• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái gì? Điên rồi hả người?

Đông Phương Ngân Nguyệt nhìn Hoàng, như nhìn kẻ từ trên trời rơi xuống.

- Giờ mới biết à?

Hoàng trừng mắt. Hắn không ngờ lại chẳng ngại xấu hổ thừa nhận.

- Đồ điên. Tôi đi thì anh thoát kiểu gì?

Đông Phương Ngân nguyệt hạch sách, song vừa nói hết câu thì đã bị hắn túm cổ kéo một phát chúi thẳng đầu xuống. Tiếng súng tành tạch vang lên. Con ngươi của Ngân Nguyệt thoáng hiện lên một nhóm thiên sứ tay lăm lăm súng ống lấp ló ngay sau tường bao, song rất nhanh chuyển sang phẫn nộ.

Hoàng kéo đồng bọn lủi nhanh như chớp vào một góc chết. Trong khi đằng sau hắn, tiếng súng nổ vẫn vang lên không ngừng.

-Năm, sáu, bảy…mẹ nó, đã vội rồi mà còn mắc cái eo! Nghe nè, tôi không nói đùa đâu. Cô và Thư Lệ đi trước đi. Đừng lo, tôi nhất định sẽ…ái, cô làm gì thế?

Hoàng còn chưa nói dứt câu thì đã kêu "a" một tiếng vì đau. Nhìn vết “cẩu xực” mới cóng trên mu bàn tay, hắn nghẹn giọng đối mặt với hung thủ vừa gây ra, nói không lên lời. Thấy gương mặt như muốn giết người cùng cánh mũi phập phồng của Đông Phương Ngân Nguyệt, Hoàng lúc này mới giật mình, hóa ra cái cảm giác ấm ấm giữa hai chân ban nãy chính là….

- Mau, bắt lấy chúng! Chính là bọn chúng!!!

Mấy tay thiên sứ hò nhau xông lên, song chỉ vừa mới bước lên mấy bước thì từ đằng trước, một tiếng “ùm” lớn vang lên. Nước tuôn xối xả, đang ngụp lặn trong dòng nước xiết bây giờ là mục tiêu của bọn họ…

Vỡ cống nước à?

- Bắt lấy nó!

Tiếng hét, tiếng la và sau đó là âm thanh động thủ vang lên. Ngân Nguyệt thò đầu ra khỏi góc hẻm, gương mặt lạnh lùng dường như vẫn còn chưa hết tức. Cô nhận thấy, cái cảm giác đó dường như vẫn còn trên mặt mình. Tên khốn này…lại dám túm đầu mình dúi vào đó!

-Đồ ngu..Vậy thì ở lại mà chết đi!

Nhìn Hoàng đang tả xung hữu đột trong vòng vây của đám thiên sứ, Đông Phương Ngân Nguyệt cau mày. Cô ta hiện đang bắt đầu hoài nghi vì lựa chọn khi trước của bản thân.

Không hiểu bên trong đầu thằng ngu này chứa não hay là phân nữa. Muốn thay đổi quá khứ? Hắn muốn cải biến vận mệnh của người khác, vậy vận mệnh của hắn, ai sẽ là người cứu đây?

Chẳng lẽ tên ngốc này không biết, chờ đợi ở phía trước là gì hay sao?

-Haizz. Suy nghĩ của mấy thằng điên..thì bố ai mà hiểu được.

Ngân Nguyệt hậm hực nói một câu, sau đó cõng Thư Lệ lên vai, xoay người đi thẳng.

Còn về phía Hoàng, sau khi nhận ra Ngân Nguyệt đã bỏ đi mang theo Thư Lệ, hắn lúc này mới khẽ thở ra một hơi.

Đi rồi, rất tốt.

- Hự!

Gã thiên sứ cuối cùng không cam lòng ngã xuống bất tỉnh. Sau khi giải quyết xong đám cản đường, Hoàng lại gần cửa sổ nhìn xuống. Ở đây là lầu bốn.

Nhìn con quái vật đen thùi lũi đứng im lìm như tượng cách đó không xa, bên cạnh là mấy chục thiên sứ bay vờn quanh, hắn khẽ thở dài. Tiếp đó, ánh mắt của Hoàng chuyển hướng, nhìn chăm chăm về khu vực nhà E chỉ cách đó chừng hơn trăm mét.

Mười phút nữa.....

Con mắt thứ ba giữa trán Hoàng bỗng dưng mở lớn! Còn bàn tay phải thì nắm chặt lại.

Hắn nhất định phải viết lại quá khứ! Dẫu hậu quả có là gì đi chăng nữa, thì hắn cũng phải làm!

Hoàng nhẩm tính qua thời gian, cân nhắc tất cả lại một lần, sau đó đặt chân lên bệ cửa. Lúc đó, chợt có vô số tiếng bước chân rầm rập từ lầu dưới truyền lên.

- Nhanh lên!

- Thế nhưng chúng ta không biết tiểu thư đang ở đâu? Làm sao có thể?

- Lục soát! Lục tung tất cả!

Hoàng vốn định bỏ đi luôn để đỡ tốn thời gian, song khi thấy tiếng hô hào truyền tới thì lòng bất chợt hơi động.

Đúng rồi, hắn vẫn còn quên một chuyện....

Hoàng rời khỏi bệ cửa sổ.

-...Bằng mọi giá cũng phải tìm ra! A...ai đấy????

-...Đi theo tôi.

Hoàng nhìn đám người lố nhố vũ trang đến tận răng trước mặt, trầm giọng.

- Mau lên, tôi không có thời gian!!!!

-------

- Con quái vật này..là thuộc tộc thú nhân MonX sao?

Bay ngang khu trung tâm vũ đài, đó là nhóm bốn người thuộc đội tiềm luyện. Vốn dĩ cả nhóm có nhiệm vụ hỗ trợ canh gác cửa tây, song do quá nhàm chán, gã người Pháp John đã đề xuất ý kiến tới coi con dị thú khổng lồ hiếm thấy đang bị đội thiên sứ do tướng Jup Heynckes chỉ huy, có trách nhiệm kìm chế và tiêt diệt con quái vật được nhận định là mang dòng máu của tộc thú nhân( MonsX).

Sở dĩ chỉ có bốn người, đó là bởi vì Lan Anh cương quyết không rời vị trí chiến đấu. Trong khi đó, ba người còn lại, Gosu, Krenis và Pizcnek thì lại không kìm được sự hiếu kỳ. Lúc này cả bốn người, dẫn đầu là John, đang bay lòng vòng quanh khu vực an toàn, chiêm ngưỡng con quái vật khổng lồ.

Con quái vật cao chừng hai chục mét, tứ chi phát triển không đồng đều, cánh tay dài, hông nhỏ, trừ phần ngực ra thì cơ thể bị bao phủ bởi một lớp lông dày, phần đầu cụp xuống, gần giống một con tinh tinh khổng lồ. Đầu và gáy được một lớp sừng hóa rất cứng chắc bảo vệ.

Nhóm bốn người bay vòng ra phía trước mặt, nhìn những chiến binh thiên sứ đang cố định con quái vật bằng dây kim loại. Lúc này xung quanh đây đang có vô số ánh mắt hiếu kỳ đang hướng tới, xuýt xoa vì cảnh tượng ngàn năm khó gặp. Đùa chứ? Một con quái vật khổng lồ khi không tự dưng phá thủng một nóc nhà bốn tầng xuất hiện, đây là chuyện gì? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Đã thế, nó lại còn xảy ra vào địa điểm nhạy cảm, đó là vũ đài Thần Điểu! Xảy ra vào thời điểm nhạy cảm, khi mà trận chung kết của đại hội Danh Ác đang bị ngưng một cách mờ ám và hết sức khó hiểu! Tất cả những nghi hoặc của số đông khán giả có mặt tại đây bây giờ đã có một mục tiêu khác để dồn vào, đó chính là con quái vật khổng lồ này!

Nó rốt cuộc là gì? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Khỏi phải nói cũng biết, đây chính là câu hỏi của chung cả ngàn người có mặt tại đây lúc này. Nếu không phải không ít người trong số họ đã chứng kiến tận mắt con quái vật này phá nóc nhà trồi ra, họ sẽ còn tưởng đây là phim trường Hollywood!

- Woa...là tộc thú nhân MonX? Trước giờ tớ cứ nghĩ mấy cái thứ này chỉ có trong sách giáo khoa thôi chứ...không ngờ hôm nay lại gặp bằng xương bằng thịt!

Gosu, gã người Anh có cái đầu trọc lốc chép miệng. Krenis, thằng bạn thân chí cốt của nó đốp lại ngay:

- Ha ha, đúng là óc chỉ dùng để mọc tóc. Mà còn không mọc được mới chán chứ. Gosu à, từ giờ cứ chăm chỉ đi theo tớ, sẽ học được nhiều thứ lắm đó.

-...Này, moi người nhìn xem này.

Gosu trố mắt, sau đó vẫy vẫy tay gọi mấy người kia lại gần. Hình như nó không để mấy lời chế nhạo kia vào trong tai.

- Cái gì thế?

John, Krenis và Pizcnek hiếu kỳ bay lại gần. Cả bọn nhìn vào hướng tay chỉ của thằng bạn đầu trọc lốc. Chỉ thấy sâu trong lớp lông bù xù là một tia sáng leo lét màu trắng đục.

- Có gì đâu, điên à. John lắc lắc đầu, nó đã bắt đầu chán việc bay lòng vòng thế này rồi: - Tưởng có gì hay, trở về thôi. Cái bụng của tao bắt đầu réo ùng ục rồi.

- Chúng mày thật sự không nhìn thấy gì? Gã thiếu niên bực mình nói:- Tao đảm bảo..đó là một con mắt.

Nói rồi, gã còn cố gắng len qua lớp dây bảo vệ chằng bên ngoài, áp sát cái thứ khiến bản thân nhất thời trở nên mê muội. Krenis và Pizcnek rõ ràng là cũng không hứng thú với lớp lông lá rậm rạp kia, lúc này đã bắt đầu quay đi theo John trở về khu vực phân công hành động...song đúng lúc ấy, một tiếng kêu thảm thiết khiến chúng giật mình không hẹn mà cùng quay đầu lại.

- Cứu...tớ với...

- Go..Gosu!!!!

Khi ba đứa quay đầu lại..thì cũng là lúc người bạn của chúng đã chỉ còn lại phần thân và cái chân phải! Không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì...thế nhưng Gosu, một trong số năm nghiên cứu sinh ưu tú vừa vượt qua kỳ khảo thí đã hoàn toàn bị gạch tên vĩnh viễn trong bài sát hạch của số phận!

- Chạy!

John phản ứng nhanh nhất. Đôi cánh trắng điên cuồng đập mạnh, cả người lao đi vun vút, gã ta chính là người chạy đi đầu tiên. Mặc dù không rõ khi mình quay lưng đi đã xảy ra điều gì, song việc có một người vừa hồn lìa khỏi xác trước mặt hắn thì là sự thật 100%!

Lúc này không chạy, còn đợi lúc nào?

“GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO….”

-----------.--------

“GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO….”

-Cái..cái gì thế?

Ở một góc của vũ đài Thần Điểu. Khu E.

Len lén di chuyển lúc này là ba chị em nhà Denchiuko. Denchiuka vốn đang dẫn đầu, đột nhiên nghe có tiếng hú man rợ chói tai vang lên thì đờ người ra, khiến Denchiuko đi sau không khỏi hậm hực:

- Làm cái gì thế? Sao tự dưng lại dừng?

- Chị có nghe thấy tiếng gầm vừa nãy không? Thật đáng sợ...cái gì thế nhỉ?

Denchiuka quay sang nhìn chị gái, nem nép nói, mặt vẫn còn chưa hết bần thần. Thế nhưng lại bị Denchiuko phớt lờ. Thế là cô chỉ đành kéo Den-kun chạy theo chị gái. Vượt qua hai khúc cua ngoằn ngoèo, giải quyết bất kể ai gặp trên đường, cuối cùng thì nhóm ba người cũng đã tiếp cận được mục tiêu.

- Đây rồi.

Hai mắt Denchiuko nhất thời sáng rỡ.

Ở sau ngõ khuất, cách chỗ hai người nấp không xa...chính là một trong năm khu vực cấm người không phận sự bén mảng trong dinh thự của tập đoàn Thong Khen! Nơi đó hiện đang cất giữ phần thưởng "hiện vật" dành cho nhà tân vô địch đại hội lần này - một trăm người Khentoit!

Đến đây thì chắc ai cũng hiểu, lý do ba chị em nhà Denchiuko có mặt tại đây rồi.

- Chị đã bảo là thấy tận mắt họ dẫn người vào đây mà..... Denchiuko nheo mắt đánh giá hai tên lính gác, nhỏ giọng nói vào tai em gái: -...Đây chính là cơ hội trời cho của chúng ta. Giờ đã tin vào phán đoán của chị chưa hả?

- Thế nhưng..liệu có đảm bảo không? Denchiuka lo lắng hỏi.

- Bằng mọi giá vẫn phải thử. Bây giờ không ra tay thì muôn đời hối hận. Được rồi, nghe chị nói đây này. Chị sẽ vào trước. Khi chị bắn Den-chiu-ko làm ám hiệu, Denchiuka sẽ vào để tiếp ứng, đưa người của chúng ta thoát ra ngoài. Nếu chờ tối đa ba mươi phút mà vẫn không có tín hiệu của chị thì hai đứa phải lập tức li khai chỗ này chạy trước. Nghe chưa hả?

- Nhưng mà....

- Cứ như vậy đi! Nhớ lấy!

Denchiuko không để cho hai em cất tiếng phản đối, khẽ rùng mình, tiến vào trạng thái biến thân cấp độ một. Đoạn cô ta rời chỗ núp, nhanh như cắt giải quyết hai gã lính canh đang sơ ý canh giữ trước cửa lớn.

Denchiuko giơ tay về phía hai em, làm ra tư thế thắng lợi, sau đó rất nhanh lỉnh vào trong. Thế nhưng cũng cùng lúc đó, mặt đất dưới chân họ bỗng dưng rung lên dữ dội.

Là tiếng bước chân!

Có một "vật gì đó" đang bước về phía này! Hơn nữa còn rất khổng lồ. Cứ nhìn mặt đất dưới chân đang rung lên từng hồi theo tiếng bước chân của nó thì biết.

Denchiuka lập tức liên tưởng ngay tới tiếng rống khủng khiếp nghe thấy ban nãy. Và hiện thực đã lập tức chứng minh, đó không phải ảo giác.

- Chị ơi, đó là gì vậy?

Den-kun sợ hãi nép vào lòng chị gái.

- Đừng sợ, đó chỉ là..

Khi miệng còn chưa kịp nói hai chữ " động đất", Trần nhà trên đầu hai chị em Denchiuka bất thần đổ sập, một cái đầu lông lá khổng lồ thò vào. Đó là một gương mặt tởm lợm sinh trưởng trên hình hài kỳ dị. Khuôn mặt gớm ghiếc ấy đập thẳng vào trong mắt Denchiuka, còn càng ngày càng gần....

Há hốc miệng, Denchiuka bị một cánh tay ôm chặt lấy!

- RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Denchiuko ôm Denchiuka và Denkun, chúi đầu xuống, thoát chết trong gang tấc. Song đó vẫn còn chưa hết, cái miệng khổng lồ kia sau khi vồ trượt, lại tiếp tục trương rộng ra, cái lưỡi đỏ chót đầy nước bọt phun phèo phèo, ngoạm thẳng tới. Thế nhưng vẫn trượt.

Denchiuko mặt mướt mát mồ hôi. Mới vừa rồi nếu như chậm một giây thôi...không, cô thực sự không dám tưởng tượng!

-U..woaaaaaa!!!!!! Tiếng hét của Denkun, thằng bé đã bắt đầu khóc nhè vì quá sợ hãi.

Lăn liền mấy vòng trên mặt đất, Denchiuko nhanh chóng lấy lại thăng bằng! Nhìn lại phía sau, trống ngực của cô gái người Khentoit này nhất thời đánh thình thịch. Lúc này Denchiuko mới có thời gian nhìn kỹ, thứ quái quỷ vừa mới vồ hụt hai em của mình.

- Cái..cái gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK