• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: THE LAST WISH 4

***

Cánh cổng, gầm rú và xoắt xuýt như một lốc xoáy, nhổ anh ra với lực làm tím phổi. Witcher ngã xuống sàn, hổn hển và bắt nhịp hơi thở một cách khó khăn.

Sàn nhà rung chuyển. Đầu tiên witcher tưởng đó là do cơ thể mình vẫn đang chấn động sau chuyến du hành qua cánh cổng địa ngục, nhưng anh sớm nhận ra sai lầm của mình. Cả căn nhà đang rung chuyển và cọt kẹt.

Anh nhìn xung quanh. Anh không ở trong căn phòng nhỏ nơi mà mình đã thấy Yennefer và Dandelion lần cuối cùng, mà là trong căn phòng sinh hoạt chung lớn của quán trọ đang được Errdil tu sửa.

Anh nhìn thấy cô. Cô đang quỳ giữa những chiếc bàn, cúi xuống bên cạnh quả cầu ma thuật. Quả cầu đang hắt lên một thứ ánh sáng mạnh, chói lóa đủ để soi tỏ những mạch máu trên ngón tay nữ pháp sư. Ánh sáng từ quả cầu hé lộ một khung cảnh, mờ ảo và rung rinh, nhưng rõ ràng. Geralt trông thấy căn phòng nhỏ với hình ngôi sao vẽ trên sàn, tỏa nhiệt nóng rẫy. Anh nhận ra những dải băng ánh sáng đầy màu sắc bắn lên từ hình vẽ và biến mất qua mái nhà, về phía tên djinn điên cuồng đang bị bắt giữ.

Yennefer trông thấy anh, nhảy dựng lên và giơ tay.

“Đừng!” Anh hét. “Đừng làm chuyện này! Tôi muốn giúp cô!”

“Giúp?” Cô cười khẩy. “Anh sao?”

“Tôi.”

“Sau tất cả những gì tôi đã làm với anh?”

“Sau tất cả.”

“Rất thú vị. Nhưng không quan trọng. Tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Ra khỏi đây đi.”

“Không.”

“Ra khỏi đây đi!” cô hét lên, gương mặt u ám nhăn lại. “Giờ đang nguy hiểm lắm! Mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát rồi, anh không hiểu sao? Tôi không thể thần phục nó. Tôi không hiểu, nhưng tên vô lại đó chẳng yếu đi chút nào! Tôi đã tóm được nó ngay sau khi điều ước thứ ba của nhà thơ đã được thực hiện và lẽ ra giờ này tôi đã nhốt được nó trong quả cầu rồi. Nhưng nó chẳng yếu đi chút nào hết! Chết tiệt, có vẻ như nó còn đang mạnh lên nữa! Nhưng tôi vẫn sẽ đánh bại được nó, tôi sẽ...”

“Cô không đánh bại nổi nó đâu, Yennefer. Nó sẽ giết cô.”

“Giết tôi không dễ thế đâu...”

Cô ngừng nói giữa chừng. Mái nhà của căn trọ bỗng rực lên. Hình ảnh tạo nên bởi quả cầu tan ra trong ánh sáng. Một hình chữ nhật khổng lồ bốc lửa hiện trên trần nhà. Nữ pháp sư nguyền rủa trong khi giơ tay lên, và những đốm sáng bắn ra từ ngón tay cô.

“Chạy đi, Geralt!”

“Chuyện gì đang xảy ra thế, Yennefer?”

“Nó đã định vị được tôi rồi...” Cô rên lên, mặt đỏ au vì gắng sức. “Nó muốn bắt được tôi. Nó đang tự tạo ra một cánh cổng để vào bên trong. Nó không thể thoát được nhưng sẽ vào được bên trong bằng cánh cổng. Tôi không thể....tôi không thể ngăn nó lại!”

“Yennefer....”

“Đừng làm tôi phân tâm! Tôi phải tập trung...Geralt, anh phải ra khỏi đây. Tôi sẽ mở một cánh cổng, một lối thoát cho anh. Cẩn thận đấy, nó sẽ là một cánh cổng ngẫu nhiên, tôi không có sức mạnh hay thời gian để....tôi không biết anh sẽ rơi xuống đâu....nhưng anh sẽ được an toàn....chuẩn bị đi....”

Một cánh cổng vĩ đại trên trần nhà đột nhiên tỏa sáng đến mù mắt, nở ra và trở nên dị dạng. Từ thinh không hiện lên cái miệng vô hình đã quá quen thuộc với witcher, đang đớp đôi môi cong queo và tru tréo đủ lớn để chọc thủng màng nhĩ anh. Yennefer nhảy lên, huơ tay và hét một câu thần chú. Một chiếc lưới ánh sáng bắn ra từ lòng bàn tay cô và trùm lấy tên djinn. Nó rống lên và bắn ra cặp vuốt dài nhắm về phía cổ họng nữ pháp sư như một cặp rắn hổ mang. Yennefer không lùi bước.

Geralt lao vào cô, đẩy nữ pháp sư sang bên và lấy thân mình che cho cô. Tên djinn, vướng phải chiếc lưới ánh sáng, bật ra từ cánh cổng như một cái nút chai và xông về phía họ, miệng há rộng. Witcher nghiến răng và đánh nó bằng Dấu mà có vẻ chẳng được tác dụng gì cả. Nhưng tên thần đèn không tấn công. Nó treo lơ lửng trong không khí ngay phía trên trần nhà, phồng lên tới kích cỡ đáng kể, nhìn chòng chọc Geralt bằng con mắt nhợt nhạt và gào. Có gì đó trong tiếng gào ấy, gì đó như là một mệnh lệnh. Anh không hiểu.

“Lối này!” Yennefer la lớn, ám chỉ cánh cổng mà cô vừa mới gọi ra trên bức tường cạnh cầu thang. So với của tên thần đèn, cánh cổng của nữ pháp sư nhìn thật yếu ớt và thảm hại biết nhường nào. “Lối này, Geralt! Chạy đi!”

“Chỉ khi có cô mà thôi!”

Yennefer, quét tay qua không khí, hét thần chú và những dải băng ánh sáng sặc sỡ bắn ra những đốm lửa. Tên djinn quay tròn như một con ong, kéo căng dây trói, rồi lại nới lỏng. Chậm rãi nhưng chắc chắn, nó đang ngày càng lại gần nữ pháp sư. Yennefer không lùi bước.

Witcher nhảy về phía nữ pháp sư, điệu nghệ gạt chân cô, ôm lấy thắt lưng bằng một tay và tay kia đặt dưới mái tóc. Yennefer chửi thề và làm tím cổ anh bằng cùi chỏ. Anh không buông cô ra. Mùi ozon nồng nặc tiết ra do câu thần chú cũng không át được mùi hoa cà và phúc bồn tử. Geralt giữ chặt đôi chân đang giãy dụa của nữ pháp sư và nhảy, vào ánh sáng mờ nhạt dẫn đến cõi hư vô của cánh cổng.

Cánh cổng đi tới nơi vô định.

Họ bay ra ngoài, ngã xuống sàn nhà cẩm thạch và trượt một khoảng, đánh đổ một cái giá nến khổng lồ và một chiếc bàn chất đầy chén thủy tinh, đĩa hoa quả và một cái bát tô đựng đá vĩ đại, rong biển và sò trút như mưa xuống cùng âm thanh loảng xoảng. Những tiếng hét và ré vọng lên xung quanh căn phòng.

Họ nằm ngay giữa trung tâm một phòng khiêu vũ, sáng trưng bởi ánh nến. Những quý ông và quý bà trong trang phục lịch lãm, trên người lấp lánh trang sức, đã dừng lại giữa điệu nhảy và nhìn họ trong sự im lặng sửng sốt. Dàn nhạc kết thúc bản giao hưởng của mình với một hỗn hợp lộn xộn.

“Đồ ngu!” Yennefer hét lên, cố cào mắt anh ra. “Đồ ngu ngốc chết tiệt! Anh đã cản tôi lại! Tôi suýt bắt được nó rồi!”

“Cô chẳng bắt được cái mẹ gì hết!” Anh hét lại, bực mình không kém. “Tôi đã cứu mạng cô đấy, đồ phù thủy ngu ngốc!”

Cô rít lên như một con mèo cái, bàn tay tỏa sáng.

Geralt, quay mặt sang bên, bắt được cổ tay cô và hai người lăn lộn giữa đống sò, rong biển và đá nghiền.

“Ông bà có giấy mời không?” Một người đàn ông mập mạp với sợi dây chuyền vàng của một quản gia đeo trên cổ đang nhìn họ với vẻ ngạo mạn.

“Biến đi!” Yennefer gào lên, vẫn đang cố cào mắt Geralt ra.

“Thật là bê bối,” tay quản gia nói với ý nhấn mạnh. “Hai người đã vi phạm quy tắc sử dụng cổng dịch chuyển này. Tôi sẽ đệ đơn phàn nàn lên Hội Đồng Pháp Sư. Tôi sẽ yêu cầu...”

Không ai nghe được tay quản gia sẽ yêu cầu cái gì. Yennefer vật lộn thoát ra được, tát vào tai witcher bằng lòng bàn tay, đá một phát vào cẳng chân anh và nhảy vô cánh cổng đang mờ dần trên tường.

Geralt lao theo nữ pháp sư, túm được mái tóc và thắt lưng của cô bằng một động tác được rèn luyện thành thục.

Yennefer, cũng qua rèn luyện, táng cho anh một cú bằng cùi chỏ.

Chuyển động đột ngột xé rách váy cô ở phần dưới cánh tay, để lộ ra một bên ngực đẹp đẽ. Một con sò bay ra từ cái váy rách.

Cả hai ngã vào thinh không bên trong cánh cổng. Geralt vẫn nghe được tiếng của tay quản gia.

“Nhạc trưởng! Tiếp tục nào! Không có gì xảy ra cả. Làm ơn đừng để tâm đến sự cố không may vừa rồi!”

Witcher tin rằng với mỗi lần di chuyển thành công qua cánh cổng, nguy cơ rủi ro sẽ xảy ra được nhân lên gấp đôi, và anh đã không lầm. Họ tới được nơi, nhà trọ của Errdil, nhưng hiện ra ngay bên dưới trần nhà. Họ ngã, làm gãy lan can cầu thang và, với một tiếng rầm, hạ cánh xuống chiếc bàn. Cái bàn có quyền được gãy dưới sức nặng đó, và đã làm như vậy.

Yennefer nằm dưới gầm bàn. Anh đã chắc là cô bất tỉnh. Anh đã lầm.

Cô đấm vào mắt anh và bắn một tràng chửi rủa mà khiến một người lùn chắc cũng phải thấy hổ thẹn – và họ còn nổi tiếng về ngôn ngữ thô tục của mình rồi đấy. Những câu chửi đi kèm những cú đánh điên cuồng tung ra một cách mù quáng và ngẫu nhiên.

Geralt nắm lấy tay cô và, để tránh bị cô đập trán vào đầu, chúi mặt vào ngực nữ pháp sư, mà có mùi như hoa cà và phúc bồn tử, và sò.

“Buông tôi ra!” cô hét lên, giãy dụa như một con ngựa non. “Đồ ngu! Bỏ ra! Mấy sợi xích sẽ đứt bất kỳ lúc nào thôi. Tôi phải tăng cường chúng nếu không tên djinn sẽ trốn thoát!”

Anh không trả lời, mặc dù rất muốn. Anh ôm cô chặt hơn, cố đè nghiến cô xuống sàn. Yennefer chửi rủa dã man, vật lộn, và với toàn bộ sức lực, lên gối vào chỗ hiểm của anh. Trước khi anh có thể thở lại được bình thường, cô đã thoát ra được và hét một câu thần chú. Anh cảm thấy một lực mạnh vô cùng kéo mình lên khỏi sàn nhà và ném bay qua dãy hành lang cho đến khi, với một cú va chạm nảy lửa suýt thì đánh ngất, anh đập vào một tủ quần áo hai cánh và làm nó vỡ tan tành.

***

“Chuyện gì đang xảy ra trong đó thế?” Dandelion, ôm lấy bức tường, vươn cổ ra, cố nhìn xuyên qua cơn mưa. “Nói tôi nghe đi, chết tiệt!”

“Họ đang đánh nhau!” một thằng nhóc hét lên, bật ra khỏi cửa sổ nhà trọ như bị bỏng. Mấy đứa bạn rách rưới của nó cũng chạy đi, bắn bùn tung tóe bằng đôi chân trần. “Tay pháp sư và ả phù thủy đang đánh nhau!”

“Đánh nhau?” Neville ngạc nhiên. “Họ đang đánh nhau, và con quỷ chết tiệt đó đang phá hủy thị trấn của tôi! Nhìn xem, nó vừa lật đổ một cái ống khói nữa rồi. Và đánh vỡ xưởng gạch! Này, cậu ra đằng kia, nhanh lên! Thần linh ơi, may là trời đang mưa chứ nếu không thì cháy to không biết thế nào!”

“Sẽ không được lâu đâu,” Krepp nói u ám. “Ánh sáng ma thuật đã yếu dần, dây trói sẽ đứt bất kỳ lúc nào thôi. Ông Neville! Hãy ra lệnh cho mọi người lui lại! Địa ngục sẽ nổ ra ở trong đó ngay bây giờ đấy! Căn nhà sẽ chỉ còn là đống gạch vụn thôi! Anh Errdil, anh cười cái gì? Đó là nhà anh kia mà. Có gì mà buồn cười thế hả?”

“Tôi đã mua một khoản bảo hiểm kếch sù cho cái đống gạch vụn đó!”

“Liệu bảo hiểm có chi trả cho tai nạn ma thuật và các sự kiện siêu nhiên không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Rất khôn ngoan, anh Errdil. Rất khôn ngoan. Xin chúc mừng. Này, mấy người, tìm chỗ trốn đi! Đừng lại gần, nếu còn quý trọng mạng sống!”

Một tiếng gầm điếc tai vọng ra từ trong nhà của Errdil, và ánh sáng bừng lên. Đám đông lùi lại, nấp sau những cây cột.

“Sao Geralt lại vào trong đó?” Dandelion rên rỉ. “Để làm cái quái gì? Tại sao anh ấy cứ nhất mực muốn cứu ả phù thủy đó? Tại sao hả, chết tiệt? Chireadan, anh có hiểu không?”

Người elves mỉm cười buồn bã. “Tôi có, Dandelion,” anh ta nói. “Tôi có.”

***

Geralt né một tia sáng màu cam nữa bắn ra từ đầu ngón tay nữ pháp sư. Cô rõ ràng là đã mệt, những tia sáng yếu ớt và bay chậm, và anh né chúng không mấy khó khăn.

“Yennefer!” anh hét lên. “Bình tĩnh đi! Cô có chịu nghe không? Cô sẽ không thể....”

Anh không nói hết. Một tia chớp đỏ bắn ra từ đầu ngón tay nữ pháp sư, bắt được anh ở nhiều chỗ và quấn chặt quanh người. Quần áo anh bắt đầu rít lên và bốc khói.

“Tôi sẽ không thể làm cái gì?” cô nói qua kẽ răng, đứng bên trên anh. “Rồi anh sẽ sớm thấy tôi có thể làm gì. Tốt nhất là anh cứ nằm đó một lúc và đừng cản đường tôi.”

“Bỏ cái này ra khỏi người tôi!” anh gầm lên, vật lộn với đống mạng nhện phát sáng. “Mẹ kiếp, tôi đang bốc cháy đây này!”

“Cứ nằm đó và đừng di chuyển,” cô khuyên nhủ, thở hồng hộc. “Nó chỉ cháy khi anh cựa quậy thôi....tôi không thể dành thêm cho anh giây phút nào nữa, witcher. Chúng ta đã được một trận đùa vui, nhưng thế là đủ rồi. Tôi cần phải chăm sóc tên djinn, nó sắp chạy thoát được...”

“Chạy thoát được?” Geralt hét lên. “Chính cô mới là người nên chạy đi! Tên djinn đó....Yennefer, nghe tôi nói kỹ đây. Tôi phải kể với cô sự thật.”

***

Tên djinn giật dây xích, lượn một vòng tròn, kéo căng những sợi dây buộc, và hất đổ cái tòa tháp bé xíu phía trên căn nhà của Beau Berrant.

“Nó rống mới khủng khiếp làm sao!” Dandelion nhăn mặt, tay bất giác đưa lên cổ họng. “Thật là một tiếng rống kinh khủng! Như thể nó đang cực kỳ điên tiết vậy!”

“Bởi vì đúng là nó đang rất điên tiết,” Krepp nói. Chireadan liếc nhìn ông.

“Cái gì?”

“Nó đang rất điên tiết,” Krepp nhắc lại. “Và ta không ngạc nhiên đâu. Ta cũng sẽ rất điên tiết nếu phải thực thi, đúng đến từng từ, điều ước đầu tiên mà witcher lỡ miệng thốt ra...”

“Sao lại thế?” Dandelion la lên. “Geralt? Ước?”

“Anh ta là người đã giữ cái dấu ấn giam cầm tên djinn. Tên djinn đang thực hiện điều ước của anh ta. Đó là vì sao ả phù thủy không thể thần phục nó. Nhưng witcher không được kể với cô ta, kể cả giờ đây khi anh ta đang dính vào mớ bòng bong này rồi. Witcher không nên kể với cô ta.”

“Chết tiệt,” Chireadan lầm bầm. “Tôi bắt đầu hiểu ra rồi. Tay lính gác trong hầm ngục bị nổ tung...”

“Đó là điều ước thứ hai của witcher. Anh ta vẫn còn một điều ước nữa. Điều ước cuối cùng. Nhưng, các vị thần ơi, anh ta không nên tiết lộ điều đó với Yennefer!”

***

Cô đứng bất động, nghiêng người về phía anh, không để tâm đến tên djinn đang vật lộn với những sợi xích. Cả căn nhà rung chuyển, vữa và thạch cao trút như mưa từ trên trần, nội thất ngổn ngang trên sàn, co giật từng cơn.

“Vậy hóa ra là như thế,” cô rít lên. “Xin chúc mừng. Anh đã lừa được tôi. Không phải Dandelion, mà là anh. Đó là vì sao tên djinn kháng cự mãnh liệt đến vậy! Nhưng tôi vẫn chưa thua đâu, Geralt. Anh đã đánh giá thấp tôi, và đánh giá thấp sức mạnh của tôi. Tôi vẫn còn tên djinn và anh trong tay. Anh vẫn còn một điều ước cuối cùng, có phải không? Vậy hãy ước đi. Anh sẽ giải thoát tên djinn và tôi sẽ nhốt nó lại.”

“Cô không còn đủ sức nữa, Yennefer.”

“Anh đánh giá thấp sức lực của tôi. Điều ước, Geralt!”

“Không, Yennefer. Tôi không thể....tên djinn sẽ thực hiện nó, nhưng sẽ không tha cho cô đâu. Nó sẽ giết cô ngay khi được tự do. Nó sẽ trả thù cô...Cô sẽ không bắt được nó và cũng sẽ không thể bảo vệ bản thân mình khỏi nó. Cô yếu rồi, cô còn không đứng vững nổi nữa. Cô sẽ chết, Yennefer.”

“Đó là rủi ro của tôi!” cô hét lên, tức giận. “Tôi bị làm sao thì có liên quan gì đến anh? Hãy nghĩ xem tên djinn có thể ban cho anh cái gì! Anh vẫn còn một điều ước nữa! Anh có thể yêu cầu bất cứ thứ gì mình muốn! Hãy tận dụng đi! Tận dụng đi, witcher! Anh có thể có bất cứ thứ gì! Bất cứ thứ gì!”

***

“Cả hai người họ sẽ chết à?” Dandelion rên rỉ. “Sao lại như vậy? Krepp, tại sao? Sau cùng thì, witcher – tại sao, nhân danh mọi bệnh dịch ghê tởm và bất ngờ, anh ấy lại không thoát ra? Tại sao? Cái gì đang níu giữ anh ấy kia chứ? Sao anh ấy không để mặc ả phù thủy đó cho số mệnh và chạy đi? Thật là vô nghĩa!”

“Hoàn toàn vô nghĩa,” Chireadan nói cay đắng. “Hoàn toàn.”

“Điều đó là tự sát. Và ngu ngốc!”

“Đó là công việc của anh ta,” Neville ngắt lời. “Witcher đang cứu thị trấn của tôi. Các vị thần chứng giám – nếu anh ta đánh bại ả phù thủy và đuổi con quỷ đi, tôi sẽ thưởng công cho anh ta thật hậu hĩnh...”

Dandelion giật cái mũ trang trí bằng một cái lông cò xuống khỏi đầu, nhổ vào nó, ném xuống bùn và giẫm lên, vừa làm vừa xổ ra một tràng ngôn ngữ đủ thứ tiếng.

“Nhưng anh ấy...” cậu bất chợt kêu lên, “vẫn còn một điều ước nữa! Anh ấy có thể cứu được cả hai mà! Ông Krepp!”

“Nó không đơn giản như vậy,” vị thầy tu trầm ngâm. “Nhưng nếu...nếu anh ta diễn đạt đúng điều ước...nếu bằng cách nào đó anh ta trói buộc số mệnh của mình với...Không, ta không nghĩ witcher sẽ làm vậy. Và có lẽ tốt hơn là anh ta đừng làm.”

***

“Điều ước, Geralt! Khẩn trương lên! Anh muốn gì? Sự bất tử? Giàu có? Danh tiếng? Quyền lực? Sức mạnh? Đặc quyền? Nhanh lên, chúng ta không có thời gian đâu!” Anh im lặng. “Nhân tính,” cô bất chợt nói, mỉm cười tàn độc. “Tôi đã đoán trúng rồi, phải không? Đó là cái anh muốn, đó là cái anh mơ ước! Được giải thoát, được tự do trở thành người mà mình mong muốn, chứ không phải người mà mình buộc phải trở thành. Tên djinn có thể thực hiện điều ước đó, Geralt. Anh chỉ cần nói thôi.”

Anh im lặng.

Cô đứng bên trên anh giữa hào quang tỏa ra từ quả cầu pháp sư, trong ánh sáng của ma thuật, giữa những sợi xích đang trói buộc tên djinn, những lọn tóc tung bay và đôi mắt tím rực lửa, lưng thẳng, mảnh mai, đen tuyền, khủng khiếp...

Và thật đẹp.

Đột nhiên cô cúi xuống và nhìn vào mắt anh. Anh ngửi thấy mùi hoa cà và phúc bồn tử.

“Anh không nói gì cả,” cô rít lên. “Vậy anh muốn điều gì hả, witcher? Giấc mơ thầm kín nhất của anh là gì? Có phải anh không biết hay anh không quyết định được? Hãy nhìn sâu vào bên trong con người mình, nhìn thật sâu và thật cẩn thận vào, bởi vì tôi thề trên Thần lực, anh sẽ không có được một cơ hội như thế này lần nữa đâu!”

Nhưng đột nhiên anh nhận ra sự thật. Anh biết. Anh biết cô từng là người như thế nào. Cô còn nhớ điều gì, cô không thể quên điều gì, và cô phải sống với điều gì. Cô thực sự là ai trước khi trở thành một nữ pháp sư.

Đôi mắt lạnh lùng, xuyên thấu, giận dữ và thông thái đó là của một cô bé lưng gù.

Anh kinh hãi. Không, không phải vì sự thật. Anh kinh hãi rằng cô sẽ đọc ý nghĩ của anh, và biết được anh đã đoán ra sự thật. Rằng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh giết đi cái suy nghĩ đó trong người, ném nó ra khỏi trí nhớ mãi mãi, không để lại dấu vết, và cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cảm thấy...

Trần nhà nứt toác. Tên djinn, vướng phải cái lưới ánh sáng giờ đã biến mất, lộn nhào ngay phía trên họ, gầm rú, và trong tiếng gầm đó là sự đắc thắng và ham muốn giết chóc tột độ. Yennefer nhảy lên đón đầu nó. Ánh sáng chảy ra từ tay cô. Ánh sáng thật yếu ớt.

Tên djinn há miệng ra và vươn cặp vuốt về phía nữ pháp sư.

Witcher đột nhiên hiểu ra điều mà mình muốn.

Và anh ước.

***

Căn nhà nổ tung. Gạch, gỗ bay lên trong một làn mây bụi và tàn lửa. Tên djinn hiện lên trong đám mây bụi, to như một cái nhà. Rống và mắc nghẹn với tiếng cười đắc thắng, tên thần đèn Không khí, giờ đã được tự do, không còn trói buộc với bất kỳ ai, lượn ba vòng phía trên thị trấn, xé nát ngọn tháp của tòa thị chính, vọt lên bầu trời và biến mất.

“Nó thoát rồi! Nó thoát rồi!” Krepp kêu lên. “Witcher đã thắng! Tên thần đèn đã bay đi mất! Nó sẽ không gây nguy hiểm cho ai nữa!”

“Ah,” Errdil nói với vẻ hân hoan thành thật, “một đống đổ nát tuyệt đẹp!”

“Chết tiệt, chết tiệt!” Dandelion rú lên, bật dậy từ đằng sau bức tường. “Nó đập vỡ cả ngôi nhà! Không ai có thể sống sót được! Không ai cả!”

“Witcher Geralt xứ Rivia, đã hy sinh thân mình để cứu thị trấn,” thị trưởng Neville nói trịnh trọng. “Chúng ta sẽ không quên anh ấy. Chúng ta sẽ vinh danh anh ấy. Chúng ta sẽ đúc một bức tượng...”

Dandelion hất một mẩu rơm dính đất sét ra khỏi vai, phủi sạch thạch cao khỏi quần, nhìn ông thị trưởng, và với vài từ ngữ lựa chọn cẩn thận, bày tỏ quan điểm của mình về hy sinh, vinh danh, tưởng nhớ và mọi bức tượng trên thế giới.

***

Geralt nhìn xung quanh. Nước chảy từng giọt từ cái lỗ trên trần nhà. Có hàng đống gạch vụn và gỗ nát lăn lóc đây đó. Ngẫu nhiên đến kỳ lạ, nơi mà họ nằm hoàn toàn sạch sẽ. Không một mẩu gỗ hay gạch nào đã rơi xuống trúng họ. Như thể họ được bảo vệ bởi một lớp khiên chắn vô hình.

Yennefer, hơi đỏ mặt, quỳ bên cạnh anh, tay đặt lên đầu gối.

“Witcher.” Cô hắng giọng. “Anh chết chưa?”

“Chưa.” Geralt lau bụi ra khỏi mặt và rít lên.

Từ từ, Yennefer chạm vào cổ tay anh và nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc lòng bàn tay anh. “Tôi đã làm anh bị bỏng...”

“Không có gì đâu. Vài vết sưng...”

“Tôi xin lỗi. Anh biết không, tên djinn đã trốn thoát rồi. Mãi mãi.”

“Cô có nuối tiếc không?”

“Không nhiều lắm.”

“Tốt. Làm ơn giúp tôi đứng dậy nào.”

“Đợi đã,” cô thì thầm. “Điều ước đó của anh...tôi đã nghe anh ước cái gì. Tôi đã rất ngạc nhiên, đơn giản là ngạc nhiên. Tôi đã trông đợi bất kỳ thứ gì ngoài...tại sao anh lại làm vậy, Geralt? Sao...sao lại là tôi?”

“Cô không biết sao?”

Cô nghiêng người về phía anh, chạm vào anh. Anh cảm nhận mái tóc cô, mùi hoa cà và phúc bồn tử, quét lên mặt mình và đột nhiên anh hiểu ra rằng mình sẽ không quên được cái mùi đó, cái chạm đó, biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể so sánh nó với những mùi hương hay cái chạm khác. Yennefer hôn anh và anh hiểu rằng mình sẽ không bao giờ muốn một đôi môi nào khác ngoại trừ cô, mềm và ẩm ướt, ngọt ngào vị son môi. Anh biết rằng, từ giây phút đó, chỉ có cô tồn tại, cái cổ, bờ vai và khuôn ngực lộ ra khỏi chiếc váy đen, làn da mịn màng, mát lạnh, mà không thể sánh với bất kỳ thứ gì anh đã từng chạm. Anh nhìn vào đôi mắt tím, đôi mắt đẹp nhất trên thế giới, đôi mắt mà anh sợ sẽ trở thành...

Mọi thứ. Anh biết.

“Điều ước của anh,” cô thì thầm, đôi môi thật gần tai anh. “Tôi không biết liệu một điều ước như vậy có bao giờ thành hiện thực được hay không. Tôi không biết liệu có thế lực nào của Tự Nhiên có thể thực hiện nổi một điều ước như vậy hay không. Nhưng nếu có, thì anh đã tự kết án mình với tôi. Tự trói buộc mình vào tôi.”

Anh ngắt lời cô bằng một nụ hôn, một cái ôm, một cái chạm, mơn trớn và rồi sau đó là mọi thứ, toàn bộ con người anh, toàn bộ suy nghĩ của anh, toàn bộ tâm trí anh, mọi thứ, mọi thứ, mọi thứ. Họ phá vỡ sự im lặng bằng những tiếng thở dài và âm thanh sột soạt của quần áo nằm trên sàn. Họ phá vỡ sự im lặng thật nhẹ nhàng, lười biếng, và họ thật cẩn thận và kỹ càng. Họ quan tâm và dịu dàng, và mặc dù cả hai đều không biết quan tâm và dịu dàng là gì, họ vẫn làm được bởi vì cả hai đều muốn. Và họ không việc gì phải vội. Cả thế giới đã ngưng tồn tại trong một giây ngắn ngủi, nhưng đối với họ, dường như là vô tận.

Và rồi thế giới lại tồn tại, nhưng tồn tại rất khác.

“Geralt?”

“Mmm?”

“Giờ sao đây?”

“Anh không biết.”

“Em cũng vậy. Bởi vì, anh thấy đấy, em...em không biết liệu có xứng đáng để anh trói buộc mình vào hay không. Em không biết....đợi đã, anh đang làm gì đấy....? Em muốn nói với anh....”

“Yennefer...Yen.”

“Yen,” cô nhắc lại, hoàn toàn trao cả thân mình cho anh. “Không có ai từng gọi em như thế cả. Nói lại đi.”

“Yen.”

“Geralt.”

***

Cơn mưa đã ngừng. Một chiếc cầu vồng hiện lên phía trên Rinde và cắt ngang bầu trời bằng một dải băng sặc sỡ. Trông như thể nó mọc ra từ mái nhà đổ nát của căn trọ.

“Thần linh ơi,” Dandelion lầm bầm, “mới tĩnh lặng làm sao...Họ chết rồi. Hoặc là họ tàn sát lẫn nhau hoặc là tên thần đèn của tôi đã giết họ.”

“Chúng ta nên lại gần và kiểm tra,” Vratimir nói, lau hàng lông mày bằng chiếc mũ nhàu nát. “Họ có thể bị thương. Tôi đi gọi bác sĩ nhé?”

“Gọi nhân viên nhà xác thì hơn,” Krepp nói. “Ta biết ả phù thủy đó, và witcher cũng có quỷ dữ trong mắt. Không nghi ngờ gì cả, chúng ta nên bắt đầu đào hai cái huyệt trong nghĩa trang. Ta khuyên nên cắm một cây cọc gỗ tro lên ngực ả Yennefer đó trước khi chôn cô ta.”

“Im lặng làm sao,” Dandelion lặp lại. “Xà nhà vừa mới bay tá lả phút trước vậy mà giờ đã im như nấm mồ.”

Họ lại gần đống đổ nát của căn nhà trọ thật cẩn thận và từ tốn.

“Bảo thợ mộc đóng quan tài luôn đi,” Krepp nói. “Bảo thợ mộc...”

“Trật tự,” Errdil cắt ngang. “Tôi nghe thấy tiếng gì đó. Nó là cái gì vậy, Chireadan?”

Người elves gạt tóc ra khỏi đôi tai nhọn và nghiêng đầu sang bên.

“Anh không chắc...hãy lại gần hơn xem.”

“Yennefer vẫn còn sống,” Dandelion bỗng dưng lên tiếng, căng đôi tai âm nhạc ra hết cỡ. “Tôi nghe thấy tiếng cô ấy rên. Đó, cô ấy lại rên lần nữa!”

“Ừ,” Errdil xác nhận. “Tôi cũng nghe thấy. Cô ấy rên. Cô ấy chắc đang bị thương. Chireadan, anh đi đâu thế? Cẩn thận!”

Người elves lùi lại khỏi khung cửa sổ vỡ nát mà anh ta đã cẩn thận nhòm qua.

“Hãy ra khỏi đây thôi,” anh ta nói khẽ. “Đừng làm phiền họ.”

“Họ vẫn còn sống à? Chireadan? Họ đang làm gì thế?”

“Hãy ra khỏi đây thôi,” người elves nhắc lại. “Hãy để họ ở một mình trong đó một lúc. Hãy để họ ở đó, Yennefer, Geralt và điều ước cuối cùng của anh ấy. Hãy đợi họ trong một quán rượu, họ sẽ gia nhập cùng chúng ta trong chốc lát thôi. Cả hai người bọn họ.”

“Họ đang làm gì thế?” Dandelion tò mò. “Nói cho tôi đi, chết tiệt!”

Người elves mỉm cười. Rất, rất buồn. “Tôi không thích dùng những từ ngữ cao sang,” anh ta nói. “Và không thể nào gọi nó bằng một cái tên mà không dùng đến những từ ngữ cao sang.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK