Mục lục
[Dịch]Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60.3

Nàng ngủ cả một ngày còn thấy mệt, bọn họ không thấy sao? Hơn nữa nàng cũng rất đói bụng, tìm chút chuyện để làm để quên đi cơn đói, Vân Nhiễm càng hăng hái vẫy tay hơn.

Bên ngoài tiếng hô càng cuồng nhiệt, nhưng cũng rất nhanh đã hết một tuyến phố, dân chúng dần dần thưa thớt, phía sau bị binh lính ngăn lại, kiệu loan đi thẳng về hướng phủ Vân vương.

Đợi nàng xuống của liền nhìn thấy trước cửa có xe ngựa của phủ Cẩm thân vương, Tiêu diêu vương, phụng quốc công, vài gia tộc quyền quý đều có mặt ở đây làm gì vậy?

Phía sau tiểu thái giám trong cung hành lễ: “Nô tài hồi cung phục chỉ.”

Vân Nhiễm phất tay: “Về đi, thay ta cảm tạ hoàng thượng.”

Tạ hắn khiến nàng mệt như vậy, nếu có ai dám nhắc tới chuyện nàng ngồi kiệu loan dạo phố, nàng nhất định sẽ trở mặt với người đó.

Đằng sau xe ngựa, Sơn Trà nhanh xuống xe hầu hạ Vân Nhiễm, Vân Nhiễm chỉ tay vào mấy chiếc xe ngựa ngoài cửa: “Đây là có chuyện gì?”

Sơn Trà đưa mắt nhìn nhanh lên tiếng: “Có khi là nhà khác tới chúc mừng quận chúa trở thành hoa vương năm nay.”

“Chắc là như vậy,” Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà đi vào cửa lớn, Phó Trung vội vàng dẫn người ra đón, vừa thấy Vân Nhiễm đã cung kính hành lễ: “Nô tài gặp qua quận chúa.”

“Đứng lên đi, các nhà kia tới đây là có chuyện gì?”

“Bẩm quận chúa, những người này tới phủ Vân vương thay công tử nhà họ cầu hôn.”

“Cầu hôn?” Vân Nhiễm không để ý lắm, trong vương phủ có vài vị tiểu thư chưa gả, nhưng Phó Trung lại nhanh chóng lên tiếng: “Đối tượng bọn họ cầu hôn là quận chúa.”

Vân Nhiễm ngừng bước, thiếu chút nữa ngã ngửa, đối tượng là nàng? Nàng nổi tiếng như vậy sao?

Sơn Trà hưng phấn, nhanh chóng hỏi Phó Trung: “Phó quản gia, ngươi nói bọn họ tới đều muốn cưới quận chúa sao?”

Ánh mắt Phó Trung hơi u ám, trên mặt bất động thanh sắc, cung kính trả lời: “Đúng vậy, bọn họ đều muốn cưới quận chúa, Vương gia đang tiếp đón ở phòng khách, phân phó nô tài ở đây chờ quận chúa, nếu quận chúa trở về, mời quận chúa đến phòng khách trước, vương gia giao cho quận chúa quyết định chuyện này.”

Phó Trung vừa dứt lời, Vân Nhiễm phất tay: “Ngươi đi bẩm báo với vương gia, ta đói sắp chết, cả ngày du thành chưa ăn gì, chờ ta ăn xong rồi tính tiếp.”

“Ân,” Phó Trung cung kính đáp lời, Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà quay trở về viện của mình, vừa tới cửa đã phân phó Lệ Chi, “Nhanh chóng chuẩn bị cho ta chút đồ ăn, đói lắm rồi.”

Buổi sáng ra ngoài ăn không nhiều, cả ngày cũng chưa ăn gì, hiện tại nàng có cảm giác có thể ăn hết một con lợn sữa.

Lệ Chi nhanh chóng đi ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, lại quay trở về hỏi Sơn Trà: “Đây là làm sao, không phải để dân chúng cùng vui sao? Sao lại đói như vậy?”

“Cả ngày ngồi kiệu có thể không đói sao? Đừng nói quận chúa, ta cũng đói muốn chết, chỉ có đám người điên cuồng ở ngoài mới không đói, người người đều hô vang tuyệt không có biểu hiện đói mệt.”

Vân Nhiễm để cho Sơn Trà lui xuống ăn chút gì đó, đợi Sơn Trà đi rồi nàng hỏi Lệ Chi: “Chuyện hôm nay sắp xếp thế nào rồi.”

“Những thứ cần cất vào thủ khố đã cất cả rồi, cơ bản đã sắp xếp xong, sáng sớm mai nô tỳ sẽ kiểm tra lại các chưởng quầy, nếu không được liền thay người, đem lễ vật tới đó đặt bán, thu được bạc nô tỳ sẽ giao lại cho quận chúa.”

“Umh,” Vân Nhiễm hài lòng gật đầu Lệ Chi làm việc nàng rất yên tâm.

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Vân Nhiễm ăn như hổ vồ sói nuốt, Lệ Chi nhanh chóng hầu hạ nàng, rót trà sợ nàng bị nghẹn.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Vân Tử Khiếu đi đến, Vân Nhiễm đã ăn được không ít, ngẩng đầu nhìn Vân Tử Khiếu.

“Phụ vương, những người đó đi rồi sao?”

Vân Tử Khiếu lắc đầu: “Một người đều không chịu đi, đều đang chờ con ở phòng khách.”

Vân Nhiễm buông đũa, Lệ Chi đưa khăn qua cho nàng lau tay: “Bọn người kia đầu óc bị hỏng ah, vì sao lại muốn cưới con?”

“Còn không phải vì con thành hoa vương sao? Yến quận vương từ hôn, hoàng thượng lại không có ý chỉ để con tiến cung, bọn họ liền nhanh chóng hành động, Cẩm thân vương gia thay mặt con trai Sở Văn Hạo cầu hôn, Tất phi phủ Tiêu Diêu vương thay con trai bà là Tiêu diêu vương, lão quốc công phủ phụng quốc công thay cháu trai lão cầu hôn, phu nhân tướng quân phủ hộ quốc tướng quân thay con trai nàng cầu hôn, ngươi xem nên gả cho người nào?”

Vân Tử Khiếu có chút đau đầu, xem ra nữ nhi nổi tiếng cũng không phải là chuyện tốt, đám người kia cũng không dễ đối phó, gả hay không gả đều phiền phức.

Vân Nhiễm vừa nghe liền đau đầu, trực tiếp nhìn Vân Tử Khiếu: “Khiến bọn họ trở về thôi, con tạm thời chưa muốn lập gia đình.”

Vân Tử Khiếu nhíu mày, kỳ thật hắn vẫn nghĩ nữ nhi sẽ chọn một người để gả, bằng sự thông minh của nữ nhi, gả đến nhà nào cũng sẽ vui vẻ, hơn nữa hiện tại hoàng đế chưa hạ chỉ, nếu nữ nhi không nhanh chóng lựa chọn, đợi đến lúc hoàng thượng hạ chỉ yêu cầu nàng tiến cung có thể sẽ phức tạp.

“Nhiễm Nhi, con xem thích ai trong số bọn họ, phụ vương thấy con có thể lựa chọn gả cho một người, nếu bây giờ con không chọn, đến lúc hoàng thượng hạ chỉ muốn chọn cũng không được?”

“Chọn, con biết chọn ai, Sở Văn Hạo, Sở Tuấn Nghiêu? Tần Dục Thành, hay là Đường Tử Khiên, con không thích bọn họ,” Sở Văn Hạo là thế tử phủ Cẩm thân vương, vẻ mặt lúc nào cũng như có thâm cừu đại hận, là cánh tay đắc lực của hoàng thượng nàng không thích, hơn nữa hắn cũng không có ý với nàng, Sở Tuấn Nghiêu hình dáng mập mạp như ông ba phải, nàng không thích nổi, tính tình lại càng không ưa, về Tần Dục Thành nàng đã sớm cự tuyệt hắn, cuối cùng còn lại Đường Tử Khiên thì người ta đã có người trong lòng.

Vân Tử Khiếu nghe Vân Nhiễm nói, im lặng không biết nói gì, tuy rằng nữ nhi rất xuất sắc nhưng ánh mắt có phải quá cao không, một đám này đều là nam nhân tuấn tài của Lương Thành nàng đều không nhìn trúng ai, về sau biết gả cho ai?

“Nhiễm Nhi, có khi nào con thích Tiêu Bắc Dã hay là Cơ Kình Thiên không? Bọn họ không phải người Đại Tuyên, nếu con muốn gả hoàng thượng sẽ không đồng ý.”

Vân Tử Khiếu đau khổ nói, chỉ sợ Vân Nhiễm nhìn trúng bọn họ.

Vân Nhiễm khoát tay: “Phụ vương người đừng suy nghĩ nhiều, thật sự ai con cũng không thích, người đừng quan tâm tới chuyện này nữa, nếu con thích ai, nhất định sẽ nói cho người, không gạt người.”

“Nhưng con người này không thích, người kia cũng không thích, chẳng lẽ về sau không định lập gia đình.”

“Không lấy chồng thì có làm sao? Con càng vui mừng được tự do tự tại.”

Vân Nhiễm không để ý, nàng vốn không muốn lập gia đình, nhưng Vân Tử Khiếu lại bị dọa, ông không thể tưởng tượng được cảnh giới của Vân Nhiễm, Vân Tử Khiêu buồn rầu lên tiếng: “Nhiễm Nhi, con sao có thể không lấy chồng? Vẫn nên để phụ vương giúp con chọn một người phù hợp, dạy dỗ tốt biết nghe lời, rồi gả con ra ngoài.”

Vân Nhiễm nghe xong bật cười: “Phụ vương, sao con thấy hắn giống con chó nhỏ vậy.”

Cổ đại làm gì có nam nhân thập nhị tứ hiếu, huống chi người ta còn là công tử nhà quyền quý, trong lòng đều có chủ nghĩa nam nhân tự cao tự đại.

“Phụ vương, người không cần phải bận tâm, vẫn nên đem bọn họ đuổi về, nói con đi dạo phố cả ngày mệt mỏi.”

Vân Nhiễm đứng dậy đến bên Vân Tử Khiếu lắc lắc tay đẩy ông đi ra ngoài, Vân Tử Khiếu cũng không có cách nào đành phải trở về.

Trong phòng khách vương phủ, Vân Tử Khiếu vất vả mất sức chín trâu hai hổ mới đuổi được đám người kia đi, vừa quay lại một đám khác lại đi tới, lần này là phủ thừa tướng, phủ Tĩnh xuyên hầu, phủ Vũ An hầu, phủ phụng quốc tướng quân.

Vân Tử Khiếu khổ không nói nên lời, chuyện gì đây, thật là đau đầu, mà Vân Nhiễm dấu mặt đẩy lại cho ông, ông mất cả buổi tối đánh võ mồm mới đuổi được đám người đi, những người này trước khi đi còn nói sáng sớn mai lại tới.

Vân Tử Khiếu chỉ nghĩ tới đã thấy đau đầu, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài.

Kết quả Vân Nhiễm đang ngủ say quản gia Phó Trung liền đến bẩm báo chuyện các nhà đến cầu thân.

“Quận chúa, quản gia phái người tới báo, hôm nay các đại gia tộc lại tới đây?”

Vân Nhiễm mơ màng vạch chăn, phất tay: “Để phụ vương tiếp đón bọn họ đi, đem những người này đuổi ra ngoài.”

Sơn Trà cứng đờ cung kính bẩm báo: “Quản gia nói, vương gia đã ra ngoài từ sáng sớm, không có trong phủ, chuyện này giao lại cho quận chúa định đoạt.”

“Cái gi?”

Vân Nhiễm mở to hai mắt thầm mắng lão hồ hi, người ta mới cầu hôn một chút, đã đau đầu. Nàng thật sự không hiểu mình thành hoa vương sao các nhà lại tích cực cầu hôn như vậy.

“Quận chúa, hiện tại phải làm sao?”

Vân Nhiễm nâng mày, vẻ mặt đăm chiêu, cuối cùng nghĩ ra một cách, phân phó Sơn Trà lấy giấy bút tới, nàng dựa vào thành giường, nhanh tay như rồng bay phượng múa, viết xuống một thông báo chọn rể, sau đó hạ bút nằm xuống giường, lệnh cho Sơn Trà mang dán thông báo này trước cửa.

“Ngươi đem tờ thông báo này dán trước cửa phủ, cũng nói cho quản gia để cho các đại gia tộc nhìn xem họ có phù hợp không, nếu đáp ứng liền tiến vào không thì quay trở về.”

Sơn Trà gật đầu nhìn thông báo trên tay, có nhiều chữ nàng ta không đọc được nên không biết trên đó viết gì, còn hỏi lại: “Cái này sẽ có tác dụng chứ quận chúa?”

“Nhất định có tác dụng, đừng làm phiền, ta muốn đi ngủ.”

Vân Nhiễm phất tay, Sơn Trà cầm thông báo chọn rể đi thẳng ra ngoài, dán trước cửa phủ Vân vương, sau dó nói cho quản gia Phó Trung: “Quận chúa nói, ngươi để cho bọn họ xem thông báo chọn rể, nếu đáp ứng được các yêu cầu thì ở lại, không làm được thì quay trở về.”

Phó Trung kinh ngạc, quay lại phòng khách truyền đạt lời của quận chúa cho các đại gia chủ, vài người kích động nhanh chóng đi ra cửa phủ Vân vương xem thông báo.

Ngoài cửa phủ Vân vương có một tờ thông báo.

“Không thông phòng, chưa nạp thiếp. Không vụng trộm yêu đương, chỉ thú nhất thê, giữ mình trong sạch.”

Trước của phủ Vân vương tập trung rất đông người, không ít người rung đùi đắc ý đọc to nội dung thông báo chọn rể, cuối cùng người người đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, quận chúa Trường Bình lại có thể đặt ra điều kiện như vậy. Thử hỏi nhà nào có thể đáp ứng được, đến giữa trưa một bóng người cũng không thấy tất cả đều rời khỏi, phủ hộ quốc tướng quân cũng không dám ở lại, tuy rằng hiện tại Đường Tử Khiên không có thông phòng, chưa nạp thiếp, nhưng sau này khẳng định sẽ nạp, sao có thể cả đời chỉ cưới một nữ nhân, quận chúa Trường Bình là cố ý khiến người ta khó xử. Ai có thể đạt được tiêu chuẩn như nàng đề ra,

Trong viện Như Hương, Sơn Trà đem tình hình bên ngoài bẩm báo lại cho Vân Nhiễm, nàng không nhịn được cười lăn ra giường, cuối cùng cũng được yên tĩnh, xem ra biện pháp này thật hiệu quả, sau này sẽ không có ai tùy tiện tới phủ cầu hôn nàng.

Đến buổi chiều, một tờ thiếp canh được đưa tới viện Như Hương, trên có ghi bát tự của Yến quận vương cộng thêm bốn chữ: “Giai ngẫu thiên thành”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK