Edit+Beta: Thiên Sa
Nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thế mọi người sợ tới mức tim 'Lộp bộp' nhảy dựng, chạy nhanh đi qua. Mộc Tiểu Hoa bởi vì ở khoảng cách gần đó nên chạy đến trước, chỉ thấy Thế ngồi bên bờ hồ gấp gáp thở dốc, vẻ mặt còn đang sợ hãi.
"Thế làm sao vậy?" Mộc Tiểu Hoa đi nhanh đến bên cạnh, đem hắn nâng đứng lên.
"Thế, ngươi không sao chứ?" Xán nhanh chóng xông tới, lôi kéo Thế xem xét nhìn trên dưới, trái phải: "Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?" Bởi vì gấp gáp, giọng nói Xán có chút cao, Thế sợ tới mức run rẩy cuối đầu, sợ hãi nhìn hắn.
"Ngươi đừng lớn tiếng như vậy, dọa đến Thế." Vũ vỗ xuống cánh tay Xán, nhìn về phía Thế ôn nhu nói: "Thế đừng sợ! Nói cho ca ca biết, đã phát sinh chuyện gì?" Thế sợ hãi liếc mắt nhìn Vũ một cái, lại liếc mắt nhìn Xán một cái xong cúi đầu, không nói chuyện.
Mộc Tiểu Hoa ôm chầm lấy Thế vỗ nhẹ trấn an, ôn hòa hỏi: "Thế không có bị thương chứ? Vừa rồi sao vậy? Nói cùng tỷ tỷ được không?"
Thế sợ hãi liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái, cắn môi hơi do dự lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không có việc gì." Lại sợ hãi liếc mắt nhìn Xán một cái, cúi đầu lẩm bẩm: "Ta nhìn thấy trong bụi cỏ có trứng vịt hoang nghĩ muốn lấy về đưa cho tỷ tỷ ăn, lúc đi qua chân trượt xuống, trứng, rơi vào trong hồ."
Mộc Tiểu Hoa sửng sốt sau đó lại cảm động cùng đau lòng, đem Thế sắp khóc ôm vào trong lòng: "Tâm ý của ngươi tỷ tỷ đã biết, cám ơn ngươi! Nhưng về sau ngàn vạn lần không thể vì tỷ tỷ mà bước vào nguy hiểm, tất cả mọi người đều sẽ lo lắng."
Thế hút hít mũi vài cái, ngoan ngoãn gật gật đầu, Mộc Tiểu Hoa buông hắn ra sủng nịch xoa xoa đầu hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Ổ trứng vịt hoang ở đâu vậy?"
"Ở nơi đó!" Thế duỗi một ngón tay chỉ đến bụi cỏ cách bờ hồ khoảng chừng một thước, bên trong có một ổ trứng còn có tám trứng vịt hoang.
"Tốt!" Mộc Tiểu Hoa xắn ống tay áo lên, nói: "Hiện tại đổi thành tỷ tỷ lấy cho Thế nhé!"
Nghe vậy, Thế vội bắt lấy tay Mộc Tiểu Hoa, nôn nóng đến mức liên tục lắc đầu: "Tỷ tỷ không thể đi lấy, quá xa!"
"Không có việc gì, nhìn ta này!" Mộc Tiểu Hoa tự tin tràn đầy: "Xán ngươi tới kéo ta." Nguyên bản ba người Vũ đang muốn tiến lên ngăn cản Mộc Tiểu Hoa, nhưng nghe xong lời nàng nói cũng không nói thêm gì nữa.
Mộc Tiểu Hoa cùng Xán phối hợp cầm năm cái trứng vịt hoang, vừa lòng vỗ tay: "Tốt rồi, chúng ta đi trở về!"
"Không lấy hết sao?" Liệt nhìn trong ổ dư lại ba cái trứng vịt hỏi: "Vì sao không lấy hết?"
"Không cần." Mộc Tiểu Hoa lắc đầu giải thích: "Có câu nói, trứng không lấy hết, lần sau còn có để lấy. Ý tứ chính là khi lấy trứng vịt, trứng gà không thể một lần lấy hết, lần sau còn có thể ở nơi này lấy được trứng. Không lấy hết, chúng nó vẫn sẽ ở nơi này đẻ trứng, ngược lại, nếu lấy hết, chúng nó sẽ đổi nơi khác để đẻ trứng."
"Thì ra là như vậy a?" Tất cả mọi người là vẻ mặt thụ giáo*(*được dạy bảo).
"Khó trách lúc trước ta ở trên núi phát hiện một ổ gà rừng bên trong còn có trứng gà, ta liền lấy hết trứng nghĩ lần sau lại có trứng, lúc muốn đi lấy nhưng lại không có." Xán mang theo vẻ mặt 'Thì ra là như vậy' nói.
"Cảm thấy đúng chứ?" Mộc Tiểu Hoa vui vẻ đắc ý cười: "Cho nên, về sau đụng tới ổ trứng gà rừng, vịt hoang linh tinh, nhất định không thể đem trứng lấy hết, ít nhất phải để lại một cái."
⭐Diendanlequydon⭐
Đoàn người tìm được cỏ đúng yêu cầu, còn ngoài ý muốn thu hoạch được trứng vịt hoang, cả đám người vui sướng dẹp đường hồi phủ. Nhưng mà, bởi vì thịt trong nhà đều biến chất, suy xét đến bữa tối, hai vị ca ca là Xán cùng Vũ quyết định lên núi săn thú, Mộc Tiểu Hoa cùng Liệt, Thế về nhà trước.
"Săn thú phải cẩn thận đó! Chỉ có hai người các ngươi nên đừng đi sâu vào trong núi." Mộc Tiểu Hoa dặn dò.
Rừng rậm giữa xã hội nguyên thuỷ cùng hiện đại rất bất đồng, bên trong mãnh thú gì cũng đều có, bởi vì thường xuyên săn thú, con mồi sẽ trốn càng sâu vào rừng núi. Con mồi ở rừng rậm phụ cận bộ lạc cũng không nhiều, bộ lạc săn thú đều là mười mấy người cùng nhau tiến sâu vào rừng rậm.
"Uh, đã biết." Vũ gật đầu.
Xán cười nói: "Chờ chúng ta thắng lợi trở về đi!"
"Được! Cố lên!" Mộc Tiểu Hoa giơ lên cánh tay nắm thành quả đấm.
"Cố lên nghĩa là gì?" Tất cả mọi người kỳ quái nhìn Mộc Tiểu Hoa.
"……" Mộc Tiểu Hoa ngây người cam chịu giải thích: "'Cố lên' nghĩa là đang khuyến khích đối phương đó."
"Nga~" Mọi người lại là vẻ mặt thụ giáo.
Hai bên chia ra, một tổ vào núi một tổ về nhà. Đều nói tháng sáu tâm tình bầu trời cứ như trẻ con, thay đổi thất thường, một khắc trước vẫn là mặt trời lên cao, ngay sau đó chính là mưa to tầm tã.
Mộc Tiểu Hoa vừa đến tân thế giới đều thật sự trải nghiệm một phen. Lúc trở về cũng đã đi được một phần ba quãng đường cũ trước đó. Nguyên bản trời xanh tô vẽ mây trắng nhanh chóng bị mây đen xâm chiếm, rất nhanh mưa lớn liền rơi xuống, mưa rơi ngày một nhanh, càng lúc càng lớn.
Đường nhỏ hai bên đều là rừng cây bằng phẳng, căn bản không có nơi trú mưa, Mộc Tiểu Hoa và Thế chỉ có dừng lại bên cạnh chờ Vũ đi trước sau đó nhanh chóng theo sau. Nhưng dường như bước chân bọn họ đối nghịch nhau, vốn dĩ Vũ lúc nào cũng đi nhanh hơn nhưng lần này lại khác, Mộc Tiểu Hoa đã đi đến cầu độc mộc mà Vũ vẫn còn ở phía sau, Vũ cách Thế cũng chỉ có một đoạn nhỏ.
Mộc Tiểu Hoa vỗ trán nhìn cầu độc mộc bóng loáng, không khỏi nhớ tới nghi vấn lúc đầu nàng nghĩ ra, trời mưa làm sao mà cầu đây?
"Tiểu Hoa, đến đây, ta nắm tay ngươi đi qua." Liệt hướng Mộc Tiểu Hoa vươn tay. Mộc Tiểu Hoa lắc đầu, "Không được, không được, lúc đầu tới đây có ngươi cùng Xán nắm tay ta còn suýt chút nữa bị rớt xuống sông, huống chi là hiện tại trời mưa khiến đường trơn trượt, ngươi nắm tay ta chắc chắn sẽ bị ta kéo xuống sông."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi đi qua một mình cũng không được mà!" Liệt mang vẻ mặt buồn rầu.
"Ta cũng nắm tay tỷ tỷ." Thế lên tiếng đề nghị.
"Không được." Mộc Tiểu Hoa lắc đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: "Các ngươi hãy đi trước, ta sẽ tự mình qua sau."
"Qua như thế nào?" Liệt cùng Thế nghi hoặc nhìn nàng. Mộc Tiểu Hoa ho nhẹ một tiếng nói: "Đừng hỏi nữa, các ngươi đi nhanh qua đi, tự ta có chừng mực."
Nhưng Liệt cùng Thế chỉ nhìn nàng không nhúc nhích, Mộc Tiểu Hoa thúc giục: "Mau đi qua đi! Thất thần làm gì, đừng lãng phí thời gian nữa, đi nhanh đi."
Liệt cùng Thế lúc này mới xoay người đi lên cầu độc mộc, nhìn hai người lớn nhỏ đều vững vàng đi qua được nửa cầu, Mộc Tiểu Hoa lúc này mới đi lên cầu độc mộc, bất quá, không phải dùng chân bước lên mà là dùng mông ngồi đi.
Mộc Tiểu Hoa cứ ngồi như vậy rồi dùng tay chống chậm rãi đi lên phía trước, tuy nói tư thế không quá đẹp, nhưng ít nhất có thể an toàn qua sông, nàng nhịn không được vì cơ trí của mình mà vỗ tay một cái.
Liệt cùng Thế đi xuống cầu độc mộc, quay đầu lại nhìn phương thức Mộc Tiểu Hoa qua cầu đều không khỏi kinh ngạc. Vì thế, hôm nay bọn họ lại học được một chiêu. Thật là một ngày tràn ngập thu hoạch!
⭐Edit+Beta: Thiên Sa⭐
Ba người về đến nhà, bởi vì mắc mưa quần áo dính vào trên người thực không thoải mái, Mộc Tiểu Hoa quyết định tắm rửa một cái, đáng tiếc không có thùng lại không có bồn tắm, vừa hỏi mới biết được, nơi này mọi người khi tắm rửa đều vào trong sông tắm.
"Không nấu nước sao?" Mộc Tiểu Hoa ngạc nhiên hỏi, nữ nhân luôn có mấy ngày không thể đụng vào nước lạnh mà.
"Tắm rửa còn muốn nấu nước? Nấu cái gì?" Liệt càng thêm ngạc nhiên hỏi lại.
Mộc Tiểu Hoa vỗ trán: "Vậy mùa đông các ngươi làm sao tắm?"
"Mùa đông cũng ở trong sông tắm nha!" Liệt vẫn như cũ trả lời đến mức đương nhiên.
"Lạnh như vậy làm sao mà tắm?"
"Sợ lạnh thì không tắm nữa!"
Mộc Tiểu Hoa hắc tuyến, bất quá, khoảng cách mùa đông còn rất xa, những cái đó đến lúc đó rồi nói sau, trước mắt quan trọng nhất chính là nàng phải tắm rửa như thế nào, chẳng lẽ đi đến sông?
Bây giờ là ban ngày ban mặt, hơn nữa bên ngoài còn có Liệt cùng Thế ở đó. Kết quả là, Mộc Tiểu Hoa không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng nước trong vại lau sơ trên người, đem toàn bộ quần áo ẩm ướt thay đổi. Cũng may lần này đi khảo cổ nàng muốn ở lại trên núi hai đêm, lại là mùa hè nóng bức, Mộc Tiểu Hoa liền mang theo một bộ quần áo để tắm rửa.
Nhưng giày thì không có dư, Mộc Tiểu Hoa chỉ có thể cởi giày ướt ra, để chân trần, nhưng thật làm khó cho nàng, đi chân trần chưa được mấy bước liền chịu không nổi.
'Nhanh chóng làm ra giày rơm là chuyện rất quan trọng a!'
Đem mọi thứ sắp xếp thật tốt, bao gồm cả việc giặt sạch quần áo. Xong xuôi hết thảy, Mộc Tiểu Hoa ngồi xếp bằng trên giường cầm một phần cỏ nghiên cứu phải bện đế giày như thế nào.
Giày rơm quan trọng chính là phần bện đế giày, bện đế giày thật chắc chắn sau đó lấy mấy dây cỏ thắt lại, cột cố định ở phía trên là được. Trong trí nhớ Mộc Tiểu Hoa về cách làm giày rơm đã mơ mơ hồ hồ, Mộc Tiểu Hoa vẫn luôn cúi đầu nghiên cứu, cuối cùng thật sự là nghĩ không ra cách thức đã xem qua liền quyết định tự mình sáng tạo vậy, thật sự là hiệu quả cũng không tệ lắm.
Kỳ thật nàng bện rất đơn giản, chính là dùng cỏ bện đan xen trên dưới, khi bện chú ý đến các mắt xích lớn nhỏ cùng chiều dài sao cho thích hợp, sau lại bện thêm hai lớp như trên để đảm bảo độ chắc chắn, như vậy đế giày cũng dầy lên, tuy nói bề ngoài không đẹp lắm, nhưng chung quy vẫn nhìn ra được là giày rơm.
Chiếc giày thứ nhất là Mộc Tiểu Hoa ấn theo kích cỡ chân mình mà bện, bện xong liền thử một chút, không tồi nha.
Đã làm thành công được một chiếc, Mộc Tiểu Hoa hứng thú rất cao, lập tức hăng hái xuống tay bện chiếc thứ hai. Có lẽ quá mức hưng phấn, vui quá hóa buồn, đang lúc nàng đem cỏ kéo lại đây không cẩn thận bị gai cỏ cắt trúng tay, miệng vết thương không sâu nhưng lại chảy ra không ít máu.
Mộc Tiểu Hoa lập tức lấy ba lô lại tìm nước sát trùng cùng băng dán, những đồ dùng chữa bệnh cơ bản là vật cần thiết khi bọn họ đi khảo cổ sâu trong núi, nghiêm túc tìm kiếm trong balo nên nàng cũng không chú ý tới, máu trên tay chảy xuống chiếc nhẫn nàng đeo ở ngón áp út, chiếc nhẫn cổ xưa rất nhanh hiện lên một đạo hồng quang*(*ánh sáng màu đỏ.)