"Tiếu!!!!! Em còn chưa nấu cơm hả !!!!" Khổng Lợi bực tức gọi lớn. Từ sáng tới giờ hắn còn chưa gì vào bụng đâu.
"Đây đây, đợi một chút em chiên trứng cho" Khổng Tiếu giật mình dậy, dường như vừa rồi cô lăn ra ngủ ngay trên bàn vi tính một lúc thì phải.
Kì lạ! Cô có buồn ngủ đâu nhỉ?
Khổng Tiếu mới vừa tỉnh dậy vẫn còn hơi choáng váng đầu, nhanh chóng đi xuống bếp nấu cơm cho anh cô. Nhưng cũng không quên lẩm bẩm rủa thầm bộ tiểu thuyết máu cún kia.
"Này này , Khổng Tiếu, em đang rủa anh đó à?" Khổng Lợi chỉ mặc một cái quần short, đang định lên lầu tìm đồ thay thì gặp Khổng Tiếu đi xuống, thấy cô thần sắc không tốt lại đang nói thầm gì đó nên hắn nổi tính muốn gây sự (trêu chọc) cô.
"Ai thèm rủa anh" Khổng Tiếu trẻ con lè lưỡi làm mặt quỷ đáp lại khiêu khích của hắn.
"Hừ, anh mau mặc áo vào đi, suốt ngày thả rông thôi!" Khổng Tiếu cũng chẳng vừa phản pháo lại anh cô.
Chợt, hình như cô nhớ tới một điều gì đó : "Anh hai, sao mấy năm nay không thấy anh đưa chị Di Anh về nhà chơi"
"Sao tự nhiên em lại hỏi Di Anh?" Nhắc tới Di Anh thì Khổng Lợi chợt khựng lại , hắn không muốn Khổng Tiếu biết chính hắn là người đuổi giết ân nhân của họ.
"Anh đáng nghi lắm nha.... Anh để tuột chị Di Anh cho cái tên Thương Vỹ kia rồi đúng không?" Khổng Tiếu tinh ranh vạch trần hắn.
"Không! Con bé này sao hôm nay hỏi lắm thế??" Chỉ có ở nhà, Khổng Lợi hắn mới có thể không kiêng cữ mọi thứ, không phải tỏ ra nguy hiểm, đáng sợ mọi lúc mọi nơi như ở tổ chức.
"Ah, không có gì... Chỉ là hồi nãy em mơ nghe thấy tiếng chị Di Anh. Hình như chị ấy bảo em tỉnh dậy" Khổng Tiếu bĩu môi, cô chắc chắn 80% là anh hai cô đã vuột mất chị Di Anh cho cái tên Thương Vỹ đẹp mã mà xấu bụng kia rồi. Haizz, ai bảo anh cô quá khờ đi chứ.
"...Ồ" Khổng Lợi "ồ" một tiếng rồi đi thẳng lên phòng. Nhưng chiếc điện thoại hắn đặt trên bàn kiếng lại vang lên âm thanh cùa bài hát mà hắn luôn yêu thích.
"Two a.m. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind...."
Khiến hắn phải vòng ngược lại xuống dưới chỗ ghế sô pha và bàn kiếng để nghe điện.
"Alo... Ah em mới về nhà thưa sếp.... Dạ vâng, cỡ 30 phút nữa em sẽ tới " Người trong điện thoại chính là Thương Vỹ, chỉ có hắn mới làm Khổng Lợi vâng vâng dạ dạ như thế.
Không còn thời gian nữa, hắn nhanh chóng lên phòng tìm một bộ vest sạch sẽ mặc vào rồi đi.
"Tiếu, thôi khỏi để phần cơm cho anh nhé, chắc hôm nay anh không về được rồi...." Hắn vội vàng, nhưng không quên dặn em gái nhỏ ăn trước. Rồi lên xe phóng một mạch đến công ty.
Nhưng chẳng ai biết được, hôm đó, hôm sau và những hôm sau nữa, hắn mãi mãi không về được.
_______________________________________________________________
"Aaaaaa" Di Anh đau đớn vùng vẫy, quần áo cô bị mồ hôi thấm đẫm nhớt nháp khó chịu khiến Di Anh bừng tĩnh.
Khoan đã! Cô đã chết rồi, vậy sao còn cảm giác được ?!
Chợt cơn đau như búa bổ đập vào đầu nàng, những kí ức như nước tuôn đổ về trí nhớ của Di Anh, từ khi biết cảm nhận, những âm thanh bập bẹ đầu tiên đến những cú ngã đau đớn do tập đi; từ cha, mẹ, đại phu nhân, lão bà bà, những chị em cùng cha khác mẹ, vv.... . Tất cả đều được tua qua như một thước phim chạy nhanh.
Di Anh hoảng sợ.
Đây... đây không phải là cô!
Màn đêm bao quanh làm hạn chế tầm nhìn của Di Anh, cô không thể nhìn xa được, nhưng sau một lúc thích nghi với ánh sáng ít ỏi từ ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ thì đã có thể nhìn thấy những thứ ở cự li gần.
Và thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô chính là đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại không có đến một vết chai sạn của cô… Không! Nó không phải của cô!!!!
Mọi thứ đến quá nhanh làm Di Anh không thể tiếp thu kịp, cô muốn bật đèn lên để xem ở đây là đâu. Nếu là địa ngục thì sao không có dầu sôi? Nếu là thiên đàng thì sao không có ánh sáng??
Rối cuộc đây là đâu???
Nhanh chóng nhảy xuống giường nhưng hình như do chiếc giường kia cao quá hay do chân cô ngắn quá làm cú nhảy xuống bị thiếu hụt và ngã sấp mặt xuống đất. “Rầm” một cái, âm thanh to lớn này xé toạc sự tĩnh lặng của màn đêm, làm cho những người khác ở gần đó cũng chợt tỉnh dậy khỏi cơn ngủ gật của mình.
“Ai u… Đau quá” Đúng là da mềm thịt mỏng có khác, mới té một chút đã đau đến mức này. Di Anh thầm cắn răng nhịn đau. Có một điều duy nhất cô chắc chắn là cô đang sống, và đây không phải thể xác của cô.
Chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ nàng được tái sinh hoàn hồn váo thân xác một người khác? Nhưng rõ ràng mới lúc vừa rồi nàng còn bị thuật Chiêu Hồn hút vào màn hình vi tính mà?
Chưa kịp để Di Anh trấn tĩnh lại, hai người từ bên ngoài chợt xông vào phòng nàng. Theo quán tính, Di Anh lục tìm một vật gì đó sắc nhọn thủ thế phòng thủ, nhưng vật duy nhất nàng có thể cầm là đôi giày vải đặt bên giường thôi.
“Tiểu thư.. tiểu thư làm gì vậy? Tại sao lại nằm dưới sàn bẩn vậy?” Một cô gái xa lạ mặc đồ cổ trang chạy tới đỡ Di Anh đứng lên, còn phủi bụi trên váy của cô nữa.
“Đúng vậy a, sao giữa đêm mà tiểu thư lại rời khỏi giường vậy? Tiểu thư gặp ác mộng ạ?” Một người khác thì đến bên chiếc bàn kế bên giường thắp nến thơm lên như một mùi hương an thần giúp tiểu thư của nàng thoải mái đi vào giấc ngủ một lần nữa.
“Tiểu thư người đừng lo nghĩ về đại tiểu thư nữa, sẽ nổi mụn đấy, người hãy ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai chúng ta sẽ tìm cách nhé” Nữ nhân lạ mặt kia sau khi đỡ Di Anh dậy thì nhấc bổng nàng lên đặt vào giường rồi vén chăn lên đắp cho nàng .
Di Anh không phản kháng, phải nói là nàng quá choáng ngợp nên không phản kháng được. Bởi vì từ giây phút một trong hai người kia thắp lên ngọn nến làm sáng rõ căn phòng thì nàng đã chết lặng rồi.
What the f**k?? Nhà gỗ? Bàn ghế gỗ? Giấy dán cửa? Trang phục cổ đại? Thân thể mới? Kí ức mới?
Đây…. Đây không lẽ là nàng đầu thai????
Di Anh với trăm ngàn câu hôi như một đống tơ vò mà cô không thể giải đáp được cứ thế bị gói vào trong chăn.
Nhưng cô không thể ngủ được, cẩn thận lục lọi kí ức mới được truyền thụ của cơ thể này, Di Anh mới xâu chuỗi mọi sự việc lại.
Nói chung về lai lịch của thân xác này hoàn toàn bình thường, chỉ là một tiểu thư được cưng chiều sinh hư. Di Anh cô hoàn toàn có thể dễ dàng nhập vai giả dạng.
Nhưng giả dạng đến bao giờ?? Tới khi thân chủ trở về??
Nếu như thân chủ trở về cô có thể quay về hiện đại??
Hay lại trở thành cô hồn du đãng tại nơi dị giới này?
Di Anh không biết, những điều cô có thể làm chỉ là ứng phó.
Bởi vì ngày mai, cô là Ái Hân.