Mục lục
[Việt Nam] Ngục Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng trước khi Vô Phong vào chợ rác, tại Đảo Sắt Thép...

“Chợ rác, Uất Hận Thành”

“Chợ rác, Uất Hận Thành, thế giới ngầm”

“Uất Hận Thành, bảy người mạnh nhất, Thập Kiếm, Ngũ Pháp Sư”

“Chợ rác, tin tức, bí mật”

Hỏa Nghi đã tra tìm hàng đống từ khóa về chợ rác. Hầu hết kết quả là những bài báo phàn nàn nơi này gây ô nhiễm Phi Thiên thành, cần dẹp bỏ càng sớm càng tốt. Số khác phân tích vị thế chợ rác trong thế giới ngầm, tầm ảnh hưởng lên giới chiến binh cũng như tranh cãi về danh xưng Bảy người mạnh nhất. Hỏa Nghi không quan tâm chuyện đã biết, hắn cần nghe những điều mới lạ như Hạ Tầng hay Tầng 14. Nhưng dù sử dụng mọi công cụ tìm kiếm, lục lọi hàng đống dữ liệu từ chính phủ Phi Thiên, hắn vẫn hoài công vô ích.

Với Hỏa Nghi, người hiểu rõ Tầng 14 không ai khác ngoài cha mình – Hỏa Viên – chủ nhiệm Đề Án Ngục Thánh. Nhưng nếu quan hệ cha con tốt đẹp, hắn đã chẳng ngồi đây suy nghĩ nọ kia. Hơn hai mươi năm trước, hắn là thằng bé la cà khắp Đảo Sắt Thép và hoàng cung, chẳng có khái niệm nào về thế giới bên ngoài. Điều nhất hắn nhớ là cha mình thường xuyên vắng nhà. Đề Án ra đời những năm đấy sao? – Hắn phỏng đoán.

Cửa phòng lách cách mở, Hỏa Nghi nhác thấy Hỏa Dương trở về từ bệnh viện. Anh ta vẫy tay chào Hỏa Nghi, tắm rửa một lúc rồi sắm sửa quần áo chỉnh tề. Họ Hỏa đang họp hội đồng trưởng lão, Hỏa Dương phải đến dự. Hỏa Nghi gắng lắm mới cất lời:

-Ông già thế nào?

Hỏa Dương miết cổ áo thật phẳng rồi đáp lời:

-Có khá hơn! Cha nhận thức được nhưng không nói được, nhiều khả năng liệt toàn thân. Đám trưởng lão, nhất là tay Hỏa Chính cứ rủa cha sắp chết. Bọn họ đòi lập thủ lĩnh mới càng nhanh càng tốt.

-Vậy ông anh đến đó, gân cổ cãi nhau để giữ vị trí cho ông già?

-Không chỉ giữ cho ông mà cho cả chú mày! Thêm dăm chuyện lằng nhằng khác nữa! – Hỏa Dương nói – Dòng họ có vài cơ sở thí nghiệm ở chợ rác. Chính phủ sắp di dời nơi này, chúng ta cũng phải lưu tâm mấy cơ sở này.

Hỏa Dương vô tình nói trúng vấn đề mà Hỏa Nghi đang đau đầu. Hỏa Nghi giả bộ ngạc nhiên:

-Sao lại có khu thí nghiệm ở bãi rác? Bộ chúng ta thiếu đất hay thiếu tiền à?

Hỏa Dương chà mũi giày thật bóng đoạn trả lời:

-Chợ rác có nhiều nguyên liệu mà thế giới bên ngoài không có. Quang tố, những nhiên liệu ma thuật, thậm chí con người... Trên hết, nó đảm bảo bí mật cho các đề án. Đừng nóng vội! Với tình trạng của ông già, chú mày sẽ tiếp quản dòng họ, sớm thôi, khéo chừng năm năm nữa. Lúc ấy chú mày sẽ biết hết về chợ rác.

Họ Hỏa coi trọng người làm khoa học, nói cách khác, chỉ những “nhà phát minh” mới được ngồi ghế lãnh đạo. Dạng luật sư bàn giấy như Hỏa Dương mãi mãi đứng ngoài cuộc, còn em trai anh ta nghiễm nhiên thừa kế vị trí đứng đầu. Khoác cho mình bộ mặt ngây thơ, Hỏa Nghi hỏi tiếp:

-Ông già có bao giờ vào chợ rác không?

Hỏa Dương nghiêng đầu ngẫm nghĩ:

-Chắc là có! Hai mươi năm trước, khi chú mày bé xíu, có một dạo cha thường vắng nhà. Mỗi lần về, ổng thường ngủ li bì, tỉnh dậy thì hút thuốc uống bia. Ổng hiếm khi ngủ yên giấc, thi thoảng la hét, thi thoảng khóc một mình. Bị trầm cảm, đại khái vậy!

-Lão già lúc nào chẳng quàng quạc rằng mình bị trầm cảm? Có bao giờ lão thôi than khổ kể sở? – Hỏa Nghi cười mỉa.

Hỏa Dương nhăn mặt nhíu mày:

-Cẩn thận lời ăn tiếng nói, em trai, chú là người thừa kế dòng họ đấy! Ờ, cha bị trầm cảm. Thực ra anh mày chẳng quan tâm đâu, nhưng mẹ nói nhiều quá, thành thử phải nghe. Chắc làm việc ở chợ rác quá căng thẳng nên cha như vậy.

Nghe thế, Hỏa Nghi hơi nghển đầu ngó bức ảnh gia đình treo tường. Hắn nhìn cha mình thuở tóc mới nhuốm bạc, hai anh em Hỏa Nghi hồi còn bé và người phụ nữ duy nhất trong ảnh. Được một lúc, Hỏa Nghi hỏi tiếp:

-Làm việc thì làm việc, sao đến nỗi bị trầm cảm?

-Không rõ. Mẹ không kể thêm nữa. Nếu muốn tìm hiểu, sao chú mày không tự đi mà hỏi?

Hỏa Nghi ngẫm nghĩ một lát, sau mặc quần áo rời khỏi nhà. Hỏa Dương gọi lớn:

-Khoan, khoan, ý anh là chú để dịp khác hẵng hỏi! Giờ nhà đang lắm chuyện thế này, đi sao được?

-Tôi là người thừa kế, là ông vua con ở đây mà phải lo mấy chuyện đó à? – Hỏa Nghi tặc lưỡi – Bảo mấy con nhỏ thư ký làm đi! Giúp tôi một tí, ông anh đẹp trai!

Hỏa Dương bật cười, không cản em trai. Nghỉ lễ năm mới chỉ còn hơn một tuần, anh ta nghĩ Hỏa nghi nên gặp mẹ cho phải phép.

...

Trong lúc Hỏa Nghi đi gặp mẹ mình thì dưới chợ rác, Vô Phong cùng Thày Dạy Học bắt đầu tiến vào khu thí nghiệm. Đập vào mắt hai người là tấm biển xiêu vẹo trước cửa đề dòng chữ Trung Tâm Chăm Sóc Sức Khỏe. Thày Dạy Học vừa gặm bánh mì vừa cười:

-Chăm sóc sức khỏe? Đùa ta à? Chợ rác cần bệnh viện tâm thần, xây cái này làm chi?! Nhưng chú mày có việc gì ở trung tâm này thế?

Vô Phong im lặng. Thấy thế, Thày Dạy Học không căn vặn thêm. Họ bật đèn pin tiến vào tòa nhà tối thui. Vừa đặt chân lên bậc thềm, một lực đẩy vô hình từ tòa nhà phát ra ập tới Vô Phong. “Quay lại hoặc mày sẽ hối hận” – thứ vô hình muốn nói với hắn như thế. Tâm trí hắn bùng lên ý nghĩ chạy trốn. Hắn sợ thân thể mình sẽ bị cắn xé, bị nuốt chửng, bị tiêu hóa bởi không gian đen ngòm phía sau cửa chính. Hắn cảm giác tòa nhà này “người” ở và sẽ thật bất lịch sự nếu quấy nhiễu “họ”, chả trách Thày Dạy Học nói nơi này không ổn.

Nhưng rồi hai người băng qua cửa chính, tiến vào tòa nhà. Trong ánh đèn nhập nhoạng, họ trông thấy một đại sảnh rất rộng, nhìn qua giống hệt sảnh bệnh viện với bàn tiếp tân, ghế ngồi chờ, bảng thông báo cùng bản đồ từng khu vực trong tòa nhà. Vô Phong phát hiện phòng điện tổng nằm trên tầng sáu. Điều này khá lạ vì theo kiến trúc thông thường, nguồn điện tổng nằm ở tầng hầm. Bàn bạc một chút, hai người quyết định lên tầng sáu. Họ không thể đi lại trong tình trạng thùi lùi hũ nút này.

Cấu trúc tòa nhà khá rõ ràng, bọn Vô Phong dễ dàng tìm thấy cầu thang lên tầng. Họ vào tầng hai, rảo bước trên hành lang có những ô cửa sổ lớn bên phải. Liếc sang trái, Vô Phong thấy những căn phòng không khóa cửa. Tò mò trỗi dậy, hắn liền bước vào tham quan. Nhờ ánh đèn pin, Vô Phong nhận ra dăm ba giường bệnh, tủ đồ phủ trắng mạng nhện, ngoài ra chẳng còn gì. Hắn trở lại hành lang, ngó các phòng khác và thấy điều tương tự. Hai mươi năm không tu sửa bảo dưỡng, Trung Tâm Sức Khỏe xuống cấp trầm: nền ám đầy cát bụi, tường tróc sơn lở vữa, dầm cột vỡ toác, tưởng chừng có thể sập bất cứ lúc nào.

Hai người tiếp tục đi. Tầng ba, tầng bốn rồi tầng năm cũng chẳng khác mấy tầng hai. Không gian u tối, nặng mùi cũ kỹ. Vô Phong hơi tức ngực, cảm tưởng nhiều lá phổi đương lảng vảng quanh đây tranh giành khí thở. Không khí Tầng 14 nóng bức nhưng ở tòa nhà này, hắn cảm giác ngược lại. Da hắn seo lại, lỗ chân lông rờn rợn gai ốc, gáy lởn rởn, rất giống hồi vào núi Dương Hoa Tụ ở sa mạc Hồi Đằng. Thậm chí hắn nhận ra vài cái bóng lướt qua như trốn chạy ánh đèn pin. Bóng người... rõ ràng là bóng người... – Vô Phong nuốt nước miếng.

Từng phút trôi qua, âm thành càng vang vọng. Giữa bể tối đen, thính giác Vô Phong bỗng nhạy gấp đôi. Hắn nghe khớp xương bàn chân lạo rạo ầm ĩ kỳ lạ, nghe được hơi thở khò khè của Thày Dạy Học. Chốc chốc, ống thông gió dội tiếng lục cục chuột chạy và những thứ không phải chuột. Oan hồn! – Vô Phong tự nhủ. Hắn buộc phải thừa nhận cái “không ổn” mà Thày Dạy Học cảnh báo chính là oan hồn. Tên tóc đỏ nhìn quanh quất, bèn lên tiếng nhằm áp chế nỗi sợ:

-Hơn hai mươi năm trước, ông có nghe chuyện gì ở Tầng 14 không? Khoảng năm... 7495, 7496?

-Không. – Ông già lắc đầu – Khi ấy ta chưa phải là Thày Dạy Học, chưa đào tạo được tên nào danh tiếng và cũng chưa xuống Hạ Tầng.

Vô Phong chép miệng gật gù. Thày Dạy Học nhướn mắt gãi cằm, sau nói:

-Năm 7496 thì ta chẳng nhớ, nhưng khoảng 7497 – 7498, có một vụ mà hồi đấy ai cũng biết. Biết Liệt Giả, thủ lĩnh tổ chức khủng bố Xích Tuyết chứ? Năm đó gã mò tới đây, quậy tưng bừng Tầng 14, nghe đồn đánh nhau với cả thiên tử tiền nhiệm! Từ đấy gã có biệt danh “mạnh hơn tất cả”. Kể cũng lạ... vợ chồng Liệt Giả đủ cả danh vọng tiền bạc, cuối cùng một người phản bội, một người làm khủng bố. Cuộc đời chẳng biết đâu mà lần!

Tên tóc đỏ không bình luận ý kiến của ông già, chỉ nhanh nhân bước lên tầng sáu.

Tầng sáu không có phòng bệnh, chỉ toàn máy móc thiết bị, những ống nhựa màu đen đi nổi chạy dọc trần hành lang trông như rễ cây mọc lan tràn. Vô Phong đoán mấy ống nhựa dùng để bọc dây điện nhưng Thày Dạy Học không nghĩ thế. Ông ta nhìn trần, vết chân chim đuôi mắt hằn lên nghi ngờ, sau lắc đầu:

-Đùa sao? Thời nào rồi mà dùng thứ này?

-Thứ này là thứ gì? – Vô Phong hỏi.

Thày Dạy Học không đáp mà lẳng lặng bước vào phòng điện tổng, Vô Phong theo sát gót. Hắn rọi đèn pin, thấy căn phòng rất rộng, chứa khoảng mười cỗ tua-bin hình trụ nằm ngang, thân cắm đầy ống nhựa màu đen. Các tua-bin xếp vòng tròn, bao lấy một bàn điều khiển ở chính giữa. Bàn điều khiển gồm nhiều cần gạt, nút bấm cùng ký tự chỉ dẫn lạ hoắc. Vô Phong không rõ bắt đầu từ đâu nhưng Thày Dạy Học lại biết. Ông ta vận hành bàn điều khiển, đôi lúc ngập ngừng vì mải lục lọi trí nhớ rồi tiếp tục thao tác. Lát sau, mười tua-bin rục rịch khởi động, các bánh răng rồ rồ chạy tạo những dòng năng lượng xanh lam. Chúng không nổ tí tách như điện, mà lỏng quánh tựa nước trong môi trường không trọng lực. Dòng năng lượng bơm đầy các ống nhựa, chạy khắp tòa nhà. Bấy giờ Thày Dạy Học mới cất lời:

-Đây không phải máy tạo điện mà là máy tạo nội lực. Kiếm thuật, phép thuật, bí kỹ, ma thuật, cấm thuật... tất cả sinh ra từ “nội lực”. Muốn dùng nội lực phải có “pin”. Thuở trước, người ta định sử dụng nội lực để thay thế năng lượng điện và sử dụng cơ thể người làm pin. Nhưng sau một thời gian, họ khám phá ra nguồn cơn nội lực không đến từ thể chất mà đến từ bộ não. Nó hoạt động theo kiểu này...

Thày Dạy Học tiến tới một tua-bin, mở nắp phần ống trụ giữa hai bánh răng. Bên dưới nắp là một hộp thủy tinh chia mười ngăn, mỗi ngăn đựng một bộ não cùng dung dịch bảo quản. Bánh răng xoay trụ cùng hộp thủy tinh, kích thích bộ não sản sinh dòng nội lực xanh lam cung cấp năng lượng cho tòa nhà. Nhìn thiết bị này, Vô Phong hơi lợm họng. Thày Dạy Học tiếp tục:

-Nhưng không phải bộ não nào cũng đủ sức tạo nội lực. Vả lại chẳng ai muốn hiến não để phục vụ người khác. Bởi thế, công nghệ này sớm bị hủy bỏ.

-Họ dùng não chiến binh? – Vô Phong hỏi.

-Không. – Thày Dạy Học lắc đầu – Người ta nghĩ bộ não của thánh sứ hay pháp sư sản sinh nhiều nội lực nhất. Nhưng thực tế không phải và giới khoa học cũng chưa biết lý do. Chúng ta thậm chí chưa tường tận bản chất “nội lực” nữa kia!

-Nhưng tại sao người ta dùng nội lực thay điện?

-Vì nội lực mang tính chất “phép thuật”. Quan trọng hơn, năng lượng từ nội lực lớn gấp nhiều lần điện năng. Nơi này cần nhiều năng lượng để chăm sóc bệnh nhân sao? Ta không tin lắm! Nó đang che giấu điều gì đó!

Hai người rời phòng điện tổng rồi quay lại tầng trệt. Nhờ dòng nội lực, nhiều bóng đèn hoạt động trở lại, không gian đỡ tù mù hơn nhiều. Nhìn kết cấu tòa nhà, Thày Dạy Học suy đoán dưới nền bệnh viện chắc chắn có tầng hầm. Mặc dù theo bản đồ ở đại sảnh, bệnh viện không hề có tầng hầm.

-Thấy hình dạng nội lực chứ? Nó giống nước, giống cả tính chất áp suất. – Thày Dạy Học giải thích – Nước càng cao, chảy xuống càng mạnh. Nội lực cũng vậy. Đâu ngẫu nhiên mà người ta đặt phòng năng lượng tổng ở tầng trên cùng?

-Sao ông biết nhiều chuyện vậy? – Vô Phong ngạc nhiên.

Lão già nhún vai cười như thể vài kiến thức vụn vặt chẳng đáng để tâm.

Tòa nhà không chỉ dẫn vị trí tầng hầm. Sau nửa tiếng, Vô Phong và Thày Dạy Học không thấy đường hay cầu thang dẫn xuống. Họ trở lại đại sảnh, bàn bạc rồi chia nhau kiểm tra phòng ốc tầng trệt. Cuối cùng Vô Phong phát hiện một lối đi trong kho đồ cũ. Mang tiếng “kho” nhưng căn phòng này chẳng chứa gì ngoài một cánh cửa. Cửa gồm hai tấm thép, vẻ ngoài lạnh ngắt và nặng nề, bên cạnh là khe cắm thẻ cùng máy kiểm tra tròng mắt. Dù vậy, khe cắm thẻ và máy kiểm tra tròng mắt chẳng quan trọng vì cửa đã mở sẵn. Giữa hai tấm thép có khe hở đủ lớn cho người trưởng thành lách qua. Thày Dạy Học gãi cằm trầm ngâm:

-Sao không khóa nhỉ?

Nghe vậy, Vô Phong chợt để ý sự lạ trên tầng sáu. Máy phát nội lực là đồ hiếm, tìm được những bộ não phù hợp hết sức khó khăn. Nếu đã chuyển cơ sở, sao người ta không chuyển nốt máy phát mà để lại đây? – Vô Phong tự hỏi. Suy nghĩ một hồi, hắn nghĩ đến một câu trả lời hợp lý hơn: máy phát cũ được chuyển đi, ngươi nào đó mang máy phát mới đến đây và mở cánh cửa thép này.

Ai đấy đã đến tòa nhà này trước Vô Phong.

Từ khe hở cửa thép, Vô Phong ngửi ra mùi ẩm, mùi cũ nát và những mùi lờ lợ không rõ là gì. Hắn nhác nghe tiếng trẻ con khóc, tiếng rên rỉ cùng vài ngữ âm quỷ dị. Thày Dạy Học thở phù phù:

-Này tóc đỏ, ta đồng ý giúp đỡ chú mày. Nhưng chỗ này không tốt tí nào!

-Từ bao giờ ông biết sợ hãi vậy? – Vô Phong hỏi.

-Người già sợ điều vẩn vơ mà!

Tên tóc đỏ cười khanh khách đoạn lách qua khe cửa, đồng thời nhận ra hai bản thép rất dày, thuốc nổ không thể công phá, họa dùng đại bác thì may ra. Nếu không nhờ người mở trước, hắn sẽ chẳng bao giờ vào được. Nhưng là ai hay tổ chức nào? Tại sao họ phải sử dụng máy phát nội lực? – Vô Phong không ngừng nghi vấn.

Vô Phong đi trước, Thày Dạy Học theo sau. Hết khe cửa, hai người tiến xuống một đường hầm. Nền đất, trần và tường khu này đều phát sáng lam nhạt, như thể dòng nội lực đã ngấm khắp nơi. Đường hầm dẫn họ đến một ban công dựng bằng thép. Đứng trên ban công, Vô Phong phóng mắt xuống dưới. Choán ngợp mắt hắn là một căn phòng khổng lồ hình bán nguyệt với mái vòm. Mái có bảy quạt thông gió, sáu quạt quây quanh một quạt chính giữa đỉnh. Những ống nhựa cỡ lớn chạy khắp bề mặt mái vòm, lan xuống nền đất tựa bầy rắn. Trên nền đất, vài trăm bàn mổ nằm ngay ngắn thành hàng lối. Thày Dạy Học gật gù:

-Ra vậy! Đây mới là bộ mặt thật của Trung Tâm Chăm Sóc Sức Khỏe. Bảo sao nó cần máy phát nội lực!

Vô Phong nuốt nước bọt. Cuối cùng hắn đã đến khu thí nghiệm – nơi sinh ra mình.

...

Cùng lúc ấy, Hỏa Nghi rảo bước trên đường phố Phù Hoa thành – một thành phố nằm ở phía bắc, cách thủ đô nửa giờ đi tàu điện. Thành phố này tráng lệ, màu mè và sôi động hơn cả Phi Thiên thành. Rất nhiều năm trước, Hỏa Nghi không dám tin mẹ mình sẽ chọn nơi này để sống sau ly hôn.

Hỏa Nghi tạt qua cửa hàng mua ít quà rồi tìm đến nơi mẹ ở. Gã không gọi điện vì muốn làm bà bất ngờ. Tới căn hộ, Hỏa Nghi bấm chuông gõ cửa một hồi mà chẳng thấy mẹ trở ra. Nghĩ một lúc, gã bèn đi tàu điện tới bệnh viện trung tâm Phù Hoa thành. Gã hiểu tính cách của mẹ. Với bà, nghỉ lễ chỉ toàn phiền phức, làm việc mới là lẽ sống. Vả lại sống một mình, Hỏa Nghi đoán mẹ chẳng còn hứng thú năm mới hay lễ lạt nữa.

Đến bệnh viện, Hỏa Nghi mò lên phòng trưởng khoa nhưng vẫn không thấy mẹ. Gã liền đến khu điều trị. Tại đấy, gã trông thấy một phụ nữ trung tuổi mặc áo bờ-lu trắng, ve áo đính miếng kim loại ghi dòng chữTrưởng khoa điều dưỡng – bác sĩ Gia Áo. Trong ký ức của Hỏa Nghi, người phụ nữ ấy có mái tóc bạch kim, từng sợi óng ánh và sẽ lấp lánh như dải ngân hà khi bước dưới ánh trăng. Tóc phụ nữ Vinh Muôn quốc vẫn khiến người ta xao xuyến như thế(*). Bà luôn tươi cười với bệnh nhân, thường nghiêm nghị trước cấp dưới. Bao năm trôi qua, Gia Áo vẫn như vậy, khác chăng là gương mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn tứ tuần. Nhưng thực tế bà đã hơn năm mươi tuổi. Phụ nữ Vinh Môn vốn trẻ lâu.

Hỏa Nghi bước tới cạnh nữ bác sĩ trưởng khoa rồi ho hắng:

-Không cần chăm sóc hai thằng con chết tiệt và một lão già khó ưa, trông mẹ đẹp hơn nhiều đấy!

Gia Áo quay sang, vừa thấy Hỏa Nghi thì ôm chầm lấy rồi hôn lên trán gã. Điều duy nhất khiến Hỏa Nghi không hài lòng về mẹ là kiểu chào đón nồng nhiệt của bà. Chẳng gã trai nào thích mẹ đối xử mình như đứa trẻ. Người phụ nữ cười đoạn xoa xoa đầu Hỏa Nghi:

-Nhóc con đến thăm mẹ hả? Năm mới thế nào, vui không?

-Ra chỗ khác đi mẹ ơi! – Hỏa Nghi nhăn mặt – Giữa nơi công cộng...

Gia Áo cười ngất. Lát sau, mẹ con Hỏa Nghi tản bộ dọc vườn cây bệnh viện. Mưa tuyết rả rích nhưng hoa cỏ trong vườn vẫn tràn đầy xuân sắc như vẻ ngoài náo nhiệt của Phù Hoa thành, như giọng nói trẻ trung của Gia Áo. Bà hỏi chuyện năm mới, cười lớn khi biết Hỏa Nghi có bạn gái, liên tục cằn nhằn Hỏa Dương không chịu lập gia đình. Nhưng giọng bà hết vui vẻ khi nghe tin Hỏa Viên bị tai biến. Gia Áo hỏi:

-Cha con thế nào?

-Chết dí một chỗ. – Hỏa Nghi lắc đầu – Không hy vọng nhiều lắm. Khéo phải đưa ổng vô trại dưỡng lão...

Gia Áo vỗ đầu con trai vì tội nói năng láo lếu. Hỏa Nghi nhăn mặt đau điếng. Gã biết dù đã ly hôn nhưng mẹ mình vẫn nặng lòng với gia đình.

Hai người nghỉ chân trên một ghế đá. Gia Áo im lặng, ánh mắt xa xăm đâu đấy phía cuối khu vườn. Hỏa Nghi chần chừ một lúc rồi dợm hỏi:

-Con muốn hỏi chuyện về lão già... à nhầm, ý con là cha! Cha! Chỗ công cộng mẹ ơi, đừng đánh nữa! Con muốn hỏi hai mươi năm trước, khoảng những năm 7495 – 7496, cha có tham gia đề án khoa học nào không?

Gia Áo ngừng vỗ đầu con trai. Bà nhìn Hỏa Nghi, giọng khe khẽ:

-Biết chuyện gì rồi?

Hỏa Nghi không thể nói về Đề Án Ngục Thánh. Gã yêu thương mẹ mình nhưng đây là chuyện hoàn toàn khác. Hỏa Nghi giả bộ đáp:

-Cha sắp chết, con là người thừa kế nên cũng biết vài chuyện. Nhưng vì không biết rõ nên mới hỏi mẹ...

-Nói xạo cũng phải có cơ sở nhé, nhóc con! – Gia Áo cười – “Chuyện đó” không bao giờ được kể hay tiết lộ đâu!

Hỏa Nghi gãi đầu ngượng ngùng. Rốt cục gã không thể dối trá mẹ mình. Nhưng Gia Áo không chấp nhặt con trai. Bà nói:

-Có, thực tế là có. Khoảng năm 7495 – 7496, cha con tham gia một đề án khoa học do chính phủ khởi xướng. Nhưng đề án thuộc dạng tuyệt mật, không được công khai. Cha con là người kín kẽ, ông ấy không nói với ta một lời nào. Dù gì quan hệ vợ chồng cũng không tốt...

-Không tốt? – Hỏa Nghi cười mỉa – Tồi tệ mới đúng!

Gia Áo vỗ đầu con trai:

-Đừng ngắt lời ta, nhóc! Nói tới đâu rồi nhỉ...? À! Ban đầu, cha con không nói gì về đề án. Ông ấy thường xuyên vắng nhà, mỗi lần trở về trong trạng thái mệt mỏi. Được một thời gian, ông ấy bị trầm cảm, và đó là lúc cha con mở lời về đề án. Ông nói về Hạ Tầng chợ rác, Tầng 14 và khu thí nghiệm.

-Đưa đề án khoa học xuống nơi sâu như thế nhằm che giấu công luận? – Hỏa Nghi hỏi.

-Một phần. Phần khác vì chợ rác cung cấp nhiều nguyên liệu mà thế giới bên ngoài không có. Chợ rác đã cung cấp máy phát nội lực – cỗ máy sử dụng não con người nhằm tạo năng lượng. Chính phủ không sở hữu mấy nguyên liệu này, chỉ chợ rác mới có.

-Vậy tại sao ông già... úi, đừng đánh! Ý con là tại sao cha bị trầm cảm?

Gia Áo chống cằm suy nghĩ, sau trả lời:

-Ta không rõ lắm. Nhưng ông ấy thường nói về những bóng ma. Không phải nghĩa bóng, nghĩa đen hoàn toàn! Những thứ mà con người thường gọi là “ma”, “oan hồn”, “quỷ dữ”.

Hỏa Nghi nhíu mày. Gã trước nay chỉ biết Đề Án Ngục Thánh tạo ra các siêu chiến binh, hoàn toàn không biết chuyện kể trên. Gia Áo tiếp lời:

-Hai mươi năm trước, khoảng năm 7497 – 7498, Liệt Giả từng đánh xuống khu thí nghiệm Tầng 14, nơi cha con làm việc. Ta không rõ tại sao Liệt Giả làm thế. Cha con nói chính phủ đã tu sửa khu thí nghiệm, nhưng chỉ được vài tháng, họ phải dọn cơ sở vật chất đi nơi khác. Ông ấy cũng kể rằng chính phủ từng cắt cử người trông coi khu thí nghiệm nhưng tất cả đều không chịu nổi công việc. Nơi đó thậm chí không thể phá hủy, rốt cục thành bỏ hoang.

-Vì sao vậy?

Gia Áo im lặng. Bà không từ chối câu hỏi của con trai, chỉ là đang sắp xếp câu từ để trả lời một cách thỏa đáng.

...

Bọn Vô Phong lần theo cầu thang xuống căn phòng bán nguyệt. Họ tiến tới khu trung tâm, nơi những bàn mổ xếp thành hàng lối. Vô Phong để ý nền đất dưới chân đầy những sợi tơ nội lực màu xanh lam. Chúng đan xen chằng chịt như rễ cây, cung cấp ánh sáng và năng lượng cho căn phòng, biến từng bàn mổ thành cỗ máy riêng biệt. Đây là năng lực đặc biệt của máy phát nội lực. Vô Phong để ý bên cạnh mỗi bàn mổ là máy chiếu ba chiều. Vài máy chiếu bật màn hình, yêu cầu đưa thân thể lên bàn mổ. Chúng được điều khiển bởi hệ thống máy chủ nằm ở góc phòng bán nguyệt. Máy chủ chỉ gồm một máy chiếu và một tua-bin phát nội lực, trông khá đơn giản.

Tên tóc đỏ khởi động tua-bin, máy chiếu lập tức bắn luồng sáng xanh lá lên không trung. Giữa luồng sáng ấy, hàng chục màn hình xuất hiện và hiển thị cấu trúc tầng hầm. Hắn nhận ra bên ngoài phòng bán nguyệt còn nhiều căn phòng nhỏ hơn. Trong số đó, Vô Phong chợt để ý một nơi nằm tại phía bắc phòng bán nguyệt chứa mười một quan tài thủy tinh – giống hệt chiếc quan tài hắn từng thấy trong ảnh(**). Hắn liền rảo bước về hướng nọ, Thày Dạy Học theo sau gọi với:

-Chú mày biết mình đi đâu không thế?

-Chịu! Nhưng cứ thử xem sao? – Vô Phong trả lời.

Hai người họ nhanh chân rảo qua những bàn mổ, tiến vào đường hầm phía bắc. Đường này tối tăm hơn vì những sợi tơ nội lực không lan nhiều tới đây, chỉ vừa đủ thắp sáng. Đương đi, Vô Phong lẫn Thày Dạy Học bỗng cảm giác lạnh sống lưng. Họ quay ngoắt lại và thấy một bé gái mặc áo dành cho bệnh nhân, tóc dài ngang vai, đôi mắt tròng đen lòng trắng. Không cần nói, cả hai người đều biết con bé là “thứ gì”. Thày Dạy Học thì thào:

-Đừng để ý, đi tiếp thôi...

Nhưng Vô Phong lại nghĩ khác. Hắn liền bước tới, mặt đối mặt con bé. Đứa nhỏ chợt ngước đầu nhìn hắn, đầu trẹo sang một bên, co giật như con rối đã lâu không cử động. Đồng tử Mắt Trắng của nó co rút và nhỏ tí, nhãn quang gần như chìm ngập lòng đèn. Con bé nở nụ cười với hàm răng vàng khè cùng giọng nói thăm thẳm kỳ lạ, không thuộc về thế giới hiện thực:

-Thế giới này thật lạ... chẳng nơi nào có nhà...

Rời khỏi Kim Ngân đã lâu nhưng Vô Phong không bao giờ quên Mắt Trắng – đôi mắt của người chết. Giờ gặp lại, nỗi sợ trong lòng hắn dâng lên như ngày đầu gặp Quỷ Nhãn. Giữa sợ hãi, hắn chợt thấy nhiều bóng người xuất hiện sau lưng đứa nhỏ tóc dài. Họ đang đòi nợ người sống.

...

Nghĩ ngợi một lúc, Gia Áo trả lời con trai:

-Bởi vì khu thí nghiệm bị quỷ ám.

Hỏa Nghi ngẩn người:

-Quỷ ám là sao?

-Những “oan hồn”. Ta không biết cha con đã làm gì, nhưng có vẻ đề án của ông ấy đã tạo ra chúng. Mỗi tối, cha con thường mê sảng, nhiều khi gặp ác mộng. Có lẽ vì thế mà nhiều năm sau, ông ấy nhanh chóng tiều tụy. Người chết đâu có ưa người sống?

-Ông già nghiên cứu cái đó?

Gia Áo lắc đầu. Bà chẳng vỗ đầu hay mắng mỏ con trai vì nói năng thiếu lễ độ nữa. Bà nhỏ giọng:

-Ta không rõ. Nhưng đề án của ông ấy đã vô tình tạo ra “chúng” – những oan hồn.

(*) tóc của phụ nữ Vinh Môn quốc, xem lại Quyển 1 Chương 13

(**) bức ảnh chụp Vô Phong nằm trong quan tài thủy tinh, xem lại Quyển 1 Chương 36

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK