Trùng Hòa khẽ giật mình, thân thể đang muốn nhào tới ngay lập tức dừng lại, ngồi ngay ngắn ở trên giường.
Chỉ thấy một thanh niên từ ngoài cửa xông tới, hai mắt đỏ hồng , trong tay cầm bảo kiếm, hung hăng quan sát tình hình trong phòng. Quay đầu nhìn xem trái phải , đại khái thấy được Trùng Hòa, sải bước thẳng đến trước mặt Trùng Hòa tới, quát:“Gian tặc, đã làm gì sư đệ của ta rồi?”
Trùng Hòa âm thầm kêu khổ, bởi vì địa phương chính mình ngồi xuống gần cửa hơn so với Trình Quân , bởi vậy kẻ điên này mới tìm đến mình. Hắn cũng đã nhìn ra, đây là người trong sư huynh sư đệ ngồi trong tiệc rượu khi nãy . Lúc trước thấy hắn tuy so với sư đệ tỉnh táo hàm súc chút ít, nhưng khí thế từ trên xuống dưới , kỳ thật cũng không có phân biệt.
Trùng Hòa thấy hắn đến đây, trong nội tâm tuy cảnh giác, nhưng thở dài một hơi, ít nhất người này không phải là gia hỏa thâm bất khả trắc , đến đây nhiều nhất đánh một hồi, đừng nói là so với Trình Quân, chính mình đi lên chưa chắc đã thua.
Sư huynh nhảy vào trong cửa, phanh một cước đem cửa đá lên, quát:“Xem kiếm.” Sau đó tay nâng kiếm, hung hăng địa chém tới -- một góc cái bàn . Phát ra “binh” một tiếng vang thật lớn.
Trùng Hòa vốn vận sức chờ phát động, chờ hắn xông lại liền rút kiếm đối chiến, mắt thấy hắn không hướng ngực chính mình mà đâm, ngược lại chém trúng một cái bàn cách nơi đó bất quá hơn một trượng , không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu thấy Trình Quân mở mắt ra , nhưng không có bất kỳ biểu hiện gì, trong nội tâm vừa động, nhảy xuống giường, xử dụng kiếm chỉ tới trước mặt sư huynh, lại không tiến lên.
Sư huynh xoay đầu lại, chỉ thấy hắn sắc mặt một mảnh tuyết trắng, môi có chút rung động, cũng không phẫn nộ, ngược lại có vẻ rất là sợ hãi, sợ hãi ý yêu thương ngôn ngữ. Trùng Hòa khẽ giật mình phía dưới, đã có chút ít hiểu rõ, tiến lên một bước, trường kiếm để ngang trước người hộ thân, thấp giọng nói:“Đạo hữu?”
Đương một tiếng, sư huynh lại đang chém một kiếm trên mặt bàn, dưới thanh âm của tiếng chém để che giấu, sư huynh dùng một loại thanh âm cực kỳ nhỏ bé để nói:“Đạo hữu, nơi đây có quỷ.”
Trùng Hòa trong nội tâm vốn đã không yên , nghe thấy thanh âm như vậy, trong nội tâm phát lạnh, nói:“Quỷ ở nơi nào?”
Sư huynh nói:“Sư đệ ta bị yêu đạo giết chết, chúng ta chạy mau.”
Kiếm trong tay Trùng Hòa nhanh chóng vung lên, trên thân kiếm đụng một cái, phát ra một tiếng kim loại vang lên , nói:“Hắn đã giết sư đệ ngươi, tự nhiên là các ngươi nổi lên xung đột. Chính ngươi chạy là được rồi, tìm chúng ta làm cái gì? Chúng ta không phải cùng một phe.”
Sư huynh lắc đầu nói:“ Lão yêu đạo không chỉ muốn giết chúng ta, hắn...... Hắn thấy người liền giết, muốn đem chúng ta chém tận giết tuyệt. Hắn luyện tà pháp!”
Trùng Hòa biến sắc, trong lòng có vài phần tin tưởng, nhưng như trước nói:“Vậy ngươi còn không bỏ chạy sao?”
Sư huynh nói:“Một mình ta không phải là đối thủ của hắn, nếu muốn chạy trốn, chưa kịp ra khỏi cửa đạo quan đã bị giết chết. Chúng ta cùng đi, mới có hi vọng đào thoát.”
Trùng Hòa nói:“Biện pháp nào để đào thoát?”
Sư huynh nói:“ Sư đệ ta...... bị yêu đạo bắt đi, hắn đã không ổn. Ta làm bộ không biết hắn bị Minh Thăng lão yêu đạo giết chết, tới tìm các ngươi. Chúng ta động thủ giao chiến, vừa đánh vừa lùi, một đường thoát đi. Lão yêu đạo không rõ ý tưởng, tất sẽ không phòng bị. Sau khi ra khỏi đạo quan, chúng ta đường ai nấy đi, lập tức chạy trốn rất xa, đoán rằng hắn sẽ không đuổi theo, chính là đuổi tới cũng chưa chắc đuổi kịp.”
Trùng Hòa trong nội tâm vừa động, thầm nghĩ: Biện pháp này tuy cũ, nhưng chưa hẳn vô dụng. Nhưng lại lập tức nghĩ đến, Trình Quân không có ý tứ rời đi đạo quan, dựa vào thái độ của hắn là muốn lưu lại đánh một trận cùng lão ma . Tuy Trùng Hòa cũng có khuynh hướng rời đi, nhưng hắn không muốn làm trái ý Trình Quân, càng không nói đến làm ra hành vi tiểu nhân phản bội. Bởi vậy hắn cơ hồ không do dự, nhân tiện nói:“Không cần phải nói, ta không tin ngươi.” Nói rồi nhẹ nhàng thi thanh kiếm rút lui, nói:“Cho ngươi một cơ hội, từ cửa sau chuồn đi, leo tường mà đi, ta thấy yêu đạo chưa hẳn đuổi theo kịp ngươi.”
Sư huynh dậm chân nói:“Ngươi ngu xuẩn phải không?” Mắt thấy Trùng Hòa không tin chính mình, quay đầu nhìn qua Trình Quân, nói:“Vị đạo hữu này, ngươi xem......”
Trình Quân trừng mắt lên, nói:“Đi ra ngoài.”
Sư huynh “A?” Một tiếng, Trình Quân nói:“Cút đi.”
Sắc mặt sư huynh bỗng nhiên đỏ lên, mục quang chuyển thành oán độc, nói:“Ngươi sẽ hối hận .” Nói rồi hất tay áo, đẩy cửa ra, vừa muốn đi ra.
Đang lúc hắn muốn ra khỏi cưa, chỉ nghe một thanh âm nói:“Sư huynh, ngươi ở nơi đây sao, sư huynh?”
Sư huynh biến sắc, gian nan nhổ ra mấy chữ nói:“Sư...... Đệ......”
Bóng người lóe lên ở cửa ra vào, sư đệ giơ một cây ngọn nến đi đến, một tấm trắng nõn da mặt tại ánh nến chiếu rọi xuống lúc sáng lúc tối, lập loè bất định, nhìn thấy này sư huynh, cười nói:“Sư huynh, ngươi ở nơi đây.”
Sư huynh vội lùi lại ba bước, nói:“Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi......”
Khóe miệng sư đệ khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười quỷ dị, cả người biểu lộ có chút quái dị, nói:“Sư huynh, như thế nào ngay cả ta cũng không nhận ra? Uổng phí tình cảm đồng môn nhiều năm của chúng ta ......” Nói rồi thân thủ hướng sư huynh chộp tới.
Sư huynh kêu thảm một tiếng, nói:“Đừng động vào ta, ngươi đã......”
Trình Quân con mắt bỗng nhiên trợn to, thân pháp như điện, phút chốc tiến lên ba thước, lôi kéo Trùng Hòa, dưới chân nhảy lên, trước mặt xem ra cái bàn khơi mào đến hung hăng địa đạp hướng sư đệ, lôi kéo Trùng Hòa hung hăng vọt tới cửa sổ.
Chỉ nghe rầm một tiếng, hai người đập vỡ cửa sổ, xuyên cửa sổ mà ra, rơi vào trong sân, dưới mặt đất lăn mấy vòng. Trùng Hòa chợt nghe sau lưng bịch một tiếng trầm đục, tựa hồ thanh âm một qua dưa hấu bạo liệt, nói là âm thanh lớn, lại cũng không tính là lớn , nhưng này loại âm thanh ầm ĩ nặng nề , làm đáy lòng hắn có chút phát lạnh.
Trùng Hòa ngã xuống dưới đất, liền thấy Trình Quân nhanh chóng bắn người lên, quát:“Đứng lên.”
Hắn vội vàng đứng lên, hỏi:“Vừa rồi là thanh âm gì thê?”
Trình Quân lạnh lùng nói:“Thi bạo.”
Trùng Hòa cảm thấy hàn khí bốc lên lên, nói:“Thi bạo? Dùng thi thể nào chứ ? Chẳng lẽ nói sư đệ......”
Trình Quân nói:“Đã là người chết.”
Trùng Hòa rùng mình một cái, cẩn thận nhớ lại vừa rồi lời nói cử chỉ của sư đệ , tuy thần sắc quái dị, biểu lộ run rẩy, nhưng cũng chưa có bộ dạng người chết, chính mình tuy trong nội tâm hoài nghi hắn có vấn đề, nhưng là không có hoài nghi đi nơi nào.
Trình Quân nói:“Không chỉ là hắn, sư huynh cũng là như thế .”
Trùng Hòa kinh ngạc nói:“Hắn cũng là người chết?” Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi , nếu như nói sư đệ là người chết, hắn còn có thể tin tưởng, nhưng sư huynh chém tới cái bàn nửa ngày, nói nhiều lời nói, không có nửa phần bất đồng cùng người sống, nếu cũng là người chết, vậy hắn những năm này đều sống đến cẩu thân rồi.
Trình Quân lạnh lùng nói:“Thế thì không phải, sư huynh là người sống. Chỉ là hắn bị yêu đạo khống chế, đến xò xét chúng ta. Hắn nói những lời kia, không có một câu thật sự, cũng là vì dụ dỗ chúng ta đi ra ngoài, nếu như ngươi vừa rồi đi ra ngoài, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Trùng Hòa nói:“Thì ra là thế.” Nhịn không được hoảng sợ, lại nói:“Vậy hắn trông thấy sư đệ mà kinh hoảng như vậy, là bởi vì hắn đã sớm biết rõ sư đệ đã ngộ hại .”
Trình Quân nói:“Hắn bị ta chọc giận sau, mở cửa, làm một cái ám hiệu, chính là thông tri cho bên ngoài là mình thất bại, để lão yêu đạo đổi kế hoạch khác. Chỉ là hắn bất quá là tiểu tốt bị yêu đạo khống chế , nào biết bước tiếp theo yêu đạo muốn thế nào? Cho nên thấy sư đệ chết mà sống lại, chỉ có kinh hoàng không liệu phần.”
Trùng Hòa gật đầu, quay đầu nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy ngoại trừ cửa sổ bị phá nát ra, nhìn không ra có cái gì khác nhau, không khỏi hỏi:“Chính là vừa rồi sư đệ đã thi bạo. Thi bạo phát ra uy lực lợi hại, dính vào là chết , sư huynh đã ở trong phòng, làm sao có thể né tránh được?”
Trình Quân nói:“Tại sao phải né tránh? Hắn không phải cuối cùng sẽ chết sao? Chết như thế nào còn không phải giống nhau?”
Trùng Hòa muốn nói: Đối với chính sư huynh mà nói không hề đồng dạng, nhưng là chưa nói đi ra, nói:“Chúng ta bây giờ phải làm như thế nào, lão yêu đạo ngược lại rất xem trọng chúng ta, lại sử dụng liên hoàn thủ đoạn. Hôm nay đã không có hiệu quả, hắn lại phải xuất ra ít thủ đoạn hoa chiêu gì đây?”
Trình Quân nói:“Không cần hoa chiêu gì, chính hắn đến đây.”
Trùng Hòa rùng mình, quay đầu đi, chỉ thấy dưới ánh trăng trắng bệch , một lão đạo đạo bào trắng tóc trắng chậm rãi mà đến, thần sắc bình tĩnh mang theo vài phần dữ tợn, đúng là Minh Thăng lão đạo.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK