-Ngươi! - Lý Vũ Phàm lại kích động một lần nữa:
- Làm sao cháu lại có cái suy nghĩ không hề có chút tiến thủ như vậy?
Lâm Quân Huyền khép sách lại, nhìn thẳng vào Lý Vũ Phàm nói:
- Cậu à! Cháu chỉ hỏi cậu, tiền có thể mua được hạnh phúc hay không?
- Ta không biết tiền có thể mua được hạnh phúc hay không. Nhưng có một điều chắc chắn đó là không có tiền thì không thể có hạnh phúc! Ăn, mặc, ở, đi lại, có thứ nào mà không cần tiền?
- Nói vậy thì người xưa tất cả đều không hạnh phúc hết rồi?
Lý Vũ Phàm á khẩu không biết đáp trả thế nào.
- Vậy nếu có tiền mới hạnh phúc thì… phải có bao nhiêu tiền mới xem là hạnh phúc? Cha cháu có tài sản hơn trăm triệu, cậu nói cha cháu có hạnh phúc không?
- Cha cháu đương nhiên là hạnh phúc!
- Chẳng lẽ vì cha cháu là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Thành hay sao?
- Điều này… - Lý Vũ Phàm lại một lần nữa không biết trả lời thế nào. Hạnh phúc của Lâm Hải tất nhiên không phải là do ông ta sở hữu tập đoàn Thiên Thành, mà là do người vợ xinh đẹp, hiền dịu cũng với một gia đình bình an mà có.
- Cha và mẹ cháu thân thể đều mạnh khỏe. Bên cạnh đó tập đoàn Thiên Thành có tài sản lên đến hơn mười tỉ thì hiển nhiên là cha và mẹ cháu sẽ không cần cháu phụng dưỡng. Cháu chỉ chọn lựa một cuộc sống mà mình muốn thôi. Cha cháu muốn cháu kế thừa tập đoàn Thiên Thành, bởi vì cha cháu cảm thấy trong lòng mệt mỏi. Ông ấy sớm đã không thiếu tiền tiêu. Bây giờ,việc kiếm tiền chỉ thành gánh nặng cho cha cháu. Nhân loại phát minh ra tiền bạc là để phục vụ cho bản thân, chứ không phải để thành nô lệ cho tiền bạc. Ít nhất cháu không muốn mình bị việc kiếm tiền ràng buộc.
- Mỗi ngày đều ăn hải sản chưa chắc đã hạnh phúc. Mỗi ngày ăn món ăn bình dân cũng chưa chắc là bất hạnh. Ít nhất trong lòng của cháu cảm thấy rất thoải mái, không hề thiếu thốn điều gì. - Lý Quân Huyền trịnh trọng nói.
Lý Vũ Phàm chỉ biết nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, trên gương mặt cứng nhắc không hề có một chút biểu tình. Lý Quân Huyền cũng nhìn thẳng vào người cậu của mình, không hề chịu thua kém. Cuối cùng Lý Vũ Phàm cười lớn:
- Ha ha ha! Làm một kẻ thuyết khách quả nhiên rất khó. Lần này, cậu coi như là hoàn toàn thất bại rồi. Dù sao có nói thế nào đi nữa, cậu cũng đã làm hết sức của mình. Mẹ của cháu chắc là không thể nói gì được cậu nữa. Cuối cùng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ lại được rồi.
Lâm Quân Huyền cũng bật cười.
- Mặc kệ thế nào đi nữa, cậu của cháu cũng ủng hộ cháu. Nếu như tiền của cháu không đủ, hoặc có việc gì thì cứ tìm cậu, số điện thoại của cậu cháu cũng biết rồi.
Lâm Quân Huyền gật đầu:
- Được ạ! Nếu cháu cần gì nhất định sẽ tìm cậu giúp đỡ.
Lý Vũ Phàm biết rằng, đứa cháu ngoại của mình chỉ là nói cho có thôi. Dù sao thì ông cũng đã quá quen với việc này rồi. Lý Vũ Phàm đứng dậy chỉnh sửa lại y phục bên ngoài, rồi nói:
- Chìa khóa cậu đã giao cho cháu rồi. Trên bàn trong phòng mẹ cháu có một cái thẻ, ở trong có một tài khoản hơn 7 chữ số, cháu có cần gì thì chỉ cần ra lấy là được. Mẹ của cháu nhờ cậu hết sức khuyên cháu, những cậu đã nói là vô ích mà. Ha ha, cậu đi trước đây.
- Dạ! Để cháu tiễn cậu xuống dưới. - Chàng thiếu niên nói.
- Không cần đâu. - Lý Vũ Phàm phất phất tay.
- Cậu tự mình xuống là được rồi… Đúng rồi, còn mấy tuần nữa là đến ngày tế tổ rồi đó. Mẹ cháu nhờ cậu hỏi cháu có rảnh không? Nếu rảnh thì về quê một chuyến thay bà ấy lo liệu mọi việc.
Ông nội của Lâm phu nhân vốn ở một ngôi làng hẻo lánh. Sau này đến đời cha của Lâm phu nhân, với nghị lực mạnh mẽ của mình, ông đã từ sơn thôn dời đến thành thị. Cho đến đời của Lâm phu nhân thì đã quen với cuộc sống ở thành thị, còn thôn làng mà tổ tiên ở ngày xưa đã trở nên hết sức xa lạ. Cho đến nay, thôn làng sớm đã không còn người thân quen nào nữa. Lý Quân Huyền lúc nhỏ từng cùng mẹ về quê tế tổ một lần, nhưng mà hiện tại chỉ còn lại trong suy nghĩ một ấn tượng hết sức mơ hồ mà thôi.
Lý Quân Huyền gật đầu nói:
- Cháu sẽ về đó một chuyến. Đã lâu cháu cũng không về rồi.
- Ừm! Nếu như cháu về thì nhớ điện thoại cho mẹ cháu đấy.
- Cháu sẽ điện.
Lý Vũ Phàm đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Lý Quân Huyền nhìn Lý Vũ Phàm khuất khỏi dưới hành lang rồi mới đóng cửa lại.
Lý Vũ Phàm vừa xuống lầu, nụ cười trên mặt đã biến mất. Ông thở dài một tiếng. Lý Vũ Phàm nhìn cánh cổng lớn đã khép kín, tiếc rẻ nói:
- Đáng tiếc thật.
Lúc vừa xuống lầu, Lý Vũ Phàm nhớ lại một chuyện rất buồn cười ngày trước. Lúc Lâm Quân Huyền 16 tuổi, Lâm Hải đón con trai đến một công ty đang chuẩn bị phá sản mà mình vừa mua lại. Truớc khi gặp con trai, Lâm Hải nhịn đói mấy ngày, để cho thân hình trở nên tiều tụy. Ông đã nói với con trai:
- Con trai, ba nói với con một bí mật. Ba của con không phải là quý tộc, mà là người đứng đầu của một công ty.
Không chờ cho đứa con hết ngạc nhiên, người cha chịu ảnh hưởng lớn vừ văn hóa phương tây lại nói tiếp:
- Đáng tiếc là công ty kinh doanh không tốt, đã sắp phá sản đến nơi rồi.
Kế hoạch của Lâm Hải lúc đó là đứa con trai của ông cũng đã 16 tuổi rồi, có thể tự lập được rồi. Lúc này, cũng nên cho hắn tiếp xúc một chút sự tình của công ty. Dù sao thì tập đoàn Thiên Thành sớm muộn gì cũng phải giao vào tay con trai ông. Nhưng tập đoàn Thiên Thành lớn như vậy, nó quan hệ đến thu nhập của mấy chục vạn công nhân nên Lâm Hải nào dám khinh suất giao cho con trai mình chứ. Nhưng một cái công ty sắp bị phá sản thì lại không sao. Dù sao thì tổng tài sản cũng chỉ có mấy trăm vạn, cứ giao cho hắn kinh doanh thử. Đối với tập đoàn Thiên Thành bỏ ra mấy trăm vạn chỉ là chuyện nhỏ. Lâm Hải chỉ nghĩ là thông qua cái công ty sắp phá sản đó giúp cậu con trai nhận ra một ít kinh nghiệm liên quan đến việc kinh doanh, để sau này có thể quản lý tập đoàn Thiên Thành cho tốt.
Một tên học sinh thì có thể biết được bao nhiêu cơ chứ? Người ta kinh doanh mấy chục năm cuối cùng cũng lâm vào tình cảnh sắp phá sản, trong khi đó Lâm Quân Huyền bất quá mới có 16 tuổi. Lâm Hải vốn là không nghĩ con trai sẽ cho tạo cho ông một bất ngờ quá lớn. Ông chỉ hy vọng Lâm Quân Huyền có thể lưu lại cái công ty sắp phá sản này không để nó hoàn toàn phá sản là được.
Thương trường như chiến trường. Có thể tạo dựng nên tập đoàn Thiên Thành, Lâm Hải làm sao mà không có tài năng? Đoạn biểu diễn đó của Lâm Hải cơ hồ là không thua kém gì một ngôi sao nổi tiếng. Lâm Quân Huyền nhìn thấy ba mình tiều tụy như vậy, cả ngày chỉ biết than ngắn thở dài, tự nhiên là muốn giúp đỡ cha. Lâm Hải cũng không có cự tuyệt, để cho Lâm Quân Huyền tự mình quyết định, muốn làm gì thì làm.
Mục đích của Lâm Hải tất nhiên là không phải muốn xem con trai mình làm trò cười. Trong phòng làm việc, ông cố ý để một tủ lớn chứa các loại tài liệu liên quan đến thương nghiệp. Trong số sách này, có một số còn do đích thân Lâm Hải chú thích bên trong. Còn đường làm ăn không giống như “bàn việc binh trên giấy”. Lâm Hải biết con trai của mình thích thú đọc sách nhưng cũng không hi vọng hắn liếc qua là biết, chỉ xem qua sách vở một lần là có thể biến thành thiên tài kinh doanh. Dù sao nếu ai cũng chỉ nhìn một lần sách kinh doanh mà đã nắm được cách kinh doanh thì trên thế giới này đi đâu cũng gặp thiên tài kinh doanh rồi.
Nhưng kết quả sự tình lại hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Lâm Hải. Lâm Quân Huyền làm một việc khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Hắn đã đem bán công ti đi! Dựa theo cách nói của Lâm Quân Huyền lúc bấy giờ, tất nhiên đã sắp phá sản thì làm cho nó phá sản đi là tốt nhất. Lâm Hải thật sự là tức không thể nói được nên lời, nhưng ông vẫn nén giận. Nguyên nhân duy nhất là phương pháp chia công ty ra bán của cậu con trai. Lâm Hải muốn xem thử thằng con trai này cuối cùng có thể làm được những gì.
Phòng làm việc của Lâm Hải chỉ có hai quyển sách là bị xem đến nhàu nát. Cả hai quyển đều là sách giới thiệu về thị trường chứng khoán. Ba ngày sau khi bán đi công ti, Lâm Quân Huyền đem toàn bộ tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán. Ba tháng sau Lâm Quân Huyền mua lại một công ty cùng loại với công ty cũ nhưng tình trạng kinh doanh tốt hơn nhiều. Đồng thời, hắn còn đem một tấm thẻ ngân hàng bên trong có số dư tài khoản hơn 300 triệu giao cho cha hắn. Lâm Hải tuy được xem là một “thiên tài thương trường”, nhưng mà đối diện với thẻ tài khoản mà con trai đưa mình cũng bị chấn kinh, há hốc miệng đến nỗi có thể nhét được quả trứng ngỗng.
Lúc ấy, Lâm Quân Huyền còn nói thêm một câu:
- Cha! Công ty của cha đã sắp bị phá sản, giống như là bệnh đã hết thuốc chữa. Con đã bán nó đi rồi. Kiếm tiền trong thời gian ngắn nhất không gì hơn ngoài chơi chứng khoán. Công ty của ba ở thời điểm kinh doanh tốt nhất có tài sơn hơn 300 triệu. Bây giờ, con đã giúp cha kiếm lại được, đồng thời còn mua một công ty cùng loại. Như thế cũng tương đương với việc cha quay lại điểm khởi đầu. Về vấn đề kinh doanh, không phải hai, ba ngày là có thể học được nên con không thể giúp cha đựơc gì. Hơn nữa con đối với việc kiếm tiền thật là không có hứng thú. Mọi việc cha phải tự mình xử lý lấy mà thôi.
Con đường kinh doanh, không phải một ngày hai ngày là có thể biết. Cho dù là Lâm Hải để tạo ra sự nghiệp cũng là từ trong gian khổ từng bước từng bước đi lên. Nhưng chứng khoáng thì không giống. Người bình thường cũng có thể tham gia, họ chỉ cần biết cách thao tác là được. Nhưng có thể kiếm được tiền hay không là việc khác. Có thể phân tán công ty ra sau đó bán đi để kiếm được lợi cao nhất, thì bản thân việc này cũng đã chứng minh rằng Lâm Quân Huyền đã học được một ít từ sách vở. Nhưng trong ba tháng mà biến 20 triệu thành hơn 300 triệu thì năng lực này cho dù là Lâm Hải cũng không có. Một đứa bé 16 tuổi mà có thể làm như vậy thì chỉ có thể nói là nó có một năng lực phán đoán và cảm giác kinh doanh cực giỏi.
Nếu như công ty kia đúng là công ty tâm huyết của Lâm Hải thì khi Lâm Quân Huyền bán nó đi hắn nhất định là tức phun máu. Nhưng nếu bỏ qua việc đó, Lâm Quân Huyền trong cả quá trình đã biểu hiện ra một sự quyết đoán, quả đoán, khiến cha của hắn tán thưởng không hết lời. Vấn đề duy nhất là Lâm Quân Huyền nói hắn không thích thú gì việc kiếm tiền. Mà sự thật đúng là như vậy.
- Thật là đáng tiếc! - Lý Vũ Phàm lại thở dài một tiếng. Một công tử của lâm gia, có thiên phú nhưng lại không thích kinh doanh, đó quả là là một điều rất đáng tiếc. Đặc biệt là sau khi biết rõ sự thật, thái độ của Lâm Quân Huyền càng kiên định hơn. Lý Vũ Phàm cũng là một thương nhân, cũng có công ty của riêng mình. Khi nhìn thấy cháu mình có thiên phú như vậy nhưng không đi kinh doanh, lại đến sống ở một nơi “khi ho cò gáy” như thế này thật là khiến người ta đau lòng. Nhưng có tức bể phổi đi chăng nữa thì ông cũng không làm gì được. Dù sao Lâm Quân Huyền cũng không phải là con trai của hắn, chỉ là cháu ngoại mà thôi nên ông cũng không thể nào thay thế cha mẹ thằng nhóc được.
Cửa lớn mở ra, Lý Vũ Phàm đi ra khỏi hành lang. Nhìn thấy vị chủ xe bước ra, một đội các bà đang vây quanh chiếc Ferrari vội vàng tránh đường để cho chiếc xe đi ra. Rẽ qua mấy khúc cua, chiếc Ferrari sang trọng biến mất giữa dòng xe bên ngoài tiểu khu.
Lúc chiếc Ferrari màu đen vừa biến mất, ở một góc cua không xa tòa nhà, có một người đàn ông thân hình gầy gầy bước ra. Hắn đeo một cặp kính, khuôn mặt gày gò mang theo một dáng vẻ già giặn. Người đàn ông đó lấy bút máy do Pablo Picasso(*) sáng tạo ra, viết lên cuốn sổ ở tay trái : 10:45, Ferrari, Lý Vũ Phàm. Sau đó liền gấp quyển sổ lại. Phía trên tấm bìa màu đen có một hàng chữ màu vàng: “Sở trinh thám – Thâm Thành Hải Minh ”