Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiết 2: thỉnh hiền [2]

"Bởi vì, ta không dám tin rằng gã là hung thủ. Vụ án này tuy chưa tới mức bằng chứng như núi, thế nhưng cũng đủ để chứng minh nghi phạm có liên can. Tuy nhiên, nếu như ngươi gặp được nghi phạm, nhất định sẽ có cùng cách nhìn với ta, nhìn hắn không giống như một tên hung thủ."

Tây Môn Thông không nhịn được liếc nhìn hắn một lần, hiển nhiên đối với chuyện này có rất nhiều hứng thú, "Chẳng lẽ ngươi cũng tin hung thủ là hồn ma?"

Bạch Phương gãi gãi tóc, có phần phiền não nói: "Thái độ nhận tội của nghi phạm không tệ, hắn thừa nhận mình giết chết ba người bị hại, có điều, hắn hết lần này đến lần khác công bố, hắn là sứ giả của ma quỉ. Hắn nói cái chết của ba người này, là do ma quỉ ra lệnh cho hắn đi làm, cả câu chuyện là một trò chõi của ma quỉ, còn hắn, là một người chấp hành trong trò chõi này. Thoạt nhìn gã phạm nhân này có vấn đề thần kinh, tưởng chừng như một gã ðiên. Thế nhưng điều có thể khẳng định ðó là, truớc khi phát sinh hung án, hắn vẫn là một người bình thường."

Tây Môn Thông như cười mà không cười sờ cằm, "Quả ðúng hơi loạn, ta nhớ trên tạp chí nói các ngýõi bắt được nghi phạm sau khi vụ án xảy ra được ba ngày, vậy chắc hẳn không phải bắt ở tại hiện trường rồi."

"Quả đúng không bắt ở tại hiện trường, kỳ thực hiện trường không có manh mối gì, có thể nói vụ án này làm tương đối sạch sẽ. Mới ban đầu bọn tôi hoàn toàn không có bất cứ manh mối gì, ðành phải dồn tinh lực đi điều tra thân phận cùng bối cảnh của người bị giết."

"Ba nguời này có quan hệ gì không?"

"Có, nhắc tới cũng lạ. Ba người nầy tới thành phố cùng một năm, ðó là chuyện mười mấy năm về trước. Bọn họ coi như là bạn làm ăn a, cũng đều buôn bán ở gần cầu, đôi bên có qua lại với nhau. Sau này khi ðiều tra nguyên quán thì phát hiện bọn họ không phải người cùng một quê. Tóm lại, chỉ điều tra tới đó thì mối quan hệ bị đứt rồi. Chẳng qua ta cảm thấy, ba người bọn họ hẳn quen nhau từ trước mới phải."

"Nói như vậy, các ngươi không tìm được manh mối gì từ nạn nhân rồi, thế thì sao bắt được hung thủ? Chẳng lẽ khi giết nạn nhân thứ ba, hung thủ để lộ sơ hở?"

"Coi như thế đi, ở ngày thứ ba sau khi nạn nhân thứ ba chết, có người nhìn thấy nghi phạm từng tới hiện trường, đi tìm hiểu tin tức."

"Tìm hiểu cái gì?" Tây Môn Thông nhướng mày, truy hỏi.

"Tên của người chết." Bạch Phương mẫn duệ nhìn Tây Môn Thông, nói: "Sau khi hắn biết được tên của người chết, vẻ mặt bối rối khởi động xe chạy trốn. Trong lúc bối rối đụng phải một người dân sống trong tiểu khu đang đi bộ, bảo an không chặn lại được. Sau đó có người báo cảnh sát, bọn tôi đến đó điều tra tình huống rồi thì lập tức bắt đầu tìm kiếm kẻ này. Có thể nói, vụ án này bởi vì sự cố giao thông nho nhỏ mới có đột phá đó."

"Ba ngày..., nói như vậy, các ngươi tìm được hắn trong cùng ngày?"

"Ừ, bởi vì theo lời nhân chứng mục kích nói, lúc hắn đi tìm hiểu tin tức có lái một chiếc xe rất đẹp, loại xe này rất đắt tiền, khắp thành phố của chúng ta chỉ có ba chiếc. Bọn tôi đi tới cửa hàng chuyên doanh hỏi thăm tin tức của khách hàng, rất dễ dàng tìm được hắn."

"Nếu nói như vậy, hắn nhất định không phải là hung thủ. Đầu tiên, ngươi nói thủ pháp gây án của hắn rất hoàn mỹ, kế hoạch giết người tinh vi như vậy đem so với hành vi đi tìm hiểu tin tức ngây thơ như thế này có sự đối lập quá lớn, nhất định không phải do cùng một người gây ra. Thứ hai, nếu đã có dự mưu giết người liên hoàn, hung thủ không thể nào không biết được tên của nạn nhân."

"Mới ban đầu ta cũng có suy nghĩ như thế, tuy nhiên, điều này dù sao cũng là một manh mối, ít nhất kẻ này cũng là nghi can trong vụ án này. Ngươi biết đó, bất luận manh mối gì thì bọn ta cũng đều coi nó như báo vật, tới khi bọn ta tập kích đến hang ổ của hắn thì hắn đang ở nhà, ngồi ngẩn người trên máy vi tính. Từ ánh mắt của hắn ta có thể nhìn ra, đối với chuyện chúng ta phá cửa vào hắn cũng chẳng hề ngoài ý muốn."

"Như vậy, hắn nhận tội tại chổ rồi à?"

"Không có, việc phát sinh kế tiếp mới khiến cho bọn ta ngoài ý muốn nhất đấy, bởi vì hắn nói: 'không phải ta giết người, là nó!'. Hắn giống như lên cơn điên chỉ vào máy tính."

"Máy tính giết người? Ta xem ngươi hay là đổi sang nghề viết lách được rồi đó." Tây Môn Thông nở nụ cười, "Vậy thì trong nhà của hắn, chúng ta có phát hiện được gì không?"

"Mới đầu ta cảm thấy rất kỳ quặc, ta hỏi thăm tên của người chết, quá trình đụng người, lại còn cẩn thận kiểm tra máy tính của hắn. Điều quan trọng nhất, bọn ta còn phát hiện một cây đao Đông Dương."

"Đao Đông Dương? Có quan hệ gì tới vụ án sao?"

"Đương nhiên có quan hệ. Vừa này ta không nói cho ngươi biết sao? Cây đao đó là hung khí!"

"Ah? Hung khí xuất hiện trong nhà của hắn?" Tây Môn Thông như có phát hiện gì, nói.

"Đúng vậy, nó được treo ở trên tường.Cây đao đó giống như con đao các võ sĩ Đông Dương dùng để mổ bụng trên TV. Thực ra thì trên tường nhà hắn còn treo nhiều thứ khác, có đàn guitar, áp phích ngôi sao bóng đá, thế nhưng con đao đó được treo rất đột ngột. Ngươi nghĩ ah, ngay cả một người không có khả năng giám định cùng thưởng thức như ta cũng cảm thấy kỳ quặc, có thể thấy được nó không hài hòa biết bao nhiêu." Bạch Phương ngưng một chút, con mắt chuyển ra bên ngoài, chăm chú nhìn một thiếu nữ đang cưỡi xe đạp.

"Đừng coi nữa, nói tiếp đi."

"Đao bén và sạch, thế nhưng trên chuôi đao còn lưu lại vết máu, sau khi xét nghiệm, thì đó là hung khí đã liên tục giết chết ba mạng người!"

"Đây không phải bằng chứng như núi rồi sao?"

Bạch Phương ảo não núm tóc, "Ta đã nói rồi, ta nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống hung thủ, nhìn hắn tương đối gầy gò, thuộc loại người đã quen nếm khổ. Khi bọn ta thẩm vấn thì hắn không phối hợp mấy, luôn nói năng lộn xộn, giống như đang sợ hãi, cuối cùng, hắn yêu cầu muốn gặp mặt cha của mình lần cuối."

"Người bị tình nghi trong những vụ án lớn như thế này trước khi có phán quyết thì không được phép gặp mặt thân thích, trong giai đoạn điều tra cùng thẩm tra khởi tố chỉ được phép gặp mặt luật sư đại diện, ta nhớ hình như có điều luật này."

"Có, thế nhưng luật pháp cũng có tình người, cha của hắn là Lưu Trường Viễn, hiện đang bị ung thư thời kỳ cuối, đang nằm ở bệnh viện. Nghi phạm là đứa con duy nhất của hắn."

"Chỉ như thế?"

Bạch Phương nở nụ cười, "Biết không gạt được ngươi mà. Theo trực giác của ta, dường như cha của Lưu Hải biết chút gì đó..."

"A, hắn nói gì với cha của mình?"

"Không rõ, phạm nhân kiên quyết yêu cầu gặp mặt một mình, lúc đó ở trong bệnh viện, nên không kịp lắp đặt thiết bị nghe lén." Bạch Phương có phần căm hận nói, "Thế nhưng vụ việc coi như thuận lợi, sau khi rời khỏi phòng bệnh thì hắn đã nhận tội, chẳng qua cự tuyệt nội dung cuộc nói chuyện giữa bọn họ."

"Cha của Lưu Hải là dạng người gì?"

"Ta từng gặp cha của hắn ở phòng bệnh, là một ông cụ rất mập, nhìn như một người quen sống cuộc sống an nhàn sung sướng. Ở trong phòng bệnh xa hoa, trên vách có một bức tượng Quan Âm, bên gối cụ có một sâu tràng hạt cùng một quyển 'Địa Tạng Kinh', xem ra cụ là tín đồ của Phật."

"Ngươi nói ông ta đọc 'Địa Tạng Kinh' ?" Tây Môn Thông đột nhiên hỏi.

"Phải, sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Rất nhiều người tín Phật là bởi vì sợ quỉ, nhiều người thường cảm thấy mình mắc tội nghiệt nên mới đọc "Địa Tạng Kinh", đó là một quyển kinh thư dùng để sám hối, ngươi tiếp tục đi."

Bạch Phương gật đầu, "Xem ra sám hối có tác dụng đấy, sau khi nghi phạm đi ra thì thừa nhận tội lỗi của mình, cũng nêu rõ nơi giết người cùng hung khí. Thời gian cụ thể hắn nói không chính xác mấy, chỉ nói ngày đầu tiên giết hai người, ba ngày sau lại giết một người, đều là đêm khuya, điều này cùng sự thật hoàn toàn trùng khớp."

"Đã vậy vì sao ngươi lại lề mề không định án? Trình bày nghi ngờ của ngươi đi."

"Động cơ, không hề có động cơ. Theo cách nói của hắn, tất cả đều do ma quỷ sai khiến. Còn hắn thì hoàn toàn không biết ba người kia. Bọn ta đương nhiên không thể thừa nhận cách nói như vậy rồi. Trong đêm đầu tiên giam giữ hắn, ta an bài hắn ở một căn phòng 'minh hào', cả đêm không tắt đèn. Ta muốn coi phản ứng của hắn một chút, bất cứ người nào, lần đầu tiên bị bỏ tù, buổi đầu tiên là khó vượt qua nhất, phải biết rằng, trước đó hắn chưa từng phạm tội qua đấy."

"Đêm đó hắn có phản ứng gì?"

"Phản ứng rất đặc biệt, hắn gần như chẳng thể bình tĩnh dù chỉ một giây, giống như có một thứ kỳ quái liên tục tra tấn hắn, cả đêm hắn đều lầm bầm, giống như đang nói chuyện với một người vô hình, đồng sự phụ trách đêm hôm đó đã ghi chép toàn bộ tình huống của hắn lại rồi."

"Ah? Hắn nói những gì?"

"Ta lấy băng ghi hình ra rồi nè." Bạch Phương sớm có chuẩn bị, lấy ra một cuộn băng.

Trên màn hình là một phòng giam, Lưu Hải sợ hãi dao động hai mắt, trong miệng luôn lầm bầm gì đó, giống như nói mê hoặc đang nói chuyện cùng ai đó. Ánh đèn chiếu xuống từ phía trên, không thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Cẩn thận lắng nghe, hắn mở miệng hét lên: "Ta giết người... ta giết bọn họ rồi! Là ngươi giở trò quỷ! Có đúng không! Không đúng, ngươi đã chết! Ngươi là quỷ! Đi đi! Van xin ngươi đừng đến nữa... ta lập tức đền đáp cho ngươi rồi. Ta nhận tội... ta nhận tội..."

"Quả đúng như đang trúng tà vậy. Lúc ta xem video này một mình, thú thật có hơi sợ hãi tên đó..." Bạch Phương vuốt mặt một cái, nhớ tới tình cảnh thẩm vấn Lưu Hải, "Cũng chưa tới mức kinh khủng, cảnh lớn hơn thế này cũng gặp nhiều, chỉ có điều nhìn hoài, cũng cảm thấy hơi lành lạnh."

"Lá gan của ngươi trái lại giảm theo ngày rồi." Tây Môn Thông buồn cười nhìn ông bạn cũ xem riết rồi thấy sợ.

Bạch Phương giải thích: "Mấy tiết mục mà ngươi làm, ngươi biết rõ tất cả đều là giả, còn vụ án này của ta, là thực sự gặp ma."

"Ngươi có phát hiện không, nghi phạm nói 'ta giết chết bọn họ rồi', xem ra người mà hắn nhìn thấy không phải là hồn ma của những người bị hắn giết chết. Hắn không phải đang sợ hồn ma của những kẻ đã bị hắn giết, nói cách khác, hồn ma này là một người hoàn toàn khác." Tây Môn Thông nghiêm chỉnh phân thích, nói.

Bạch Phương xoa xoa đôi bàn tay, "Ngươi nói giống như thật sự có quỉ vậy đó! Chẳng qua lúc thẩm vấn ở ngày kế tiếp hắn dường như thay đổi thành một người khác, nhợt nhạt, hỗn loạn, tinh thần giống như bị hút cạn. Đối với quá trình gây án, hắn không đề cập tới một chữ, điều khác biệt đó là, hắn không có bất cứ xúc cảm chống cự nào, chỉ cầu nhanh chóng định tội hắn, hắn biết rõ mình nhất định sẽ bị tử hình, thế nhưng hắn không thấy sợ hãi, ngược lại, sống sót đối với hắn là một loại tra tấn, lúc chúng ta không cách nào kết án thì hắn lại yêu cầu muốn gặp một người."

"Ta?"

"Đúng vậy, lúc ấy ta cũng bất ngờ. Có thể do nghi phạm xem tiết mục của ngươi quả nhiều, coi ngươi trở thành thiên sư bắt quỷ rồi. Ai, không có cách nào khác, ta chỉ có thể tìm tới ngươi, đây là do nghi phạm kiên quyết yêu cầu đấy." Bạch Phương vui sướng vung chân múa tay, hoàn toàn không có dáng vẻ bất đắc dĩ. Nói không chừng, trong lòng của hắn còn đang cảm ơn nghi phạm đã thay hắn đưa ra yêu cầu này.

Tây Môn Thông có phần nhức đầu, vuốt trán nói: "Sao ta cảm thấy trong mắt của ngươi, ta giống như một tên đạo sĩ giả danh đi lừa gạt khắp nơi vậy? Nói biết bao nhiêu lần rồi, tiết mục của ta là chuyên môn bài trừ mê tín đấy!"

"Ha ha, giống cái gì cũng không quan trọng. Chẳng qua, ngươi tin trên đời này có quỷ không?"

"Trên thế giới này không có quỷ thần, tất cả ma chướng đều do con người làm trò quỷ." Tây Môn Thông khẳng định nói.

Gã này cuối cùng đã nghiêm túc rồi đây. Bạch Phương cười gian suy nghĩ, xem ra lúc này hắn không muốn ra trận cũng không được.

"Đúng rồi, còn có một chuyện ta cảm thấy rất không bình thường, điều đó khiến ta cảm thấy gã này có thể bị vấn đề về mặt tâm lý."

"Điểm nào?"

"Coi hung khí giống như đồ sưu tầm, quang minh chính đại treo trên tường, điều này trái ngược với tâm lý học tội phạm. Hung thủ làm như vậy, tương đối hiếm thấy."

Mời đón đọc tiết sau vào ngày mai!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK