• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Như Song lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc diễn ra, không có bất cứ hành động hay lời nói gì. Kể từ khi xảy ra chuyện của bát tỷ nàng chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình sẽ yêu, trái tim dường như đã khép chặt, không có bất kì kẽ hở nào để cho một sợi dây tình cảm nhỏ bé len lỏi vào. Tỷ muội nàng thiên mệnh đã định yêu là tự chuốc lấy tổn thương cho chính mình. Tuyết Nhue Song nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ của những kẻ đi trước, tâm nàng chỉ có Băng Tâm cung và Thánh tộc. Băng Tâm-phải chăng nó cũng lạnh lẽo như trái tim của nàng bấy giờ. Quả thật, Tuyết Như Song từng nghĩ như vậy, nhưng....thiên mệnh tự khắc đã an bày, chính bản thân nàng cũng không ngờ sẽ có một ngày trái tim nàng bị tan chảy.

Hách Liên Diệp vẫn điên cuồng và ngu ngốc hét lên.

- Không, đó không phải sự thật, ta thật sự yêu nàng, rất yêu nàng.

-Ngươi không yêu ta, cái ngươi yêu chỉ là địa vị cùng quyền lực, ngươi chỉ yêu bản thân ngươi mà thôi.

A Ngũ hét lên, kéo Hách Liên Diệp về thực tại, có lẽ chính hắn cũng không hiểu nỗi bản thân mình, lời của nàng như đánh thức người đang say ngủ ra khỏi giấc mộng đẹp, tất cả mộng ảo đều vỡ nát.

-Nàng sẽ phải hối hận.

-Không bao giờ, điều ta hối hận nhất trong cuộc đời này là đã mù mắt nên mới yêu một kẻ như ngươi.

-Nếu nàng đã tuyệt tình như vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác. Sẽ có ngày nàng phải cầu xin được quay về bên ta.

Hách Liên Diệp nói xong liền phất tay áo rời đi. Bữa tiệc cũng vì hắn mà nguội lạnh, khách khứa chỉ chúc tụng vài ba câu rồi hối hả ra về. Tuyết Vô Ưu tay lắc lắc ly rượu, chân mày hơi nhếch lên. Người ta hay nói chó bị ép đến đường cùng sẽ quay lại cắn người, Hách Liên Diệp này là một tên điên, hắn có thể làm bất kì chuyện gì để trả thù A Ngũ. Đừng tưởng, Thánh chủ là hắn đây suốt ngày chỉ biết uống rượu hoa, cái tổ chức ngầm kia của Hách Liên gia muốn qua mặt hắn cũng không dễ đâu. Bất quá tiêu diệt con mồi mới này rồi thì cuộc đời cũng thật vô vị, trước cứ để bọn chúng nếm đủ mùi vị thành công đã.

-A Cửu, sao nàng không nói gì hết thế, tên Hàn Thiên kia chẳng phải bằng hữu thân thiết của nàng sao, chúc phúc hắn một tiếng cũng đâu có mất miếng thịt nào, hay là để vi phu đi thay nàng nhé.

Bắc Nguyệt Tử Minh quả nhiên mặt dày hơn cả thớt gỗ, suốt ngày bám lấy Tuyết Như Song thì không nói, bây giờ còn ra vẻ ta đây là phu quân nàng không bằng. Mấy ngày nay còn bày đặt gọi nàng là A Cửu nữa. A Cửu là để cho hắn gọi sao.

-Băng Huyền, hình như trong phòng có gián, đập chết nó đi.

Gương mặt ngàn năm không đổi của Băng hộ pháp nhắm thẳng vào Bắc Nguyệt Tử Minh làm cho hắn thấy lạnh sống lưng từng đợt.

Một khắc sau.

-Này, ta là phu quân tương lai của thiếu chủ nhà ngươi đó, sao ngươi dám ra tay với ta. A Cửu thân mến sao nàng lại tuyệt tình với vi phu như thế.

Nhìn bóng dáng màu tím khuất sau dãy lầu gác, Tuyết Như Song bất giác nở nụ cười. Nụ cười tự nhiên khiến nàng cũng phải giật mình.Đã bao lâu nàng không cười như vậy rồi.

Có vẻ gió đêm nay rất lạnh, nhưng có một cái gì đó vô hình bao phủ lên trái tim nàng làm nó cảm thấy chút ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang