Bologo đặt điện thoại xuống, ngồi trở lại ghế sô pha với vẻ mặt không đổi. Căn phòng rất yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ mờ ảo lung linh. Trên radio, chương trình của Dudel đã kết thúc vài phút trước.
Mọi thứ đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở đều đều của Bologo, sự yên tĩnh này kéo dài trong vài giây, sau đó biểu cảm của Bologo nhanh chóng biến hóa, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên lộ vẻ vui mừng.
"Cuối cùng... cũng bắt đầu."
Bologo thở ra một hơi dài, cả người thả lỏng, ngã phịch ra ghế sô pha.
Hắn thử thả lỏng bản thân, thế nhưng chỉ có cơ bắp có thể thả lỏng, còn lý trí thì không thể, cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt ập đến trong tâm trí, khiến cả người cũng có chút nóng lên.
Bologo cảm thấy lồng ngực hơi ngột ngạt, liền phanh cổ áo ra để hít thở dễ dàng hơn, rồi đưa mắt nhìn về phía sa bàn trước mặt.
Trên sa bàn ghi lại Sự sụp đổ của Thành phố Thánh kia, những lá cờ tượng trưng cho các quân đoàn đan xen vào nhau, đến từ mọi hướng, và nhấn chìm Thành phố Thánh của Vua Solomon trong ngọn lửa chiến tranh.
Trái tim Bologo như muốn bốc hỏa, hắn không chịu nổi nữa, đứng dậy, mở tủ, đổi quần áo cho mình.
Cũng giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trước mỗi lần ra ngoài, Bologo đều phải ăn mặc thật kỹ càng, không phải là vì để trông sáng sủa, xinh đẹp mà là để mình giống với một người bình thường, một người có thể diện nhất có thể.
Cà vạt đen được buộc trên áo sơ mi trắng, chiếc áo khoác đen xám che đi vẻ sắc bén chết người. Mái tóc chỉ được sửa sang lại một cách đơn giản. Phần tóc thừa được chải ngược ra sau đầu và thắt thành một bím tóc nhỏ, chỉ có một chút tóc gãy lộn xộn rơi xuống từ lược chải đầu.
Bologo nhìn chằm chằm vào mình trong gương, phản chiếu lên con ngươi màu xanh đó là dáng vẻ hơi thất thần của hắn.
Đây là một gương mặt quen thuộc, nhưng cũng là một gương mặt hơi xa lạ.
"Bologo, ngươi không giống như trước nữa." Giọng nói phát ra từ bên tai, và đó là những gì Adele đã nói vào lúc đó.
Trong ký ức của mình, lúc đó bà bước ra khỏi phòng ngủ và nhìn Bologo đang đứng trước gương với một nụ cười trên khuôn mặt già nua.
"Ngươi trước đây rõ ràng là một người rất tùy tiện. Có lúc còn mặc đồ ngủ và đi dép lê ra ngoài, với còn nói cái gì mà không quan tâm đến ánh mắt của người khác."
"Điều gì đã khiến ngươi thay đổi?"
Trước câu hỏi của Adele, Bologo đã sững sờ mất vài giây, sau đó mới đưa ra một câu trả lời hoàn toàn không liên quan.
"Ta chỉ là... đôi khi nghĩ về một số chuyện."
"Chuyện gì thế?" Adele nhìn thấy vẻ u sầu trong mắt Bologo.
Bologo im lặng một lúc, sau đó mỉm cười và lắc đầu, "Không có gì, chỉ là một chút chuyện phiền não kỳ quái mà thôi".
Thấy vậy, Adele cũng không hỏi nhiều mà chỉ chậm rãi bước tới và đưa tay xoa đầu Bologo.
Adele thấp hơn nhiều so với Bologo, cộng với việc đã cao tuổi, eo còn không duỗi thẳng được, nên Bologo chỉ có thể cười khổ và cúi đầu xuống, để cho bà ấy xoa rối tung mái tóc đã chải gọn gàng của mình.
Bà ấy bật ra một tràng cười. Bologo không biết bà ấy đang cười cái gì, nhưng hắn cảm thấy nó cũng không tệ, nên cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt.
Dòng suy nghĩ của Bologo rời ra khỏi hồi ức. Rời rạc ánh mắt lại lần nữa ngưng thực, sau đó nhìn về phía mình trong kính.
Kể từ khi Adele qua đời, Bologo thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà nhớ lại những chuyện liên quan đến bà. Trí nhớ của hắn cũng rất tốt nhưng Bologo vẫn sợ một ngày nào đó, hắn sẽ quên mất những chuyện về Adele. Ý nghĩ đó khiến hắn sợ hãi không thôi.
"Ta đang nghĩ về một số chuyện, Adele."
Trong căn phòng trống trải, Bologo lẩm bẩm một mình.
"Ta đang nghĩ về sự khác biệt giữa mình và một con thú là gì?
Ta hành động một cách hung ác, liều lĩnh, giống như một con thú, nhưng khác với nó là, ta sử dụng kiếm và búa đầy tao nhã, ăn mặc gọn gàng, ngăn nắp, và sau khi chặt đầu kẻ thù của mình, ta còn biết rửa tay bằng nước sạch, thay vì ăn tươi nuốt sống như một con thú."
Bologo dừng lại vài giây, giọng nói bình thản, đượm buồn.
"Ta nghĩ,
Dường như không có nhiều khác biệt giữa ta và một con thú, vỏn vẹn chỉ là sử dụng vũ khí khác nhau và ăn mặc khác nhau mà thôi.
Ta chính là một con dã thú, nhưng như thể không muốn thỏa hiệp, ta cố chấp mặc quần áo của mình một cách chỉnh tề nhất có thể để tách bản thân ra khỏi sự man rợ độc ác đó mà thôi."
Giọng nói của Bologo dừng lại. Hắn hơi nghiêng đầu, sau đó giơ tay lên, chỉnh lại cà vạt của mình để nó thẳng tắp trên áo sơ mi.
Gọn gàng và nghiêm khắc, với khuôn mặt lạnh lùng, hắn giống như một chuyên gia làm việc đầy hiệu quả.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Bologo ra mở cửa, sau cửa có giọng nói vui vẻ truyền đến.
"Yo! Chào buổi sáng, Bologo!"
Palmer bất ngờ vẫy tay và chào hỏi với vẻ tràn đầy năng lượng. Cả hai mới biết nhau được vài ngày thôi, nhưng Palmer không ngờ lại như vừa gặp đã quen, trực tiếp bước vào trong mà chưa đợi Bologo nói gì.
"Căn phòng sạch sẽ quá", Palmer nói xong liền ngồi xuống sô pha, nhìn về phía sa bàn trước mặt, nháy mắt đã nhận ra nó, "Đây là Sự sụp đổ của Thành phố Thánh? Giờ đã không còn mấy người quen thuộc với trận chiến này".
"Ngươi có vẻ cũng rất quen thuộc với nó." Bologo nói.
"Ta đã từng được học trong trường, ngươi phải biết là ta tốt nghiệp với thành tích hạng nhất a", Palmer khoe khoang.
Bologo nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Dựa trên những hành vi trước đây của Palmer, thật sự rất khó để Bologo có thể liên tưởng Palmer với những tinh anh có thành tích hạng nhất.
"Ồ? Ta có thể xem cái này không?"
Palmer nhận ra điều gì đó, nhưng thay vì tùy tiện như trước, hắn lại thận trọng hỏi Bologo.
Chuyện này đã khiến Bologo có cái nhìn hơi mới về Palmer.
"Tự nhiên."
"Oa a, đây là cái này mấy trương đĩa hát thế nhưng là vật hi hãn a, ngươi là ở đâu tìm tới?" Palmer cầm lấy mấy trương đĩa hát, kinh hỉ nói.
"Chợ đồ cũ, chỉ cần đi dạo lâu, nơi đó vẫn có không ít đồ tốt."
Thấy Palmer có vẻ thích thú với thứ này, Bologo bước tới và đặt đĩa hát lên máy phát nhạc. Tiếng hát dần vang lên theo chuyển động của máy.
"Chất lượng âm thanh có vẻ hơi kém. Đĩa hát là đồ cũ rồi. Ngươi phải thử thứ gì đó mơi mới, như băng cát xét chẳng hạn."
Nghe thấy tiếng ca, ánh mắt của Palmer sáng lên, có vẻ như hắn và Bologo là người đồng đạo.
"Haizz, ta vẫn còn chưa đến lúc được nhận lương tháng đầu tiên đây. " Bologo bất đắc dĩ nói.
"Vậy nếu có cơ hội thì đến nhà của ta, ta sẽ cho ngươi xem đống đồ chơi hay ho đó. " Palmer nói rồi giơ ngón cái lên.
Bologo đi đến một bên, ngồi ở trên ghế sa lon, hắn cùng Palmer ở giữa có chút khoảng cách. Nhìn cái này một lần nữa tỉnh lại gia hỏa, hắn hiếu kỳ nói.
"Sao? Đã quen với vị trí mới này rồi à? Ta nhớ vẻ mặt ngươi như đưa đám suốt ngày hôm đó cơ mà."
"Hết cách a, dù là buồn rười rượi hay vui mừng phấn chấn thì vẫn phải đi làm, không phải vậy sao?"
Palmer cười oán trách.
"Còn sống là còn phải tập trung vào công việc nha."
Tên này lạc quan đến không ngờ, cũng đúng thôi, với "Ban ân" hoang đường như vậy, Palmer nếu không lạc quan thì cũng khó mà chịu nổi.
"Nếu ngươi không thích công việc kiểu này thì nên từ bỏ ngay từ đầu." Bologo nói sau khi suy nghĩ một lúc.
"Hết cách rồi, ai bảo ta là người của nhà Krex cơ? Lại còn mang sứ mệnh của một người thừa kế nữa chứ."
Nói đến đây thì Palmer cũng không buồn ngủ nữa mà than phiền không thôi.
"Ta vẫn luôn thuyết phục bố mẹ sinh thêm một đứa em trai hay gì đó nữa để ta không cần bận tâm về bất kỳ trách nhiệm nào, nhưng họ luôn nói rằng cái gì mà ta là một người thừa kế trăm năm hiếm thấy của gia tộc, vinh quang của nhà Krex có được hồi sinh hay không, tất cả phụ thuộc vào ta."
"Sau đó? Sau đó liền không có sau đó."
Palmer giang tay ra, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Gia tộc Krex.
Bologo đã nghe Jeffrey đề cập trước đó rằng gia tộc này tồn tại trước khi Cục Trật tự thành lập. Sau Sự sụp đổ của Thành phố Thánh, họ được Đồng đoàn Rhine mời và trở thành một trong những người sáng lập ban đầu của Cục Trật tự.
"Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy thế nào về công việc này?"
Palmer hỏi ngược lại.
Một nơi suốt ngày chém chém giết giết như Cục Trật tự đã đủ hoang đường, nhưng ta không ngờ rằng lại có người gia nhập vào Bộ phận Thực địa... Ngươi có biết tỷ lệ tử vong hàng năm của Bộ phận Thực địa không? À đúng rồi, dường như ngươi sẽ không chết , những chuyện như này chẳng có nghĩa lý gì đối với ngươi cả."
Palmer nhớ lại những gì Lebius đã nói với chính mình, rằng cộng sự của hắn, Bologo Lazarus, sẽ không chết.
Chuyện này khiến Palmer có hơi sốc, mặc dù biết rằng trên đời này có kẻ bất tử, nhưng đây là lần đầu tiên mà Palmer được gặp một người trong số họ.
Càng nghĩ càng thấy phiền phức, Palmer bắt đầu nhớ về Cao nguyên Nguồn Gió, nghĩ kỹ lại thì đã nhiều năm không về nhà, sau đó liền cảm thấy có chút buồn buồn...
"Ta? Ta khá thích công việc này."
Bologo trả lời rất nghiêm túc, và hắn cũng nói như vậy lúc chiến đấu với kẻ thù.
"Có thể chém người, lại còn nhận được tiền, ta cảm thấy không tồi."
Palmer nhìn Bologo với ánh mắt quái dị, vẻ mặt nhăn nhó mấy giây, hắn mắng nhiếc.
"Bộ phận Thực địa quả đúng là một đám tâm thần."
"Ngươi bây giờ cũng là thành viên của đám tâm thần ấy", Bologo nghĩ rồi nói với Palmer như vậy, "Đúng không, cộng sự?"
Câu "cộng sự" này đã khiến tâm lý của Palmer hoàn toàn suy sụp. Vẻ lạc quan mà hắn cố tạo ra đã biến mất, hắn từ từ đứng dậy với khuôn mặt cúi gằm.
"Được rồi, được rồi."
Hắn liên tục lẩm bẩm và lấy một thứ gì đó ra khỏi ngực của mình.
"Jeffrey nhờ ta đến ngươi. Chắc hẳn hắn đã nói trước với ngươi rồi."
Bologo gật đầu, sau đó thì hỏi lại, "Ngươi có biết hắn định làm gì khi nhờ ngươi đón ta không?"
"Không biết, biết càng nhiều thì càng phiền phức."
Palmer lẩm bẩm, nhưng rồi lại nói thêm.
"Nhưng ta nghĩ nó phải cực kỳ quan trọng, nếu không Jeffrey sẽ không đưa cái này cho ta."
Vừa nói, hắn vừa lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa mà Bologo đã từng nhìn thấy.
Chìa khóa mê cung.
"Số lần ta dùng cái này cũng không nhiều lắm, đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"
Palmer vui vẻ trở lại, cầm "Chìa khóa mê cung" và đứng trước cửa phòng, vẻ háo hức muốn thử.
"Đi thôi."
Bologo đã sẵn sàng từ lâu. Hắn và Palmer đứng cạnh nhau trước cửa, cắm "Chìa khóa mê cung" vào ổ khóa. Sau đó, lấy trụ khóa làm trung tâm, đường vân sáng rậm rạp lan ra khắp cánh cửa.
Palmer vặn chìa khóa, dùng một chút lực, mở ra bóng tối vô biên và hỗn loạn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng mười, 2022 20:07
Chúc bác nhanh khỏe, để nhiều rồi làm luôn cũng đc. Cảm ơn cv nhé.
17 Tháng mười, 2022 18:09
t đạg sốt li bì mấy ngay nay, giờ mới đỡ 1 tí , nhưng phải 1,2 hôm nữa mới khỏi hẳn
17 Tháng mười, 2022 12:02
Đg hay, c mới đâu......
12 Tháng mười, 2022 17:56
ác ăn cua đồng hết rồi bạn
07 Tháng mười, 2022 23:45
con nít ng ta mắc cỡ mà =))
07 Tháng mười, 2022 12:05
Đừng khinh thường mấy hội nhóm cổ xưa thế chứ bác :v, nó còn tồn tại lâu hơn cả Cục Trật tự thì thiếu gì kẻ bất tử, may ra main phải bị lộ là sở hữu khả năng bất tử gần như hoàn hảo thì mới bị săn. Với như Jeffrey đã nói rồi, trong cuộc chiến giữa những Người thăng hoa thì thông tín chính là sống còn.
07 Tháng mười, 2022 08:59
đọc đến c186 thằng main đẳng cấp thấp + sự bất tử bắt được nó bán cho mấy hội nhóm cổ xưa làm nghiên cứu chắc được khối tài nguyên đủ lên cấp 3 chứ đùa. đối địch mà nó ko biết main bất tử còn có lợi thế chứ nó mà biết main biến thành bảo vật di động quá. :)))))
06 Tháng mười, 2022 23:13
đọc sơ qua thì thấy main dù khá bạo lực dã man nhưng chung quy vẫn là tốt, kiểu chaotic good ấy. Từ ngày QBCC nổi là rât nhiều truyện Tây huyễn phong cách quỷ dị ra đời muốn tìm 1 bộ main kiểu ác mà vẫn k có.
05 Tháng mười, 2022 07:15
Bác đọc bộ truyện nào mà main chết ko (chắc có n mà cũng hết tr). Cái việc main bất tử chả ảnh hưởng gì
04 Tháng mười, 2022 17:19
Quá hay, tả combat đỉnh cao y như xem phim bom tấn. Đoạn vong lặp thời gian giống phim gì mà có Tom Cru đóng ý. Hay thật.
01 Tháng mười, 2022 07:56
đọc đến c15 thấy cũng ok nhưng khởi đầu cho main năng lực bá quá nên mất 1 phần hồi hộp về sự nguy hiểm tuyệt vọng của thể loại này.
25 Tháng chín, 2022 06:38
truyện này tác viết lên tay nhiều so truyện trước, càng về sau càng mạch lạc, không như truyện trước tình tiết về sau hơi mất khống chế
23 Tháng chín, 2022 09:32
đúng rồi bác ơi, mình up ở cả bên đấy với bên này
22 Tháng chín, 2022 21:54
Thấy bác có up bên bachngocsach nè phải không nhỉ
22 Tháng chín, 2022 21:45
truyện ngày càng hay
21 Tháng chín, 2022 22:15
đến chương hiện tại (310) thì đang cuối gđ 1 sắp up gđ 2 nhé b
21 Tháng chín, 2022 12:34
Main level mấy rồi mn?
19 Tháng chín, 2022 00:58
đọc tưởng truyện dịch không :))
15 Tháng chín, 2022 20:58
trùng hợp thôi bác ơi, sao tác biết main có năng lực tự hồi phục được...
14 Tháng chín, 2022 22:33
trong các tả giả mới thì tác này = tầm đại thần cmnr văn phong câu chuyện phải gọi là đỉnh . nhưng viết thể loại hơi kén
11 Tháng chín, 2022 07:34
Truyện ngày càng hay, lúc đầu hơi bạo lực mà sau tác viết chắc tay thật
10 Tháng chín, 2022 10:02
cứ tưởng tượng hẹp sắc là lên full sát thương, mà main bất tử cmnr thì giờ chỉ cần lên sát thương thôi chứ kệ mẹ build phòng thủ, hỗ trợ các thứ mà.
07 Tháng chín, 2022 11:57
Ầy 1 chương đầy cơm chó...
05 Tháng chín, 2022 21:38
Hệ thống tu luyện của bộ này theo như ý hiểu của mình là, đầu tiên chia ra: ác ma, người đi vay, người thăng hoa và ma quỷ.
- Ma quỷ là các tồn tại cổ xưa, có quyền năng mạnh mẽ, thường cám dỗ phàm nhân dâng linh hồn của mình ra thông qua các giao kèo. Ma quỷ có 1 vài đặc điểm: tôn trọng trao đổi công bằng giữa giá trị và giá trị, chưa từng nói dối, nhưng những lời nói thật ấy thường sẽ đẩy con người xuống vực sâu hơn...
- Ác ma: là những người đã bán sạch linh hồn của mình cho ma quỷ để đổi lấy một thứ gì đó. Khi bán sạch linh hồn thì sẽ bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng, chỉ có thể nuốt linh hồn của người khác để xoa dịu nó, đói quá sẽ mất sạch lý trí và biến thành quái vật.
- Người đi vay: bán 1 phần linh hồn để đổi về 1 "Ban ân" đến từ ma quỷ. Cũng bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng do thiếu linh hồn nhưng không đói đến mức mất sạch lý trí, ngoài ra 'Ban ân' là 1 sức mạnh độc lập với Ma trận giả kim.
- Người thăng hoa: hệ thống cấp bậc tu luyện của người bình thường sau khi được khắc ma trận giả kim vào linh hồn. Cấp bậc chia theo cờ vua: Giai đoạn 1 - Cảnh vệ Thăng Hoa - Người Thăng Hoa (Tốt/Pawn), giai đoạn 2 - Hiệp sĩ Nguyện Cầu - Nguyện Cầu Giả (Mã/Knight), gđ 3 - Giám mục Phụ Quyền - Phụ Quyền Giả (Tượng/Bishop), gđ 4 - Chiến xa Thủ Lũy - Thủ Lũy Giả (Xe/Rook), gđ 5 - Hoàng hậu Vinh Quang - Vinh Quang Giả (Hậu/Queen), gđ 5 - Đức vua Đăng Quang - Đăng Quang Giả (Vua/King).
- Sau khi được thăng hoa thì Người thăng hoa sẽ chọn theo khuynh hướng "hẹp sắc" hoặc "rộng cùn" và được chia thành 8 học phái cơ bản. Trong quá trình thăng cấp lên các gđ tiếp theo có thể diễn sinh ra học phái phụ, đẩy mạnh khuynh hướng ban đầu hoặc tỉa dần theo khuynh hướng khác, hoặc không diễn sinh học phái phụ mà tăng cường học phái chính...
04 Tháng chín, 2022 07:15
Mấy chương đầu cv như dịch mình làm thành ebook để lên phone đọc nghe sướng vai :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK