Súc sinh?
Hắc Lân Vương nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia hàn quang.
Hắn ghét nhất chính là nhân tộc nhục mạ yêu tộc là súc sinh, huống chi đối phương cũng là yêu!
"Đã như vậy ngươi liền đi chết đi!"
Hắc Lân Vương nhe răng cười một tiếng, lao xuống Tô Dật, hai trảo duỗi ra, giống như tay cầm mấy cây cương đao, xé rách không khí, sinh ra âm thanh phá không.
Đến rất đúng lúc!
Tô Dật nhếch miệng nở nụ cười, cười lạnh.
Ở dưới sự ảnh hưởng của::Chu Vũ kiếm:: thoáng chốc hắn cảm thấy Hắc Lân Vương không đáng sợ như thế.
Hắc Lân Vương bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, như một mũi tên đen lao xuống chiến trường, rất nhanh đi tới trước mặt Tô Dật, đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, Hắc Lân Vương một trảo đâm về cổ Tô Dật, muốn trảm thủ.
Phốc --------
Máu tươi tung tóe, Hắc Lân từ bên cạnh Tô Dật xẹt qua, rơi vào phía sau Tô Dật mười mét trước đống thi thể.
Hai người đứng bất động tại chỗ, hình ảnh giống như bất động.
Đúng lúc này, một cánh tay vảy màu đen rơi xuống xoay tròn, rơi vào chính giữa hai người.
Tô Dật còn duy trì tư thế vung kiếm, trên lưỡi kiếm::Chu Vũ kiếm:: có máu tươi chảy, nhỏ xuống đất.
"Làm sao có khả năng?"
Hắc Lân Vương cả người run rẩy, mặt lộ vẻ khó tin, chỉ thấy vai phải hắn máu tươi đầm đìa, mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt.
Tình huống này đem toàn bộ yêu thú xung quanh dọa sợ.
Ở trong thâm tâm chúng nó, đại vương chúng nó cường đại cỡ nào, lại bị một tên bán yêu chém đứt một cánh tay?
Liền ngay cả Kỳ Dương Lão Quân cũng sợ hết hồn.
"Tiểu tử này!"
Kỳ Dương Lão Quân trợn mắt lên, dưới cái nhìn hắn, Tô Dật tuy rằng mạnh, nhưng so với Hắc Lân Vương không cùng một đẳng cấp, hiện tại lại có thể trọng thương Hắc Lân Vương?
Tốc độ trưởng thành đáng sợ như thế!
Kỳ tài!
Tuyệt đối là kỳ tài!
Lúc này, Tô Dật chợt xoay người lại, chân phải giẫm một cái, chấn động đến mặt đất nứt toác.
Cự ly mười mét đối với hắn mà nói rất gần.
Hắc Lân Vương theo bản năng lùi về sau, đáng tiếc mũi kiếm đã đi tới trước ngực hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy trong mắt Tô Dật là sát ý khủng bố.
Mặc dù là giết người như ngóe hắn cũng nhìn ra được ánh mắt lạnh băng.
"Loại ánh mắt này!"
Hắc Lân Vương trong lòng run sợ, vội vàng dùng tay trái chống đỡ.
Lưỡi kiếm đâm tới như đâm đậu hũ vậy, đâm thủng bàn tay hắn, hắn cũng rất ngoan cố, lợi dụng xương tay mạnh mẽ của chính mình kẹp lại::Chu Vũ kiếm:: để::Chu Vũ kiếm:: không cách nào đâm tới cổ họng của chính mình.
Xèo xèo xèo!
Ba đạo hắc quang từ bên hông Hắc Lân Vương bay ra, giống như phi tiêu đánh úp về phía Tô Dật.
Tay phải Tô Dật run lên,::Chu Vũ kiếm:: đem cánh tay trái Hắc Lân Vương đập nát, lưỡi kiếm trên không trung bốc lên mấy hoa kiếm, đem ba đạo hắc quang đánh tan cùng với ba cái vẩy.
Thấy tình thế không ổn, Hắc Lân Vương xoay người bỏ chạy.
Mất đi hai tay, làm cho thực lực hắn tụt xuống mức độ lớn, không thể cùng Tô Dật cứng đối cứng.
Tô Dật vừa mới khôi phục trạng thái đỉnh cao, hơn nữa::Chu Vũ kiếm:: kích thích, sao có thể để hắn trốn thoát?
Ầm một tiếng!
Hai chân uốn cong, giống như đạn pháo bắn đi, bay lên trên không, cũng trực tiếp bị máy thu hình ghi lại.
Hắn ở trần nửa người giống như một vị thần, kinh diễm vô số người!
"Đừng hòng trốn!"
Ánh mắt Tô Dật lạnh lẽo, thân thể hướng Hắc Lân Vương đuổi theo.
Hắc Lân Vương tuy rằng bị thương nặng, nhưng lực phản ứng cùng tốc độ vẫn còn, ung dung tránh thoát.
Liền như vậy, Tô Dật điên cuồng đuổi giết Hắc Lân Vương, ven đường gặp phải yêu thú nào đều bị hắn giết, giống như thái rau quả, cực kỳ dễ dàng.
"Trốn sao? Ngươi tiếp tục trốn đi!"
Tiếng cười điên cuồng Tô Dật từ phía sau truyền đến, kích động Hắc Lân Vương.
Hay là bởi vì::Chu Vũ kiếm::, tốc độ Tô Dật càng nhanh hơn, lực lượng càng lớn hơn, để áp lực lên Hắc Lân Vương tăng gấp bội.
Mỗi khi Hắc Lân Vương muốn bay lên, kiếm khí Tô Dật từ phía sau bay tới, đem hắn chém xuống, để hắn cực kỳ phát điên.
"Quăng kiếm!"
Đúng lúc này, âm thanh thần bí kia lần thứ hai ở trong lòng Tô Dật quát lên, cả kinh Tô Dật theo bản năng quăng::Chu Vũ kiếm:: đi.
Tê---------------------------------
00:00 / 03:13Trường kiếm xé rách không khí, ngang dọc đống thi thể, chém giết từng yêu thú, lấy tốc độ nhanh như chớp xuyên thủng đầu Hắc Lân Vương.
Ầm!
Đầu Hắc Lân Vương giống như quả dưa hấu nổ tung, cơ thể hướng về phía trước ngã xuống, đột nhiên quỳ trên mặt đất, máu tươi tuôn ra tại chỗ.
Một vị yêu vương, liền như vậy chết đi!
Tĩnh!
Toàn bộ chiến trường yên tĩnh, toàn bộ yêu thú đều dừng lại, yêu thú xung quanh run lẩy bẩy, không dám đi lên.
Kỳ Dương Lão Quân đứng trên yêu vân nhìn thấy há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắc Lân Vương liền chết như thế sao?
Hoắc hoắc hoắc-----
::Chu Vũ kiếm:: xoay tròn bay trở về trong tay Tô Dật, Tô Dật cũng hơi sửng sốt.
Đậu má!
Kiếm này thành tinh sao?
Kiếm tinh?
Tô Dật theo bản năng muốn ném::Chu Vũ kiếm:: đi, nhưng::Chu Vũ kiếm:: cứ bám chặt vào tay hắn, không cách nào quăng đi được.
Gào, gào---------------------------
Phía trên đống thi thể có một con Cự Lang ngửa đầu thét dài, thét xong liền quay đầu bỏ chạy.
Những yêu thú khác cũng dồn dập bỏ chạy, một ít yêu thú có linh trí hoàn thiện mở miệng nói tiếng người.
"Đại vương chết rồi!"
"Chạy mau a!"
"Xong! Đại vương chết rồi! Chúng ta còn không trốn thì chỉ có thể chết theo đó!"
"Ư -- - Làm sao có khả năng?"
Liền như vậy, đại quân yêu thú trốn chạy như thủy triều rút.
Mọi người toàn thành đang xem trực tiếp đều nín thở trầm ngâm, xảy ra chuyện gì thế?
Đại quân yêu thú rút lui?
Đàm Tuyền Minh và mấy người đều sốt sắng, bởi vì bọn họ đều không thấy hình ảnh::Chu Vũ kiếm:: chém nổ đầu Hắc Lân Vương, vì thế bọn họ mới không dám xác định tình huống, vạn nhất có phải là Tô Dật chết rồi không?
Đúng lúc này, Tô Dật đi tới nơi cao nhất trên đống thi thể yêu thú, làm cho hình ảnh hắn trực tiếp được máy thu hình ghi được.
"Phóng to hình ảnh lên!"
Đàm Tuyền Minh vội vã phân phó, nhân viên bên cạnh gật đầu, trực tiếp phóng to hình ảnh Tô Dật lên.
Chỉ thấy, Tô Dật giơ cao::Chu Vũ kiếm::, dưới ánh mặt trời rọi xuống, máu cùng với bắp thịt hắn lập lòe ánh kim loại, hiển lộ ra ý chí kiên cường cùng khí thế ngang tàng.
"Hắc Lân Vương đã bị giết chết!"
Tô Dật vận dụng hết yêu lực, quay về Tây Uyển thành hét lớn, khàn cả giọng, phát tiết lệ khí chính mình!
Tiếng nói hắn vang vọng bầu trời Tây Uyển thành, bá khí lăng nhiên.
Tĩnh!
Toàn thành yên tĩnh, nhưng không quá vài giây, tiếng hò hét hoan hô kinh thiên động địa vang lên!
"Chúng ta thắng rồi!"
"Trời ơi! Tô Dật thắng!"
"Đậu xanh nó! Hắc Lân Vương bị giết rồi!"
"Đậu đỏ nó! Tô Dật là thần linh sao? Mạnh quá đi!"
"Từ nay về sau, Tô Dật chính là thần tượng, là tín ngưỡng của ta!"
Tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, người trong thành dồn dập như thủy triều lên chạy về hướng chiến trường, ngay cả Đàm Tuyền Minh cũng kích động chạy theo.
Nguy cơ Tây Uyển thành đã được giải trừ!
Mặt trời trên cao chiếu xuống, trên chiến trường đều là thi thể yêu thú, máu chảy thành sông, Tô Dật đứng trên đống thi thể giống như một chiến thần.
Hình ảnh này được rất nhiều người trong thành dùng điện thoại cắt ra * để mà lưu lại.
*cắt ra: tức là cắt cái đoạn hình ảnh Tô Dật như vị chiến thần.
"Tô Dật! Tô Dật! Tô Dật!...........................................!"
Ngay lúc này, trong Tây Uyển thành vang lên tiếng reo hò, mọi người từ các tòa nhà đi ra, trên đường hò hết tên Tô Dật, âm thanh mấy trăm ngàn người
tụ họp lại một chỗ, lớn cỡ nào, chấn động lòng người, tiếng hét kinh động cả trời cao.
Tên của Tô Dật vang vọng trên trời cao, giống như là tên của một vị thần vậy.
Nam Tiểu Pháo lúc này rốt cục cũng chạy tới cửa thành, nàng theo đoàn người đang chạy tới chiến trường, khuôn mặt nàng đầy kinh hỉ, nước mắt không ngừng được từ khóe mắt chảy ra.
Mấy trăm ngàn đại quân yêu thú thì làm sao?
Yêu Vương mạnh mẽ thì như thế nào?
Đều không phải chỉ dựa vào một mình Tô Dật, chém yêu vương, đẩy lùi yêu quân đó sao?