Hoàng đi lần theo tiếng la yếu ớt đến gian bếp. Hắn thận trọng di chuyển dọc theo vách tường cho đến khi chắc chắn rằng không có người nào ở bên trong. Sau gian bếp là một cái xưởng nhỏ với gần chục bể chứa phoocmon , bồn rửa và lồng nhốt bướm đêm. Vài con bướm bay qua mặt gã , Hoàng phớt lờ chúng.
Hắn dừng lại trước một cánh cửa sắt hoen gỉ đang khép hờ , do dự không biết có nên tiến vào hay không. Gã nhìn vào bên trong, tất cả chỉ là một màu đen kịt, thế nhưng tiếng rên khe khẽ lại bắt nguồn từ hướng đó. Hoàng quay trở lại phòng khách, nơi mà gã thấy có một chiếc đèn bão đặt trên bàn uống nước. Vừa cầm đèn soi vừa cẩn thận bước từng bước một xuống căn hầm, hơi lạnh và mùi ẩm mốc hòa quyện vào nhau xộc tới làm gã hơi nhăn mày.
Càng xuống sâu, hắn càng nhận rõ thứ mùi nồng nặc đang xộc vào mũi mình. Đó là mùi của xăng.
Nhờ vào ánh đèn pin, Hoàng nhận ra mình đang bước trên những bậc cầu thang bằng xi măng dẫn xuống tầng ngầm. Xung quanh tối đen như mực, có giơ tay ra trước mặt cũng chẳng thể nào nhìn thấy nổi. Bên dưới là một nhà kho có vẻ như đã lâu không có ai lui tới. Hoàng do dự một lát rồi cất tiếng hô :
- Có ai ở đây không ?
Có tiếng kim loại va chạm vào nhau leng keng từ phía trước truyền lên. Tiếp đó là tiếng rên yếu ớt mà hắn nghe thấy từ lúc mới đặt chân vào trong ngôi nhà này. Bây giờ thì Hoàng mới xác định được đó là giọng của Hiệp, gã nóng vội chạy về phía trước , nơi có một dãy hành lang sâu hun hút. Hắn va phải một vật gì đó dọc đường, một thứ gần giống với móc treo quần áo, song lúc này gã chẳng có tâm trạng nào mà để ý tới nó nữa. Miếng gỗ mục ruỗng dưới lớp vải bạt không chịu nổi sức nặng của gã. Cùng lúc đó, Hoàng cũng đã xác định được tiếng rên là từ phía dưới truyền lên. Một tiếng " Rốp " nhẹ vang lên, Hoàng nhảy xuống tầng dưới của hầm ngầm, tay vẫn nắm chặt cái "móc áo" vừa va phải người ban nãy. Tầng dưới của nơi này khá sâu, theo ước tính của gã thì phải gần hai chục mét. Nếu là người thường nhảy từ trên xuống như vậy thì ít cũng phải mất nửa cái mạng , song hiện giờ thực lực của gã đã vượt qua cái giới hạn " người thường " ấy từ lâu lắm rồi .
"ÙM "
Nơi hắn đáp xuống là một bể nước. Không phải ,là một bể xăng thì đúng hơn. Cái mùi hăng hắc mà gã đã ngửi thấy từ lúc đi từ trên cầu thang xuống dưới. Xăng ngập tới đầu gối gã. Hoàng nhíu mày cầm đèn soi vào cái " móc treo áo " trong tay mình. Đó là một hình nhân nữ làm từ thạch cao mặc áo khoác da người. Bàn tay đã khô queo và đen xì , các móng tay được sơn đỏ. Hắn nhíu mày vứt nó ra xa rồi lội lõm bõm về phía trước. Cách đó hơn năm mét, Hiệp đang bị trói cứng, vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía ánh đèn, sắc mặt tái mét.
- Hiệp , tôi đây, Hoàng đây mà.Cậu vẫn ổn đấy chứ ?
Hoàng vừa cầm đèn giơ lên trước mặt Hiệp vừa không ngừng lay vai gã. Hiệp lờ đờ nhìn gã, nét mặt dần có chút huyết sắc. Gã nói bằng cái giọng khàn khàn yếu ớt và ngắt quãng , song gương mặt thì không giấu nổi vẻ hưng phấn :
- Anh Hoàng, đúng là anh rồi...vậy mà em cứ tưởng là mình ... xong hẳn rồi chứ. Làm ... làm sao mà anh tìm ra được chỗ này hay vậy ?
- Được rồi, có gì để sau nói.
Hoàng cắt lời rồi xốc vai gã dậy. Quả đúng như hắn đã dự đoán, tầng ngầm luôn là nơi Buffalo dùng để giam giữ các nạn nhân của mình, cả trong phim lẫn thế giới này đều như vậy. Một điều may mắn nữa là cho tới giờ hắn vẫn chưa chạm trán người đàn ông nhỏ thó từng gặp trong căn nhà cạnh quốc lộ 79 trước đây. Hắn ta chắc chắn có tà thuật, hoặc sở hữu một loại siêu năng lực nào đó. Hoàng hơi nhíu mày. Vẫn còn Thư Lệ nữa, không hiểu bây giờ cô ấy đang ở đâu, có bị rơi vào tay của Buffalo hay là không ? Có lẽ vẫn nên tìm xung quanh đây một lượt nữa thì hơn.
" What are you doing ? "
Một luồng ánh sáng chiếu thẳng xuống hai người Hoàng và Hiệp đang đứng bên dưới. Có một người đang cầm đèn pin chiếu xuống đây, là đàn ông .
" Jame Gumb, đúng là gã rồi , không thể sai được. " Tóc vàng , mắt xanh lơ, giống hệt như những gì mà Tuyết từng nói với gã. Mắt Hoàng bỗng ánh lên một màu đỏ rực, là hình ảnh phản chiếu của bó giấy đang cháy rừng rực trong tay gã đàn ông da trắng đứng trên kia. Mắt thấy bó giấy đó đang chậm rãi rơi xuống, Hoàng lập tức bế xốc Hiệp lên vai, dậm chân nhảy lên gần năm mét. Magic Bamboo trong tay hắn nhanh chóng dài ra như một cây sào, đưa gã lên tầng trên trong nháy mắt. Jame thấy thế thì giật mình, tay phải cầm khẩu Tython bắn như vãi đạn về phía gã. Hoàng chỉ mất đúng 2s để tiếp cận đối phương, Magic bamboo trong tay gã vung lên, như một con rắn đánh bật khẩu Tython của Jame ra rồi vụt thẳng vào ngực hắn. Một tiếng rắc vang lên, ánh xanh loang loáng trong tay Hoàng giáng tiếp xuống đỉnh đầu gã.
Một gậy này Hoàng đã dùng toàn lực xuất thủ . Mặt sàn làm bằng gỗ và phủ một lớp lưới sắt dưới chân không giữ nỗi Jame , gã như một mũi tên lao thẳng từ tầng trên xuống dưới. Bó giấy rơi xuống , một lưỡi lửa đỏ rực bao trùm cuốn đi tất cả những gì còn sót lại. “Bùm” trong thủy lao tối đen bỗng chốc bùng lên một quả cầu lửa khổng lồ. Không khí tràn ngập mùi cháy khét, mùi của tử vong, mùi của cái chết.
"Tự tay hạ Buffalo Bill, nhận 500 điểm thưởng không cố định."
Nghe thông báo khô khan của chú thần vang vọng trong đầu óc, Hoàng khẽ thở ra một hơi rồi nhìn xuống dưới. 500 điểm thưởng này kiếm cũng quá đơn giản đi, chẳng khác cho không là mấy. Lúc đầu hắn vẫn tưởng thực lực của Buffalo ít cũng phải bằng một nửa Sadako , đây là nhiệm vụ có độ khó 15 người đấy nhé. vậy mà..đúng là sự thật so với tưởng tượng của con người thì luôn khác xa một trời một vực, chẳng biết đằng nào mà lần.
Hiệp lúc này đã kiệt sức gục trên vai gã, nằm im chẳng biết trời trăng gì nữa. Hoàng đưa hắn ra phòng khách nghỉ tạm rồi bấm số gọi cho Tuyết. Hắn muốn báo tin thắng lợi cho mấy người bọn họ biết.
- Anh Hoàng , có thể còn một người nữa đấy... Hai hôm trước .. em có nghe thấy tiếng la hét từ tầng trên vọng xuống. Lúc đó em không được tỉnh táo .. nên nghe không rõ lắm, hình như là giọng phụ nữ.
- Một người nữa ? Rất có thể là Thư lệ đấy ! Cô ấy cũng mất tích đc hơn bốn hôm rồi. Hoàng nhíu mày hỏi tiếp : - Gã da trắng này có còn đồng bọn nào nữa không ?
Hiệp khẽ lắc đầu. Hoàng lúc này mới an tâm để hắn nằm trên chiếc giường trong phòng khách để nghỉ ngơi rồi chạy đi lục soát căn nhà của Jame hết một lượt. Hiệp có vẻ như đã trải qua một quãng thời gian chịu cực khổ không ít, da mặt vàng bủng, hai mắt lờ đờ đầy tia máu, mới có hai tuần không gặp mà trông gã gầy đi trông thấy. Nhìn bộ dáng của gã lúc này, Hoàng không khỏi nghĩ thầm trong bụng : nếu gã đến muộn thêm hai, ba hôm nữa thì hắn tới sức để rên rỉ cũng chẳng có nữa ấy chứ.
Đằng sau gian nhà kho đổ nát của Jame còn có một cái giếng nữa . Hoàng cầm đèn đứng trên miệng giếng soi xuống . Gã thấy có một người đang đắp chăn trùm kín đầu nằm thu lu như con tôm dưới đáy giếng thì mừng rỡ hét :
- Thư Lệ ! Thư Lệ ! Có phải cô đấy không ? Cô không sao chứ ?
Hoàng chợt thấy lòng mình lạnh ngắt. Chẳng lẽ hắn đã tới muộn?
Hắn đã nghe Tuyết kể lại và biết Thư lệ rời Nevada lặn lội tới Memphis là vì ai. Bây giờ Hoàng mới nhận ra, cô gái này không ngờ lại quan tâm mình đến như vậy.
Vì sao ?
- Thư lệ, có có nghe thấy gì không ? Thư Lệ ?
Hoàng nắm sợi dây thừng cùng chiếc gáo đu xuống dưới, đầu còn lại thì buộc chặt vào một chiếc rờ móc ở ngay trên miệng giếng . Dây đến nửa giếng thì hết, hắn tung người nhảy xuống, lật mạnh cái chăn ra . Bên dưới đúng là Thư Lệ không sai .
May quá, vẫn còn thở.
Đặt tay sờ lên trán thấy nóng bừng bừng, Hoàng khẽ thở phào một tiếng , hóa ra là bị sốt cao nên hôn mê .Vậy còn đỡ hơn mất mạng nhiều. Gã bế xốc Thư Lệ lên vai , dùng Magic bamboo làm đòn bẩy bật lên tóm lấy sợi dây thừng rồi leo lên miệng giếng. Hiệp thấy gã dìu Thư Lệ vào phòng thì mở miệng hỏi thăm . Gã đáp :
- Không sao, ổn cả rồi.
- Bây giờ làm gì đây anh ?
Hoàng nhíu mày nhìn Thư Lệ đang hôn mê thở dài nói :
- Bây giờ tôi đang bị cảnh sát và FBI truy nã, lại còn phải giữ Catherine làm con tin nữa, mang hai người theo cùng không tiện lắm. Mà bỏ Thư Lệ lại thì không được , có lẽ thân phận của cô ấy đã bại lộ rồi cũng nên. Thôi thì đến đâu thì đến vậy. Tiếc là quên không mang theo hộp cứu thương , hoặc giả như có Thắm ở đây thì tốt...
- Thắm ? Khục khục ... Hiệp nghe đến đây thì cơ mặt khẽ giật giật rồi ho luôn một tràng.
...........
- Cái gì ? Thắm phản bội mấy người chúng ta à ? Cậu nói cái gì vậy ?
Hoàng vừa lái xe vừa giật mình hỏi lại. Có đánh chết hắn cũng không tin là chuyện này sẽ xảy ra.
- Em lừa anh làm gì ? Chính cô ta cùng gã da trắng đó đánh ngất em trong lúc đang gọi về cho mọi người đấy. Ai mà biết được chữ ngờ.. lúc đầu em cũng sốc lắm, nhưng sự thật rành rành ra đấy , không tin cũng chẳng được.
- Cậu kể lại từ đầu cho tôi nghe .
Hoàng bỏ điện thoại xuống rồi sầm mặt lạnh lùng nói. Hắn vừa gọi điện cho Tuyết. Chết tiệt, cô ta đã biết từ lâu, vậy mà cứ im ỉm chẳng nói câu nào với gã. Xem ra cô " lính mới " này quá mức kiêu ngạo rồi. Để tránh chuyện tương tự xảy ra như trong " Kungfu Hustle " , có lẽ gã phải làm một điều gì đó ngay lập tức. Một đòn cảnh cáo chẳng hạn.
- Ngày đầu em và Thắm được dịch chuyển tới đây thì đã là " hàng xóm " của Buffalo rồi. Thế nhưng mãi cho tới lúc lọt vào tay gã thì em mới biết hắn chính là Buffalo Bill- kẻ sát nhân hàng loạt trong "Sự im lặng của bầy cừu ". Thực ra phim này em cũng chưa xem bao giờ, chỉ biết đại khái qua các phương tiện thông tin giải trí mà thôi. Cũng không biết gã bỏ bả gì mà lôi kéo đc Thắm nữa, có bốn , năm ngày chứ mấy. Nhưng việc cô ta hợp tác với hắn thì hoàn toàn là sự thật. Sau đó em nhân lúc cả hai không để ý mà thừa cơ trốn ra ngoài, không ngờ vẫn bị chúng bắt lại, chính là cái lúc mà em gọi điện về cho mọi người đấy. Tối hôm trước em vừa đọc được tin của anh trên tivi rồi đem bàn với Thắm thì sáng tỉnh dậy đã bị trói cứng lại rồi.
- Cô ta điên rồi sao ? Sao tự dưng lại làm chuyện này nhỉ ? Hoàng chau mày lẩm bẩm.
- "Khụ Khụ "
Thư Lệ nằm ở ghế sau chợt cất tiếng ho. Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy trước mắt mình không phải là miệng giếng le lói ánh sáng nữa thì nghi hoặc nhổm người dậy. Chiếc khăn lạnh trên trán rơi xuống ghế.
- Cô tỉnh rồi à ? Thấy trong người đỡ được chút nào chưa?
Hoàng quay ra sau nhìn cô cười nói. Thư Lệ trợn mắt nhìn gã, cả người khẽ run lên. Cô lấy tay dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa, khi chắc chắn những gì mình đang thấy không phải là ảo ảnh thì mới sụt sịt nói:
-Anh Hoàng đó à... anh ...
- Nằm xuống nghỉ ngơi đi, cô còn chưa hạ sốt đâu.
Hoàng cầm chiếc khăn lạnh vừa mới rớt ra đặt vào tay cô khẽ nói. Thư Lệ nghe lời nằm xuống ghế, song mắt vẫn nhìn gã đăm đăm . Biết Hiệp đang lấm lét nhìn mình, Hoàng ho khan một tiếng rồi nói :
- Được rồi, tạm gác chuyện của Thắm sang một bên đã. Việc mà chúng ta phải làm bây giờ là giữ không cho Catherine lọt vào tay của cảnh sát,cô ta là bùa hộ mệnh của mấy người Hoài My lúc này đấy . Về phần "L " thì cứ để bọn họ lo đi. Nhiệm vụ lần này cũng sắp tới hồi kết rồi...
-------------
- Tất cả sắp kết thúc rồi ..
Vừa nhâm nhi tách trà trên tay , bác sỹ Akin vừa dõi mắt nhìn màn hình máy tính trước mặt. Đề nghị mà ông gửi cho Crawford đã được thực thi . Với áp lực mà Crawford đang phải chịu bây giờ, việc thành công tiêu diệt nhóm khủng bố là đồng bọn của gã bắt cóc con gái thượng nghị sĩ Ruth Martin chính là cơ hội trời cho để ông ta cứu vớt lại danh dự và niềm tin mà cấp trên dành cho mình. Bây giờ , tất cả những gì hắn phải làm chỉ đơn giản là ngồi chờ tin báo về mà thôi. Mấy con rận đáng thương và người tình của gã thần kinh đó, một quả tên lửa định vị tầm xa là quá đủ để giải quyết tất cả,cho dù bọn chúng có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa.
Mặc dù vẫn còn một cái gai nữa chưa thể giải quyết. Không, chính xác là ba mới đúng. Nhưng trên đời làm gì có kế hoạch nào là hoàn hảo. Phải biết chấp nhận, kẻ không dám đối diện với sự thực là hèn nhát. Bác sĩ Akin tất nhiên không nằm trong số đó. Thực ra đêm hôm đó nếu như kế hoạch suôn sẻ như dự tính, gã đầu lĩnh của mấy người bọn chúng không kịp thời ngăn cản hai quả bom hẹn giờ mà hắn đã gài sẵn thì có lẽ chuyện đã chẳng phức tạp như bây giờ.
Bác sĩ Akin nghi hoặc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, chiến lợi phẩm thu được từ hai trong số mười bốn kẻ ngu muội ấy.
Sao vẫn chưa có thông báo nhỉ ?
Một tiếng, rồi hai tiếng. Vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Bác sĩ Akin khẽ cau mày rồi lấy điện thoại bấm số gọi đi. Một giọng nói lạ vang lên trong ống nghe, không phải của Thắm.
" Alo "
Im lặng.
" Cô là ai ? " Gã hỏi.
" Ồ, " L " có phải không ?Ngài làm tôi chờ mãi. "
Bác sĩ Akin khẽ giật mình.Sau lưng ông , cánh cửa phòng điều tra đã mở từ bao giờ.