Nguyễn Hải lò dò đi theo sát đằng sau, cũng vì nghe tới dự định của Lý Mỹ Hạnh rằng, xong bữa mừng thọ sẽ về Việt Nam chứ không tiếp tục đến Singapore cùng du thuyền nữa. Một công đôi ba việc hắn nào có thể bỏ qua, vừa được ở gần người đẹp, vừa tiện đường trở lại quê hương mà không lo bị lạc, hơn nữa bản thân cũng đang có dự tính gặp mặt ông già họ Đường kia.
- Kịch. - Nhìn cánh cửa ôtô dần khép lại, cái bóng màu trắng nhanh chóng khuất dần trên con đường rộng. Bất chợt Nguyễn Hải có đôi chút khó chịu, bản thân lại không được ngồi cùng người đẹp rồi. Ngậm ngùi đi theo một gã đàn ông tới xe khác, từ từ lăn bánh tiến về hướng đi của Lý Mỹ Hạnh ban nãy.
Đã hơn sáu giờ, mặt trời lặn để nhường chỗ cho những vì sao lấp lánh tô đậm trên mảng màu đen của buổi đêm huyền diệu. Một thành phố nhộn nhịp dân cư, với các khu nhà cao tầng mọc đầy dãy, nếu nói khoảng thời gian nào đẹp nhất ở nơi đây chắc có lẽ là lúc "lên đèn".
Hồng Kông vào thời điểm này, cứ như được thổi thêm một luồng sinh cơ mới vậy. Hàng ngàn, hàng vạn ánh đèn đua nhau bật lên rồi tiếp tục "tranh đấu" gay gắt để giành lấy chỗ tỏa sáng. Nguyễn Hải ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài chợt thấy bỡ ngỡ, đối với hắn, nơi đây thật sự xinh đẹp.
Chiếc xe mải miết chạy, tới khi thấy một cái cổng lớn trước mặt mới cua vào bên trong.
Khu nhà này được gọi là Đường Viên, cấu trúc thiết kế rất rộng và tỉ mỉ. Một cái hồ lớn được xây giữa sân, bên trong đặt một hòn giả sơn cao khoảng chừng ba mét, ở trên đỉnh đang có nước phun, tỏa ra xung quanh rồi rớt xuống lòng hồ trông rất đẹp mắt.
Đi qua nơi đây, một thứ khác lại khiến cho Nguyễn Hải kiến thức một phen. Bên phải với tường nhà cao ngất, bên trái kia thì khác hẵn, những gốc cây sắp xếp theo một dãy dài kéo tới tuốt đằng xa mà không thấy điểm dừng. Nhưng nếu chú ý kỹ, thì có thể nhận ra cái đình lớn được xây dựng thẳng hướng con đường này, nó rất cao, nổi bật với một đỉnh nhọn như cột thu lôi vậy.
Từ bên trong lẫn bên ngoài, đều được lắp đặt camera quan sát ở rất nhiều chỗ. Không giống cảnh náo nhiệt của phố xá, nơi đây ẩn chứa một vẻ thanh tịnh và thêm chút ý vị của thiên nhiên, khiến cho nó cứ như miền quê giữa chốn thành thị vậy.
Tiến thêm một đoạn, quẹo vào khúc cua thì chợt bắt gặp hai gã đứng chắn đường. Ánh mắt bọn họ gắt gao xem xét từng nơi một trên xe, sau đó còn thêm vài thủ tục kiểm tra giấy tờ nữa mới cho đi.
Nguyễn Hải ngạc nhiên nhìn cảnh này, như thấy được suy nghĩ của hắn, tên lái xe chợt nói:
- Hai hôm nữa sẽ có buổi tiệc lớn, cho nên sự an toàn được chú ý rất nhiều. Những người vừa rồi là bảo vệ chuyên nghiệp, có những kỹ năng khám xét rất cao. Mong cậu thông cảm về việc chậm trễ.
- Ngươi nói được tiếng Việt? - Nguyễn Hải gật đầu, chợt nhớ ra vấn đề quan trọng này. Thế mà nãy giờ làm bản thân ngồi tự kỷ.
- Tất cả những người đi tới đón lần này đều nghe và nói được tiếng Việt. - Gã tài xế liếc mắt qua chiếc gương, nói. Có lẽ đối với hắn tên thanh niên này chắc chỉ cỡ vệ sĩ được thuê chứ chẳng hơn, nên cũng không mở miệng giao tiếp cho mệt.
- Vậy...cho ta hỏi. Ở đây có ai tên là Đường Thiên Phong không? - Nguyễn Hải hai mắt lóe sáng, đắn đo một chút rồi quyết định hỏi.
- Hả? - Gã lái xe chợt ngẩn ra, đầu hơi quay lại nhìn người đằng sau như dò xét, rồi nói:
- Lần này là lễ mừng thọ của ông Đường mà sao lại không có cho được.
- Cảm ơn. - Nguyễn Hải vui vẻ, hắn biết ông Đường trong miệng của gã này là Đường Thiên Phong. Trung Quốc đa phần chỉ gọi họ chứ không trực tiếp nói tên, điều này vì sao chắc phải đi hỏi mấy thằng cha bên đó, chứ bản thân hắn cũng chẳng biết.
Chiếc xe lại tiếp tục di chuyển trong yên tĩnh, nó đi rất chậm, mất khoảng mười mấy phút nữa mới tới trước một dãy nhà sau đó dừng lại.
Thời gian lúc này đã hơn bảy giờ tối, dưới sự trợ giúp của gã tài xế hắn mau chóng tìm được nơi nghỉ ngơi. Lại qua một chốt an ninh, rất may mắn là các loại súng ống hay vũ khí đều được hắn bỏ ở tàu. Cũng chỉ còn vài ba thứ lặt vặt trên người, cho nên có kiểm tra hay không, chẳng ảnh hưởng lắm.
***
Ánh trăng ẩn sau tầng mây, nó làm che khuất đi những tia sáng yếu ớt vốn có. Khu nhà này tuy vô cùng rộng lớn, nhưng lại không lắp đặt quá nhiều đèn, điều ấy giúp sức tạo thành nền tảng cho những người hữu tâm. Trên một bờ tường tối đen như mực, hai cái bóng cùng màu nhanh chóng tiến nhập vào bên trong.
- Đi. - Tiếng quát khẽ, đồng thời một gã di chuyển trên thảm cỏ xanh tiến tới khu nhà đằng trước, dẫn đường cho người phía sau theo sát.
Bọn họ men lối vách tường, bất chợt gặp phải một tốp tuần tra, cả hai đồng thời lặng lẽ ẩn mình sau bụi cây, thân thể nằm sạp xuống mặt đất bất động. Đợi cho mấy gã này đi xa dần, một tên trong hai kẻ quay sang, dùng tiếng Anh nói:
- Mày có chắc là thứ đó không? Nếu như chúng ta liều mạng vì đồ giả chẳng phải quá ngu ngốc sao?
- Tao chắc. - Tên kia gật đầu xác nhận.
- Hay là quay về kêu thêm người?- Gã kia vẫn lo ngại, đưa ra một phương án tốt nhất lúc này.
- Mày nghĩ xem, lập được công thì ai hưởng? - Tên kia không cho là đúng, hắn nói:
- Chúng ta liều mạng sau này ắt hẳn sẽ được trọng thưởng! Hơn nữa tao đã xem xét qua rồi, nơi đây có rất ít người, không như bên dãy nhà chính đâu.
Nghe tới chữ "thưởng", hai mắt tên kia chợt sáng lên, đầu gật mạnh một cái tiếp tục theo sau gã đồng bạn.
Căn nhà này nằm tách biệt tại nơi trồng rất nhiều cây xanh, bốn phía xung quanh có vài chốt an ninh cố định như thể chỉ để bảo vệ một mình nó vậy. Thêm tốp tuần tra khác nữa tiếp tục đi ngang qua vị trí hai kẻ áo đen, bọn chúng lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
Mắt thấy không còn ai chú ý đến chỗ này, cả hai đồng thời di chuyển tiếp cận căn nhà kia. Thận trọng từng bước một đến sát bên cửa sổ, gã đi đầu lấy ra con dao găm, luồn vào khe hở nhỏ ở giữa hai cánh nhẹ nhàng cạy từng chút, từng chút.
- Cạch. - Cái chốt bên dưới được hẩy lên, ngay sau đó cánh cửa thông vào một căn phòng bên trong dần hé ra. Cửa sổ này không có chắn song, cho nên việc hai gã áo đen đột nhập đỡ nhọc công hơn rất nhiều.
Không ai bảo ai, bọn chúng chia nhau ra lục lọi, tìm kiếm khắp cả căn phòng. Mọi việc được làm trong yên tĩnh, những thứ nào bị sờ đến đều ở nguyên vị trí cũ chứ không có xáo trộn.
- Sao mày bảo người này là con gái? - Tên áo đen thân thể cao lớn chợt hỏi nhỏ đứa rủ mình. Căn nhà này đa phần toàn đồ đạc dành cho phái mạnh, từ đao kiếm tới sách võ thuật đủ các loại nhưng chưa tìm ra đâu là đồ dùng của phụ nữ.
- Tìm kỹ đi, tao cũng không biết. Nhưng tao đã tra xét qua, nơi đây đúng là chỗ người ấy ở. - Gã nhỏ con hơn, trả lời:
- Những thông tin tao lấy được là từ một kẻ chuyên dọn dẹp ở đây, cho nên chỉ có đúng chứ không có sai.
Tên áo đen, hai tay và con ngươi đảo liên tục, hắn tới bên giường lần mò từng chút một mà tìm, quyết không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
- Cộp cộp. - Bổng dưng ánh mắt gã lóe lên khi thấy nơi đầu giường có một đường hằn mờ mờ bên trên mặt gỗ. Tay khẽ gõ vào, lặng lẽ nghe âm thanh tiếng vang.
- Cạch. - Sau một hồi bản thân cũng gỡ được thanh chắn, nó dùng làm một vật để cản cái hộc nhỏ không bị mở ra.
Kiểu cách này y như những cánh cửa ngày xưa có cây gỗ bắc ngang qua ở trong nhà, nhằm cản đường người ngoài không cho vào. Cái hộc này cũng vậy, nhưng nó khác một điều là thanh gỗ kia nằm bên trên và ở mặt ngoài. Chúng được gia công tỉ mỉ như một tấm phẳng, vậy mà thực tế lại là hai miếng gắn ghép vào nhau, chắc do thứ này dùng lâu năm quá rồi cho nên mới phát sinh tình trạng nọ.
- Đúng là nó rồi, chúng ta rời đi nào! - Tên nhỏ con mừng rỡ reo lên, tay vơ lấy mớ trang sức lẫn lộn bên trong hộc nhỏ. Đồng thời xác định được vật mình đang tìm bị bỏ chung cùng mấy thứ kia, không chút do dự lấy hết tất cả cho vào một túi vải chuẩn bị từ trước, sau đó đánh mắt với gã cao lớn ra hiệu.
Vội vàng nhưng cũng rất nhẹ nhàng, hai người lần theo lối cũ trở ra. Nhưng một điều chớ trêu là cái chốt cố định kia đã được dời đi chỗ khác, mà vị trí ấy lại vô tình nằm rất gần lộ trình của bọn họ.
- Vòng qua bên trái, đi qua khu nhà dành cho khách. - Gã nhỏ con nhanh nhạy, nói:
- Tuy sẽ xa hơn, nhưng chỗ đó cũng không có mấy chốt canh.
Hai người một trước, một sau mau chóng chuyển hướng, cũng không mất quá nhiều thời gian, bọn họ đã chuẩn bị gần thoát.
Trong căn phòng được sắp xếp gọn gàng, Nguyễn Hải loay hoay một lúc rồi xoay người tắt đèn, lên giường tính ngủ. Nhưng bất chợt hai mắt hắn mở ra, cả thân thể động đậy tới bên cửa sổ nghe ngóng.
Khẽ vén tấm rèm lên, nhìn qua chiếc cửa kính hướng về phía ngoài trời tối đen xem xét. Những cái bóng mờ ảo tuy rất khó phát hiện, nhưng tên thanh niên cũng thấy được phần nào. Hai người ngoài kia, đang tính trèo tường leo ra, nhìn cách bọn chúng đi lại cũng thấy được không phải loại bình thường rồi. Đắn đo một lúc Nguyễn Hải quyết định bám theo tìm hiểu.
Chiếc giường hắn đang ngồi được kê sát cửa sổ, chỉ cần vén rèm ra một cái là người nằm bên trên có thể thấy được khoảng trời lớn. Đồng thời nó cũng chiếm diện tích gấp đôi bình thường, xem chừng kẻ thiết kế muốn cho người sử dụng tận hưởng một không gian gần gủi với thiên nhiên.
Nhẹ nhàng kéo tấm kính trượt nhẹ trên đường ray, Nguyễn Hải lách mình thoát khỏi căn phòng, thuận hướng lần theo bóng hai kẻ kia vừa rời đi.
Tay giữ thành tường, thân thể hắn hơi trùng xuống, ngồi xổm trên đó đảo mắt nhìn ra ngoài. Ngay lập tức phát hiện hai tên áo đen lúc nãy đang chạy thục mạng qua bên kia đường, tới một chỗ trồng khá nhiều cây cối.
Chân khẽ dụng sức, phóng từ trên cao xuống như một con báo đang săn mồi, Nguyễn Hải lao theo bọn người đằng trước.
- Có người đuổi theo. - Gã áo đen to lớn quay đầu lại, mau chóng nói:
- Đi vào bên trong công viên rồi tính tiếp.
Bọn họ gia tăng cước bộ, thân thể thoắt cái đã biến mất sau một cái cây được người ta tạo thành hình con voi to tướng.
Nguyễn Hải tới nơi thì dừng lại, nhìn ngó xung quanh một hồi rồi thận trọng đi qua đám bụi rậm.
- Fuck. Có một mình mà làm tao lo lắng. - Âm thanh khàn khàn chợt vang lên, đồng thời hai người mặc áo đen từ hai hướng khác nhau bước ra:
- Mày là người của nhà họ Đường sao?
Gã nhỏ con dùng tiếng Anh nói. Ánh mắt hắn nhìn tên thanh niên trước mặt tỏ ra rất ngạc nhiên, từ đầu tới cuối bản thân đã nhẹ nhàng đến thế mà vẫn bị phát hiện.
- Đoán thử xem? - Nguyễn Hải cũng dùng tiếng Anh trả lời, đồng thời chậm rãi tiến lại gần.
Hai người kia ngẩn ra nhìn nhau, xem bộ dáng tên này cũng chỉ cỡ mười tám, đôi mươi, thế mà dám đáp lại như thế. Nhớ tới nhà họ Đường chưa có người nào quá mức khủng bố ở độ tuổi này, bọn hắn tạm yên tâm.
- Mày giỏi. - Gã to lớn nói:
- Cả hai cùng lên, xử nhanh rồi còn quay về tập hợp.
Tốc độ của hai người này cực nhanh, nhất là gã thấp bé loáng cái đã tới sát đối phương. Nụ cười trên đôi môi nở ra thật quái dị, nhờ ánh đèn mờ mờ bên ngoài hắt vào công viên, Nguyễn Hải có thể thấy được hàm răng trắng muốt của hắn ta.
Khẽ rùng mình một cái, bàn tay tên thanh niên nắm hờ lại, từng đường gân xanh bắt đầu nổi lên. Một thanh đoản kiếm bán trong suốt do những dòng khí lạnh thoát ra từ cơ thể tạo thành, đã xuất hiện trên tay hắn.
Trong đầu ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, thân thể Nguyễn Hải hơi nhích sang bên phải, tránh đối đối diện trực tiếp với cả hai.
Gã to cao lòng bàn tay óng lên một màu vàng thẫm, hùng hổ xuất ra từng quyền đánh về phía kẻ địch.
Nguyễn Hải tiếp tục bước dần xa, tay trái giơ lên gạt đòn tấn công của gã nọ. Nhưng chợt hối hận vì mình dùng quá ít lực, nắm đấm kia mạnh mẽ va chạm trúng bả vai làm cho thân thể hắn ta phải lùi ra sau vài bước mới ổn định lại được.
Gã ấy được đà đánh tiếp, cái thân hình như một chiếc xe tải, lao nhanh đâm vào bất cứ thứ gì cản đường. Mắt thấy một quyền kia đang hướng tới mình, Nguyễn Hải vội vàng chụp lấy cổ tay đối phương kéo mạnh về phía bản thân. Đồng thời nghiêng người tránh né cánh tay thứ hai, âm thầm hướng mũi dao ngắn đâm mạnh vào ngực tên này.
- Phập. - Nguyễn Hải dùng sức đẩy cái thân thể đó qua bên trái, cản chân tên thấp bé đang hướng về nơi này. Con dao đâm sâu vào người kẻ địch cũng rút ra theo, dòng máu đỏ tươi phun ra như suối.
- hừ.... Gừ... - Đỡ lấy cái xác tên đồng bạn, gã kia gầm lên một tiếng khó chịu.
Thân thể hắn chợt lớn phổng lên, chỉ trong thời gian ngắn đã biến thành một con vật quái dị. Nhìn giống dơi nhưng nó lại không có cánh, làn da xù xì nổi lên rất nhiều gân guốc, người bình thường trông thấy chắc hết muốn ăn cơm.
- Mày chết được rồi. - Giọng tên quái thú khàn khàn, miệng hắn mở lớn lộ ra bốn chiếc răng nanh.
- Hừ. - Hít sâu một ngụm khí lạnh, bàn tay trái thoáng chốc đã có thêm một con dao bán trong suốt giống y như cái ban đầu. Không chút do dự, Nguyễn Hải bước tới tấn công liên tục hướng về đối phương.
Ngoài dự đoán của bản thân, tên này quá mức yếu ớt. Chưa xuất hết một vòng chiêu thức mà kẻ nọ đã nằm một đống với hai con dao cắm trên ngực, sau đó cơ thể xấu xí còn xót lại cũng dần dần thu bé lộ ra hình dạng ban đầu.
Thở nhẹ một hơi, hai tay lục lọi trên cái xác thằng to cao, hắn lấy được duy nhất một chiếc túi vải chứ không hơn không kém. Xem chừng đám người này đã có chuẩn bị từ trước, nên chẳng mang theo gì.
Đi tới chỗ tên nhỏ con đang nằm trên đất, gã này sau khi biến hình thì không có lấy một mảnh vải nơi thân thể. Lật người hắn lại, Nguyễn Hải bất chợt sửng sốt khi thấy hình xăm hai cái cánh. Hắn vội vàng quay sang nhìn thằng cao to, cũng y như thế, là một đôi cánh lớn cộng thêm một chấm tròn dưới gáy.
- AoG. - Khẽ thì thào trong miệng, tên thanh niên loáng cái đã biến mất.