắm lấy tay cổ, dùng sức đung đưa nửa vòng, rốt cục cũng nhảy được lên cây, mà con sói vua ở dưới đang ra sức cào vào gốc cây. Phù, may mà mình từng đi xem xiếc… Hô~ hô, mệt quá, tôi thở dồn dập. Lolidragon cũng kinh hoảng vỗ vỗ ngực, chúng tôi nhìn nhau.
“Ha ha ha …. ha ha.” Cuối cùng cả hai đều bật cười.
“Mau uống máu đi. Chúng ta còn phải xem xem làm sao để giết con sói vua đáng ghét này.” Lolidragon nói.
“Ừ!” May mà lần trước mua sẵn mười bình máu, ta ừng ựng ừng ực uống hết năm bình mới hồi đủ máu, sờ lên mặt, ha, vết thương đã biến mất, may quá, bất quá chỉ còn năm bình máu nữa, chết mất thôi.
“Con sói này da rất cứng, đâm cũng không vào, lại nặng như vậy, đá cũng không lên.” Tôi than vãn, như vậy phải đánh thế nào đây?
“Không có cách nào cả, level của chúng ta hiện giờ thấp quá.” Lolidragon cũng nhíu mày, không biết phải làm sao giết được boss sói vua trước mắt, vất vả lắm mới gặp một con boss, không đánh cũng thật đáng tiếc. “Tìm nhược điểm đi, nó nhất định có nhược điểm, đánh vào chỗ nhược của nó, cho dù sát thương của bọn mình không cao nhưng cũng có thể làm nó mất nhiều máu.”
Con sói Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam này cũng có nhược điểm sao? Tôi lẩm bẩm. A! Danh ngôn trong truyện kiếm hiệp! Cho dù có luyện thế nào cũng không thể đem đôi mắt luyện thành cứng như sắt thép được, tôi hưng phấn kêu lên. “Đôi mắt.”
Lolidragon gật đầu, nghĩ ra một kế, cô ả lấy từ trong hành lý ra một sợi dây thừng. “Prince, xem qua phim cao bồi miền viễn tây chưa?”
“…. Đã xem qua.”
Lolidragon vẻ mặt tràn ngập tự tin cười nói: “Vậy không vấn đề, chỉ đem ngựa đổi thành sói mà thôi, Prince, anh nhất định sẽ làm được.”
“…. Cô tin tưởng tôi hơi quá rồi đấy.” Tôi đang sợ muốn chết đây, lại còn muốn tôi cưỡi con sói kia như cưỡi ngựa á, đúng là đùa với mạng!Vừa nói ta vừa đem sợi dây thừng thắt thành vòng, may là mình từng học qua một khóa học hướng đạo, bằng không tới cả thắt dây cũng không được.
“Anh lồng được dây vào xong lập tức lùi về phía cái cây, buộc dây thừng vào thật chặt cái cây vào, khiến cho con sói vua này không thể động đậy, mặc chúng ta chém giết … ho ho!” …. Mình nhìn nhầm sao? Sao lại thấy vẻ mặt Lolidragon cười có vẻ phóng đãng? Ảo giác! Nhất định là ảo giác thôi!
Hít sâu vào, thở ra, lại hít sâu vào, thở ra. Rồi! Ngắm kỹ vào lưng con sói vua, tôi nhảy xuống, không sai dịch rơi xuống trên lưng nó. Tôi gắt gao nắm lấy cái cổ đầy lông của nó, con sói vua cũng vô cùng hoảng sợ, liều mạng nhảy loạn lên, muốn đem tôi hất đi. Động tác của nó cũng làm tôi chao đảo, không phải đùa đâu, bị nó hất ra là chỉ có đường chết. Con sói chết dẫm, cho ngươi xem ý chí của con gái mạnh tới cỡ nào.
Lolidragon trên cây sắc mặt tái nhợt, mà tôi bị sói vua giãy tới mức choáng váng nên sắc mặt cũng rất khó coi.
Nhưng lộn xộn một lúc, tôi cuối cùng cũng buộc được dây thừng vào cổ nó. Buộc xong, tay của tôi cũng bị nó cào vài cái, nhưng chỉ bị thương nhẹ, chỉ mất có 30~40 HP. Còn phải buộc vào gốc cây nữa, tôi lập tức nhảy xuống ngựa, à không, nhảy xuống sói, co chân bỏ chạy, sói vua cũng gắt gao đuổi theo phía sau.
Lolidragon lại một lần nữa kéo tôi lên, sau đó tôi lại cầm sợi dây nhảy xuống, dùng hết sức kéo dây, nâng nửa người con sói lên. Lolidragon hét lên một tiếng, dùng kỹ năng chuyên dụng của vũ khí ngắn.
“Một đòn trí mạng.” Đánh thẳng vào mắt trái của sói vua.
<Đánh trúng chỗ yếu, sói vua -300HP>
Sói vua đau đớn gào rống, cho dù hiện tại có nguyên lý đón bẩy nên tôi lại đã tiết kiệm được không ít sức lực, nhưng tôi vẫn cơ hồ không giữ được. Lolidragon lập tức lại sử dụng “một đòn trí mạng” thêm lần nữa, lần này không đánh trúng mắt phải của sói vua mà chỉ đánh được vào giữa trán.
<Sói vua HP -100>
Lúc này, dây thừng dưới ma sát lớn, cuối cùng cùng cũng đứt đoạn. Sói vua vừa thoát khỏi kìm hãm, lập tức phóng về phía kẻ thù, Lolidragon bị nó cào một phát, lại cẳn một cái rồi bị nó đè dưới chân, không trốn đi đâu được.
<Lolidragon HP -150, 100/250>
“Lolidragon~” Tôi lúc này cũng vừa chạy tới sau lưng sói vua, thấy chiêu thức “Một đòn trí mạng” của Lolidragon tôi mới nhớ tới kỹ năng của mình - Hỏa Diễm Trảm.
“Hỏa Diễm Trảm.” Hét lên một tiếng, ngọn lửa bùng cháy tren thanh Hắc Đao, tôi dốc sức chém xuống. Biết sói vua sẽ không bị một đòn Hỏa Diễm Trảm giết chết, vừa chém xong, tôi lật đao chém tiếp, lại một đao nữa, lại …. Cuối cùng chém xong năm đao cũng là lúc mana của tôi vừa hết.
<Hệ thống thông báo: Prince giết được sói vua, Prince lên level 12, điểm kinh nghiệm của Prince tăng lên xxx/xxxx>
<Lolidragon lên level x, điểm kinh nghiệm của Lolidragon tăng lên xxx/xxxx>
<Prince học được kỹ năng: Hỏa Diễm Ngũ Liên Trảm
Kỹ năng “tấn công liên tiếp” thăng cấp, cấp bậc 5, có thể tấn công liên tiếp sáu lần>
<Vũ khí: Hắc Đao thăng cấp, cấp bậc 2, +15 sát thương >
Tôi đá văng thi thể của sói vua ra, tình trạng Lolidragon vẫn khá tốt (mặc dù hơi chật vật một chút.). Phù~ tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà cô ấy không biến thành một cột sáng bay mất.
Lolidragon nằm dưới đất, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi, cô ấy cười, ta cũng cười, nằm xuống bên cạnh cổ thở hổn hển, không ngờ lại bị cô ả đạp cho một đạp. “Còn không mau nhìn xem rớt ra cái gì?”
“Ặc.” Tôi miễn cưỡng ngồi đạy, tìm tòi một lúc, được một quả trứng, một đôi giày cùng một đống nhỏ đồng bạc.
Lúc này Lolidragon đột nhiên hét toáng lên, tôi bị ả làm cho giật nẩy mình.
“Chuyện gì vậy?” Sói vua sống lại sao? Không thể nào!
“Vũ khí của anh thăng cấp?” Bởi vì tổ đội, Lolidragon có teher nghe được thông báo từ hệ thống của tôi.
Tôi hìn lại Hắc Đao.
<Hắc Đao: đẳng cấp 2, sát thương 50>
“Đúng vậy, Second Life thật kỳ quái, vũ khí cũng có thể thăng cấp.”
Lại một đòn vào đầu, tôi choáng váng hoa mắt, Lolidragon rống lên như sư tử. “Vũ khí có thể tăng trưởng mới có thể thăng cấp được!”
“Á…” Tại người ta không vào trang web của trò chơi thôi! Ngươi cũng không phải không biết… còn đánh vào đầu nữa ta nữa sẽ biến thành ngu ngốc mất.
Lolidragon nghe được đoạn lẩm bẩm, khinh thường nhìn tôi. “anh có biết vũ khí có thể tăng trưởng quý giá đến nhường nào không? Thậm chí có thể sánh ngang với thần khí đấy! Anh nghĩ thử xem, vũ khí của anh có thể không ngừng tăng lực sát thương, sẽ có lợi ra sao?”
A! Vậy không phải không cần đổi vũ khí, vũ khí của mình khi luyện công sẽ thăng cấp cùng mình, trở nên ngày càng mạnh. Nghĩ vậy, hai mắt tôi tỏa sáng, tiết kiệm được một khoản lớn cho vũ khí rồi.
Thấy hai mắt tôi phát sáng, Lolidragon biết tôi cũng đã hiểu. Yeahhh! Lời quá!
Vì đánh rơi ra đôi giày với trứng thú nuôi, tôi cùng Lolidragon lại đều tò mò muốn biết đây là bảo bối gì cho nên quyết định về thôn giám định đôi giày đã, tiện tìm luôn quầy bán thú nuôi, đem quả trứng này cho họ ấp. Cũng vì vậy, tôi và Lolidragon hợp lực lột da con sói vua (Làm sao mà quên được tấm áo choàng màu trắng đây, yeahh!), rồi vui vẻ trở về thôn.
Vừa tới của thôn, tôi lập tức phát hiện ra sai lầm của mình, sai lần một còn có thể coi là vô ý, sai lần thứ hai thì đúng là ngu ngốc. Ôi~~ mình là đồ ngốc! Tôi giờ không mang mặt nạ, vậy mà lại đi theo cửa lớn vào thôn. Hai chân tôi căng ra, chuẩn bị chạy thục mạng, nhưng Lolidragon bên cạnh dùng sức ôm lấy tay của ta, thân thể còn áp vào ngực ta.
“Ông~~~ xã.” Cổ dùng giọng nói ngọt ngào tới chết người khiến ta nghe xong mà rợn cả tóc gáy. “Anh nói đi, em có phải người anh yêu nhất~~, bà xã xinh đẹp nhất~~ của anh không?” Vừa nói, cô ả vừa nói vừa dùng ánh mắt thị uy quét qua các cô gái khác xung quanh. Ai bị ánh mắt của nàng chiếu vào đều không tự chủ được lui lại một chút. Ài, không có biện pháp, dù sao cũng không đẹp bằng người ta.
Không thể không thừa nhận, Lolidragon quả là một người đẹp hiếm thấy. Sao? Hình dung một chút? So sánh kỹ thì, khuôn mặt so thành thục, xinh đẹp hơn tôi, bộ ngực lớn hơn tôi(Theo đánh giá bằng mắt, so với Rose còn lớn hơn.), chân dài hơn tôi, làn da trắng hơn tôi… Hu hu~ Lòng tự tôn trong tôi lại một lần nữa tổn thương nghiêm trọng.
Đang lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Lolidragon véo một cái vào hông tôi. Đau! Tôi vộng vàng nói. “Đúng! Đúng vậy! Em là bà xã mà anh yêu nhất, là người đẹp nhất.” Vừa nói xong, lập tức có hơn mười ánh mắt oán hận chiếu lên người Lolidragon, bất quá cô ả không thèm để ý, thậm chí còn có vẻ cao hứng…. Ặc!
Tôi tuy bất đắc dĩ phải thừa nhận Lolidragon là bà xã, nhưng việc àny cũng có chỗ tốt, dù sao con gái có dũng khí dám cùng người đẹp như Lolidragon tranh đoạt người yêu, quả thực không nhiều. Cho nên hơn mười con sói đang chắn đường tôi đành không cam lòng rời bỏ. Chúng tôi cũng an toàn vào trong thôn. Tới chỗ NPC giám định, tôi nhịn đau bỏ ra năm đồng bạc, rốt cuộc cũng giám định được đôi giày. Là một đôi “Phi Thiên Đoản Ngoa” +8 phòng thủ, +10 nhanh nhẹn, vừa hay thích hợp với đạo tặc chuyên về nhanh nhẹn nên để Lolidragon dùng.
Trong quầy thú nuôi, lại phải trả tiền, tôi lòng đau như cắt trả tiếp hai đồng bạc, xót quá, vừa đúng số tiền mà sói vua rớt ra rồi.
“Mời chủ nhân của thú nuôi nhỏ một giọt máu lên quả trứng, tiến hành quá trình nhận chủ.” NPC ở quầy sủng vật mặc một bộ đồ hầu gái rất đáng yêu nói với chúng tôi.
Tuy tôi cũng rất muốn nuôi thú! Nhưng nghĩ lại, Lolidragon sát thương và phòng ngự đều không cao so với tôi càng cần hơn, cố nén khát vọng trong lòng, tôi hiên ngang lẫn liệt nói: “Lolidragon, con thú này cho cô! Chờ đánh được con thứ hai rồi tôi lấy.”
“Không cần đâu, tôi lấy đôi giầy rồi mà.” Khó mà thấy được Lolidragon lại khiêm tốn như vậy …. nhưng vì lực chiến đấu của đội ngũ, tôi quyết định phải cấp cho cổ. “Cô lực tấn công và phòng thủ đều không cao, có thêm thú nuôi, thực lực của cô sẽ tăng thêm rất nhiều.”
“Không cần…”
“Không cần ngượng đâu!”
“Tôi nói không cần là không cần!” Lolidragon đột nhiên hung hăng quát tôi, tôi hoảng sợ, ngây ngốc chẳng biết nên phản ứng ra sao. Đột nhiên Lolidragon giống như không còn sức lực, nói: “Tôi không thể nuôi thú cưng được!”
Nghi hoặc! Tôi không hiểu gì!
“Tôi trước kia từng nuôi rất nhiều thú! Nhưng…. không con nào có kết cục tốt.” Cổ kể lể mọi chuyện …
“Tôi từng nuôi một con chó nhỏ, mua về thì ngày thứ hai đã không thấy tăm hơi, sau đó không hề trở lại. Sau đó tôi nuôi rùa, không cẩn thận bị tôi quăng từ ban công tầng năm xuồng tầng một …. Tiếp đó tôi nuôi cá …”
Cái này cũng có vấn đề ư? Tôi cũng từng nuôi cá, dễ nuôi lắm mà!
“Đến lúc nó chết, tôi mới biết, hóa ra nước trong chậu cá phải thay …” …. Tôi không còn gì để nói.
“Cuối cùng tôi trồng cây xương rồng…”
“Không phải chứ… Tới xương rồng mà cô cũng có thể làm chết?” Không thể nào?
Cô ả vẻ mặt vô tội nói: “Tôi làm sao biết được xương rồng cũng phải tưới nước, tôi còn tưởng nó không cần uông nước, ai ngờ nó chết khô! Sau này, tôi thề, cho dù có chuyện gì cũng không nuôi thú nữa.”
Thật là một câu chuyện đầy máu và nước mắt … ba giây mặc niệm cho đám thú nuôi vô tội, tôi không hề do dự nữa, cắn ngón tay. Đau! Nhỏ máu lên trên quả trứng.
<Ding! Trứng nở thành công.>
Lúc này quả trứng khẽ vỡ ra, tôi cùng Lolidragon hai người bốn con mắt cùng mở to, tò mò muốn xem rốt cuộc sẽ nở ra con thú như thế nào!
Kinh ngạc! Kinh ngạc! Rất kinh ngạc! Bởi không thể tưởng tượng nổi.
“Này, đây rốt cuộc là…” Tôi nói không nên lời, con thú nuôi này quả thực không thể tưởng tượng được, cho dù nở ra thần thú Kỳ Lân, Phượng Hoàng, hay thậm chí là rồng, tôi cũng không thể kinh ngạc như bây giờ, tôi nắm chặt lấy Lolidragon ở bên cạnh, dùng ánh mắt kích động nhìn cô ta, muốn biết cô ta có nhìn thấy giống ta hay không.
Lolidragon vẻ mặt ngây ngốc, miệng há to … một lúc sau, rốt cuộc cổ cũng tỉnh táo hơn một chút. “Prince, đây rốt cuộc là … sao tôi lại thấy, đây là … là cái bánh bao?”
Tôi sắc mặt nghiêm trọng nói: “Không, cô nhìn kỹ xem, thứ này hình dạng và kích thước đều đúng chuẩn, lớp vỏ bóng loáng và mềm mại, lại tòn như vậy, còn truyền tới mùi thơm khiến người ta cách xa ba bước đã thấy thèm. Tôi nghĩ đây không phải chỉ là cái bánh bao, mà nhất định là bánh bao nhân thịt.”
“Cái gì!” Cô ta kinh ngạc… sau đó lại cốc cho tôi một cái. “Ai quan tâm nó là bánh bao nhân thịt hay bánh bao chay! Quan trọng là sao thú nuôi của chúng ta lại là cái bánh bao?”
Ái da! Tôi ôm đầu, oán hận nói. “Cô là GM ẩn còn không biết, làm sao tôi biết đây.”
“Có phải là chương trình có lỗi?” Cô ta bắt đầu suy tư, nếu đúng là như vậy phải nhanh chóng báo cáo cho cấp trên để tránh cho người chơi khác khi nở trứng cũng xuất hiện lỗi.
Ừng ựng! Ngửi mùi bánh bao, tôi vô thức cảm thấy đói bụng, bèn nuốt nước miếng… Chăm chú nhìn vào cái bánh bao, đột nhiên cái bánh bao chuyển động, động tác tựa hồ như là … như là đang dịch mông sang, nếu cái bánh bao có mông.
“Lolidragon~~~~~~~~~~ cái bánh bao chuyển động.”
“Cái gì?” Cô ả lập tức đi tới, cùng tôi giương mắt nhìn cái bánh bao.
Cái bánh bao, cái bánh bao lại có thể xoay người (Bánh bao còn phân ra mặt trước với mặt sau?), xoay một lúc, một đôi mắt to màu lam tràn đầy nước mắt như trong phim hoạt hình xuất hiện trước mặt chúng tôi…
“Bánh bao có mắt….” Tôi hốt hoảng nói!
Lolidragon cuối cùng cũng không hổ là GM ẩn, thấy vậy mà vẫn bình tĩnh nói với tôi. “Prince, xem các số liệu của nó đi.”
Tôi chìa tay ra, bắt đầu cấu véo cái bánh bao, cố nén ý muốn ăn nó đang dâng trào…
<Ding! Hệ thống thông báo: Xin hãy đặt tên cho thú nuôi.>
… Gọi là Meatbun đi! Còn có cái tên nào thích hợp hơn đây?
Chủ nhân: Prince
Tên thú nuôi: Meatbun
Đẳng cấp: 1
Sinh mệnh lực: 30
Ma lực: 20
Thuộc tính cơ bản:
- Sức mạnh: 3
- Thể chất: 5
- Nhanh nhẹn: 10 (Thật khó tin, tốc độ của Meatbun còn nhanh hơn mình?)
- Trí tuệ: 6
- Nghị lực: 7
- Ngộ tính: 10 (Meatbun còn thông mình hơn mình? Giận!)
Kỹ năng:
- Đả Cẩu Thuật: cấp 1, kỹ năng công kích,
- Phán tán mùi hương: Cấp 1: có thể hấp dẫn quái vật, tốn ba mươi ma lực, thời gian hai mươi phút, phạm vi mười mét.
“Thế nào? Có đúng là thú nuôi không?” Lolidragon cẩn thận hỏi.
“Ừ… Hình nhu vậy.”
“… Người thiết kế game thật hóm hỉnh.” Lolidragon khuôn mặt không thay đổi, khóe miệng nhếch lên nói.
“Không sao, ít nhất … nó cũng có thể coi là đáng yêu!” Lúc này Meatbun đang cọ cọ vào lòng bàn tay ta, còn phát ra tiếng kêu ô ô, bộ dạng giống như đang làm nũng, đáng yêu quá… Tuy nhiên một cái bánh bao làm nũng … cũng thật kỳ quái.
“Nó có kỹ năng công kích không?”
“Có.” Đả Cẩu Thuật…
“Ừm, bọn mình ra ngoài tìm vài con Slime thử xem.”
Trước lúc ra khỏi thôn, Lolidragon dùng kỹ năng cuộc sống cấp 8 của mình ~ may vá, giúp tôi đem da sói làm thành quần áo, cô nàng bất luận thế nào cũng không chịu giúp tôi làm áo choàng, hu hu! Còn nói: “Cách chiến đấu của anh khoa trương như vậy, động tác lớn như thế, mặc áo choàng vào chỉ tổ vướng chân vướng tay thôi!”
Sau đó chúng tôi đi tới sườn núi chỗ có Slime, đã lâu không thấy bọn chúng, giờ có chút cảm giác hoài niệm…
“Prince, thử xem nào!” Lolidragon nhìn Meatbun nói.
“Được!” Ta cầm lấy Meatbun hô. “Meatbun…… Đả Cẩu Thuật.”
….. Không đúng sao? Ta lại hô một lần nữa. “Meatbun, dùng Đả Cẩu Thuật với Slime ở phía trước.”
Vẫn không có chuyện gì xảy ra…. Quỷ thật! Chẳng lẽ con thú nuôi này của mình ngoại trừ đáng yêu ra, không hề có chút tác dụng nào sao? Mi chính là thú nuôi đầu tiên của ta đấy nhé!
Tôi tức giận! Nắm lấy Meatbun, dùng sức ném về phía bọn Slime. “Ra đấu với bọn Slime một mình đi, thua thì đừng về gặp ta!”
“Anh nổi giận với cái bánh bao làm gì!” Lolidragon cười nói.
Lúc này, Meatbun bị tôi ném đi đánh trúng Slime, còn phát ra tiếng bịch, khiến tôi giật mình, vội vàng chạy lại xem, sợ con thú nuôi đầu tiền của mình bị Slime ăn mất tiêu.
<Hệ thống thông báo: Meatbun sử dụng Đả Cẩu Thuật thành công, Slime HP -10>
…. Có người nói, dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại (Nhục bao tử đả cẩu, hữu khí vô hồi: ý là làm việc như vậy chắc chắn sẽ thất bại) … Nhưng câu này rõ ràng không hề đúng với Meatbun của tôi, bởi nó đập vào Slime sau đó xoay ba vòng trên không trung, bình yên vô sự trở lại trong tay tôi. Thậm chí nó còn kêu lên “Ăng – ăng!” như đang hoan hô, hiển nhiên là trò chơi…
Lúc này con Slime còn chưa chết lao tới muốn tấn công tôi, tôi theo phản xạ ném Meatbun về phía con Slime dó, còn vô thức nói. “Meatbun…. Đả cẩu.”
<Hệ thống thông báo: Meatbun sử dụng Đả Cẩu Thuật thành công, Slime HP -10.
Slime đã chết.
Meatbun lên cấp 2
Điểm kinh nghiệm của Prince tăng XXX/XXXX>
Cứ như vậy, tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng cùng thú nuôi sau này được coi là mạnh nhất Second Life – Meatbun, trong tiếng cười hả hả của Lolidragon, hợp lực đánh bại con quái vật đầu tiên của chúng tôi….
Tiếp đó, chúng ta quay trở lại chỗ bọn sói bên bờ sông, tiếp tục đánh sói. Tôi lại tiếp tục dùng cách cũ, thi thoảng lại đem Meatbun ra ném tránh cho nó vì không đánh quái mà không tăng cấp. Mà Lolidragon nói với tôi, cô nàng từ gợi ý của tôi (Mình gợi ý cho cô ta lúc nào nhỉ? Lúc nào chứ?) quyết định sẽ học tôi, còn muốn tôi chỉ cho một số động tác trong King of Fighters…..
Chúng tôi ở đó cày mấy ngày liền, mấy ngày liền ở bên bờ sông, số sói chết dưới tay tôi đã không thể đếm được nữa rồi, đẳng cấp cũng tăng lên không ít, còn đem phương pháp cũ giết con sói vua năm sáu lần rồi mới chuyển sang đánh gấu có đẳng cấp cao hơn. Lại nói thêm, kỹ năng “Phán tán mùi hương” của Meatbun, ban đầu tôi còn tưởng là vô dụng, nhưng dùng được vài lần, đẳng cấp tăng lên, phạm vi mở rộng tới 150m, bọn tôi chính là dựa vào kỹ năng này để dụ sói vua cùng gấu tới, bằng không thật không biết phải đi đâu tìm chúng. Hơn nữa, thuộc tính cơ bản ngộ tính là 10, Meatbun rất dễ dàng học được kỹ năng mới… mặc dù tôi rất nghi ngờ rằng nguyên nhân chủ yếu là do tôi cùng Lolidragon đã làm quá nhiều việc kỳ quái với nó….
Ví dụ như, Lolidragon muốn thử kỹ năng chế độc cấp 10 (có thể chế ra nhiều loại độc) của mình, vì vậy cô nàng bèn đem thuốc dộc bôi lên trên người Meatbun, quăng cho sói ăn … Sói lập tức trúng độc chết, mà Meatbun của tôi học được kỹ năng mới “Bánh bao có độc”. Sau đó lục lục lục tục vài lần, lại tìm được mấy kỹ năng. Ai~ Meatbun, mi đúng là thú nuôi tốt hiếm thấy.
Hôm nay, tôi cùng Lolidragon đánh quái đã mệt, đang ngồi trên vách núi hưởng gió trời nghỉ ngơi, Lolidragon đang nằm, mà tôi đứng thẳng trước những cơn gió mạnh, nhìn xuống vạn vật nhỏ bé phía dưới, tâm trạng xúc động, tôi đột nhiên muốn hát. “Lolidragon… Tôi muốn hát!”
“Hát đi!” Cô nàng miễn cưỡng đáp.
“This ain’t a song for the broken-hearted
A silent prayer for the faith-departed
I ain’t gonna be just a face in the crowd
You’re gonna hear my voice when I shout it out aloud
It’s my life
It’s now or never
I ain’t gonna live forever
I just want to live while I’m alive (It’s my life)
My heart is like an open highway
Like Frankie said I did it my way
I just wanna live while I’m alive
It’s my life”
(It’s My Life: có thể nghe trong link này : )
Tôi khẽ vuốt mái tóc bị gió thổi tung.
“Lolidragon!”
“Gì?”
“Có lẽ, không phải vì lý do vô vị là tức em trai mà tôi chọn làm con trai.”
“Vậy, lý do chân chính là gì?”
“Có lẽ là bởi vì tôi không muốn tiếp tục trốn sau lưng người khác nữa.”
“Tôi muốn thoải mái giết quái, dùng các chiêu thức khoa trương do mình nghĩ ra, nhưng, tôi không muốn bị gọi là đứa con gái bạo lực.”
“Tôi muốn mắng chửi khi tôi bị giết hay lúc tức giận, nhưng tôi không muốn bị nói là không phải con gái.”
“Tôi muốn cười khi nghe một câu chuyện cười có hơi tục tĩu, thoải mái cười lớn, thậm chí dáp lại vài câu mà không cần phải giả bộ nghiêm trang hay ra vẻ không hiểu. Nhưng tôi không muốn bị coi là dâm phụ.”
Tôi nói xong, thấy Lolidragon vẫn im lặng, bèn lẳng lặng nằm xuống, nhìn lên bầu trời xanh bát ngát.
Một lúc lâu sau….
“Prince.” Cô nàng đột nhiên xoay người, cả thân thể áp xuống trên người ta.
“Gì vậy?”
“Bọn mình sáng tạo một truyền thuyết nhé!”
“Truyền thuyết về Prince, người đứng đầu Second Life – Prince.” Lolidragon ánh mắt sáng lên. “Chúng ta không cần lấy việc là phu nhân của người đứng đầu làm vinh quang, chúng ta phải có được vinh quang khi làm người đứng đầu.”
Tôi nghĩ, sáng tạo ra truyền thuyết sao! Cuối cùng, tôi và Lolidragon nhìn nhau cười. It’s my life. Truyền thuyết bắt đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK