“Xin lỗi hội trưởng hội học sinh nhé,tôi mới chơi bóng nên không kiểm soát được.” Lưu Nhất Lân gãi đầu cười ngượng.
“Lần sau nhớ phải cẩn thận, may mà không trúng ai nếu không sẽ có người bị thương vì trái bóng mất kiểm soát của cậu đấy.” Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa thảy trái bóng lại cho Lưu Nhất Lân, Lưu Nhất Lân nhẹ nhàng bắt lấy:
“Cảm ơn nhé."
Lâm Nhất Lân cầm lấy trái bóng và tiếp tục chơi, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy thật chán trong người cũng mệt mỏi, chẳng muốn làm gì cả, cậu tính nằm trên băng ghế dài chợp mắt một lát. Vừa mới ngả lưng xuống thì trái bóng rổ lại bay tới, cậu giật mình né tránh, quả bóng cứ thế lao thẳng vào tường, nhưng trái bóng còn ma sát với tường thêm vài vòng rồi mới rơi xuống đất để lại trên trường một vệt xước khá dài. Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận la lên:
“Lưu Nhất Lân, rốt cuộc cậu muốn gì đây, muốn gây sự với tôi sao?”
Lưu Nhất Lân cười hì hì, xua xua tay nói :
“Đau có đâu có, tôi lỡ tay thôi !”
“Cậu lỡ tay mà đã như vậy, cậu mà cố ý thì bức tường kia thủng luôn được rồi đó. Tâm trạng tôi không được tốt cậu đừng có kiếm chuyện nữa.”
Mọi người bắt đầu có tiếng xì xào to nhỏ, bình thường hội hội trưởng học sinh của họ luôn hòa nhã vui vẻ, chưa từng nổi nóng với ai bao giờ vậy mà bây giờ lại nổi nóng với Lưu Nhất Lần có phải vì sợ Lưu Nhất Lân nổi tiếng hơn mình nên ganh ghét hay không?! Những lời nói đó đều nói khá to, như muốn 2 người họ cũng nghe thấy, Dịch Dương Thiên Tỉ mặc kệ người khác nghĩ mình như thế nào, quay lưng bỏ đi.
Còn Lưu Nhất Lân hắn chưa thực hiện được mục đích của mình sẽ không chịu dừng lại:
“Dịch Dương Thiên Tỉ , chẳng lẽ cậu thực sự như lời bọn họ nói, vì ganh ghét với tôi nên mới chấp nhặt tôi như vậy. Tôi thật không ngờ cậu là hội trưởng hội học sinh mà lại cư xử như vậy. Cậu còn xứng đáng làm tấm gương cho mọi người sao, tôi thật sự thấy thất vọng, thấy đáng tiếc cho các bạn ở đây.”
Dịch Dương Thiên Tỉ tâm trạng vốn không vui, lại bị Lưu Nhất Lân khích tướng, cậu tức giận đến nỗi cả người run bần bật, móng tay bấm chặt vào da thịt,cậu sắp không kìm chế được nữa rồi, Lưu Nhất Lân mà nói thêm câu nữa cậu chắc chắn sẽ không nhịn được mà ra tay đánh hắn.
“Thế nào? Tôi nói đúng quá nên cậu không phản kháng được à? Hội trưởng hội học sinh cũng chỉ có…”
Bụp…
Lưu Nhất Lân chưa nói hết câu thì bị một cú đấm như trời giáng của Dịch Dương Thiên Tỉ giáng xuống khuôn mặt tuấn mĩ. Hắn nhếch môi, cuối cùng cũng tức giận rồi sao, rất tốt. Lưu Nhất Lân ôm lấy nơi bị thương, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, cảm tưởng như Dịch Dương Thiên Tỉ đã ra tay rất mạnh.
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ngạc nhiên:
“Mình ra tay mạnh như vậy sao?”
Các bạn trong lớp thấy vậy vội chạy ra ngăn hai người, nhiều bạn nữ vây quanh Lưu Nhất Lân hỏi thăm dồn dập trong khi Dịch Dương Thiên Tỉ thì phải chịu ánh nhìn mỉa mai của mọi người:
“Lưu Nhất Lân, anh bị thương rất nặng rồi đó, mau xuống phòng y tế đi, má sưng hết lên rồi.”
Một bạn nữ xót xa nói, cô gái đó định đưa tay lên xoa vết thương thì bị Lưu Nhất Lân gạt ra:
“Tôi có thể tự đi đến phòng y tế được, mọi người không phải bận tâm, cứ tiếp tục chơi đi.”
Nói xong Lưu Nhất Lân cũng cất bước rời đi, khi đã khuất tầm mắt mọi người hắn mới nở nụ cười thỏa mãn, sự việc lần này có thể tăng độ nổi tiếng giúp hắn,càng nổi tiếng hắn càng dễ dàng đạt mục đích. Còn Dịch Dương Thiên Tỉ thì vẫn đứng ở đó, lời nói khó nghe của mọi người cứ lọt vào tai cậu:
“Tưởng hội trưởng hội học sinh là người hiền lành, hòa nhã, hóa ra chỉ là giả tạo, chỉ là vỏ bọc bên ngoài.”
“Đúng, đúng thấy người khác hơn mình liền ganh ghét đố kị, không xứng làm hội trưởng hội học sinh.”
“…”
Từng lời nói Dịch Dương Thiên Tỉ đều nghe rõ mồn một, cậu mà thèm cái chức hội trưởng hội học sinh này sao, muốn nói gì thì nói cho đã đi. Cậu cất bước đi, bây giờ trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt tươi cười của một chàng trai ,chỉ cần nhìn thấy cậu nhóc đó cậu sẽ lập tức cảm thấy vui vẻ, nghĩ liền rảo bước nhanh về phòng y tế.
...
Lưu Nhất Lân vừa mở của phòng y tế ra thì đập vào mắt hắn là hình ảnh một chàng trai xanh xao đang nằm trên giường bệnh, bị thương sao, có vẻ khá nghiêm trọng, có lẽ sắp chết rồi, chi bằng để hắn tiễn vampire này tới suối vàng luôn.
Từ từ rút trong áo ra chiếc súng bằng bạc tinh xảo,chiếc súng bạc này có tên trùng với tập đoàn VH, VH chính là viết tắt của từ Vampire Hunter- thợ săn ma cà rồng- dòng chữ này cũng được khắc rất tinh xảo ở phần chuôi súng.
Cạch… Súng đã lên nòng, bây giờ chỉ còn việc nhắm bắn trúng, cho cậu ta trở về với cát bụi.
“Ưm..Ưm…”
Hàng lông mi cong cong khẽ động đậy, đôi mắt màu nâu khói lung linh từ từ mở ra, Lưu Nhất Lân giật mình vội vàng cất súng, làm bộ dạng thản nhiên nhất có thể.
“Đây là đâu vậy?”
Vương Nguyên mơ màng hỏi, cả người cậu đều ê ẩm, cậu chỉ nhớ được việc mình bị Vương Tuấn Khải bắt quả tang, còn lại không nhớ được bất cứ việc gì,đầu cậu cứ ong ong, thật khó chịu.
Đưa mắt nhìn ra xung quanh, toàn là màu trắng, lại có mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Cậu chợt nhìn thấy một người cứ đứng im ở đó, nhìn chằm chằm cậu nãy giờ, suýt nữa cậu bị hù chết rồi. Mà sao khuôn mặt người này nhìn quen quen vậy, hình như cậu đã nhìn thấy ở đâu đó.
Cố gắng nhớ lại, từng sợi nơ ron thần kinh cũng bị cậu huy động làm việc hết công sức cuối cùng cũng nhớ ra thiếu niên đẹp trai được dàn mĩ nữ nô nức vậy quanh dưới sân trường hôm nọ chính là người đang đứng trước mặt cậu đây.
Vương Nguyên với Lưu Nhất Lân hai người cứ nhìn chằm chằm nhau, Vương Nguyên thầm nghĩ nếu cậu không chịu thua trước thì cuộc thi xem ai nhìn không chớp mắt này sẽ không có hồi kết mất. Nuốt nước bọt, Vương Nguyên khó khăn mở miệng nói:
“Anh bị thương hả?”
Lưu Nhất Lân giật mình, vội vàng trả lời, lắp bắp như kẻ trộm :
“Nhìn..nhìn mà không thấy sao!"
“Vậy phải mau chóng bôi thuốc nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó.”
Nói rồi cậu quay trái quay phải nhìn dọc nhìn ngang. May quá, gần bàn uống nước cạnh giường cậu có hộp y tế, đưa tay ra với lấy hộp y tế, đồng thời vẫy vẫy tay với Lưu Nhất Lân:
“Anh mau lại đây, tôi bôi thuốc cho.”
Lưu Nhất Lân ngạc nhiên, cậu lại có thể tự nhiên như vậy sao?! Nhưng hắn căn bản không thích, lạnh lùng từ chối:
“Tôi tự bôi được, không cần cậu quan tâm.”
“Anh bị thương trên mặt mà tự bôi được sao? Ở đây cũng không có gương mà để anh soi đâu. Lại đây mau lên, tôi có lòng tốt như vậy mà anh nỡ phũ phàng như thế sao?”
Vương Nguyên thực sự hết cách rồi, nói như vậy mà hắn không chịu thì cũng đành thôi, đẹp mà chảnh.
“Vương Nguyên , em tỉnh rồi sao?”
Một giọng nói ấm áp nhưng khẩn trương từ bên ngoài vọng vào, Vương Nguyên ngạc nhiên ngoảnh ra nhìn.
1…2…3 Chế độ mê giai mode on!
“Hihi, em vừa mới tỉnh dậy thôi! Sao anh lại tới đây vậy?”
“Vì lo lắng cho em nên anh mới tới đây đó!”
Vừa nói Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mỉm cười, tiến lại rồi ngồi xuống bên cạnh giường của Vương Nguyên.
Vương Nguyên ngắm nụ cười của mĩ nam cũng đủ hồn bay phách lạc rồi, cò bổ cho sức khỏe hơn cả nghìn vạn liều thuốc bổ nha, phải tranh thủ ngắm mới được,nghìn năm mới có một lần a.
Lưu Nhất Lân nhìn hai người như vậy cũng ngạc nhiên một lúc, thì ra hai người này có quen biết, đã thế thì lại có kịch hay rồi. Lưu Nhất Lân cũng lại gần giường của Vương Nguyên , chìa bên má đang bị thương của mình ra.
Vương Nguyên đang mải hưởng thụ sắc đẹp mĩ nam thấy bên cạnh giường bị lún xuống thì tò mò quay sang nhìn, nhìn hắn như người ngoài hành tinh.
Lưu Nhất Lân thấy Vương Nguyên cứ nhìn mình như vật thể lạ hắn đành làm người tốt mà nhắc nhở vậy :
“Bôi thuốc!”
“Hả?!”
End chap 7