Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Đại lục Thanh Long, nước Hồng Vũ, phía trên bầu trời một vùng thâm sơn, hai luồng mây đen phiêu phù ở trên không, chỉ thấy bên dưới hai luồng may đen có hai người đang đứng.

Một người mình mặc trường bào màu xanh, tuổi tác trên dưới sáu mươi, phía sau vác một thanh trường kiếm, tướng tá tiên phong đạo cốt. Mà người còn lại thì mặc trường bào màu đen, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn phi phàm, có điều hai mắt của y đen thẳm, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

"Hồng Trường Xuân, ngươi ta tranh chấp đã hơn 500 năm, hôm nay nhân cơ hội tranh đoạt công pháp khí tông, có dám liều mạng đánh với ta một trận?" Người trẻ tuổi chậm rãi nói chuyện với lão giả, giọng nói của y đầy từ tính, có một sức mạnh mê hoặc vô hình.

Lão giả không chút động đậy nói: "Tiếu Vô Cực, hôm nay lão phu tới đây là vì công pháp khí tông, tất cả chờ công pháp xuất thế rồi nói sau, nếu ngươi có ý định đánh nhau chết sống với lão phu, lão phu tự nhiên phụng bồi."

"Hay hay hay! Trận chiến ngày hôm nay không thể tránh khỏi, người thắng sẽ có được công pháp khí tông, nhục thân thành thánh, kẻ thua hồn phi phách tán." Tiếu Vô Cực cười lạnh lùng nói.

Hồng Trường Xuân không để ý tới Tiếu Vô Cực nữa mà nhìn chăm chăm dưới núi, chỉ thấy một viên đá thật lớn có hơi phát sáng, giống như ánh sáng của đom đóm vậy.

Tiếu Vô Cực thấy Hồng Trường Xuân không nói nên cũng không lên tiếng nữa mà học theo Hồng Trường Xuân nhìn chăm chăm vào tảng đá bên dưới.

Tảng đá phát sáng, theo thời gian trôi dần thì mỗi lúc một sáng, Hồng Trương Xuân cùng Tiếu Vô Cực hiện tại phải nheo mắt lại mới nhìn rõ được tảng đá.

Lại qua một lát, ánh sáng của tảng đá bắt đầu mỗi lúc một mờ nhạt, cuối cùng tảng đá hoàn toàn biến thành một tảng đá bình thường.

Hồng Trường Xuân cùng Tiếu Vô Cực thấy vậy thì cùng nhíu mày, chẳng qua hai người đều không cử động mà trôi nổi trên không trung nhìn chăm chăm tảng đá.

Lại qua thời gian một nén nhan, tảng đá vẫn không xảy ra biến hóa.

Tiếu Vô Cực rốt cục đã hết kiên nhẫn: "Hồng Trường Xuân, ngươi có nói công pháp khí tông này mỗi ngàn năm truyền thừa một lần phải không? Hôm nay có đúng ngày không?" Tiếu Vô Cực đã có chút hoài nghi mình có tính nhầm thời gian hay không.

Hồng Trương Xuân vuốt chòm râu một lát nói: "Lão phu đã tính rồi, hôm nay chính là ngày công pháp khí tông truyền thừa, chắc hẳn không sai."

Lại đợi khoảng nửa canh giờ, vẫn không chút động đậy, lúc này Hồng Trường Xuân cũng hơi thiếu kiên nhẫn: "Chẳng lẽ thật sự không đúng ngày? Đi, chúng ta đi xuống đó xem."

Vừa dứt lời thì hai người đã từ trên không đáp xuống, dừng bên cạnh tảng đá, vừa xuống, Tiếu Vô Cực lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: "Bọn chuột nhắt phương nào dám nhanh chân tới trước!"

Chỉ thấy trên tảng đá lớn lúc này hiện ra một cửa động, xem ra đã có người đi xuống đó.

Hồng Trường Xuân nhướng mày nói với Tiếu Vô Cực: "Ngươi trước đừng nên gấp gáp, sức nặng của tảng đá này ngươi ta đều không thể mở được, người này có thể dời tảng đá này, e rằng bản lĩnh cao hơn chúng ta."

"Lão tử mặc kệ bản lĩnh cao hay thấp, đoạt đồ của lão tử đều phải chết!" Tiếu Vô Cực không nói hai lời mà chui thẳng vào cửa động.

Mặc dù Hồng Trường Xuân có vẻ lo lắng nhưng không đi vào, bởi vì hắn biết chổ này chỉ có một cửa ra vào, cho dù có người đi vào đó thì tự nhiên cũng phải đi ra từ chổ này, cùng đi vào đó mạo hiểm chi bằng ở chổ này ôm cây đợi thở.

Hắn khoanh tay đứng bên cạnh tảng đá lớn, nhìn chăm chăm vào cửa hang không chớp mắt. Chưa bao lâu thì trong hang truyền tới tiếng vang ầm ầm chói tai, hắn nhướng mày đoán được Tiếu Vô Cực có thể đang giao thủ với đối phương.

Tiếng đánh nhau ầm ầm vang lên mỗi lúc một gần, sau đó một luồng hắc mang cùng một luồng kim mang một trước một sau vọt ra từ trong động, lướt lên không trung.

Hai màu vàng đen trên không trung không ngừng đan vào nhau, tức thì đã xông lên tận trời, Hồng Trường Xuân thấy vậy muốn bay lên truy kích thì luồng hắc mang đã bay xuống từ trên trời.

Chỉ nghe một tiếng "phanh", hắc mang rớt xuống đất, mặt đất tức thì bị nện ra một cái hố to, bụi đất bay lên, trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ bên trong.

"Trường Xuân huynh, mau mau giúp ta, là Yêu Hoàng Hỗn Thiên!" Bụi đất tán đi, Tiếu Vô Cực đứng lên khỏi mặt đất, lúc này hắc bào trên người hắn có nhiều chổ rách nát, khóe miệng cũng có một vết máu, rất chật vật.

Hồng Trường Xuân nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy kim mang nọ hiện tại đã hóa thành một trung niên nam tử mặc áo giáp vàng. Tướng mạo của nam tử nọ bình thường, nhưng khi nhìn tới thì có một cảm giác tà ác không nói nên lời đập vào mặt. Nam tử nọ cười lạnh nhìn hai người.

"Yêu Hoàng Hỗn Thiên!" Hồng Trường Xuân nghiến răng nói. Yêu Hoàng Hỗn Thiên này là hoàng giả chí tôn của yêu thú, tu vi đã tới Lôi Kiếp trung kỳ đỉnh cao, mà phụ thân của Hồng Trường Xuân đã chết trong tay Yêu Hoàng Hỗn Thiên nên có thể nói hắn hận Yêu Hoàng Hỗn Thiên thấu xương.

"Hừ! Thì ra là hai tên phế vật tụi bây. Sớm biết là hai ngươi thì ta khỏi cần lén lút đi vào, trực tiếp giết hai ngươi là được." Yêu Hoàng Hỗn Thiên hừ lạnh nói.

Hồng Trường Xuân hít một hơi thật sâu, giúp tâm tình của bản thân bình phục lại: "Yêu Hoàng Hỗn Thiên, ngươi đặt chân tới phạm vị nhân loại chúng ta dường như đã trái với ước định của tu tiên giả giữa ngươi cùng chúng ta." Mặc dù oán hận nhưng Hồng Trường Xuân vẫn tự hiểu, bản thân hắn vốn không phải đối thủ của Yêu Hoàng Hỗn Thiên.

Ánh mắt của Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhíu lại: "Đừng nói trái ước định, sẽ có một ngày, chổ này của các ngươi sớm muộn gì cũng trở thành địa bàn của ta, hai ngươi chính là đệ nhất cao thủ trong Hồn Tông cùng Phách Tông đấy à? Hừ, phế vật!" Trong lời nói của Yêu Hoàng Hỗn Thiên đầy vẻ xem thường đối với Hồng Trường Xuân cùng Tiếu Vô Cực.

"Tìm chết!" Tiếu Vô Cực vốn nóng nảy đã bị Yêu Hoàng Hỗn Thiên chọc giận, hắn vung tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện từ trong hư vô đưa hắn bay về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên, sau đó thân hình của Tiếu Vô Cực chợt lóe rồi biến mất tại chổ, sau đó thì xuất hiện ở một hướng khác tấn công tới Yêu Hoàng Hỗn Thiên.

"Trường Xuân huynh, còn chưa ra tay thì đợi tới khi nào!" Tiếu Vô Cực giận dữ hét lên.

Hồng Trường Xuân vừa nghe cũng không dong dài, đưa tay ra, thanh trường kiếm sau lưng lập tức lọt vào lòng bàn tay: "Liệt Thiên Thế!" Chỉ thấy trường kiếm khí thế lôi đình lao về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên như một vệt cầu vồng.

Yêu Hoàng Hỗn Thiên cũng chẳng luống cuống mà chưởng về phía trước đánh nát trường kiếm của Tiếu Vô Cực, lại chưởng một cái đánh nát kiếm quang của Hồng Trường Xuân, lúc này Tiếu Vô Cực đã tới bên cạnh Yêu Hoàng Hỗn Thiên, chỉ thấy Tiếu Vô Cực đánh ra một quyền, đấm tay mang theo hắc mang vô tận.

"Phanh!" Một quyền mạnh mẽ của Tiếu Vô Cực nện vào lồng ngực Yêu Hoàng Hỗn Thiên. Yêu Hoàng Hỗn Thiên bị một quyền của Tiếu Vô Cực đánh rơi khỏi không trung, Tiếu Vô Cực thừa thắng xông lên, liên tiếp đánh mấy cái vào lồng ngực của Yêu Hoàng Hỗn Thiên đang rơi xuống.

"Phanh!" Yêu Hoàng Hỗn Thiên đáp xuống đất, mặt đất bị đạp ra một hố to mấy chục trượng, bụi đất xung quanh bay lên.

Tiếu Vô Cực cùng Hồng Trường Xuân trên không trung một thì không ngừng huy động đấm tay đánh xuống từng đạo hắc mang, một thì cầm trường kiếm trong tay chém ra từng đạo kiếm quang.

Tiếng vang vang lên liên tục không ngừng, hố to vốn chỉ mấy chục trượng bị hai người họ đánh thành mấy trăm trượng, sâu không thấy đáy, hiện tại bên trong đầy bụi cát nên không thể nhìn rõ tình huống bên trong.

Hai người liên tục tấn công khoảng thời gian một nén nhang mới thôi công kích, sau đó cẩn thận nhìn xuống dưới hố.

"Thế công của bọn ta như thế, chắc chắn Yêu Hoàng Hỗn Thiên đã thành bột phấn." Tiếu Vô Cực cười lạnh lùng nói với Hồng Trường Xuân.

Hồng Trường Xuân nhíu mày nói: "Không thể sơ ý, thực lực của Yêu Hoàng Hỗn Thiên hơn xa chúng ta, cẩn thận mới được."

Chờ sau khi bụi cát xung quanh rơi xuống đất thì hai người nhìn lại, đỉnh núi đã bị hai người san bằng, một cái hố to trăm trượng bên dưới như một con quái thú đang mở miệng, bên trong tối đen như mực.

"Trường Xuân huynh, làm sao bây giờ?" Tiếu Vô Cực hỏi.

"Điều này... hay là đợi một lát, nếu như thực sự không có động tĩnh gì thì đôi ta xuống đó cũng không muộn." Hồng Trường Xuân vẫn cẩn thận như trước, không dám lơ là đi xuống.

Hai người đề phòng nhìn chăm chăm vào hố to, thình lình một tiếng cười truyền ra từ dưới hố: "Ha ha, thật đã ghiền. Đến lượt ta! Hai tên phế nhân tụi bây."

Vừa dứt lời, một đạo kim mang bay ra từ trong hố, hai tên Tiếu - Hồng vừa thấy đã sợ, vẫn chưa kịp phản ứng thì kim mang đã đến trước mắt, sau đó hai người chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần rồi bị đánh văng ra ngoài.

Hai người muốn phản kháng nhưng phát hiện không thể bắt được tiết tấu công kích của đối phương, tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, hai người không ngừng bị đánh, một ngụm máu tươi văng ra khỏi miệng hai người.

"Chết đi!" Yêu Hoàng Hỗn Thiên dừng tại không trung, lòng bàn tay vừa chuyển thì một chuôi đao màu vàng đã xuất hiện, hắn dùng lực vung lên, một đạo kim sắc trường mang bay ra từ trong đao lao về phía hai người Tiếu - Hồng.

Sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết, hai người Tiếu - Hồng bị chém thành hai nửa ngay tại không trung. Chẳng qua ngay khi thân thể hai người họ bị chém thành hai nửa thì hai luồng bạch quang bay ra khỏi cơ thể của họ sau đó hóa thành hai người Tiếu Vô Cực cùng Hồng Trường Xuân khác.

"Hủy thân thể ta! Ta liều mạng với ngươi!" Tiếu Vô Cực vừa hiện thân thì như phát điên công kích Yêu Hoàng Hỗn Thiên, chỉ thấy hắn lấy ra một viên châu cỡ một tấc rồi nuốt vào, sau đó mặc niệm mấy câu, nhất thời thân thể Tiếu Vô Cực to lên, chớp mắt đã thấy Tiếu Vô Cực lớn hơn thân thể ban đầu gấp mười.

Tiếu Vô Cực múa cự quyền đánh về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên, thân hình Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhoáng lên một cái tránh thoát công kích của Tiếu Vô Cực: "Hừ, có sức mạnh nhưng không có tốc độ. Ngươi chết tới nơi rồi!"

Dứt lời, Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhoáng cái đã biến thành một con sư tử lông vàng khổng lồ, con sư tử khổng lồ này còn lớn hơn Tiếu Vô Cực gấp đôi.

Sư tử khổng lồ mở miệng, Tiếu Vô Cực lập tức cảm thấy sức hút cường đại, hắn thầm nghĩ không hay, chẳng qua khi muốn chạy thì phát hiện không còn sức lực để chạy, tất cả sức mạnh mà hắn có đều phải chống chọi lại sức hút của sư tử khổng lồ.

"Trường Xuân huynh, mau mau tới giúp ta!" Tiếu Vô Cực lo lắng hô lên. Bấy giờ Hồng Trường Xuân ở một bên đột ngột biến sắc nói: "Tiếu Vô Cực, Phách Tông các ngươi chuyên hại tánh mạng của dân chúng vô tội, từ lâu đã đáng chết, sao ta có thể giúp ngươi chứ! Hay là ngươi chết sớm chút đi!" Dứt lời, thân hình Hồng Trường Xuân nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện ở xa hơn trăm trượng, sau đó nhoáng lên cái nữa lại xuất hiện ở xa hơn mấy trăm trượng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

"Hồng Trường Xuân! Tên tiểu nhân này!" Tiếu Vô Cực giận dữ hét lên, chẳng qua sau đó hắn không còn động tĩnh gì, thân hình của hắn đang thu nhỏ lại, thoáng cái đã trở lại kích cỡ ban đầu, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sư tử khổng lồ hút vào miệng.

Thân hình sư tử khổng lồ nhoáng lên, biến trở lại hình người. Yêu Hoàng Hỗn Thiên chùi miệng nói: "Hừ, mặc dù không tìm được công pháp khí tông nhưng nuốt một phách tu Lôi Kiếp sơ kỳ đã đủ để ta đột phá tới Lôi Kiếp hậu kỳ."

Nói xong lời này, Yêu Hoàng Hỗn Thiên hóa thành kim mang phá không bay đi mất...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang