• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tiểu Thiên vội vã chạy ra đại đường, nói với chưởng quỹ của quán trọ:

- Chưởng quỹ, Diêu Diêu bị bắt đi rồi.

Chưởng quỹ hốt hoảng:

- A?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Tiểu nhị chăm sóc cho Diêu Diêu cũng bị người ta giết rồi.

Chưởng quỹ kinh hãi:

- Á.

Mao Vấn Trí khoác ga giường rồi chạy như bay đến, chiếc ga giường đơn rất mỏng, lúc rủ xuống rất giống ki-mô-nô, lúc y chạy nhanh không chú ý đến hất lên như áo choàng, vì vậy mà cái vật dưới háng lúc ẩn lúc hiện, chưởng quỹ vừa nhìn thấy lại kêu lên một tiếng:

- Ả.

Diệp Tiểu Thiên không để cho lão có cơ hội nói hết, liền trực tiếp hỏi:

- Chưởng quỹ, vừa rồi có những ai ra vào?

Trận mưa to vừa ngừng, người trong khách điếm đi ra đi vào không nhiều lắm, chưởng quỹ suy nghĩ một lúc liền nghĩ tới:

- A! Có hai người, nói là đến gặp khách trọ trong quán, trong đó có một tên còn đeo theo một giỏ trúc, đi vào ước chừng thời gian một nén hương liền đi ra, nói là bằng hữu muốn gặp không có trong phòng, vừa rời đi không lâu.

Diệp Tiểu Thiên vội hét lên:

- Bọn chúng nhìn như thế nào? Ăn mặc ra sao?

Chưởng quỹ suy tư nói:

- Bọn chúng trùm áo khoác, ăn mặc và tướng mạo ta đều không quá chú ý, đúng rồi, hai tên đó vóc dáng đều rất cao, trong đó có một tên để chòm râu dê.

Diệp Tiểu Thiên liền chạy ra ngoài như bay, vội vàng chỉ để lại một câu:

- Làm phiền chưởng quỹ báo quan, ta đi truy đuổi tên hung thủ kia.

Mao Vấn Trí cũng nghiêm túc, lập tức đi theo Diệp Tiểu, chạy như bay ra khỏi quán trọ, ga giường phồng lên, lộ ra cái mông lớn rắn chắc mà vị nữ khách quan đã nhìn trộm, thành tâm tán dương.

Hai người chạy ra khỏi quán trọ, hết nhìn đông lại nhìn tây, không biết nên đuổi theo hướng nào, lúc này Phúc Oa cũng từ trong quán trọ chạy đến, dùng cái đầu to hà hít trên mặt đất, liền hướng theo một phương mà chạy. Cái tên béo lúc này chạy nhanh thật, đi xa hơn mười trượng, đột nhiên nó dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Thiên phát ra một tiếng khóc nỉ non như đứa trẻ.

Diệp Tiểu Thiên hai mắt sáng lên nói:

- Dã thú có khứu giác linh mẫn lạ thường, Phúc Oa Nhi nhất định là ngửi thấy mùi của Diêu Diêu, đi theo nó!

Mao Vấn Trí ngạc nhiên nói:

- Ai nha má ơi, dài giống như một con gấu, ta luôn nghĩ nó là con gấu, nhìn cả buổi hóa ra là một con chó trông giống con gấu.

Lập tức y hất hai cái chân lông lá lên, ga giường lại phồng lên, một lần nữa lộ ra cái mông lớn trần truồng.

Sau khi trận mưa qua đi, đầu đường khắp nơi đều là nước, nếu không có Phúc Oa Nhi, Diệp Tiểu Thiên và Mao Vấn Trí căn bản không thể nào tìm kiếm được manh mối, nhưng cũng không rõ Phúc Oa Nhi thực sự có khứu giác cực kỳ nhạy bén hay không, nó chạy một hồi rồi ngẩng cái mũi ngửi mùi trong không khí, ngửi xong lại tiếp tục chạy.

Diệp Tiểu Thiên và Mao Vấn Trí không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo Phúc Oa Nhi mà tiến lên phía trước. Phía trước ngã tư đường có một người thiếu niên đang vác hai cây gỗ lớn, đột nhiên nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên lo lắng chạy theo Phúc Oa Nhi từ xa, liền ném cây gỗ to sang một bên, trước cửa một hộ dân, rồi co hai chân đuổi theo.

Người thiếu niên này chính là Hoa Vân Phi. Hoa Vân Phi tri ân, có ân tất báo, luôn cho rằng Diệp Tiểu Thiên cứu mạng gã, là đại ân nhân giúp gã báo huyết thù cho cha mẹ, vì vậy mà lặng lẽ đi theo Diệp Tiểu Thiên đến Đồng Nhân.

Hoa Vân Phi cũng không biết Diệp Tiểu Thiên đóng giả Điển sử, cho nên đối với nguyên nhân Diệp Tiểu Thiên giả chết thoát thân cũng không biết rõ, nhưng gã cũng không nghe ngóng, đối với việc này căn bản không để tâm, gã chỉ biết Diệp Tiểu Thiên là đại ân nhân của mình, gã cần phải báo ân, Diệp Tiểu Thiên có biến hóa thành quỷ dị thế nào gã cũng không quan tâm.

Hoa Vân Phi đi theo Diệp Tiểu Thiên đến Đồng Nhân. Diệp Tiểu Thiên ở trọ, Hoa Vân Phi liền ở trọ ở gần đó, trên người không có tiền, trong thành lại không có cách nào đi săn, cho nên gã tìm việc làm bằng cách chẻ củi cho một quán rượu gần đó.

Quán rượu mỗi ngày sử dụng không ít củi, bình thường cần thuê đến ba người chỉ chuyên tâm chẻ củi, nhưng từ khi Hoa Vân Phi đến, hai tên kia có thể chuyên tâm làm tiểu nhị rồi.

Hoa Vân Phi có thể làm việc bằng ba người, lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chỉ cần một canh giờ, chỉ cần một chiếc rìu bén trong tay, gã chẻ củi dễ dàng như đập trứng gà vậy, cho nên mỗi ngày Hoa Vân Phi chỉ nhân lúc trời chạng vạng tối làm việc một hồi thì có thể cung ứng toàn bộ số củi cần dùng cho quán rượu.

Hoa Vân Phi cũng không làm nhiều, không có ý kiếm nhiều tiền, mỗi ngày khi trời còn sáng đại đa số thời gian đều đi luẩn quẩn xung quanh khách điếm, gã cũng không có ý bái kiến Diệp Tiểu Thiên, bởi vì gã là tên đào phạm giết người, phải gánh cái án giết hơn hai mươi án mạng trên người, gã không muốn đại ân nhân của mình lại gặp phiền toái.

Hôm nay cũng thật trùng hợp, vì mưa rất to, Hoa Vân Phi cho rằng Diệp Tiểu Thiên sẽ không rời quán trọ, nên không đi theo bảo vệ, hơn nữa nhân lúc trước khi trời mưa đã chẻ hết đống củi hôm nay rồi. Bởi vì quán rượu đã hết gỗ dùng, lại đi khiêng hai cây, không nghĩ vừa lúc đang gặp được Diệp Tiểu Thiên đang hoảng hốt chạy đi, Hoa Vân Phi đoán là đã có chuyện xảy ra, vội vàng đuổi theo.

- Ra khỏi thành rồi hả?

Diệp Tiểu Thiên đứng ở cửa thành có chút giận bản thân, có điều tâm trạng lo lắng lúc này lại đã trấn tĩnh lại đôi chút.

Lừa bán trẻ con sẽ không dùng cách giết người bạo lực như thế để bắt người, huống hồ bắt bán một tiểu cô nương không đáng giá bằng một đứa bé trai, không thể nào là bọn buôn người vào phòng giết người, chỉ vì bắt đi một đứa bé.

Nếu như là thổ phỉ bắt cóc tống tiền, cũng sẽ chỉ bắt đi đứa bé nhà đại hộ gia, không có lý chạy tới khách điếm, bắt một tiểu cô nương rõ ràng không phải là nhà đại phú gì.

Đối phương có chuẩn bị mà đến, lại không có ý muốn giết chết Diêu Diêu tại chỗ, như vậy tạm thời nó nhất định không bị nguy hiểm đến tính mạng, mục đích bọn chúng bắt đi Diêu Diêu tạm thời vẫn chưa thể luận ra, vấn đề là bọn chúng muốn đem Diêu Diêu đi đâu?

Trận mưa to qua đi, một số người vì mưa to làm trễ nải lộ trình hoặc là nửa đường phải tìm chỗ trú mưa, hôm nay mưa tạnh rồi những người thôn dân tiếp tục vào thành bán rau bán trứng càng lúc càng nhiều lên, cửa thành thật sự náo nhiệt. Phúc Oa Nhi vì gặp phải nhiều mùi hỗn tạp, nên đã mất đi tung tích của Diêu Diêu.

Diệp Tiểu Thiên vội vàng kéo tên quan thủ thành lại, hỏi:

- Xin hỏi, vừa rồi có hai người mặc áo khoác, vóc dáng rất cao, một người trên vai còn đeo một giỏ trúc đi ra ngoài thành, đã đi hướng nào thế?

Tên quan gác thành lười biếng, mí mắt rũ cụp, âm dương quái khí đáp:

- Tiểu huynh đệ, ở cửa thành mỗi ngày ra vào bao nhiêu là ngươi như vậy, ta đều nhớ ai qua lại, nếu người ngươi muốn hỏi là tuyệt sắc giai nhân ta nhất định có thể nhớ ra, hai nam nhân, một tên cao một chút gì đó, ta nhớ hắn làm gì.

Mao Vấn Trí thấy thế cũng vội vàng ngăn từng người qua đường lại hỏi thăm, lúc này ba người bọn Dương Tam Sấu từ Tam Lý Trang trốn về đến đây, đang muốn vào thành, Dương Tam Sấu trông thấy Diệp Tiểu Thiên không khỏi thầm kinh hãi, vội vàng nghiêng đầu đi, nhanh chóng lôi áo che lại, kéo vành mũ sụp xuống, còn Hình Nhị Trụ cùng Nhạc Minh chưa từng quen biết hắn nên không sợ hắn nhận ra chúng.

Mao Vấn Trí đi đến trước Nhạc Minh, nhỏ nhẹ hỏi:

- Vị đại ca này, người có gặp qua hai người không?

Nhạc Minh trừng mắt, hai mắt xanh như đậu.

Mao Vấn Trí nóng nảy, trừng mắt nói:

- Ngươi ngốc à, hỏi ngươi, ngươi có lỗ đít để đánh rắm không thế? Ngươi lông mày thẳng tưng, mắt sững sờ nhìn ta làm gì, ngươi muốn đùa ta phải không, ngươi tìm dao phải không?

Dương Tam Sấu thấy Diệp Tiểu Thiên đã chuyển sang hướng khác hỏi một số người ra vào thành, liền ngẩng đầu lên, cười nói:

- Huynh đệ này của ta bị ngớ ngẩn, ngươi hỏi câu đó lại không rõ ràng, hắn biết trả lời ngươi sao được, lại không biết vị huynh đệ này hỏi hai người là người như thế nào?

Mao Vấn Trí trừng mắt nhìn y, khi Diệp Tiểu Thiên nói chuyện với chưởng quỹ y không chú ý nghe, đương nhiên không biết hình dạng của chúng như thế nào. Mao Vấn Trí nghĩ một lúc đáp:

- Thì là hai nam nhân, trông đặc biệt hèn mọn, bỉ ổi, bọn chúng bắt cóc một tiểu cô nương, tiểu cô nương đó tên Diêu Diêu, tiểu nha đầu này rất xinh đẹp, ngươi mà nhìn thấy đảm bảo là hiếm có...

Dương Tam Sấu, Nhạc Minh cùng Hình Nhị Trụ hai con mắt nhìn nhau, Mao Vấn Trí không kiên nhẫn được nữa, nói:

- Ái nha má ơi, nói chuyện với các ngươi thật làm buồn người, ngươi so với huynh đệ của ngươi, thật không biết thông minh để đâu rồi, cả đám đều là những tên đại ngốc, ta đi hỏi người khác vậy.

Mao Vấn Trí lại giữ lại một người dân để hỏi thăm, Dương Tam Sấu, Nhạc Minh và Hình Nhị Trụ chớp mắt, ba người bước qua cửa thành, dừng lại ở trước cửa thành.

Nhạc Minh vội nói:

- Diêu Diêu bị người bắt đi rồi? Ngoài bọn chúng ta ra, vẫn còn có người có chủ ý bắt nó?

Dương Tam Sấu khinh thường liếc nhìn gã nói:

- Cái rắm! 89% là bọn buôn người.

Hình Nhị Trụ bắt đầu vui vẻ nói:

- Tam cữu, vậy ta chỉ cần giết chết Thủy Vũ là việc thành rồi phải không?

Dương Tam Sấu vội vàng che miệng của gã, thấp giọng mắng chửi:

- Ngươi bị bệnh à! Ngươi lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không nghe thấy phải không, sao lão tử lại đem một cái chày gỗ mà đi ra ngoài thế không biết?

Hình Nhị Trụ nhìn quanh, lập tức ngậm miệng lại.

Nhạc Minh nghĩ ngợi, hạ giọng nói với Dương Tam Sấu:

- Đại quản sự, chúng ta vừa giết cha của Thủy Vũ, chờ gia đình lão báo quan, khẳng định sẽ tìm kiếm toàn thành. Thời điểm không có ai chú ý, chúng ra ra khỏi cửa thành tránh đầu gió, trước tiên đi cùng bọn chúng tìm Nhạc Diêu, nếu như có thể từ trong tay bọn bắt cóc mà giết chết nó, chúng ta càng dễ dàng vu oan giá họa.

Dương Tam Sấu gật đầu nói:

- Không tệ! Phu nhân hạ lệnh là đem nó làm thịt, thì cứ như vậy đi, bọn ta đi theo bọn chúng thôi.

Thành cổ Đồng Nhân, Đông, Nam, Tây ba mặt giáp nước, phía Bắc lại dựa vào núi, Tam Lý Trang ở chân núi phía bắc, khi Phúc Oa Nhi dẫn Diệp Tiểu Thiên cùng Mao Trí Vấn đi về phía Bắc, vì vậy vừa dịp gặp bọn người Dương Tam Sấu đang từ Tam Lý Trang quay trở lại.

Diệp Tiểu Thiên đứng ở cửa thành hỏi một hồi, kiên nhẫn một lúc mà không có đầu mối, chỉ có thể thử dẫn Phúc Oa Nhi tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm, rời khỏi cửa thành một đoạn không xa, Phúc Oa Nhi đột nhiên reo lên một tiếng, vừa ngửi ngửi vừa tiến nhanh hơn, Diệp Tiểu Thiên mừng rỡ trong lòng, thấy Phúc Oa Nhi lại ngửi thấy manh mối của Nhạc Diêu, nhanh chóng gọi Mao Vấn Trí đuổi theo.

Mao Vấn Trí tâm trạng đang không tốt tiến vào thành, lúc này trừng mắt, mở to, hạ mình nhìn người dân bản địa:

- Ngươi nhìn cái gì? Nhìn ngươi có hình dáng dân ngoại bang...

Nghe thấy Diệp Tiểu Thiên gọi, Mao Vấn Trí nói vội những câu căm giận:

- Nếu như không thấy ngươi đã già, ta sớm đã cạo sạch ngươi rồi.

Nói xong liền đuổi theo Diệp Tiểu Thiên.

Dương Tam Sấu cùng Nhạc Minh, Hình Nhị Trụ vội vàng theo sau bọn họ, từ xa bám sát, cả ba người bọn chúng đều không chú ý tới, ngoài bọn chúng vẫn còn một người đang âm thầm đi theo Diệp Tiểu Thiên và Mao Trí Vấn, đó là Hoa Vân Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK