Diệp Lăng Nguyệt cùng tiểu manh khuyển trong khoảng thời gian này, cũng có cảm tình vô cùng thâm sâu, đối với tiểu manh khuyển mà nói, mỗi ngày quy định thời gian thịt ăn cũng đã thành thói quen hằng ngày của nó.
Diệp Lăng Nguyệt ngủ mê man ba ngày, trong Hồng Mông Thiên tiểu manh khuyển kia cũng đói ba ngày.
Tiểu manh khuyển trái phải nhìn quanh, không thấy đồ ăn thịt nướng, lại càng không thấy Diệp Lăng Nguyệt, ở trong Hồng Mông Thiên gấp gáp xoay quanh.
Thật vất vả mới thấy Diệp Lăng Nguyệt, nó hưu một tiếng, vọt lên phía trước người Diệp Lăng Nguyệt.
Đáy mắt nó hiện lên một tầng lệ quang, gương mặt đầy đáng thương, thật giống như một bộ dạng bị vứt bỏ.
“Tiểu gia hỏa, xin lỗi, ta đem ngươi quen mất, ta đây liền làm thịt nướng cho ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt đầy ngượng ngùng, nàng lấy ra hộp quẹt, nhóm lửa nướng thịt.
Khắp nơi tràn đầy mùi thơm thịt nướng, rất nhanh Diệp Lăng Nguyệt đã nướng xong chín thịt, sau khi tiểu manh khuyển ăn xong, đứng thẳng chống lưng lên ợ một hơi thật dài, mới ngưng miệng, nhưng mà lần này không giống như mọi khi, tiểu manh khuyển ăn no cũng không có quay đầu trở lại sương trắng.
“Nha nha. . .” Tiểu Hồ Ly hướng về phía thân thể Diệp Lăng Nguyệt ngửi ngửi, bỗng nhiên lè lưỡi, hướng trên chân Diệp Lăng Nguyệt liếm liếm.
Lúc ở lưng núi, Diệp Lăng Nguyệt cùng Thiết Tí Vượn vật lộn nguy hiểm cực kỳ, trên chân nàng cũng bị thương, trên người nàng Rượu Té lại dùng hết, ngược lại cũng không để ý lắm, nhưng mà tiểu manh khuyển lại phát hiện.
Sau khi vết thương bị tiểu Hồ Ly dùng đầu lưỡi liếm liếm, cảm giác tê tê dại dại một trận, tiểu gia hỏa đây là đang đau lòng thay nàng vì bị thương à?
Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy trong lòng rất đau khổ, cuối cùng cũng đem tên tiểu tử này cấp dưỡng quen thuộc.
“Tiểu gia hỏa, ta phải đi.” Diệp Lăng Nguyệt vỗ vỗ đầu tiểu manh khuyển.
Nhưng là nghe như hiểu những lời Diệp Lăng Nguyệt nói, trên người tiểu manh khuyển lông trắng thoáng cái lập tức nổ tung.
“nha nha —— chi nha chi nha.” Tiểu manh khuyển dứt khoát dùng miệng cắn chéo quần nàng, co lại thành một quả cầu nhung, không chịu nhả miệng ra, phảng phất như sợ Diệp Lăng Nguyệt lại đột nhiên mất tích chừng mấy ngày nữa.
Sau khi cùng Diệp Lăng Nguyệt ở với nhau hơn nữa tháng, tiểu manh nó đã hoàn toàn tin tưởng nàng.
“Ngươi làm sao thế?” Diệp Lăng Nguyệt thấy dáng vẻ tiểu manh khuyển, cảm thấy ngờ vực.
Trong mắt tiểu manh khuyển long lanh nước, cũng mang theo mấy phần do dự, nhưng rốt cuộc nó đưa ra quyết định.
Chỉ thấy tiểu manh khuyển bỗng nhiên há miệng, hướng trên chân Diệp Lăng Nguyệt cắn một cái, nó mép, rỉ ra một tia máu.
Máu Diệp Lăng Nguyệt cùng với máu tiểu manh khuyển chia nhau tạo thành hai cái Lục Giác Tinh Mang, hai cái Lục Giác Tinh Mang hội tụ vào một chỗ, thành hai cái khế ước trận cổ xưa.
Diệp Lăng Nguyệt quên đi đau đớn, nhìn không chớp động trận khế huyết quang, trong đầu hiện lên một cái ý niệm.
Linh Khế, chẳng lẽ đây chính là như lời của mẫu thân nói qua Linh Thú Linh Khế.
Chỉ thấy cái kia dùng máu Diệp Lăng Nguyệt vẽ lên Linh Khế, bắn vào trong cơ thể của tiểu manh khuyển, tương tự máu tiểu manh khuyển cũng vẻ lên Linh Khế, lại bắn vào trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt.
Linh Khế vào trong cơ thể của cả hai, bên trong Hồng Mông Thiên, cũng phát sinh biến hóa, chính là chỉ có một mảng sương trắng mù mịt, nay lại tản ra một mảng lớn, đại khái chỉ có một mảnh đất trống nhỏ, nay lại biến thành một mẫu đất lớn.
Ngoại trừ ruộng đất trở nên lớn hơn so với trên kia Hồng Mông Thiên, thì phía trước còn xuất hiện hai tòa nam bắc nhà tranh nhỏ bé đứng đối diện nhau, nhưng mà trong Hồng Mông Thiên Nguyên Lực lại so với trước đậm đà hơn rất nhiều.
Đây là Hồng Mông Thiên thăng cấp sao?
Lần này Hồng Mông Thiên biến hóa, là bởi vì nàng và tiểu manh khuyển hợp nhất Linh Khế.
“Chi nha chi nha.” Tiểu manh khuyển sau khi cùng Diệp Lăng Nguyệt kết thành Linh Khế, đứung tại chỗ cao hứng, nhưng mà nó đang nói cái gì, Diệp Lăng Nguyệt một chữ cũng nghe không hiểu.
Mà tiểu manh khuyển là linh thú không sai, nhưng nó quá nhỏ, cũng may sau khi cùng Diệp Lăng Nguyệt kết khế ước linh thú, nó có thể cùng Diệp Lăng Nguyệt đơn giản tâm linh câu thông.
“Tiểu chi chi, ngươi muốn nói cho ta là để ta đi lên phía trước nhìn một chút hai tòa lá tranh kia ?” Diệp Lăng Nguyệt hướng về phía hai tòa nhà lá tranh đi tới, kia là hai gian nhà lá, chắc là cùng nguyên chủ (chủ cũ) Hồng Mông Thiên có liên quan.
Nhà lá đã rất nhiều năm không có ai ở.
Diệp Lăng Nguyệt đi vào một gian bên trái, trong phòng chỉ có một cái giường lớn và đồ dùng hàng ngày cùng một ít thư tịch (sách).
Trong đó phần lớn đều là sách vở, bên trong còn có một quyển gọi là thủ trát* Hồng Mông, một người gọi là Hồng Mông Phương Tiên lưu lại.
(*thư viết tay)
Sau khi đem một quyển thủ trát xem xong, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên tirng ngộ.
Vị này gọi là cao nhân Hồng Mông Phương Tiên, chính là chủ nhân Hồng Mông Thiên, đồng thời hắn cũng là nguyên chủ Hắc Đỉnh trên tay Diệp Lăng Nguyệt.
Năm đó Hồng Mông Phương Tiên cùng với người yêu hắn Ngọc Thủ Độc Tôn đồng thời ẩn cư, hắn dùng chí bảo Càn Đỉnh luyện hóa ra Hồng Mông Thiên ở đây giống như thế ngoại bồng lai.
Hai người năm đó, trên đại lục, danh tiếng lừng lẫy, chẳng qua là một người cứu giúp thế nhân nổi tiếng thiên hạ, một người khác lại là lấy giết người vô số, lại mang tiếng ác danh.
Hai người chính là như vậy, sau lại thành người của nhau, sau này hai người quyết định ẩn cư, nhưng những điều tốt đẹp mãi không tồn tại, bởi vì mỗi người có một quan điểm bất đồng, phát sinh tranh chấp, ra tay đánh nhau, từ một đôi ái lữ biến thành oán lữ*.
(*trước là người yêu sau thành oan gia)
Ngọc Thủ Độc Tôn trong cơn tức giận, rời đi Hồng Mông Thiên, Hồng Mông Phương Tiên về sau hối hận không thôi, cũng rời đi Hồng Mông Thiên đi tìm Ngọc Thủ Độc Tôn, chỉ tiếc là hai người chuyến đi này cũng không trở về nữa.
Mà Tiểu Chi Chi năm đó được Ngọc Thủ Độc Tôn nuôi như một cậu con trai, sau khi hai người rời khỏi, Càn Đỉnh trong liền bị phong ấn, thoáng cái liền đã qua mấy ngàn năm, cho đến trong lúc vô tình lại bị Diệp Lăng Nguyệt mở ra Càn Đỉnh Phong Ấn, ngoài ý muốn mở ra Càn Đỉnh bên trong đỉnh lại là Hồng Mông Thiên.