Thành phố của Lời thề, Opus, rất rộng lớn. Là chiến trường giữa Đế quốc Kogardel và Đồng minh Rhine, hàng năm có một lượng lớn tiền được đổ vào thành phố này, tương ứng, vô số người tha hương đến từ nơi xa đã cùng nhau xây dựng nên thành phố điên rồ này.
Trong suốt sáu mươi sáu năm thành lập, Opus không ngừng bành trướng ra bên ngoài, giống như một cánh rừng hoang vu mọc hoang, chia cắt thành nhiều khu đô thị.
Các khu vực đô thị phân bố dọc theo khe nứt lớn được gọi chung là Khu vực bên trong, khu vực đô thị ở rìa ngoài, nơi ở mới của Bologom - Quận Shenbei, được gọi là Khu vực ngoại vi.
Quận Landring cũng là một nơi thuộc Khu vực ngoại vi của Opus. Nó nằm ở rìa của Opus. Sông Rhine, bắt đầu từ phía bắc của Đồng minh Rhine và uốn lượn dọc Opus và tách ra tại đây. Bởi vì lý do này, Quận Landring có bến tàu có quy mô lớn nhất trong Opus, là một phần quan trọng trong giao thông đường thủy của thành phố này.
Rời khỏi bến tàu và đi về phía bắc dọc theo sông Rhine là có thể đi tắt qua một số khu vực đô thị quan trọng ở Opus, sau đó đi tiếp về phía nam, chính cửa biển, Cảng Tự Do, từ nơi đó có thể dễ dàng đến Đế quốc Kogardel bằng đường biển.
David cúp điện thoại, đôi mắt u ám nhìn về phía khung cửa sổ kính sát đất khổng lồ trước mặt.
Là phần nằm ở rìa nhất của Opus, bầu trời nơi đây vẫn chưa đến mức u ám, có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của đường chân trời phía xa xăm, ánh vàng kim chiếu xuống, xuyên qua ô cửa sổ sát đất ố màu, tạo thành vô số cái bóng vỡ vụn.
David châm một điếu thuốc, quay đầu, đi vào bên trong nhà xưởng, bên trong náo nhiệt, khắp nơi đều có công nhân đang vận chuển hàng hóa. Không khí nồng nặc mùi tanh, tệ hơn là còn lẫn cả một số mùi thối rữa.
Tiếng roi vang lên, David bước xuống thang sắt, chỉ thấy có một người đàn ông bị treo lên, cởi trần, trên lưng có vô số vết sẹo bê bết máu, ướt đẫm cả ống quần, máu nhỏ tí tách xuống.
David nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
"Bill, chuyện gì đã xảy ra?"
"Ông chủ, hắn ăn trộm hàng." Người đàn ông đầu trọc cầm roi đáp.
"Hử?"
Hai hàng lông mày của David gần như xoắn vào nhau, hắn bước xuống thang sắt, đến cạnh Bill và nhìn lên người đàn ông bị đang treo lên.
"Ngươi đói đến thế cơ à?" David chất vấn.
Vẻ mặt của người đàn ông méo mó, không biết là vì đau hay vì đói, trong mắt hắn chảy ra từng giọt nước mắt lớn.
"Ta... Ta không nhịn được."
"À, thì ra là vậy."
David gật đầu và bước đến một chiếc hòm gỗ đã mở, bên trong chứa đầy rơm và một số hộp nhỏ, bên trong những hộp nhỏ là Elixir lỏng được bảo quản cẩn thận.
Nhặt bừa một lọ thuốc, David nói với tên đầu hói.
"Thả hắn xuống."
Bill gật đầu, không thắc mắc gì mà buông sợi dây thừng ra. Người đàn ông kia hét lên, ngã xuống đống máu đen sền sệt và thút thít trong đau đớn.
"Tôi là một ông chủ rất rộng rãi, nếu các ngươi đói thì cứ việc nói."
David nói lớn, thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều dừng việc đang làm và nhìn về phía này.
"Ngươi rất đói đúng không, " David trên mặt lộ ra mỉm cười, nhìn người đàn ông đang liên tục gật đầu, "Như vậy ta để ngươi ăn no".
Hắn nói xong liền ném lọ Elixir lỏng trong tay, chất lỏng màu đỏ sậm trộn lẫn với máu đen sền sệt, toát ra một mùi kinh tởm.
Người đàn ông sững sờ hai giây, hoàn toàn không để ý đến nỗi đau của mình, hay cái mùi kinh tởm kia mà nhào tới liếm láp, cho dù có bị mảnh thủy tinh cứa vào lưỡi, hắn cũng sẽ không dừng lại.
"Mong rằng tất cả có thể tôn trọng sự hợp tác của chúng ta. Ta trả tiền, mọi người sẽ đóng góp công sức. Điều này thật tuyệt. Mấy ngày nay làm gì có mấy ông chủ dám thuê ác ma, đúng không!"
David đi vòng quanh người đàn ông, nhặt một chiếc xà beng cạnh hắn và vuốt vuốt nó.
"Nhưng! Tiền đề của hợp tác là, phải tuân thủ các quy tắc của nhau. Miễn là nó nằm trong quy tắc, ta sẵn sàng đôi bên cùng có lợi, nhưng nếu nó vượt quá quy tắc... thì ta có thể chỉ nói lời xin lỗi. "
David dừng lại, rồi đột ngột vung mạnh cây xà beng ngay trong giây tiếp theo và nện vào đầu người đàn ông.
Âm thanh bị bóp nghẹt vang lên, đầu của người đàn ông trực tiếp sụp xuống. Dính phải một đòn nặng như vậy, đáng ngạc nhiên là hắn vẫn có thể di chuyển với tiếng gầm của một con dã thú vang lên trong miệng, nhưng ngay sau đó một ánh sáng kỳ lạ xuất hiện trên cơ thể David, lại một đòn khác rơi xuống.
Đòn này còn mạnh hơn đòn trước gấp mấy lần . Người đàn ông không còn động đậy gì nữa ngay lập tức, nhưng đây chưa phải là dấu chấm hết. David tiếp tục đánh hắn như trút giận, cho đến khi cái xác trở nên đẫm máu, máu thịt be bét, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
David thở hổn hển, máu dính khắp người, giơ xà beng nhuốm máu lên. Tên đầu hói kịp thời nhận lấy nó, sau đó David mở hai tay ra, nhìn tất cả mọi người có mặt tại đây.
"Cho nên, chính là như vậy! Nếu tuân theo quy tắc thì mọi người sẽ kiếm tiền. Nếu không tuân theo quy tắc, thì ta chỉ có thể làm điều này."
Không ai đáp lại, tất cả giữ im lặng.
"Vậy thì ta coi như moi người đã đồng ý, sau đó... Làm việc! Mau chóng làm việc! Hiệu suất chính là tất cả!"
David hét lên, như thể đang nhấn nút khởi động của một cỗ máy. Mọi người bắt đầu di chuyển, bốc vác hàng hóa và đóng gói từng đợt vào hộp rồi chất thành từng thùng.
"Hô, loại này sai sử người công việc, vẫn là đến Kodling đến a."
David phàn nàn, hắn vẫn hoài niệm công việc trước đây, chỉ cần giết người là có thể kiếm tiền, tuy rằng hiện tại không quá nguy hiểm nhưng David không thích tình cảnh này.
Sự an nhàn khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc này, Bill vỗ vai David, David nhìn hắn với vẻ mặt dữ tợn, trông như thể sắp đấm ai đó.
"Ông chủ, ở đó..."
Tên đầu trọc nhanh chóng đưa tay lên chỉ về phía trước. David nhìn theo thì thấy một bóng người mơ hồ đứng giữa khe cửa sắt của nhà máy, dường như hắn đã nhận ra ánh mắt của David nên xua xua tay.
David nheo mắt, thở ra làn khói và nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Khách quý hiếm gặp a."
...
"Vậy nên hiên giờ chưa có mệnh lệnh gì mới, đúng không?"
Trong văn phòng trên tầng cao nhất của nhà máy, David dựa vào cửa sổ sát đất khổng lồ và nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
"Không có lệnh gì mới. Vẫn giống như trước, tích trữ hàng hóa càng nhiều càng tốt, sau đó sơ tán. Để tránh bị Cục Trật tự chú ý, trong đêm rút lui, bọn ta sẽ thu hút sự chú ý của Cục Trật tự để cho các ngươi rời khỏi Opus một cách thuận lợi nhất."
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối. "Với số lượng lớn Elixir lỏng như vậy, không thể không cẩn thận".
"Một lô hàng lớn như vậy... Nói mới nhớ, nếu muốn linh hồn thì có thể trực tiếp vận chuyển dưới dạng Hòn đá triết gia, đúng không? Tại sao lại còn phải thêm cái đồng Mammon quái dị kia rồi chiết xuất thành dạng lỏng, tăng thêm không chi phí vận chuyển a."
David một bộ uể oải tư thái, oán trách phiền phức.
"Hay là do cái gọi là hiệu suất chuyển đổi kia? Linh hồn hóa lỏng có thể có tác dụng lớn hơn linh hồn dạng rắn... Vẫn là do cái đồng Mammon kia ảnh hưởng?"
Đồng Mammon dường như có một đặc tính kỳ lạ nào đó. Sau khi tách khỏi Opus, nó sẽ trở thành kim loại thông thường và việc gia công nó chỉ có thể được thực hiện trong Opus. Đáng tiếc, David không phải là một nhà giả kim nên hắn không thể tìm hiểu thêm về nó.
"Ngươi đang thử thăm dò ta sao? David."
Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh lùng, toát ra từng tia lạnh lẽo.
"Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi. Dù sao thì các ngươi đã trở lại, lại còn làm ta một đống chuyện như vậy... Thứ này có thể được sử dụng cho mục đích quân sự, nó cũng có thể nuôi dưỡng một số lượng lớn ác ma. Ta khó tránh khỏi tò mò."
Trước mặt người đàn ông, David giống như một tiểu đệ, cực sợ khiến người đàn ông giận dữ.
"Đương nhiên, không nói thì thôi. Biết càng nhiều thì càng nhanh chết. Loại chuyện này ta vẫn hiểu được."
Hắn một bộ một mực cung kính tư thái, sau đó nhỏ giọng hỏi.
"Nhưng... khi nào ta sẽ nhận được số tiền còn lại?"
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, cầm vali đặt lên bàn làm việc.
"Oa nha."
David mừng rỡ, cầm chiếc vali lên, cẩn thận vuốt ve nó, định mở ra xem nhưng lại khựng lại, đặt chiếc vali xuống dưới chân rồi mỉm cười.
"Không mở ra nhìn sao?" Người đàn ông hỏi.
"Ta tin vào uy tín của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, đồng thời cũng tin tưởng ngài, 'Thực Thi Quỷ'."
David trên mặt cơ hồ muốn mở ra bỏ ra, hai tay của hắn trụ lên cái cằm, cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt.
Số lần hắn gặp "Thực Thi Quỷ" cũng không nhiều, thông tin về hắn vô cùng ít ỏi, ngoại trừ danh hiệu "Thực Thi Quỷ" và thân phận Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, David không biết thêm gì cả.
Về phần khuôn mặt của người đàn ông... David từng nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng khuôn mặt của người đàn ông dường như bị bao phủ bởi một làn sương đen lơ lửng khiến David không thể thăm dò.
Đây là một loại phương pháp ngụy trang thường thấy trong các tổ chức siêu phàm. Họ không có tên, chỉ có danh hiệu, khuôn mặt cũng được che khuất bởi đủ loại mặt nạ kỳ lạ. David đoán làn sương trên mặt người đàn ông cũng là một loại "mặt nạ".
"Mà ngài tại sao lại đích thân tới tìm ta? Không phải Kodling vẫn liên hệ với ngài sao?"
David hỏi, quy mô "Người Nghiện" không lớn, có thể nói là tổ chức lính đánh thuê tạm thời được thành lập theo lệnh của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua. Trong số họ vẫn luôn là Kodling đứng đầu, đồng thời cũng luôn là người phụ trách việc liên hệ với Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, nhưng giờ "Thực Thi Quỷ" lại đột nhiên tìm đến hắn.
Hắn nghĩ đến mấy chuyện tồi tệ, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ vui sướng vì giàu có.
"David, ngươi và Kodling quen nhau lâu rồi phải không?"
Người đàn ông không trả lời, mà lại hỏi về mối quan hệ giữa hắn và Kodling.
"Cũng có thể nói như vậy", David nhớ lại, "Đại khái là... thời sinh viên? Đã lâu quá rồi, ngươi bảo ta nghĩ lại, nhất thời không nghĩ ra, sao vậy?"
"Vậy thì... David, ngươi là lính đánh thuê, đúng không? Chỉ cần có mức giá phù hợp, ngươi có thể làm bất cứ điều gì?" Người đàn ông hỏi lại.
David sửng sốt một hồi, sắc mặt trở nên lạnh lùng, trong giọng điệu cũng không có một tia kính trọng.
"Ngươi định xử lý Kodling?"
"Hắn không phải là một tên lính đánh thuê chuẩn mực. Hắn nghĩ về việc biểu diễn cả ngày, lại còn có một người phụ nữ như một gánh nặng. Hắn làm mọi việc rất tốt, nhưng cũng thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người... Ta sẽ sử dụng hắn làm mồi nhử, Cục Trật tự đãnhận ra vấn đề, chúng ta phải cho chúng một 'kết cục' chúng có thể yên tâm."
Người đàn ông nhấc chân, chống hai tay lên đầu gối và nói một cách thờ ơ.
"Dù sao thì với lô hàng, sứ mệnh của Người Nghiện cũng đã kết thúc... Ngươi có ý kiến gì về việc này không?"
David cau mày. Đây là biểu cảm mà hắn sẽ lộ ra mỗi khi gặp phải sự tình phiền lòng, cả khuôn mặt nhăn lại với nhau vì buồn khổ.
"A... Kodling sắp phải chết. Ta vẫn khá thích hắn. Tôi thường nói với hắn rằng nếu hắn không làm chuyện này thì đã có thể trở thành một nghệ sĩ giỏi."
David rầu rĩ.
"Nhưng ngươi nói đúng. Đây là chuyện bất khả kháng. Dù gì thì bọn ta cũng là lính đánh thuê. Không đủ chuyên nghiệp thì sẽ rơi vào kết cục này."
David cúi gằm mặt, không ngừng lẩm bẩm, vò đầu bứt tai, đầu tóc rối bù.
Đột nhiên, hắn bỗng ngẩng mặt lên, không còn buồn nữa mà tràn đầy ý cười.
"Bớt đi một người để chia tiền, ta không có ý kiến gì."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
08 Tháng mười một, 2023 10:11
Tưởng truyện thường thôi, ai dè cuốn thế, tác giả chắc tay phết đấy. Bologo bạo lực cực độ nhưng có mục đích rõ ràng
04 Tháng mười một, 2023 23:02
lắm quảng cáo thặc
01 Tháng mười một, 2023 14:26
Nghị Trưởng nhọ thật,đinh ám toán cục trật tự rồi cuối cùng bị Bologo với Holt đánh gần chết rồi bị bọn nó rút xương sống ra làm trò đùa.Cạn lời
28 Tháng mười, 2023 16:11
chương sau sẽ là: 2 người trẻ tuổi bắt nạt 2 người già :)
25 Tháng mười, 2023 23:43
Đọc tiếp đi, về sau mới thú zị
25 Tháng mười, 2023 12:20
Đọc tới chương 300 liên quan con Army thấy khúc này hơi xàm nhỉ. Main làm mọi thứ cho con nhỏ này nhưng nhỏ này ngu không thể tả nỗi, mặc dù đúng là do con nhỏ này là người máy nhưng tình huôngz thấy nó gượng gạo sao đó.
18 Tháng mười, 2023 07:59
Bộ này văn phong hơn bộ trước. Trước này đánh nhau tả súc tích ngắn ngọn. Nay tả gì cũng thêm vài dòng mĩ miều: như cây giáo là hiệu lệnh binh lính, như rừng mừa khúc đọc càng khó hình dung.
17 Tháng mười, 2023 20:15
Thích cái cách mà tác giả khắc hoạ các nhân vật phụ, thậm chí nhân vật phụ chưa bao giờ xuất hiện như Adele nhưng tác giả viết quá xuất sắc. Các nv phụ khác chỉ vài câu hội thoại nhưng đều toác lên vẻ riêng của từng nv. Phải nói truyện này quá đỉnh.
17 Tháng mười, 2023 00:40
Năng lực như full metal alchemist
16 Tháng mười, 2023 22:07
lão này mới gì nữa
16 Tháng mười, 2023 12:06
Truyện này có khi nào của lão Mực dùng clone viết không nhỉ, mình không nghĩ tác giả mới mà lại viết được vậy.
09 Tháng mười, 2023 23:03
911-914 k tìm được text đẹp nhé, có lỗi gì thì anh em báo mình
28 Tháng chín, 2023 21:57
có khi main nó là vua solomon sống lại :))
27 Tháng chín, 2023 19:48
đọc tới chương 365 cảm giác thời gian dành cho bộ truyện này quá đáng giá, thật sự là tác viết quá hay, convert cũng làm quá xuất sắc. đáng giá 10đ
26 Tháng chín, 2023 23:29
bên trung đến 94x rồi
26 Tháng chín, 2023 23:29
sắp r bác tầm hơn 100c nữa
26 Tháng chín, 2023 16:19
cvt cho hỏi là kịp tác chưa bác
25 Tháng chín, 2023 16:15
Con quái vật dưới khe nức lớn có khi nào là 1 phần của main k?
23 Tháng chín, 2023 20:44
học phái huyễn tạp có thể tạo ra trong trí tưởng tượng tạo vật, nghe giống kiểu năng lực của Sáng Thế Thần phiên bản yếu hoá nhể? k biết mấy con đường này đi đến cuối có thành thần đc k?
22 Tháng chín, 2023 10:27
Tác giả như là thằng cuồng bạo lực, chương nào cũng đầy máu tươi với thịt nát nhưng thỉnh thoảng có mấy chương ngôn tình phết
19 Tháng chín, 2023 13:01
t đoán tk main đã bán 1 thế giới để có sự bất tử gần với hoàn mỹ và cũng là lí do vì sao ác ma mặc bộ đồ phi hành gia
01 Tháng chín, 2023 23:37
Có cả vua Solomon thì biết ngay
01 Tháng chín, 2023 23:37
thì rõ ràng là thất đại tội r mà ông
01 Tháng chín, 2023 23:37
cái đó ông tác nói rõ là viết đoạn mở đầu của 1 chương khoa huyễn ổng viết ,mà. T post cho mn đọc chơi thôi
01 Tháng chín, 2023 18:29
phi hành gia là leviathan
BÌNH LUẬN FACEBOOK