Tiểu dong binh đoàn từ đế đô Sử Khảm Bố Lôi vòng vèo theo hướng tây đã 10 ngày, theo tin tức quân tiên phong cuồng thứu kiếm sĩ báo về, khoảng cách tới Đoạn Băng cảng chỉ còn khoảng nửa ngày hành trình. Một số đoàn viên Tiểu dong binh đoàn xuất thân là ngư dân đã có thể ngửi được hương vị của biển rộng, không khí trong đội ngũ nhốn nháo phấn khởi hẳn lên. Mặc dù hầu như chưa ai từng tới thành thị ven biển này, song mọi người đều mơ hồ có cảm giác như được trở về nhà. Tất cả mọi người đều bước nhanh hơn, mà ngay cả đám cuồng chiến sĩ cao to bát nháo suốt mấy ngày nay cũng quy củ hơn rất nhiều.
12:00 trưa ngày 13 tháng 3, từ đại lục quốc lộ băng qua rừng rậm, 1 tòa thành thị vô cùng lớn đã hiện ra trước mắt các dong binh.
Các thiếu niên không kìm nổi lòng phát ra từng tràng hoan hô, bước nhanh nhắm hướng thành thị.
Trên tường thành quân canh gác phát hiện thấy Tiểu dong binh đoàn, hiển nhiên bọn họ không hề được báo trước, tiếng kèn bén nhọn vang rền, cửa thành mầu nâu phát ra tiếng kẽo kẹt chậm rãi đóng lại, cầu treo rất nhanh chóng được kéo lên.
Ngả Mễ cùng với Trì Ngạo Thiên hai người đi tới trước cửa thành, ngẩng đầu lên nhìn, trên tường thành quân nhân có chức vị cao nhất tựa hồ là một vị khúc trưởng, tất cả mọi người đều nhìn xuống dưới thành.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Không được tới gần thành thị, nếu không chúng ta sẽ bắn tên.” Quân nhân cao giọng hô.
“Ta là đoàn trưởng của đế quốc dong binh đoàn cấp A - Ngả Mễ, phụng mệnh đế quốc quân bộ tới tiếp quản Đoạn Băng thành, xin hãy mở cổng thành, chúng ta sẽ xuất trình mệnh lệnh của quân bộ." Ngả Mễ ở dưới đáp lại.
Trên thành nhốn nháo cả lên, đám quân nhân đế quốc nhóm không thể tưởng tượng nổi Đoạn Băng thành lại có thể có dong binh đoàn tới tiếp quản, hơn nữa còn là dong binh đoàn cấp A, trông có vẻ rất có thế lực.
“Cửa thành chúng ta không thể mở được, các ngươi cứ chờ đấy, chúng ta sẽ phái người đến lấy.” Trên thành lục tục kéo đến không ít người, dường như còn có cả quân nhân từ cấp trung đội trưởng trở lên xuất hiện.
Ở phía bên phải cửa chính vươn ra 1 cái khung hình tam giác làm bằng gỗ thô, một cái ròng rọc bằng sắt khổng lồ được theo từ trên thành thả xuống dưới, bên trong có một người ngồi.
Ngả Mễ khẽ bảo Trì Ngạo Thiên triệu hồi Yếu Ly, không cần bọn họ phải tốn sức như vậy, cứ trực tiếp đem thư đưa lên là xong.
Đám quân nhân đột nhiên phát hiện dưới thành phía trước mặt hai người bỗng xuất hiện một kết giới khổng lồ hình lục giác màu đen, tiếp theo một nguồn năng lượng lớn bỗng nhộn nhạo bên trong kết giới, một con rồng xương màu đen to lớn xuất hiện từ trong kết giới. Trong số hai hắc y thiếu niên có 1 người cưỡi lên khô lâu long, đôi cánh rồng xương khe khẽ rung động trong lúc thiếu niên đang nhìn đối diện lên những người trên tường thành.
Trên thành toàn bộ quân nhân đều là lần đầu tiên trông thấy loại rồng xương mới nghe đến lần đầu này, cái xương sọ khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, con ngươi lớn bằng nắm tay người trợn trừng bên trong vành mắt trống trơn, răng nanh sắc bén, thỉnh thoảng lại phun ra làn khói màu vàng, một số binh lính nhát gan đã ngã bệt ra đất, quân nhân gan lớn cũng đều lui về phía sau, trường kiếm với đủ màu sắc đều tuốt ra phía trên tường thành.
“Mọi người đừng nên kích động, vừa rồi ta thấy các ngươi giao thư quá phiền toái, cho nên tự mình đưa tới.” Để tránh xảy ra hiểu lầm lớn hơn, Trì Ngạo Thiên đảo ngược long thương, đem mệnh lệnh dùng chỉ buộc ở đầu long thương đưa tới, ngoài ra còn có nhật kí dong binh của mình và Ngả Mễ.
Quan quân thủ thành sau khi cẩn thận xác nhận thư tín cùng con dấu và nhật kí dong binh xong, phất tay để cho Tiểu dong binh đoàn tiến vào thành.
Mấy vị quan quân đế quốc ở dưới thành đón Tiểu dong binh đoàn, vừa bắt tay hàn huyên với mấy người phụ trách chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn vừa dẫn đường cho bọn họ.
Đoạn Băng cảng xét về mặt quân sự thì trực thuộc phòng khu kinh đô đế quốc và vùng lân cận, quân chính quy biên chế 1.500 người, quan chỉ huy quân sự tối cao là trung đội trưởng, lãnh đạo hành chính tối cao là Thành chủ Âu Phùng Cáp Mạn bá tước. Ngoại trừ quân chính quy ra, còn có 2.000 người thuộc kiếm sĩ doanh cùng với 200 người thuộc đội kỵ binh bộ đội trực tiếp dưới quyền Thành chủ, ngoài ra, còn có 1 dong binh đoàn cấp B, 2 dong binh đoàn cấp C và một vài dong binh đoàn cấp thấp khác cùng trú đóng tại đây, đảm nhiệm công tác phòng thủ các thành thị khác ngoài Đoạn Băng cảng. Quan sát cách phòng ngự thành thị thì quả thực là đã có quy mô nhất định.
Vừa rồi trong tình huống không biết thân phận của Tiểu dong binh đoàn, hầu hết các lực lượng vũ trang đều được vận dụng, ngay cả dong binh đoàn cũng đã phái người lên thành chuẩn bị tiến hành kháng cự. Sau khi biết là Tiểu dong binh đoàn, người phụ trách quân sự đều giữ tất cả lại.
Thấy đối phương phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, Ngả Mễ mới đầu còn lo rằng lại giống như ở chỗ của Phạm tử tước lần trước, lại được ăn một bát bế môn canh, thật không ngờ rằng tất cả quân nhân đều hết sức hoan nghênh đối với Tiểu dong binh đoàn.
Đến lúc thấy phụ trách quân sự cười hỏi: “Trong 2 vị các ngài vị nào là Ngả Mễ đoàn trưởng? Vị nào là Trì gia Nhị thiếu gia?” Ngả Mễ cùng với Trì Ngạo Thiên nhất thời đã biết là vì sao, nơi này là địa bàn quản lý trực tiếp của Trì Hàn Phong, những quan quân này cho dù không biết quan hệ giữa Trì Hàn Phong cùng với Ngả Mễ, nhưng việc Trì Ngạo Thiên là Nhị thiếu gia của Trì phủ thì nhất định là biết.
Nhớ lại mấy ngày hôm trước Tiểu dong binh đoàn còn giải thích hết sức rõ ràng với đám Cuồng chiến sĩ càn quấy như thế nào, hiện tại xem ra là vô ích, cho dù có thể khiến cho đám Cuồng chiến sĩ này tin tưởng rằng Tiểu dong binh đoàn là dựa vào thực lực để tiến lên, nhưng, những người khác lại tin chắc? Miệng lưỡi thế gian ai dám tự nhận là mình đúng?
Trung đội trưởng quân chính quy đế quốc giao cho phó trung đội trưởng bảo quản mệnh lệnh của đế quốc quân bộ, rồi thi lễ với Ngả Mễ cùng Trì Ngạo Thiên: "Ngả Mễ các hạ, Trì Ngạo Thiên các hạ, lẽ ra khi hai vị tới Đoạn Băng cảng, ta hẳn phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, nhưng quân tình trọng yếu, ta giờ phải lập tức trở về nơi bộ đội trú đóng, sau 1 giờ nữa chúng ta sẽ rời khỏi thành thị này, 2 vị đại nhân, hẹn lần sau gặp lại.”
Nói xong câu đó, trung đội trưởng đế quốc quân xoay người phi tót lên ngựa.
Trong ấn tượng của Ngả Mễ cùng Trì Ngạo Thiên, chưa từng thấy đế quốc quân nhân nào như vậy, vừa đi vừa nghe người ta tán gẫu mới biết, kể từ khi Hồng Thạch đại đế trọng thưởng cho Tiểu dong binh đoàn, quân chính quy tại Đoạn Băng cảng đều vô cùng mong ngóng chiến tranh, nhất là khi nghe tin Đoạn Băng cảng được dong binh đoàn tiếp quản, quân chính quy đem tập kết lại toàn bộ, đám quân nhân đều hưng phấn không chịu nổi. Giờ là rốt cuộc cũng được tự do rồi.
Cùng lúc quân đội đế quốc rút khỏi, Tiểu dong binh đoàn dọn vào ở tại đế quốc quân doanh, 2 nhánh bộ đội nhân số không khác biệt lắm, bố trí cũng tương đối tiện. Ngả Mễ nhờ Ba Nhĩ Ba Tư phụ trách giải quyết các sự vụ liên quan, rồi cùng với những người khác hộ tống đại đội trưởng kiếm sĩ doanh đi bái kiến Thành chủ Cáp Mạn bá tước.
Quy mô thương nghiệp của đô thị là tương đối lớn, mặc dù chỉ là 1 hải cảng thành thị bình thường tại vùng lân cận kinh kỳ, nhưng về quy mô, mật độ dân cư, phong cách thành thị thì còn lớn hơn cả Sư Tâm thành, thậm chí so với Tuyết Nguyên thành đế đô của Cáp Mễ Nhân thì còn có vẻ náo nhiệt hơn. Trong số những thành thị mà Ngả Mễ từng đặt chân qua, Đoạn Băng cảng chỉ xếp sau đế đô Sử Khảm Bố Lôi cùng với Bắc đô Băng Phong bảo lũy.
Phủ Thành chủ tương đối lớn, gần như lớn hơn cả một cái quảng trường, hai bên đều là mặt tiền của các loại cửa hiệu, nhiều nhất đương nhiên là các cửa hàng trang trí hình đầu tôm đầu cá, khắp toàn bộ thành thị thoang thoảng một thứ hương vị biển nồng đậm.
Cáp Mạn bá tước đang ở trong đại sảnh chờ sẵn, ngoài ông ta ra, tại đại sảnh còn có khá nhiều quý tộc, người giàu có khác, người truyền tin đã tiến vào báo Tiểu dong binh đoàn đã đến từ trước đó nên ngay trước khi đám người Ngả Mễ rảo bước tiến vào đại sảnh, đã nghe thấy rõ đại bộ phận người bên trong đang bàn về chủ đề có liên quan tới họ.
Thành chủ Đoạn Băng thành khác hẳn so với thành chủ tại các thành thị khác của đế quốc. Đại đa số các thành thị đều có kiếm sĩ doanh trú đóng, bởi vậy, các thành chủ đều hy vọng có thể nắm các lực lượng vũ trang này trong tay. Đoạn Băng thành thì khác, trong suốt 300 năm qua, quân đội tại Đoạn Băng thành luôn trực thuộc phòng khu kinh đô đế quốc và vùng lân cận, trừ phi có mệnh lệnh của tướng quân phòng khu hoặc là đế quốc quân bộ, nếu không không được phép điều động quân đội quy mô trên 100 người rời thành ngoài phạm vi 20 dặm. Ở địa phương có quân đội chính quy của đế quốc, Kiếm sĩ doanh do quan lại trong vùng trực tiếp điều động, thành chủ không có quyền can thiệp.
Bởi vậy, nhiều đời thành chủ đảm nhận nhiệm vụ tại Đoạn Băng cảng đều không có hứng thú đối với quân đội, điều đáng để bọn họ quan tâm chỉ là làm thế nào để kiếm ra tiền. Cáp Mạn bá tước cũng không phải là bá tước thừa kế tại đế quốc, mà là một đại thương nhân tự do chuyên trao đổi cung cấp khôi giáp mới cho quân đội đế quốc, sau này được đế quốc Lại bộ trao tặng danh hiệu bá tước chung thân. Là một đại thương nhân, Cáp Mạn bá tước cũng chẳng biết tí gì về quân sự cả, ông ta chỉ quan tâm tới việc, Tiểu dong binh đoàn sau khi tiếp quản nhiệm vụ phòng ngự tại bản thành có thể tiếp tục tạo điều kiện tốt cho đám thương nhân hay không. Trong đại sảnh 80% mọi người cũng đều có ý này.
Như cá gặp nước đại khái chính là ý này, Ngả Mễ các hạ kể từ khoảnh khắc bắt đầu tiến vào đại sảnh, cả đời này lần đầu tiên mới có cảm giác thân mật khó hiểu bức thiết đến như vậy. Sau này, Dong binh vương đại nhân có nói về khoảnh khắc ấy gói gọn trong một câu: “Kể cả khi gặp Oánh Oánh, ta cũng không có cảm giác quen thuộc thoải mái đến như thế.”
Hoặc kinh ngạc, hoặc cẩn thận, hoặc nịnh nọt, hoặc thăm dò, hoặc rình mò, trong đại sảnh cơ hồ mỗi người đều từ các góc độ khác nhau quan sát người trẻ tuổi đầu tiên tiến vào đại sảnh. Đối với đám thương nhân khôn khéo vô cùng này mà nói, mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết chàng thanh niên này chính là người cầm đầu nhóm người này.
Lúc ánh mắt sắc bén của Ngả Mễ đảo qua khắp đại sảnh, toàn bộ đám thương nhân đều lắp bắp kinh hãi, theo bản năng khép mi mắt xuống. Loại ánh mắt này hết sức quen thuộc ở trên thương trường, bất quá, kẻ có được loại ánh mắt hữu thần này nhất định là một lão pháo cực kỳ chu đáo cực kỳ lợi hại. Giao tiếp với người như thế, nhất định đừng để cho đối phương thấy ánh mắt mình, nếu không hắn sẽ trực tiếp nhìn thấu tâm địa của ngươi ―― vậy thì làm ăn kiểu gì cũng chỉ có lỗ chứ không lấy đâu ra lời.
Ngả Mễ mới đầu còn cảm thấy kỳ quái là vì sao lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến như vậy, nhưng sau khi hàn huyên mấy câu cùng với mọi người xong, đám người đó bỗng dưng tự động chia thành hai quần thể, một đám là Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên cùng với đại đội trưởng đế quốc kiếm sĩ doanh, mấy người phụ trách dong binh đoàn, đám còn lại là thương nhân Đoạn Băng cảng dưới sự cầm đầu của Cáp Mạn bá tước và Ngả Mễ, chủ đề nói chuyện của 2 đám người này hoàn toàn bất đồng, nhưng không khí thì lại cực kỳ hòa hợp.
Ngả Mễ tươi cười có thể cùng với đám thương nhân nói đủ thứ chuyện nào là kiếm tiền như thế nào, bí quyết làm sao để có thể vận chuyển được trang thiết bị của dong binh đoàn trên đường dài, nào là phương hướng đầu tư trọng yếu của Đoạn Băng cảng. Còn đám thương nhân cũng rất nhanh quên đi việc bản thân đang đối mặt với đoàn trưởng của 1 trong số 5 dong binh đoàn cấp A trên toàn đại lục, mà cảm thấy hắn giống 1 đại thương nhân từ Băng Phong đại lục xa xôi tới hơn, thi nhau đề cử các loại hàng hóa của mình với hắn. Đám người Đại Thanh Sơn ở bên cạnh có khi còn vụng trộm liếc mắt một cái nhìn sang bên này: hóa ra thật sự không nhìn thấu Ngả Mễ còn có độ nhạy bén của thương nhân mạnh mẽ đến như vậy.
Đang lúc khách và chủ còn đang mải tâm tình thì từ phía bầu trời xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ rầm rầm khắp 4 phía, Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên nhìn nhau một chút, hai người đồng thời lao ra ngoài, có thể phát ra loại âm thanh lớn như vậy chỉ có một loại động vật, hay nói cách khác là một chủng tộc duy nhất ―― rồng.
Đám thương nhân Đoạn Băng cảng trước đây cũng chưa từng nghe nói đến loại tiếng nổ khôn cùng vô tận xé toạc không khí này, thấy các dong binh của Tiểu dong binh đoàn đều vọt ra phía ngoài thì cũng vội vàng theo ra.
Lúc Tiểu dong binh đoàn tiến vào Đoạn Băng thành, gió bắc lạnh thấu xương đã quét sạch những áng mây trên bầu trời, nhưng chỉ ngắn ngủi sau hơn 10 phút, trên bầu trời bỗng xuất hiện biển mây trắng cuồn cuộn mãnh liệt.
Hổ đi gió, rồng cưỡi mây.
Gió trên trời tựa hồ đã trở nên hỗn loạn, biển mây bỗng nhiên lúc thì hóa thành dãy núi, lúc thì thành rừng rậm, lúc lại như thể có vạn con tuấn mã băng qua trên nẻo đường vùng thôn quê. Tiếng nổ mơ hồ truyền đến tựa như tiếng sấm rền từ xa ập xuống, không trung không ngừng phát ra những tiếng nổ từ các khối khí sau khi bị nén xuống.
Đám thương nhân sắc mặt đều biến đổi, ở Đoạn Băng cảng mùa đông hẳn là không có sét, lại càng chưa từng chứng kiến hiện tượng kỳ quái đến như vậy, bọn họ đưa mắt thấy mấy người trẻ tuổi của Tiểu dong binh đoàn vẻ mặt vẫn hết sức tự nhiên, bèn cố tỏ ra trấn định hơn đôi chút.
Chỉ giây lát sau, từ sâu trong đám mây trắng trên bầu trời bỗng tỏa ra quang mang màu ngọc. Màu đỏ, màu xanh, màu vàng xuyên thấu qua kẽ mây đập vào ánh mắt người. Mây trắng chỉ trong thời gian ngắn đã chuyển thành bức tường mây 5 màu.
Biển mây dày vần vũ quay cuồng giống như bị 1 chiếc búa lớn vô hình chắn ngang chặt đứt, tràn về 2 phía như thủy triều, từ nơi sâu thẳm giữa những đám mây bỗng vọng tới tiếng rồng ngâm vang vọng khắp chin tầng trời.
Từ nhỏ tới lớn, 3 con rồng khổng lồ duỗi đôi cánh rộng chừng 20 mét bay lượn mà đến, hễ con rồng nào khẽ động cánh một chút là trong thiên địa lập tức lại phát ra âm thanh tiếng sấm, mặt đất run rẩy.
Tốc độ của rồng là thứ nhân loại không thể tưởng tượng nổi, từ tít phía chân trời xa xăm đến Đoạn Băng cảng tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, 3 con cự long đã huyền phù ở trên không trung phủ thành chủ. 3 con cự long liếc nhìn nhau, thân hình khổng lồ che khuất ánh mặt trời đột nhiên trở nên sáng bóng, hai cánh triển khai cũng rung lên rồi gập lại, ở trước mặt mọi người, 3 con cự long biến ảo trở thành ba người thanh niên, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Đám thương nhân cùng các dong binh Đoạn Băng cảng đã mất đi năng lực tự phán đoán của bản thân, bất cứ kẻ nào cả đời chưa từng trông thấy cự long, hiện tại cùng lúc bỗng trông thấy đến 3 con, hơn nữa điều càng khiến họ không dám tin vào mắt mình chính là, 3 con cự long bỗng dưng biến thành 3 nhân loại. Nam thanh niên ở giữa mặc bộ đồ màu đỏ tiến lên thi lễ: “Chúng ta cầu kiến Thái Mục Cách Nhĩ Tái đại nhân, thưa Đại Thanh Sơn các hạ, Ngả Mễ các hạ.”
Lục Nhi ư?
Đại Thanh Sơn tiến lên chắp tay, đã biết 3 con cự long này đều là thượng cổ Thần thánh cự long có trí tuệ siêu việt vượt xa nhân loại, Đại Thanh Sơn cực kỳ khách khí: "Ba vị thần long các hạ, ta chính là Đại Thanh Sơn, bên cạnh ta chính là Ngả Mễ, Thái Mục Cách Nhĩ Tái hiện tại chắc là đang ở gần đây, chỉ cần ta báo tin cho y, là sẽ lập tức tới đây, xin chờ một chút.”
Không biết ý đồ của 3 con thần thánh cự long này là gì, nhưng hẳn là không có vấn đề gì, Long tộc rất đề cao chuyện cấp bậc, Lục nhi thân là Thần thánh cự long sứ, trừ phi Long thần xuất hiện, nếu không có thể ăn đứt. Đại Thanh Sơn không chút do dự triệu hồi Lục Nhi về.
Mây trên trời lại vần vũ cuộn lên, 1 con tiểu long màu xanh vỗ đôi cánh khổng lồ, từ trên tầng mây xuất hiện.
Đến lúc Lục Nhi đáp xuống đất, Đại Thanh Sơn mặt mới hơi hơi đỏ lên, Lục Nhi đại nhân các hạ lúc này mỗi cái móng vuốt đều đang chộp lấy mấy con cá hồi to béo, khóe miệng còn bóng loáng mỡ cá, liếc mắt một cái là có thể thấy đám cá hồi này đều đã được chế biến, chẳng cần nghĩ cũng biết vừa rồi Lục nhi đại nhân không biết lại dùng pháp thuật ẩn hình gì để trộm ra từ một cửa hàng nào đó nữa. May là kể từ lúc tiến vào cấp 3, Lục nhi cho dù vẫn còn nhỏ, tuy rằng mỗi khi ra ngoài đều cuỗm một ít thức ăn đem về, song nó cũng biết đây là hành vi không đúng, bởi vậy tuyệt đối sẽ không làm chuyện ác đức dùng long tức đông lạnh phá hỏng tiểu đệ đệ của ông chủ.
Đại Thanh Sơn dùng gót chân nhẹ nhàng huých Lục nhi một chút, lén trao đổi với Lục nhi một câu: “Tìm được ngươi rồi, đều là rồng đấy.” Lục nhi căn bản không hề ngại ngùng, chậm rãi vừa đi vừa ngoạm 1 miếng cá, chẳng hề để ý hỏi:
“Là tới tìm ta sao?”
“Long tộc Ba Nhĩ Đa, Dạ Ước, Thiểm Hàn Lạc Năng bái kiến Thái Mục Cách Nhĩ Tái đại nhân.” 3 con cự long biến ảo thành người trẻ tuổi có vẻ cực kỳ có lễ phép, tất cung tất kính thi lễ.
“Miễn, lần đầu tiên gặp mặt, các ngươi có mang lễ vật kiến diện gì không?”
Ba con cự long đáng thương đại khái cũng là lần đầu tiên thấy Thần long sứ đại nhân trắng trợn ăn đút lót như thế, lúc ấy đều kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, Long tộc đúng là vô cùng thích bảo thạch hoặc là kim tệ sáng lấp lánh, trong trí nhớ, tất cả các con rồng quen biết lớn lên trong các gia đình long tộc bình thường chưa từng có thói quen đòi hỏi thứ này thứ nọ với các long tộc cấp dưới. Sớm nghe nói Lục long sứ Thái Mục Cách Nhĩ Tái đại nhân từ nhỏ đã sinh hoạt ở trong nhân loại, cũng đã sớm nghe nói Thần thánh long kỵ sĩ nhận 1 kẻ cực kỳ ti tiện không hề quen biết làm sư phụ, ngoài ra còn có 1 vị sư huynh chẳng tử tế gì, có điều, thật không ngờ rằng Lục long sứ đại nhân vĩ đại sẽ bị hai gã nhân loại hèn mọn này làm hỏng. 3 con cự long khóe miệng co rúm, đều có chút xúc động nghĩ muốn phóng thích cấm chú tiêu diệt 2 gã nhân loại kia.
Lục nhi sốt ruột mất kiên nhẫn, hé miệng phun toẹt con cá hồi ra đất: “Các ngươi, không thể nào lại không biết bái kiến thủ trưởng là phải chuẩn bị đầy đủ hồng bao ư?”
Hồng long Ba Nhĩ Đa phản ứng mau, tiến lên 1 bước: "Thái Mục Cách Nhĩ Tái đại nhân, chúng ta lần này phụng mệnh Long thần đại nhân, xuất phát vô cùng gấp gáp, liên tục vượt qua 2 không gian, thành thử...” Nhìn sắc mặt Lục nhi hơi hơi âm trầm, Ba Nhĩ Đa lập tức sửa lại lời: “Thành thử, chúng ta có mang theo 1 chút lễ phẩm nhỏ cho ngài, những thứ khác sau này chúng ta xin bổ sung.” Nói xong, lập tức từ bên trong túi tiền móc ra 1 đôi nhẫn trong suốt thấu triệt: “Đôi nhẫn này, ở trong kho tàng của tiểu long là cực phẩm, có thể phòng ngự hắc ám hệ ma pháp cùng với tinh thần hệ ma pháp. Xin được kính dâng.”
Lục nhi vừa mới cầm, đang chuẩn bị đeo vào tay, Ngả Mễ đã từ bên cạnh chộp lấy, đưa lên ánh sáng mặt trời soi kỹ: “Không tệ, không tệ, Lục nhi đại nhân, ngài là Thần thánh cự long, đối với ma pháp hệ tựa hồ thiên sinh đều hoàn toàn miễn dịch, thứ này, tặng cho ta cùng với Đại Thanh Sơn đi cho đỡ lãng phí, được không?”
Tam con cự long biến ảo thành người trẻ tuổi trong ánh mắt đều muốn phun ra lửa, cho tới bây giờ đều chỉ nghe nói Thần thánh cự long giết chết nhân loại hèn mọn cướp đoạt tài bảo, còn chưa từng chứng kiến nhân loại nào dám từ trong tay Thần thánh cự long lừa bịp tống tiền bảo vật: Được, kẻ kia chính là gã Ngả Mễ đó, chúng ta nhớ cho kỹ, lần sau đừng để chúng ta một mình trông thấy.
“Lục nhi, ngươi tiếp bằng hữu của ngươi đi, tùy ý, tùy ý... Đúng rồi, Trì Ngạo Thiên cùng với Hoắc Ân Tư còn chưa có nhẫn, hay là... Ngươi xem xem...” Ngả Mễ còn muốn chỉ đầu ngón tay nói điều gì đó, hai người trẻ tuổi bị nhắc tới vội vàng lui lại.
Ba Nhĩ Đa lập tức từ trong ngực móc ra 1 quyển trục: "Cự long sứ đại nhân, Long thần Phái Lạc Đặc các hạ triệu tập Thần long đại hội, đặc biệt lệnh cho chúng ta triệu thỉnh ngũ đại thần long sứ, mời ngài mau chóng quay về Long giới.”
Lục nhi mở quyển trục ra xem: “Cần 2 tháng à, không tệ không tệ, cuối cùng cũng có thể không bị người ta suốt ngày gọi lên như con chó con rồi.”
Lục nhi đem quyển trục ném vào trong tay Ngả Mễ, hài lòng nói: "Đoàn trưởng đại nhân, ngài xem, Long tộc có đại hội, ta thật sự chẳng còn cách nào khác, đành xin nghỉ phép vài ngày.” Nói xong, Lục nhi vỗ cánh cùng với 3 người trẻ tuổi bay lên trời, trên không trung còn mơ hồ truyền đến dăm câu ba điều của Thần thánh cự long sứ đại nhân: “Trông thấy như ta vậy... Tất cả thuộc hạ chi bằng... Cống phẩm tốt...”
Là Thần thánh cự long kỵ sĩ, Đại Thanh Sơn xấu hổ nhìn đông đảo đám thương nhân trên mặt cùng toát ra nụ cười quỷ bí. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK