Hàng nữ nhân tính ra có khoảng năm sáu chục người, đều là những thiếu nữ trẻ, chỉ khoảng mười lăm mười sáu. Y phục họ mặc khá tương đồng, chỉ khác nhau về màu sắc. Từ ngoài cửa là màu lam, kế tiếp đó là màu hồng, màu vàng và cuối cùng là màu trắng. Dường như màu sắc là cách đánh giá thứ bậc trong các thiếu nữ này. Hắn quan sát thấy, càng vào bên trong, các thiếu nữ trang sức có phần đắt giá hơn phía bên ngoài. Hơn nữa, qua ánh mắt của hắn, càng vào bên trong, những người có tu vi cường nhân càng thêm cao. Hắn dừng chân, nhìn mười hai thiếu nữ bạch y trước mặt, sau đó lại quay người nhìn lại một lượt để chắc chắn lập luận của mình. Các thiếu nữ vốn khi hắn đi qua đều đã ngẩng đầu, nay thấy hắn bất thần quay lại nhìn mình thì đều thẹn thùng đỏ mặt. Các nàng vốn thấy hắn khá tầm thường, nhưng ánh mắt cùng con ngươi xanh thẫm ấy lại khiến cho tất cả các nàng có cảm giác thu hút.
Hành động này của hắn khiến Nam Cung Chí ngẩn người, y đang không biết nói sao thì Chiêu Yến lập tức ghé tai y nói nhỏ điều gì đó. Nam Cung Chí lông mày thoáng cau lại, vẻ mặt thoáng nét khinh khi rồi biến mất ngay, cung kính nói.
- Đây là những nữ môn tộc của Nam Cung gia chúng ta. Các thiếu nữ này đều là hoàng hoa khuê nữ, hơn nữa đều có nhan sắc hiếm thấy. Nếu Túy Y tiên sinh cảm thấy có hứng thú với ai, ta liền đưa họ về hầu cận ngài!
Túy Y nghe vậy thì lắc đầu, cười lớn mà nói. Hắn nói, thanh âm trầm mang theo một luồng uy áp kinh người.
- Ha ha ha… Nam Cung tộc trưởng đừng hiểu nhầm ta, ta chỉ thắc mắc một chút về màu sắc y phục của họ thôi, dường như có liên quan tới cách xếp thứ bậc trong tộc Nam Cung thì phải!
Tiếng cười của hắn khiến toàn bộ người đương trường run rẩy. Đây là lần thứ hai hắn mở miệng, lần thứ nhất là cái đêm xuân mộng kia.
Thanh âm hắn rất bình thường, không hề dùng Sư Tử Hống, không hề to nhưng lại tạo một cảm giác kinh nghi bất định, vừa sợ hãi lại vừa tôn kính khiến tất cả đều chiếu ánh mắt tò mò tới hắn. Luồng thần thức mang theo mùi máu tanh kia lại một lần nữa xuất hiện, lởn vởn như tra xét hắn. Túy Y cười nhẹ, lấy hồ lô rượu đưa lên miệng mà hớp một ngụm lớn, khà ra một tiếng rồi đột nhiên ánh mắt ngưng trọng tới hướng Tây Nam. Hắn cười mà nói.
- Nam Cung tộc trưởng, có thể dẫn ta xem qua khung cảnh nơi đây một chút được chứ?
- A… Đương nhiên, xin mời, xin mời…!
Nam Cung Chí sợ hắn chấp nhặt chuyện hiểu nhầm này, vì thế dọc dường đi mấy lần cố ý tỏ ra hối lỗi. Thấy hắn chỉ cười mà uống rượu, vì thế y cũng phần nào tạm yên lòng. Túy Y thản nhiên uống rượu, sau đó thản nhiên ngắm cảnh, ánh mắt hờ hững như có như không chiếu tới các nơi được giới thiệu.
Đại sảnh, hoa viên, thục hồ, đài lâu, thông thiên tháp… tất cả với hắn đều chẳng có chút hứng thú. Đám thiếu nữ theo sau họ như hình với bóng, tôn kính đứng cách một quãng với ba người. Cứ như vậy cho tới khi trước mắt xuất hiện một quảng trường lớn, phía xa xa là vô số bóng người cầm binh khí thao diễn. Nam Cung Chí nét mặt đầy tự hào nói.
- Túy Y tiên sinh, đây là Diễn Võ Đường của Nam Cung gia ta!
Túy Y ghẽ gật gù, chân bước có phần nhanh hơn tới phía trước. Nam Cung Chí cho rằng hắn có hứng thú với tỷ võ, vì thế cũng nhanh chân theo hắn. Y đâu biết, thứ làm hắn chú tâm chính là phía một bức tượng màu đen dựng nơi giữa sân, đúng hơn là căn nhà nhỏ, hướng thẳng lưng bức tượng chiếu tới. Những thiếu nữ đi sau, tới nơi này có phần nào đó úy kỵ, phần khác lại cảm thấy có chút hào hứng không thôi. Các nàng vốn không phải kẻ luyện võ mà là kẻ luyện văn thư, thêm nữa, Diễn Võ Đường thường các vị tỷ muội đồn thổi có thể nhìn thấy những nam nhân anh tài của Nam Cung gia. Điều này khiến các nàng hào hứng hơn cả.
Ba nam nhân đi tới, một dàn thiếu nữ theo sau tới nơi này khiến các nam nữ môn hạ đang luyện tập trên mặt thoáng sự căng thẳng. Họ đều cho rằng có người thị sát, vì vậy càng dốc sức luyện tập. Những tiếng hô lớn đầy dũng mãnh, những thanh âm binh khí xé gió, tiếng va chạm đinh đang càng lúc càng nhiều lên. Nhưng tới khi họ nhìn rõ kẻ mới tới chỉ là một kẻ bình thường cùng một nam nhân mập mạp, bên cạnh họ là Nam Cung Chiêu Yến thì mới giảm dần tốc độ, lòng khẽ thở phào. Một vài nam nhân khác cảm thấy có chút khó chịu, nhìn tới kẻ đang khúm núm bên cạnh nam nhân tu rượu với ánh mắt coi thường. Họ không biết Túy Y cũng không lạ, nhưng họ không biết Nam Cung Chí cũng không quá lạ, bởi lão hiếm khi bước chân tới nơi này. Các thiếu nữ dừng chân cách đó một quãng chừng hai mươi bước. Đám nam đệ tử nhìn thấy vậy tức thì kẻ vươn vai, người ưỡn ngực hay múa binh khí vù vù khoe khoang. Đám nữ đệ tử thấy vậy thì chỉ lắc đầu. Túy Y cùng Nam Cung Chí đi tới trước bực tượng đen nọ, đột nhiên có một cây trường côn đâm ngang trước mặt họ, một nam nhân cao lớn đã giơ côn chặn lại. Y nói.
- Nơi đây là cấm địa của Nam Cung gia, xin hai người dừng bước!
Trên mặt nam nhân này hiện lên vẻ khinh khỉnh, nhếch mép cười. Nhìn tới hai người như thể nhìn tới hai con kiến. Túy Y nghiêng đầu ngó hắn, sau đó hé miệng mà uống rượu tiếp. Nam Chung Chí trong lúc ấy cảm thấy bực bội, cặp mắt ti hí mở lớn hơn một chút, định bụng ra tay. Nhưng sau đó dường như có tính toán, y lại dừng lại. Cung kính hướng tới Túy Y.
- Túy Y tiên sinh, rượu hết, để ta đi lấy cho tiên sinh!
Túy Y nghe vậy thì gật đầu, bầu rượu của hắn vốn sắp cạn tới đấy rồi, vì thế dốc tiếp cho hết rồi đưa ra cho Nam Cung Chí. Y cung kính nhận lấy, sau đó kính cẩn lui ra ngoài, thần thái có chút khúm núm như kẻ nô bộc. Chiêu Yến cách đó một quãng, cũng cảm thấy kì lạ những dám không lên tiếng, chỉ chăm chú quan sát. Nam Cung Chí khẽ cười lạnh, đưa bầu rượu cho Chiêu Yến rồi đứng ngoài xa mà quan sát, trong lòng không khỏi tự đắc ý.
Lão vốn nghe lâu nay, trong tam tộc thì đệ tử Nam Cung tộc là những kẻ to miệng nhất. Tuy nhiên lão cũng chưa có dịp kiểm chứng, nay thấy vậy không khỏi rầu rĩ trong lòng. Lại vừa vặn có kẻ gây sự, như vậy một tên trúng hai chim, vừa thử bản lãnh Túy Y, vừa xem xét cách chỉ dạy đám đệ tử ngông cuồng này.
Túy Y không quan tâm cho lắm tới nam tử kia, vẫn chậm chạp bước tới, muốn ngắm bức tượng kia cho thật kĩ. Nhưng mới thêm được hai bước, cảm nhận một luồng kình phong ào tới phía dưới chân, tức thì nhảy lùi lại, trên mặt hoảng hốt.
Nam nhân to lớn cười khà khà đầy khoái trá, y nói.
- Ta không biết ngươi là ai, nhưng đây là cấm địa, mau mau cút xéo!
Đám nam nhân thấy vậy thì ồ lên cười to, thậm trí từ phía những thiếu nữ xa xa cũng truyền đến tràng cười khúc khích. Chỉ duy nhất những nữ đệ tử thì im lặng, trên mặt lộ vẻ kì quái. Túy Y cười nhẹ.
- Ta cứ thích tới, ngươi thích sao?
- Chết!
Nam nhân to lớn gầm lên, lao nhanh tới, trường côn trên tay tung bay. Y cầm trường côn, một chiêu nhảy lên cao, nhằm thẳng hướng đầu Túy Y bổ tới. Túy Y động thân, chân khẽ lùi về sau một bước, sau đó xoay ngang người. Một côn kia đánh hụt, nam nhân trên mặt hơi ngẩn ra, con ngươi tràn ngập tia máu, thét lên.
- Giỏi, hôm nay ta đánh ngươi chết!
Hắn lại cầm côn phang tới, lần này thì đánh ngang hông Túy Y. Túy Y thấy vậy vẫn chỉ cười nhạt, bước sang trái hai bước, lại né được chiêu thức này. Cứ như vậy, bất cứ chiêu thức nào nam nhân kia đánh ra, hắn lại né tránh. Mười chiêu… hai mươi chiêu… năm mươi chiêu… Nam nhân to lớn kia vẫn chưa hề chạm tới vạt áo Túy Y. Những kẻ cười cợt đều đã im bặt, âm thầm đổ mồ hôi trộm, ánh mắt chăm chú hướng tới trận chiến. Túy Y thần sắc ung dung, còn nam nhân kia mồ hôi đã nhễ nhại đầy người. Hắn thấy vậy vẫn cười, nói.
- Thế nào, đánh nữa không?
- Ta giết ngươi!
Nam nhân tức giận gầm lên, trường côn đâm mạnh tới ngực Túy Y. Tiếng gió rít cùng tiếng gào lớn khiến toàn trường kinh sợ, lo sợ lần này nam nhân mới đến mất mạng. Nam tử cao lớn chiêu này xuất ra cực nhanh, lực đạo cực mạnh khó mà chống đỡ. Nhiều người hô lên kêu hắn né tránh để toàn mạng nhưng Túy Y lại làm ngược lại. Hắn lùi một bước ra sau, thong thả về thế Mã Bộ tấn, bàn tay phải giơ lên, mu bàn tay phất tới đầu thanh côn nọ. Hai người va chạm, không một thanh âm nào vang lên. Nam nhân to lớn trên mặt đầy sửng sốt, còn Túy Y khẽ cười, cổ tay vận động, hất mu bàn tay vẩy tới trường côn.
Rắc, rắc, rắc… Bụp! Thanh trường côn xuất hiện những vết nứt chạy dọc theo thân rồi đột ngột vỡ toác, chẻ ra làm vô số mảnh bắn tung tóe. Nam nhân to lớn cảm nhận được một luồng khí lực mãnh liệt ào qua người hắn, xé nát y phục phần trên thân của hắn. Mặt hắn dần dần tái xanh rồi trắng bệch, hai chân mềm nhũn mà quỳ xuống đất. Kết quả này khiến tất cả đương trường đều xanh mặt, họ tận mắt thấy thanh côn nát vụn, thậm trí những mảnh áo vỡ còn găm tới bức tường cách đó khá xa khiến tất cả đều im như thóc. Ngay cả bản thân Túy Y cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không vận được chân lực, chỉ đánh bằng võ kỹ mà có thể tạo ra sát thương lớn như vậy. Nhưng thứ ấy cũng nhanh tróng qua đi, hắn tiến tới bức tượng đen phía trước, đuôi mắt hắn co giật.
Một giọng nam nhân xa lạ vang lên bên cạnh hắn.
- Các hạ nhận biết người trong bức tượng?
- Biết, ta biết hắn là ai!
Túy Y ánh mắt có chút mù mờ, lâm vào suy tư, trầm ngâm cúi đầu mà nói. Giọng nam nhân lạ mặt kia lại vang lên.
- Vậy các hạ cho đó là ai?