• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu hiện nổi trội của Quý Phong trong giờ Anh văn đã khiến toàn bộ học sinh chấn động, không thể không thay đổi cách nhìn về hắn. Quý Phong đã dùng thực lực của bản thân để chiếm được sự tôn trọng của các bạn trong lớp.

Dĩ nhiên, ngoài những ánh mắt tán thưởng cũng có không ít tia nhìn khinh thường và trào phúng.

- Hừ, giỏi Tiếng Anh thì ích gì? Những môn khác đều chẳng phải học không đâu vào đâu sao, sau này thi đại học cũng có phải chỉ thi mỗi tiếng Anh không đâu?

Khóe môi Từ Mặc khẽ nhếch lên đầy vẻ khinh thường, cười lạnh nói:

- Huống chi, đậu đại học rồi thì sao, liệu mày có đủ trình độ để học tiếp không?

Đồng suy nghĩ với hắn còn có cô nữ sinh Hồ Tuyết Tuệ.

- Quý Phong, anh được lắm. Khi còn quen nhau lại nói dối mình không giỏi tiếng Anh, thành tích mỗi lần thi đều không được tốt. Bây giờ tôi mới biết hóa ra trước giờ anh vẫn gạt tôi!

Mặc dù đã đá đít Quý Phong nhưng khi ý thức được có vẻ mình bị Quý Phong lừa gạt, trong lòng Hồ Tuyết Tuệ vẫn không ngăn được cơn tức giận. Chỉ có điều đây không phải cảm giác hờn giận của đôi tình nhân, mà là một loại vũ nhục, bởi cô đã nghĩ mình bị một thằng nhà nghèo mạt rệp dắt mũi.

- Có điều, anh đậu đại học nổi sao?

Hồ Tuyết Tuệ cười khẩy. Một đứa con riêng không quyền không thế cùng với một căn nhà chỉ có bốn bức tường lại vọng tưởng học đại học? Buồn cười!

Quý Phong dĩ nhiên không hề biết được suy nghĩ của hai người này. Nhưng có biết chăng nữa, có lẽ hắn cũng chỉ khẽ cười nhạt mà thôi.

Đã quen với việc bị người khác chê cười, Quý Phong sớm không còn để vào mắt những ánh nhìn khinh miệt đó nữa.

Qua sự tình ở tiết Anh văn, Quý Phong càng thêm tin tưởng vào thành quả mình đã đạt được khi tiến hành huấn luyện theo Trí Não. Hắn quyết tâm trong thời gian ngắn nhất nhất định phải hoàn thành toàn bộ chương trình huấn luyện siêu cấp đặc công. Chỉ có như vậy, hắn mới có kinh tế sung túc cùng với thực lực cường đại.

- Thẳng khỉ, làm giỏi lắm!

Vừa tan lớp, Trương Lỗi đã vỗ mạnh lên vai Quý Phong.

- Công nhận cậu nói Tiếng Anh còn lưu loát hơn gấp mấy lần những tên phiên dịch viên chuyên nghiệp nha! Mà này, cậu luyện nói từ lúc nào vậy? Tớ chẳng thể ngờ được phát âm của cậu lại chuẩn như vậy đó!

Quý Phong cười lớn nói:

- Bình thường tớ hay xem những kênh truyền hình nước ngoài nên học theo đó mà thôi!

- Ừ, phương pháp này có vẻ không sai, tớ sẽ nói Tiểu Lôi thử xem. Đáng tiếc, kẻ làm anh này không ưa gì Tiếng Anh, nếu không tớ cũng sẽ thử dùng cách này.

Quý Phong khẽ mỉm cười, không nói gì. Hắn dĩ nhiên không thể nói cho bất kì ai biết phương pháp luyện tập thực sự của hắn. Không nói đến việc có ai tin hay không, chỉ nói lỡ như có người nào đó thật sự tin tưởng, một khi chuyện này bị đồn ra ngoài, nói không chừng bản thân hắn sẽ trở thành chuột bạch được đưa đi cống hiến cho khoa học mất.

Sau khi ý thức được độ cơ mật và sự trân quý của Trí Não, Quý Phong âm thầm quyết định tuyệt đối không thể tiết lộ sự tồn tại của Trí Não cho bất kì người nào.

Đúng lúc này, một bạn học bàn trước xoay người lại đưa cho hắn một tờ giấy. Trên đó viết:

- Quý Phong, không ngờ cậu nói tiếng Anh giỏi thế. Nếu cậu cứ tiếp tục cố gắng như vậy thì thi đậu vào trường đại học danh tiếng đã không còn là chuyện khó. Hãy cố gắng lên nha!

Nét chữ trên giấy vừa đẹp lại vừa thanh tân trang nhã, nhìn vào liền mang lại cảm giác hết sức thoải mái, hơn nữa vừa xem liền có thể đoán chắc là chữ của con gái rồi.

Quý Phong tức thì ngẩn ra, trong lòng kì quái ai viết cho mình tờ giấy này vậy nhỉ?

Trước kia tính tình hắn hướng nội, ít khi nói chuyện với các bạn học trong lớp, đặc biệt là nữ sinh. Bình thường nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy người, mà thân hơn một chút thì trừ Hồ Tuyết Tuệ ra chỉ còn mỗi Đồng Lôi hắn vừa làm quen hôm trước mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Phong chợt khựng lại…. Đồng Lôi?!

- Là cô ấy sao?

Quý Phong nghi ngờ không thôi.

Quý Phong rất muốn đưa tờ giấy cho Trương Lỗi nhờ hắn xem thử chữ viết này có phải của Đồng Lôi hay không, nhưng nghĩ tới làm thế chắc chắn sẽ bị thằng bạn quỷ quái trêu chọc một phen nên Quý Phong lập tức loại bỏ ý nghĩ này. Sau một hồi trầm tư hắn cầm bút trả lời.

Trên tờ giấy hắn viết:

- Tiếng Anh tốt thì có ích gì, hai năm qua bỏ lỡ quá nhiều bài học, bây giờ dù tớ đã học ngày học đêm thuộc lòng lại các kiến thức nhưng cũng không biết vận dụng như thế nào đây, hi vọng đậu đại học vẫn còn xa vời lắm!

Quý Phong cũng không hỏi chủ nhân của tờ giấy là ai mà chỉ đưa cho bạn học ở bàn trước để bạn ấy chuyền đi.

Không lâu sau, tờ giấy lại được chuyền tới, ghi rằng:

- Không nên nản chí, có thể luyện nói tiếng Anh giỏi như vậy đã chứng minh sức học của cậu không yếu, có lẽ do phương pháp học tập không đúng hoặc có nguyên nhân nào đó mới làm cho kết quả học tập của cậu không cao. Nếu như cậu không ngại, chúng ta có thể cùng học nhóm trao đổi những khó khăn trong học tập!

Vẫn là không người ký tên, vẫn là kiểu chữ nắn nót thanh nhã vô cùng đẹp mắt.

Đọc những dòng chữ trên tờ giấy, Quý Phong không khỏi ngẩn người, suy nghĩ một lát mới viết trả lời:

- Được, vậy thì sau giờ tan học cậu ở lại, chúng ta cùng nhau thảo luận!

Sau khi đưa tờ giấy cho bạn chuyền trở về, Quý Phong chăm chú dõi theo từng cử động của các bạn phía trước. Tờ giấy sau khi chuyền qua tay một loạt người, cuối cùng đã được đưa đến một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, mà chủ nhân của bàn tay này lại thật sự là Đồng Lôi.

Quý Phong âm thầm giật mình. Hắn không nghĩ tới cô ấy lại muốn học nhóm với hắn, đấy là chuyện gần như không thể nào xảy ra.

Thành tích học tập của Đồng Lôi trước giờ vẫn dẫn đầu các cấp, cho đến bây giờ tên cô luôn nằm trong danh sách hai học sinh ưu tú nhất. Dựa theo kết quả học tập ở trường trung học Nhị Trung huyện Mang Thạch, Đồng Lôi chỉ cần giữ vững thành tích này cho đến lúc thi tốt nghiệp trung học thì cô nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học đứng đầu toàn quốc.

Học sinh xuất sắc như thế sao lại muốn cùng mình tham khảo phương pháp học tập?! Suy nghĩ nát óc mà Quý Phong vẫn không thể nào giải thích được.

Có điều nghĩ tới nghĩ lui, Quý Phong cũng không còn ngạc nhiên nữa. Có lẽ Đồng Lôi thấy hắn giỏi tiếng Anh nên muốn học hỏi phương pháp học tập của hắn, còn những môn học khác thì người ta cần gì phải hỏi hắn chứ!

- Đến lúc đó cứ nói với cô ấy là mình chủ yếu dựa vào những kênh truyền hình nước ngoài mà luyện phát âm, bảo cô ấy thử dùng phương pháp này xem!

Quý Phong âm thầm quyết định. Phương pháp này hắn từng đọc qua trong một quyển sách, hơn nữa đã có người học theo kiểu này và rất có hiệu quả.

Xế chiều, Quý Phong vẫn tập trung ngồi đọc sách. Mặc dù buổi sáng đã gây ra tiếng vang nhưng điều đó chẳng qua giúp hắn có thêm tự tin mà thôi, cũng không vì thế mà cuồng vọng.

Những lúc tập trung thì thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến giờ tan học.

Quý Phong không biết Đồng Lôi có ở lại hay không nên cũng không quá để ý, bắt đầu thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.

Nghĩ ngợi một lát, Quý Phong cảm thấy nếu buổi tối hắn mà đọc sách thì nhất định sẽ ảnh hưởng mẹ nghỉ ngơi, cho nên hắn lại lấy quyển sách trong cặp ra, quyết định không mang nó về nhà.

Ban ngày học tập đọc sách, ban đêm tiếp nhận Trí Não huấn luyện. Chỉ có như vậy hắn mới có thể trong thời gian ngắn nhất hoàn thành chương trình huấn luyện siêu cấp đặc công và nhanh chóng đề cao thành tích.

Một thoáng trầm tư của hắn mất hết mấy phút, đa số học sinh trong lớp lúc này đều đã ra về.

Vừa lúc đó, một hương thơm nhẹ nhàng tươi mát bay vào mũi làm Quý Phong không thể không ngẩng đầu nhìn lên. Xuất hiện trước mặt hắn là gương mặt tươi tắn của Đồng Lôi Nụ cười trên gương mặt ấy làm cho trăm hoa cũng phải thất sắc, mỹ lệ không gì sánh bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK