• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc đàn mèo thức dậy lúc nửa đêm đã làm chỗ công viên này trở lên xôn xao. Lúc tiếng mèo kêu chói tai vang lên, Husky đang nằm ngủ với tư thế quái dị trong nháy mắt liền xoay người nhảy dựng lên, cảnh giác nhưng cũng hoảng sợ nhìn về phía gò núi bên kia. Tiếp theo nó nghĩ tới bảo bối - quả bóng cao su vẫn ở trên nệm, rồi nó quay ra nhìn nhân loại nó mới nhặt về lúc sáng để làm bạn thay chủ cũ…..không thấy!

Husky thấp giọng gầm gừ, lật tung ổ mình lên tìm kiếm, tìm đi tìm lại trong đống đồ ăn nhưng không thấy. Nó vội vã tìm kiếm xung quanh, mũi dí sát vào đất đánh hơi. Đột nhiên nó ngửi được mùi của nhân loại kia. Theo mùi này nó chậm rãi bò lên trên triền núi. Khi tầm mắt nhìn về phía đàn mèo ở, Husky nhịn không được mà run rẩy.

Mùi của nhân loại hướng về phía chỗ đàn mèo ở. Hiển nhiên hiện tại chỗ đó đang phát sinh chuyện gì đó. Husky thấp giọng rên rỉ “Wông ô”. Nhất thời cũng không có tâm tư suy nghĩ nhân loại kia lại đi vào trong lãnh địa loài mèo mà chỉ nghĩ rằng lũ mèo giảo hoạt đáng ghét thừa dịp lúc nó đi ngủ trộm bắt nhân loại đi.

Trong lòng nó lo lắng, tức giận, sợ hãi. Các loại cảm xúc làm này con Husky dù được buff trí tuệ nhưng đầu óc vẫn đơn giản trở nên táo bạo. Cuối cùng nó nhớ lại chủ nhân cũ. Sau khi đạt được trí tuệ, nó đi vui chơi khắp nơi cùng chủ nhân, giúp hắn tắm rửa, huấn luyện hắn đi nhặt bóng. Những ký ức đó là trải nghiệm vui sướng của nó. Nhưng mà một buổi sáng nọ, chủ nhân của nó đột nhiên bất động, dù nó có làm gì thì hắn cũng không tỉnh lại. Vì chuyện đó mà nó thương tâm khổ sở khá lâu, sau đó nó minh bạch nhân loại bây giờ quá yếu ớt.

Sau khi nam trung niên chết, hắn cảm thấy cô độc chưa từng có. Không có ai bồi nó chơi, nó chỉ có thể chơi một mình cho đến khi gặp Diệp Thùy. Nhân loại này trông có vẻ rất lợi hại, hẳn là sẽ không dễ dàng rời bỏ hắn đi? Vì thế hắn cao hứng đem nhân loại nhặt về. Vì để thể hiện cho người này biết hắn trân trọng ra sao, hắn còn muốn nỗ lực học tiếng người. Hắn khát vọng có thể giao lưu trò chuyện. Nhưng mới một ngày mà nhân loại đó đã bị lũ mèo bắt đi……

Lúc này, Husky vừa nhát vừa túng đã hoàn toàn nổi giận, nhếch miệng nhe răng. Trong nháy mắt nó hoàn toàn khôi phục dã tính, chạy từ trên đồi núi thượng đi xuống chỗ đàn mèo. Mấy con mèo tuần tra đứng bên ngoài thấy hắn, lập tức liền gầm rú lên, xua đuổi con Husky ngu ngốc mà ngày nào chúng cũng xem thường này. Thậm chí có con mèo đen còn tiến lên chuẩn bị công kích.

“WANG Ô ——” tiếng kêu to vang vọng trời đêm. Âm thanh âm đó áp hẳn tiếng mèo kêu. Hơi thở của nó tràn ngập uy hiếp, Husky nâng lên một móng vuốt đập thẳng vào con mèo đang tiến tới trước mặt nó. Một tiếng thét "MEOwww" chói tai. Con mèo kia bị đánh bay, lăn ra xa mấy mét, hoảng sợ nằm bẹt trên mặt đất, không dám lại đây. Mấy con khác hơi ngẩn người rồi đồng loạt rống lên, lao vào cắn xé con Husky to gấp chục lần chúng.

Husky rống lên đầy giận dữ, nó đá bay một con mèo nhưng lại có ba con khác bổ nhào vào người, cắn xé da thịt trên lưng nó. Husky dùng sức lắc người nhưng không tài nào hất văng chúng ra. Vì thế nó lật người lăn lộn xuống đất. Tuyệt kỹ dùng để la lối khóc lóc vô lại nay lại có sát thương cực mạnh. Mấy con mèo bị cả người nó nghiền áp tức khắc phát ra tiếng rên rỉ rồi rơi xuống. Husky nhanh chóng phóng đi nhưng trong nháy mắt hơn mười con mèo tụ tập lại vây quanh nó. Con nào con nấy đều gầm gừ uy hiếp.

Husky thở dốc một hơi, lắc lắc lông tóc có chút lộn xộn. Đôi mắt phát sáng trong đêm nhìn về phía lồng sắt dưới gốc cây hòe. Thông thường, nhân loại bị lũ mèo bắt sẽ bị nhốt tới ở đó đi, đáng tiếc nó không có biện pháp thấy rõ Diệp Thùy ở nơi nào. Nó cảm thấy mình phải làm cho lũ mèo đáng giận này biết nó muốn làm cái gì. Nhưng mà Miêu và Cẩu ngữ không có liên hệ, sau khi chúng đạt được trí tuệ lại càng thêm khác biệt. Tình huống này, tiếng người có tác dụng nhất.

Vì thế Husky ngẩng cao đầu lên gầm, tiếng gầm rú truyền ra xung quanh ——

“Đem! Hắn! Trả! Cho! Ta!”

Đàn mèo lại xôn xao. Bọn chúng sẽ phục tùng Đại Hắc là bởi vì hắn rất tàn nhẫn, ngoài ra còn có thể nói tiếng nhân loại. Hiện tại tuy nhân loại bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với lũ mèo mà nói họ vẫn là biểu tượng của sự khủng bố. Mà bây giờ Husky cũng có thể nói tiếng nhân loại. Điều này làm chúng nó nhớ lại lúc bị nhân loại khủng bố chi phối. Trong lúc nhất thời, mấy con mèo ở gần Husky đều vô ý thức lui về phía sau.

Dưới gốc cây hòe, Diệp Thùy chưa rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng mơ hồ đoán. Đến khi tiếng Husky vang lên, Diệp Thùy mới xác định Husky vì hắn mà đến lãnh địa lũ mèo. Con chó vừa ngốc vừa nhát vốn sợ đàn mèo nay lại vì hắn mà dám một mình đi vào đây chiến đấu với lũ mèo. Trong lòng Diệp Thùy cảm thấy cảm động và lo lắng.

Đại Hắc nhìn về phía Husky, lại cúi đầu nhìn Diệp Thùy. Nó kêu một tiếng dữ dội, quay đầu ra lên cho hai con mèo đang giữ Tiểu Bạch hai tiếng. Ngay lập tức chúng nhảy dựng lên, nhằm về phía Husky trong bóng đêm.

Diệp Thùy ôm chặt Vương Thi Vũ trong lòng ngực, hắn biết đây là cơ hội trốn thoát.

“Ngươi muốn…… Làm gì? Nơi này…… Là lãnh địa Miêu tộc…… Ta đã cảnh cáo ngươi, không được…… Bước vào nơi này!” Tiếng Đại Hắc truyền tới, hắn đang đàm phán với Husky, cùng sử dụng tiếng người.

Sau đó, trong màn đêm đột nhiên truyền ra một tiếng quái dị “Mewwu……” như là tiếng mèo. Diệp Thùy biết đó là tiếng của Husky, nó căn bản chưa nói được tiếng người, một câu “Đem hắn trả lại cho ta” lúc trước đại khái là do kích động, hiện tại nó lại trở về bình thường, nhị hóa tiêu chuẩn……

“Meoww?” Đại Hắc nghi hoặc kêu.

Husky tựa hồ trở nên có chút kích động kêu lên, gughiru@#%^%^ ....mewww..... Một tràng âm tiết lung tung vô nghĩa. Một lát sau hắn dứt khoát lớn tiếng gầm lên lên bằng cẩu ngữ, ngữ khí bưu hãn: “Gâu! Gâuuuu!”

“Meoww! Meoww!” Đại Hắc cũng đáp trả gay gắt.

Cảm giác như ông nói gà bà nói vịt, cả hai đều không biết đối phương nói gì, vì thế đành liều mạng so giọng to nhỏ.

Vương Thi Vũ bị Diệp Thùy gắt gao ôm vào trong ngực đột nhiên nhỏ giọng nói: “Chùy ca ca, chú chó kia đang nói về anh đó, nó cho rằng lũ mèo thừa dịp nó ngủ đem ngươi trộm đi, muốn Đại Hắc phải đem ngườii trả cho nó.”

“Ân?” Diệp Thùy có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng mơ hồ nhận ra nó vì hắn mà đến. Hiện tại còn đang đòi Đại Hắc trả hắn cho nó. Nhưng Vương Thi Vũ nói như vậy làm Diệp Thùy băng khoăn, cô bé này ảo tưởng hay thật sự hiểu được tiếng động vật?

Bất quá hiện tại tạm thời không suy nghĩ về vấn đề này nhiều. Đa số lũ mèo đều bị Husky thu hút, hiện tại là cơ hội trốn thoát. Hắn lặng lẽ đặt Vương Thi Vũ xuống đất, xoa xoa đầu nàng rồi quay đầu nhìn về phía mấy con mèo đang canh chừng Tiểu Bạch. Trước khi rời đi , Đại Hắc ra lệnh cho hai con mèo này ở lại canh chừng nơi này.

Trong đêm tối, chúng nó đứng thẳng, nhìn về phía Husky và Đại Hắc đang "nói chuyện".

Diệp Thùy hít sâu một hơi,bất thình lình vọt mạnh về phía con mèo gần nhất……

_Husky ngáo hướng đại gia cầu theo dõi và yêu thích “Meowww…ôô…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK