Chương 121: Ta không phải là một món đồ chơi
Trên Giải Rồng Xanh trên TV.
Buổi lễ kết thúc, Son Ye-jin chậm rãi đứng dậy, cầm trên tay tượng vàng hình người nhỏ, trên mặt nở nụ cười lễ phép chào người quen, từng bước đi về phía hậu trường.
Ahn Jung-hoon tựa lưng vào hành lang lặng lẽ nhìn nàng đi tới, cho đến khi nàng đến trước mặt, hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Ahn Jung-hoon đột nhiên bật cười: "Thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, thảo nào làm cho người ta thèm muốn."
Nụ cười của Son Ye-jin trước mặt người khác đã biến mất, nàng lạnh lùng nói: "Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn theo họ Chung không?"
"..." Son Ye-jin không trả lời.
Ahn Jung-hoon vươn tay nhấc cằm nàng, thản nhiên nói: "Nếu chính ngươi muốn đi theo, ta cũng sẽ không đoạt người khác yêu thích, nhưng ta sẽ bắt hắn trút giận một chút, xong rồi thì thôi."
“Không… Không muốn đi theo.” Son Ye-jin rốt cục mở miệng.
“Nếu ngươi không muốn đi theo, cũng đừng làm dáng trước mặt ta mà hỏi ta muốn gì.” Ahn Jung-hoon thản nhiên nói: “Ta muốn gì, ngươi còn có thể không hiểu sao?
Son Ye-jin chua xót nói: "Vâng, ngươi chẳng qua chỉ là lòng ham chiếm hữu phát tác, không muốn đồ chơi cũ của mình bị người khác lấy mất! Nếu không có người tới trêu chọc ta, ngươi hẳn là sẽ không có hứng thú nhìn ta một chút! Đặc biệt khi món đồ chơi này nổi tiếng trong mắt nhiều người thì ngươi lại càng..."
Son Ye-jin còn chưa nói hết lời, Ahn Jung-hoon đã đặt ngón trỏ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, thản nhiên nói: "Vậy thì hãy làm tốt bổn phận của một món đồ chơi. Đi thôi."
Son Ye-jin ngừng nói, không hỏi hắn đi đâu, chỉ cúi đầu im lặng đi theo hắn.
Lễ trao giải Rồng Xanh được tổ chức tại Hội trường Nghệ thuật Biểu diễn của đài KBS, và ngay sau khi rời khỏi hiện trường, đã đến tòa nhà KBS. Vào ngày đặc biệt tối nay, tòa nhà được chiếu sáng rực rỡ, có vô số nhân viên đài KBS không về nhà nghỉ ngơi, có người nhìn thấy Ahn Jung-hoon và nữ diễn viên mới lên cấp Son Ye-jin đi cùng nhau, họ đều nháy mắt với bạn đồng hành và không ai lên tiếng.
Son Ye-jin ngẩn người, nàng biết ý của hắn.
Từ bây giờ, mọi người trong vòng đều sẽ biết rằng ngươi đã thuộc về Ahn Jung-hoon.
Chỉ đơn giản như vậy.
Ahn Jung-hoon không có văn phòng ở đài KBS, nhưng văn phòng của Kim Min-ho cũng không khác gì của hắn, vừa mở cửa, giống như trở về văn phòng của mình, hắn lấy một chai rượu vang đỏ trong tủ ra và vừa rót rượu vừa nói: "Ngồi đi."
Son Ye-jin im lặng ngồi trên sô pha, ôm chặt tượng vàng nhỏ trong tay, cúi đầu không nói.
Ahn Jung-hoon bưng hai ly rượu đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của nàng, không khỏi bật cười: “Sao lại có dáng vẻ đáng thương thế này, hồi đó ngươi còn cởi mở hơn, sau khi đoạt giải Nữ hoàng điện ảnh lại ngược lại trở nên nhu nhược."
Son Ye-jin ôm lấy tượng vàng nhỏ, ánh mắt có chút mê mang: "Lúc đó ta nhỏ yếu, biết mình bất lực nên đành nhẫn nhục chịu đựng. Sau bao nhiêu năm, địa vị của ta càng ngày càng cao, thậm chí còn chiếm được Nữ hoàng điện ảnh, đi đâu người ta cũng phải nói một tiếng xin chào Son Ye-jin. Ta vốn tưởng rằng ta đã có thể tự bảo vệ bản thân, thế nhưng lại nhận ra rằng... Giống như ngược lại càng bất lực hơn..."
Ahn Jung-hoon nâng ly ra hiệu, Son Ye-jin cũng cầm ly lên chạm ly với hắn, hai người nhấp một ngụm rượu, Ahn Jung-hoon cười nói: “Khi ngươi còn chưa nổi tiếng thì chỉ là một diễn viên trẻ hạng ba, những người muốn lấy được ngươi không phải là cấp bậc lớn, mà là những ông chủ nhỏ, nếu công ty có ý định bảo vệ ngươi, sẽ không khó để đối phó. Nhưng khi ngươi có danh tính, cấp bậc những người muốn có được ngươi lại sẽ khác, ngay cả thái độ của công ty đối với điều này cũng khác, rất hoan nghênh điều đó và nóng lòng muốn ngươi dính vào ai mới tốt. Ngươi thế mà bây giờ mới nhận ra điều này, cũng là hiểu biết chậm."
Son Ye-jin yếu ớt nói: "Nhưng với thân phận của ngươi, tại sao ngươi lúc trước lại muốn ta? Lúc đó, ta còn chưa quay "Cổ điển", căn bản không có tên tuổi..."
"Ta khác với những người khác." Ahn Jung-hoon cười cười: "Ngươi chẳng lẽ không biết, khi ta hỏi MSteam chỉ tên muốn ngươi, kỳ thật ta thậm chí còn chưa xem chương trình của ngươi."
Son Ye-jin có chút tò mò: "Vậy rốt cuộc là..."
Ahn Jung-hoon không giải thích, chỉ là lại cùng nàng uống một ly rượu, suy tư một chút, nói: "Tại sao lúc đó muốn ngươi đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là hiện tại ta vẫn muốn có ngươi."
Son Ye-jin cười khổ.
Ahn Jung-hoon uống cạn ly rượu, thản nhiên nói: "Hôm qua, có người nói với ta rằng dù muốn phóng túng bản thân thì ít nhất cũng đừng hại người vô tội. Được rồi, nàng nói rất có lý, ta sẽ không hạ thủ với người vô tội. Nhưng ít ra ngươi cũng đã có nhân quả với ta, nếu ta không hạ thủ, chẳng lẽ cho ngươi đi bồi cái thứ hai, thứ ba? Sáng nay, ta còn gặp được một nữ nhân..."
"Ai?"
"Jang Ja-yeon."
Son Ye-jin sững sờ, như có điều suy nghĩ.
Ahn Jung-hoon lạnh lùng nói: "Lần này ngươi bị người khác bao nuôi, sau này sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Trong lòng người khác ngươi có thể sạch sẽ hơn nàng bao nhiêu?"
Son Ye-jin cúi đầu, chậm rãi đặt tượng vàng nhỏ lên bàn cà phê, thì thầm: "Vâng. Tới đi. Ta cho ngươi."
Ahn Jung-hoon lắc đầu đứng lên: "Nói nhiều như vậy ngươi vẫn không hiểu. Ta đã chơi Son Ye-jin rồi, bây giờ chơi lại, cũng chỉ là Nữ hoàng điện ảnh Son Ye-jin, đối với ta mà nói, không có gì khác biệt. Điều ta muốn không phải là chơi."
Son Ye-jin kinh ngạc nhìn nói: "Điều ngươi muốn là..."
"Điều ta muốn là ngươi không bao giờ có thể bồi được người thứ hai."
Son Ye-jin ngây ra như phỗng nhìn hắn, thật lâu sau mới thở dài một hơi: "Ahn thiếu, ngài là đang quyết chí làm một giải Rồng Xanh ở hậu viện của mình sao?"
"Phốc..." Ahn Jung-hoon ngược lại bị lời nói của nàng làm cho buồn cười, ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng vui vẻ, ngoài diễn viên, còn có cả idol biểu diễn trên sân khấu, chẳng phải là một Giải Rồng Xanh cỡ nhỏ sao? Nhịn không được cười nói: "Ý kiến hay, ý kiến hay. Thế nào, ngươi có định tham gia vào kế hoạch hoành tráng này không?"
Son Ye-jin nở nụ cười đầu tiên sau khi gặp hắn tối nay: "Tốt, ta sẽ tham gia."
Hai người mỉm cười với nhau, Ahn Jung-hoon thoải mái ngồi ở bên cạnh nàng, Son Yejin liền tự giác nghiêng người, tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Năm đó, ta 20 tuổi. Ta cũng tưởng tượng rằng người đàn ông đầu tiên của ta cũng có thể là người đàn ông cuối cùng. Ngươi lại tàn nhẫn đâm thủng ảo tưởng tuổi trẻ của ta, để lại đằng sau một cái bóng lưng rời đi."
Ahn Jung-hoon vòng tay qua vai nàng cười cười: "Đâm thủng nào chỉ là ảo tưởng."
Son Ye-jin khẽ giật mình, sau đó khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng: "Thì ra ngươi là đồ lưu manh như vậy."
"Không hổ là Nữ hoàng điện ảnh, thật sự thành thục, có thể hiểu điều mờ mịt như vậy trong vài giây."
"Ta có... Một số cảnh quay trong phim, ngươi không ngại?"
"A... Ngươi đâu phải là người duy nhất có cảnh quay làm cho người ta ấm ức? Đã quyết định là các ngươi, những vật kia ta sao có thể để ý cho hết? Hãy để quá khứ trôi qua, còn tương lai ta sẽ thu xếp.”
"Ta... Có thể để gọi ngươi là Jung-hoon được không?"
"Tất nhiên."
"Jung-hoon... Người đàn ông đầu tiên thực sự khác biệt, cho dù ngươi chỉ coi ta là đồ chơi, nhưng trong vô số đêm cô đơn, ta sao có thể không mơ thấy ngươi chợt nhớ tới ta và tốt với ta? Ngươi có biết không, hồi đó ta ghen tị với Kim Tae-hee lắm, mặc dù nàng cảm thấy mình bị ủy khuất, nhưng ta lại cảm thấy nàng chắc chắn có một vị trí độc nhất trong trái tim ngươi, khác với những người khác... Nhưng ta không có can đảm nói ra, cũng không có can đảm để tìm ngươi, ta biết rằng giấc mơ luôn là giấc mơ, và ta chẳng là gì trong trái tim ngươi, đừng nói là so với Kim Tae-hee, cho dù so với một người qua đường cũng chẳng khá hơn là bao."
Ahn Jung-hoon nghe được ngây dại, nhất thời không nói nên lời. Thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: "Năm đó... Tuy rằng đa phần là chơi đùa, nhưng ngươi nói so với người qua đường cũng không hơn, vậy cũng không đúng. Bộ phim “Cổ điển” kia..."
Đột nhiên, Son Ye-jin ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào hắn: "Quả nhiên là ngươi... Thực sự là ngươi! Ta đã từng tự hỏi liệu có bóng dáng của ngươi trong việc này không. Đạo diễn Kwak Jae-yong rất quen thuộc với ngươi, phải không? Hắn đã hợp tác với ngươi làm “Cô nàng ngổ ngáo”!"
Ahn Jung-hoon thở dài: "Được rồi, đó cũng không phải là vì mặt mũi của ta. Bản thân màn trình diễn thử vai của ngươi đã đánh động hắn. Đó là thực lực của chính ngươi, ta cũng không có mặt mũi nào giành công. Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng ta cũng đã từng muốn giúp đỡ ngươi, chứ không phải vô tình như vậy."
Nước mắt từ từ trào ra trên khóe mắt Son Ye-jin: "Đáng lẽ ta sớm phải hiểu... Ta thật ngốc..."
“Không biết cũng là một chuyện tốt.” Ahn Jung-hoon thở dài: “Ngươi có thể chìm đắm trong diễn xuất nên thành tích của ngươi cao hơn cả Tae-hee, Ji-hyun, và Hye Kyo. Các nàng đều bị ta lầm rất nhiều."
"Ta thà không có cái gọi là thành tích này..."
"Ha ha, đừng ngốc." Ahn Jung-hoon mỉm cười chỉ vào tượng vàng hình người nhỏ trên bàn cà phê: "Tại sao ngươi lại theo đuổi con đường diễn xuất? Tượng vàng nhỏ này chính là biểu hiện giá trị cuộc sống của ngươi. Còn gì có thể cảm động hơn thế này?"
Son Ye-jin nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu và rơm rớm nước mắt: “Các nàng đều nói rằng ngươi đã khác... Nhưng khi ta nhận được cuộc gọi của ngươi, vẫn thấy chỉ là giọng điệu muốn chơi ta, không thể thấy được cái gì khác biệt… Bây giờ ta mới biết, thật sự là không giống… Ta cảm nhận được sự tôn trọng của ngươi dành cho chúng ta, không còn là đùa bỡn trần trụi như năm đó nữa.”
Ahn Jung-hoon lắc đầu, rót thêm một ly rượu, nhấp một ngụm rồi cười nói: "Cũng không khác gì. Cuối cùng, ta là coi các ngươi là vật riêng tư của mình, cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy người khác nhúng chàm. Ít nhất ở điểm này, ta sẽ không quan tâm đến mong muốn của bản thân ngươi."
"Vậy ngươi vừa rồi nói nếu ta muốn theo hắn, liền sẽ không đoạt người khác yêu thích?"
"Đúng vậy a, chỉ giáo huấn hắn một trận để trút giận mà thôi, giáo huấn tới trình độ nào liền khó mà nói."
Dù biết không đúng lúc, nhưng Son Ye-jin vẫn là không nhịn được buột miệng cười, sau đó thở dài, lau nước mắt rồi lại gục vào ngực hắn, lẩm bẩm: "Ta không biết có bao nhiêu người trong số các nàng đã theo ngươi lần nữa, ta mặc kệ… Ta cũng không sợ ngươi độc đoán như thế nào, ta chỉ xin ngươi đừng để ta một mình... Đừng coi ta như một món đồ chơi… Ta không phải là một món đồ chơi..."
Ahn Jung-hoon lại thở dài: "Ngươi là Nữ hoàng điện ảnh của Giải Rồng Xanh năm nay, còn có thể tiếp tục đoạt Giải thưởng nghệ thuật Baeksang. Ngươi là một trong những người phụ nữ ưu tú nhất Hàn Quốc. Ta tự hào về ngươi, không thể coi ngươi như một món đồ chơi, cũng không ai có thể coi ngươi như một món đồ chơi, bất kể hắn họ Chung hay họ Lee."
Son Ye-jin liền khóc trong vòng tay hắn, Ahn Jung-hoon lặng lẽ vỗ vai an ủi nàng, hai người đều không lên tiếng, cho đến khi Son Ye-jin có chút mệt mỏi vì khóc, mới chậm rãi ngẩng đầu: "Đêm nay... Ngươi muốn sao?"
Ahn Jung-hoon nở nụ cười: "Từ từ đi, tâm trạng của ngươi không thích hợp. Bọn họ không phải đang tổ chức tiệc cocktail sao? Ngươi là Nữ hoàng điện ảnh năm nay, vắng mặt cũng không tốt, đi tham gia đi.”
Son Ye-jin ôn nhu nói: "Nhưng ngươi..."
"Làm sao? Ngươi thực sự sợ rằng ta không có nữ nhân?"
"... Vậy ta đi?"
"Đi thôi. Uống ít một chút."
"Ân... Cám ơn ngươi, Jung-hoon."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

03 Tháng tám, 2020 15:43
Truyện này Truy Hồn làm full rồi mà. Mấy bác muốn đọc thì click vào ngu nhạc xuân thu hoặc vấn đạo hồng trần rồi click vào Truy Hồn tìm là thấy

02 Tháng tám, 2020 18:12
thích truyện tác này, chắc đợi full lại đọc quá

22 Tháng bảy, 2020 10:50
truyện này mình convert hoàn toàn là vì sở thích thôi. rảnh thì làm bận thì lại nghỉ. có gì độc giả thông cảm nhé

12 Tháng tư, 2020 00:28
lâu k thấy cvter ra chương mới nhỉ :)) tiếc ghê

12 Tháng hai, 2020 14:29
drop, hóng full vào xúc luôn 1 thể :3

06 Tháng hai, 2020 22:32
Truyện có triển vọng quá, ủng hộ mạnh nha

11 Tháng một, 2020 00:09
Dạo này mình có chút việc, đành để bác teen gánh team

07 Tháng một, 2020 10:52
cvt sửa lại một vài cái name như Kwon Yoo-ri thành Kwon Yuri, Seo Joo-hyun thành Seo Ju-hyun, Choi Soo-yeong thành Choi Soo-young, như vậy chuẩn hơn

01 Tháng một, 2020 14:17
ok bác 10chars

01 Tháng một, 2020 08:59
bạn cứ làm nhé, khi nào mình rảnh thì sẽ cách một chương ra mà làm, không sợ trùng

01 Tháng một, 2020 07:10
à, đã sửa

01 Tháng một, 2020 04:11
bác teen120 đăng chương 71 sai rồi, đó là 72, đang tính đăng 71 mà bác đăng rồi @@, bác sửa thành 72 đi rồi mình đăng 71

27 Tháng mười hai, 2019 21:12
đã xong, quá thốn

26 Tháng mười hai, 2019 20:41
Chương sau đoạn đầu 1 lô thứ liên quan tới tên cp, xem mà thốn vl ngồi đọc thôi chưa cv mà đau cả đầu =))
hẹn ngày mai

25 Tháng mười hai, 2019 23:11
do ta trước giờ ko đọc hàn ngu hay coi kpop, kdrama nên ko rành
cơ mà nếu cách viết là eonni thì để vậy luôn cũng được, cho nó độc lạ

25 Tháng mười hai, 2019 10:25
eonni hay unnie đều đúng nha thanh niên =)) thật ra từ hangul chuyển tự đúng phải là eonni, có điều phát âm là unnie nên ta thấy hay dùng unnie hơn =))

25 Tháng mười hai, 2019 10:13
欧尼 không phải eonni mà là unnie ( 언니 - nghĩa là chị gái, chỉ xưng hô giữa con gái với nhau ) nha cvt

19 Tháng mười hai, 2019 00:00
Hai ngày nay có chút việc, mai ta bù

14 Tháng mười hai, 2019 00:30
Convert nhầm chương 61 trước, đã bổ sung 60, ai có từ nào trong chương không hiểu thì cứ bình luận ta xem nếu biết sẽ giải đáp

13 Tháng mười hai, 2019 21:47
Do đây là lần đầu ta làm Hàn Ngu nên việc edit tốn khá nhiều thời gian do có vài từ không có trong data, ta vừa làm vừa đọc, ngày 1-2 chương tuỳ hứng, sẽ không drop nhưng khả năng cao sẽ không bạo dù sao đây cũng là truyện cũ rồi.

10 Tháng mười hai, 2019 02:38
Nếu converter bận thì rep comment này mình có thể tiếp tục cho converter, tiện xin bộ Names nếu được, nay cũng đi thu thập kha khá nhưng sợ chưa đủ.

02 Tháng mười hai, 2019 23:11
Lâu lâu mới thấy có cvt làm hàn ngu, ủng hộ phát!

20 Tháng mười một, 2019 09:54
Chương 1 -> 49 spoil :
Chỉ có cười khổ và thở dài

07 Tháng mười một, 2019 00:49
bộ này có ra tiếp nữa ko vậy cvt?
BÌNH LUẬN FACEBOOK