• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người vừa hét lên không ai khác chính là Tô Vũ, trước ngực hắn có 3 vết cào sâu, máu chảy nhuộm đỏ áo, lần này hắn lại dùng toàn lực ném cây gậy trong tay về con quái vật.

Con quái vật đâu dám đỡ một đòn này nữa, chiếc gậy bay xé gió phát ra âm thanh “Rít rít”, con quái vật vội tránh sang một bên.

“AAA”

Ninh Nghiêm hét thảm một tiếng, cây gậy không ngờ không đánh trúng con quái vật mà lại phi thẳng vào vai trái Ninh Nghiêm, nàng không thể chống đỡ lực lượng khổng lồ này, cơ thể bay ra sau.

Tô Vũ cũng chẳng ngờ đòn này lại trúng Ninh Nghiêm, cơ thể hơi chậm lại, con quái vật da xanh thì nhân cơ hội này nhào tới Tô Vũ.

2 cơ thể va chạm vào nhau, Tô Vũ cố xoay cánh tay trái, hi vọng có thể kẹp được cổ nó, con quái vật tưởng chừng có thể cắn tới Tô Vũ thì “rắc” một tiếng, đầu gối con quái vật đã vỡ vụn, vừa rồi nó dùng lực lên chân trái, định vươn tới Tô Vũ, chẳng biết thế nào nó lại quên mất vết thương trên đầu gối của mình.

Con quái vật lảo đảo, cơ hội chỉ có một, Tô Vũ vội vòng ra sau lưng nó, dùng toàn lực kẹp lấy cổ con quái vật.

Nó tru lên, cố vặn vẹo thân thể, muốn kéo Tô Vũ khỏi lưng mình, nhưng Tô Vũ từ sau lưng gắt gao vặn chặt cổ nó, con quái vật làm thế nào cũng không thể kéo Tô Vũ xuống được.

Từng mảnh vảy đen hiện lên trên mu bàn tay đã gãy nát của Tô Vũ, đây là lực lượng có thể đối kháng với 5 con quái vật nhỏ, so với con quái vật to lớn này thì chỉ hơn chứ không kém.

Chỉ qua một, hai giây, xương cổ con quái vật phát ra từng tiếng “tách” “tách” rất nhỏ, nó gào lên thống khổ, từ mắt, mũ, tai không ngừng chảy ra máu màu xanh.

Tô Vũ như điên rồi, chỉ là xương con quái vật quá cứng rắn, Tô Vũ dùng lực thế nào cũng không thể bẻ gãy được, hắn ghì con quái vật xuống đất, chân đạp lên người con quái vật rồi dùng sức giật mạnh.

“Crack” một tiếng, cổ con quái vật đã gãy rời, Tô Vũ ôm đầu của nó ngã bịch xuống đất. Con mắt nó vẫn đang trợn trừng nhìn vào khoảng không, nó không ngờ hôm nay lại bị một đám người tiêu diệt.

Tô Vũ nằm vật xuống đất, ném cái đầu sang một bên, không ngừng thở dốc.

Vừa rồi, như là một cơn ác mộng.

Một luồn ánh sáng đen từ cơ thể con quái vật bay ra, chui vào cơ thể Tô Vũ, luồng ánh sáng này khác hẳn những luồng ánh sáng nhỏ trước đây, nó rất rực rỡ. Tô Vũ đang không ngừng thở dốc chợt cảm thấy như có một dòng nước nóng đang chui vào cơ thể mình vậy, dòng nước nóng này không ngừng bành trướng, chảy qua khắp các mạch máu Tô Vũ rồi tụ lại trên tay phải.

“Ầm” một tiếng, Tô Vũ không nhịn được đập mạnh tay trái vào mặt đất, mặt đất rắn chắc trước kia đối với hắn bây giờ như là bùn nhão vậy. Tô Vũ ngẩn ngơ, cảm giác đau đớn đã biến mất, những vết thương trên cơ thể hắn đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cơ thể không ngừng biến hóa, đến khi mọi thứ an tĩnh lại thì bàn tay trái của Tô Vũ đã được bao phủ bởi một lớp vảy đen.

Hắn ngây ngốc nhìn bàn tay mình, ý niệm khẽ động, từ 5 ngón tay mọc ra 5 cái móng vuốt dài chừng 3 cm, Tô Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng sức mạnh khổng lồ nằm trong những cái móng vuốt này.

“Cái này là …” Tô Vũ vẫn đang quan sát bàn tay của mình thì đột nhiên, lớp vảy không ngừng co giật, từng cái vảy ngưng tụ lại thành một hình tròn trên mu bàn tay Tô Vũ, sau đó hình tròn đang dần tách ra.

Một con mắt ….. là một con mắt có đầy đủ lòng trắng, con ngươi,... con mắt không ngừng chớp, nó đang nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, hắn đang rất hoảng sợ.

Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một ít tin tức:

“Chiến sĩ hắc thiết cấp một, lĩnh ngộ: mắt cảm thụ, Sức mạnh: móng vuốt cào xé”

Tô Vũ ngây dại, chiến sĩ hắc thiết cấp một, mắt cảm thụ, móng vuốt cào xé, những thứ này… là gì vậy.

Rất nhanh hắn hồi phục tinh thần lại, suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ con mắt này là “mắt cảm thụ” còn “móng vuốt cào xé” là 5 cái móng vuốt trên tay.

Thử lại một chút, hắn hướng con mắt này vào cái xác không đầu của con quái vật khổng lồ kia, đầu hắn lại xuất hiện một ít tin tức khác.

“Tên: thủ lĩnh lâm bố thú, Thú tộc cấp thấp, thú binh cấp một, sức mạnh: móng vuốt rất mạnh có thể xé rách con mồi.”

“thủ lĩnh lâm bố thú ư, chẳng lẽ con quái vật này tự xưng là Lâm bố thú? Còn cái này chính là “mắt cảm thụ”, nó có thể xem tư liệu của người khác sao”

Hắn vội vàng thử nghiệm trên thứ khác, con mắt trên tay hướng lên xác của một con quái vật da xanh nhỏ, lại một luồn thông tin nảy ra trong đầu hắn:

“Tên: bộ binh lâm bố thú, thú tộc cấp thấp, thú binh cấp không, sức mạnh: dùng gậy gỗ đập đầu đối thủ”

Quả nhiên….

Sau đó Tô Vũ tiếp tục thử nghiệm lên người của Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương, Ninh Nghiêm,… thông tin hiện ra đều là “chiến sĩ hắc thiết cấp không, khác:không”

“Mình hiểu rồi” Tô Vũ trầm ngâm nhìn bàn tay của mình, theo ý niệm, toàn bộ vảy đen trên bàn tay đã lặn đi, con mắt quái dị kia cũng biến mất, tất cả khôi phục lại như bình thường.

Tần Gia Quý ho khan mấy tiếng, cố gắng bò lên, một một cơn ho là hắn lại nhổ ra một ngụm máu, trận chiến này hắn bị thương không nhẹ, cũng may là sức mạnh đặc biệt đã phát huy tác dụng, giờ đã có thể miễn cưỡng đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK