Trầm Thiên giật mình một cái!
Tuyệt băng giáp trong nháy mắt xuất hiện.
Rầm rầm rầm.
Trầm muộn thanh âm phát ra, tựa như vật gì quất ở trên tuyệt băng giáp, dù chưa đánh tan, nhưng vẫn đem tuyệt băng giáp đánh thành vết rách.
Trầm Thiên xoay người lại một trảo, vật kia đến tay vô cùng thô ráp, đợi đến lúc thấy rõ, hẳn là cây khô!
Nhánh cây của tử mộc!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Trầm Thiên còn chưa tới kịp ngẫm nghĩ, cây khô liền nhanh chóng muốn đem Trầm Thiên kéo vào trong rừng.
Tụ băng thành hình, băng nhận!
Một thanh trường kiếm chín thước do tuyệt băng ngưng tụ mà ra!
Không chút nào trở ngại, tuyệt băng kiếm đem đám cành cây khô của tử mộc hết thảy chặt đứt.
Những nhánh cây của tử mộc, giống như xúc tua, bị Trầm Thiên chặt đứt mấy cây, sợ hãi rút vào bên trong tử mộc lâm, mà bộ phận bị chặt gãy, lại giống như sinh vật, trên mặt đất co rúc một hồi, tan xuống dưới đất, biến mất không thấy gì nữa.
Trầm Thiên cau mày.
Lần này công kích dù đối với với Trầm Thiên chưa tạo thành thương tổn, nhưng cảm giác kỳ quái như một tảng đá lớn đè xuống trong lòng Trầm Thiên.
Nhìn tử mộc lâm đen nhánh âm u , cho dù Trầm Thiên là người trải qua không ít sinh tử, cũng không nguyện ý nhích tới gần, song hai bên đường núi đều có tử mộc lâm san sát, Trầm Thiên không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đem tuyệt băng giáp tùy thời hộ thể, bước nhanh đi về phía trước.
Tuy nói chỉ có thể đi bộ, nhưng đối với tu sĩ mà nói, có linh lực tăng cường, thể lực căn bản không cần lo lắng, ngược lại so sánh với phi hành dùng ít sức hơn, hơn nữa càng không cần phải lo cho Trầm Thiên thân là Thể Tu .
Nhanh chóng đi sâu vào trong một canh giờ, đường hẹp phía trước quanh co thấy được điểm cuối. Trầm Thiên giương mắt nhìn lên, phía trước chính là một vách đá dựng đứng, loáng thoáng có thể nhìn thấy ở trên vách đá, có một con đường nhỏ, tiếp tục thông hướng trên núi, mà vách đá dựng đứng giống như bậc thang, ngăn ở trước mặt Trầm Thiên.
Leo núi mà lên.
Là đường đi duy nhất, nếu muốn tìm được thần tuyền trong truyền thuyết, không đi sâu vào Âm Sơn, chỉ sợ khó có thể gặp được, Trầm Thiên chỉ có tiếp tục đi về phía trước.
Vách đá dựng đứng không cao, lấy tốc độ leo của Trầm Thiên, rất nhanh cũng đến điểm cuối, đang lúc Trầm Thiên hai tay chống phía trên sơn thể, muốn lên đi , chợt , một tiếng rống giận của dã thú, kèm theo một cỗ linh lực ba động cực mạnh , đánh tới trước mặt.
Nguy hiểm!
Linh lực ba động, đã vượt qua Bồi Nguyên kỳ, chính là Hóa Hư kỳ cảm giác!
Trầm Thiên không suy nghĩ nhiều, lập tức buông tay, từ trên vách đá dựng đứng trên rớt xuống, lấy linh lực triệt tiêu xung lượng trên người, híp mắt, nhìn lên trên .
Vận khởi mục lực, nhưng nhìn thế nào đều không thể nhìn ra trên vách đá có bất cứ sinh vật nào, linh thức cảm ứng cũng là như thế.
Vì cái gì?
Dựa theo thanh âm rống giận mới vừa rồi mà phân tích, con thú này hình thể phi thường to lớn, nhưng lúc này lại không cách nào thấy rõ, mà đường nhỏ trên vách đá vô cùng hẹp, căn bản không có chỗ nào ẩn nấp.
Trầm Thiên tâm niệm bách chuyển, cuối cùng vẫn quyết định ở lại chỗ này nghỉ ngơi một chút —— con linh thú này có thể chỉ đi ngang qua nơi đây, chắc hẳn sẽ không ở lại lâu.
Suy nghĩ xong, Trầm Thiên xếp bằng, bắt đầu điều tức .
Trong lòng mơ hồ tính toán thời gian, cảm giác ước chừng qua hơn mười canh giờ, cũng chính là một ngày ở Địa Phục Châu , Trầm Thiên đứng dậy, tiếp tục leo núi lên trên, song vẫn là địa phương vừa rồi , muốn đem thân thể khởi động, leo lên trên vách đá dựng đứng , tiếng thú rống lần nữa truyền đến.
Rống ——
Trầm Thiên lập tức buông tay, lần nữa hướng về mặt đất, song lần này rơi trên mặt đất lại không phải dễ dàng như lần đầu tiên, giống như trên người phụ trọng nặng ngàn cân, đem Trầm Thiên khí huyết cuồn cuộn.
Kiểm tra trong cơ thể một lần, người không có dị thường, cảm giác sức nặng đột nhiên gia tăng trên cơ thể, chính là Âm Sơn tạo ra!
Vì sao con thú này vẫn không đi, chẳng lẻ nó thủ hộ nơi này, không để cho người nào đi lên Âm Sơn?
Có lẽ là như vậy, nhưng ở chỗ này lại có Hóa Hư kỳ linh thú thủ hộ, trong truyền thuyết những người tu vi thấp kém vẫn có thể tìm đến thần tuyền, là như thế nào làm được ?
Nếu không cách nào biết được đáp án, Trầm Thiên quyết định bắt đầu đả tọa.
Lần này, chính là mười ngày.
Ở địa phương âm trầm quỷ dị này nghỉ ngơi mười ngày, đối với người bình thường mà nói, nhất định là không kiên trì nổi, song Trầm Thiên tâm tính mạnh mẽ, người phi thường khó có thể sánh bằng, Trầm Thiên kiên định mở mắt, tiếp tục leo lên.
Rống ——
Vẫn là một tiếng thú rống!
Trầm Thiên cắn răng một cái, muốn xông lên, nhưng mà linh lực ba động lại nhắc nhở lý trí của Trầm Thiên, không thể!
Lần nữa từ trên vách đá dựng đứng rơi xuống ——
Phốc ——
Lần này áp lực trên người Trầm Thiên , trầm trọng như một ngọn núi, Trầm Thiên bị áp lực đè nén phun ra một ngụm máu tươi.
Vách đá dựng đứng này, vô cùng quỷ dị!
Trầm Thiên lau khô vết máu trên khóe miệng, trong cơ thể thương thế không tính nghiêm trọng, nhưng nếu tiếp tục như vậy kéo dài, lại từ trên vách đá dựng đứng rớt xuống, sợ rằng Trầm Thiên sẽ bị tươi sống áp thành bánh thịt!
Ăn vào một viên Hồi Linh Đan, dùng linh lực điều dưỡng thân thể, Trầm Thiên nội tâm quyết tâm, lần nữa leo lên vách đá dựng đứng!
Tóm lại kiểu gì cũng chết, lần này để cho Trầm mỗ xem ngươi đến tột cùng là loại yêu quái gì!
Thanh âm rung động đến tâm can Trầm Thiên quanh quẩn vang lên trong núi!
Rống ——
Thú rống, vẫn là vị trí kia, Trầm Thiên dùng sức chống đỡ thân thể, tuyệt băng giáp hộ thân, Tiểu Tử cùng tiểu con quay đều từ trong ngực Trầm Thiên bay ra!
Đi lên vách đá dựng đứng!
Song, trước mắt lại không có gì cả.
Chỉ có một con đường nhỏ, quanh co thông hướng địa phương cao hơn .
Mà lúc này, không biết từ nơi nào, truyền đến một tiếng cười to cuồng vọng, càn rỡ .
Tiếng cười kia vang vọng trong núi, trải qua hồi lâu không tiêu tán.
Trầm Thiên cau mày, vừa rồi thú rống cùng linh lực, chẳng lẻ đều là huyễn tượng?
Mà tiếng cười này, là ai phát ra?
Trầm Thiên không giải thích được, nhưng cũng không thể nào hiểu thông suốt, chỉ có tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm thần tuyền mới là việc cần phải làm trước mắt.
Dọc theo đường nhỏ đi một khắc đồng hồ, Trầm Thiên lần nữa tiến vào một con đường lầy lội, hai bên như cũ là tử mộc lâm, cùng tử mộc lâm bất đồng phía dưới , chính là trong tử mộc lâm nơi này không ngừng phát ra tiếng khóc của trẻ mới sinh , thê lương vô cùng.
Có lần trước dạy dỗ, Trầm Thiên tiếp tục đem tuyệt băng giáp hộ thể, cầm băng nhận trong tay, mà Tiểu Tử cùng tiểu con quay đều trôi lơ lửng ở hai bên Trầm Thiên.
Quả nhiên không sai, lại có tử mộc đột kích!
Quen việc dễ làm, Trầm Thiên dễ dàng đem nó chém xuống, nhánh cây tử mộc liền như vật sống, mỗi lần nhìn thấy có người , cũng muốn đem kéo vào trong rừng, song nếu gặp phải đối thủ cường hãn, sẽ trốn tránh.
Gặp mạnh thì tránh!
Trầm Thiên nhìn nhánh cây trên mặt đất co quắp rồi tan biến trong mặt đất, trong đầu hiện lên hình ảnh giống như thằn lằn đứt đuôi.
Bài trừ những ý niệm kỳ quái này, Trầm Thiên tiếp tục bước nhanh về phía trước, đi thêm nửa canh giờ, Trầm Thiên cảm giác tiếng khóc của trẻ mới sinh dần dần dừng lại, ngược lại biến thành tiếng khóc của phụ nữ , thanh âm kia, thương tâm cực độ, liền giống như mẫu thân mới sinh con, lại bị người khác cướp mất!
Trầm Thiên không khỏi đầu tóc tê dại, cảnh tượng kỳ dị như thế , Trầm Thiên lần đầu tiên gặp phải, song sau khi thanh âm biến hóa không lâu, trên đường phía trước, một nữ tử, đưa lưng về phía Trầm Thiên , ngồi dưới đất, bả vai trừu động, mắt nhìn đi, giống như đang nức nở. Quần áo của cô gái này lam lũ, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, làm người ta miên man bất định.
Trầm Thiên cẩn thận nhìn nàng, ở nơi này, không có lương thực không có nước, có thể còn sống sót, nhất định không phải phàm nhân, nếu là tu sĩ, tại sao lại khóc thương tâm như thế? Nếu không phải...
Đến lúc này, Trầm Thiên bước tới, tính toán đi tới gần xem sao.
"Công tử, xin dừng bước."
Bi thương thanh âm, mang theo tiếng khóc nức nở.
Trầm Thiên cau mày, nhưng dưới chân cũng không ngừng.
"Công tử chẳng lẽ nhẫn tâm như thế sao?"
Thanh âm u oán, lộ ra một cỗ tuyệt vọng.
"Tại hạ vào Âm Sơn chính là có chuyện trọng yếu, thực không dám giấu diếm, tại hạ cũng là người đã đi tới tuyệt lộ, chỉ sợ không giúp được cô nương."
"Công tử muốn tới đây , là vì cái gì?"
Trầm Thiên cũng không có kiên nhẫn, song nếu không trả lời trong lòng lại có một loại cảm giác áy náy, không cách nào không trả lời.
"Thần tuyền."
Trầm Thiên cũng có chút kinh ngạc, tại sao mình lại cùng cô gái trước mắt nói những chuyện này.
"Tiểu nữ tử tới đây cũng đã có một đoạn thời gian, nếu công tử muốn tìm thần tuyền, tiểu nữ tử có thể dẫn đường."
Trầm Thiên sửng sốt, kìm lòng không được nói.
"Như thế rất tốt."
Nàng kia đứng lên.
"Nhưng mà công tử, tiểu nữ tử còn có một chuyện muốn nhờ."
"Cô nương xin nói."
Trầm Thiên lắc đầu, giống như muốn bài trừ những thứ gì đó.
"Hài nhi của tiểu nữ tử đói bụng, công tử có thể cho hắn chút gì ăn không?"
"Tại hạ thân làm tu sĩ, sao có thể có đồ ăn của phàm nhân?
Trầm Thiên không nhịn được cười một tiếng.
"Công tử sai rồi, hài nhi của ta nhắc tới cũng kỳ, sinh hạ ra liền cùng người khác bất đồng, nhất định bất phàm, cũng không ăn lương thực của người phàm."
Trầm Thiên cau mày.
"Vậy cần lấy thứ gì để nuôi dưỡng nó?"
Lúc này, nàng đột nhiên xoay người ——
Hay là dùng nhục thể của công tử sao ——
Âm trầm thanh âm bỗng nhiên trở nên điên cuồng bén nhọn ——
Song, để Trầm Thiên hít sâu một hơi cũng không phải chỉ những điểm này, mà chính là diện mạo của nàng——
Đầu tiên chính là da thịt như tuyết trắng, từ từ bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, tiếp theo trở nên tái nhợt, đen vàng, rữa nát. Liền như thi thể rửa nát , khuôn mặt thối rữa, khí tức hôi thối, từ sau khi cô gái xoay người liền tràn ngập ở trong không khí, hốc mắt trống rỗng, còn có nửa con ngươi không rữa nát , gắt gao quan sát Trầm Thiên, bụng nàng rách ra, một đứa bé mới sinh giống như trước hủ hóa gục ở trong bụng, giống như trước gắt gao quan sát Trầm Thiên, da thịt rữa nát, tựa hồ đang cười ha ha .
Nàng mới vừa chuyển thân, lợi dụng tốc độ làm người ta khó có thể tin đánh về phía Trầm Thiên!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Trầm Thiên vừa nhìn thấy tướng mạo làm lòng người phát rét , trong lòng cảm giác mơ hồ quét sạch, hét lớn một tiếng, băng nhận vào đầu đánh xuống!
Đương!
Thanh âm như chém tới kim khí, mà thi nữ trước mặt lại lông tóc không tổn hao gì!
"Công tử, ngươi vì sao lại công kích tiểu nữ tử, chẳng lẻ tiểu nữ tử không đẹp hay sao, hay là công tử không có lòng thương hương tiếc ngọc, mau nhìn xem, hài nhi của tiểu nữ tử , có phải khả ái vô cùng hay không?"
Thi nữ thanh âm bén nhọn thê lương, song lại nói ra lời nói mềm mỏng nhỏ nhẹ, lời vừa nói ra đồng thời, đứa trẻ rửa nát trong bụng thi nữ cũng lộ ra nụ cười khó coi , mở ra cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra miệng đầy lạn nha, cắn hướng bụng Trầm Thiên .
Tiểu Tử ——
Tiểu Tử trước đây cũng bị thi nữ sở nhiếp, lúc này Trầm Thiên một rống, lập tức khôi phục như cũ, phát ra thanh âm tức giận chi nha, đánh ra một đạo tử quang, tấn công hướng thi đồng.
Phát ra một tiếng hét thảm, thi đồng giống như e ngại tử quang, rút về trong bụng thi nữ.
"Công tử, ngươi lại xuất thủ đả thương hài nhi của ta, ngươi, muốn, đền mạng!"
Thi nữ phát ra tiếng rít, há miệng, phun ra một cỗ hắc phong tanh hôi .
"Hừ, yêu nghiệt nhà ngươi, hôm nay để cho Trầm mỗ tiêu diệt ngươi!"
Cuồng nộ thành phong khiếu vân gian, sương đả đại trạch phá tiền địch!
Sương phong, cuồng nộ!
Hắc phong đối địch với sương phong!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK