Phong Bất Giác vừa thấy gian phòng này, lập tức theo bản năng mà bật ra một câu: "Không lẽ đây là SCP002*..."
"Cái gì?" Long Ngạo Mân nghi ngờ nói.
"A...!" Vương Thán Chi bỗng la lên một tiếng, "Ngàn vạn lần đừng hỏi, hắn sẽ lải nhải giải thích mấy giờ đấy!"
Phong Bất Giác bỏ qua lời hắn, phối hợp trả lời: "Đó là một diễn đàn trên internet, thiết lập bởi cộng đồng những kẻ thích sáng tác tự do khoa học viễn tưởng."
"Vậy mà ở câu đầu tiên đã tổng kết xong à...!" Vương Thán Chi cả kinh nói: "Nhớ rõ lúc trước giải thích với ta vậy mà kéo dài suốt 3h a...!"
"Bởi vì lúc ấy trông ngươi một bộ tưởng thật, ta liền muốn thử xem loại lừa đảo này có thể kéo dài đến mức nào." Phong Bất Giác cười nói, trong lúc nói chuyện hắn đi vào gian phòng do máu thịt tạo thành kia.
Bốn người còn lại cũng theo hắn tiến vào. Bọn hắn không ai muốn đợi ở ngoài hành lang không ngừng biến ảo kia.
"Giả sử nơi này là trung tâm lực lượng nguyền rủa của nhà Usher." Phong Bất Giác trực tiếp hướng hai cỗ thi thể kia bước đén: "Cả gian phòng này được xây dựng bằng linh hồn hoặc thân thể đời đời chủ nhân gia tộc Usher, thi thể của Roderick và Madeleine sớm muộn cũng sẽ trở thành một bộ phận của gian phòng này." Hắn cầm chân Madeleine thử giật xuống, nhưng đống ruột kia cuốn rất chặt, xem ra đứng ở dưới kéo xuống là vô dụng.
Phong Bất Giác từ trong bọc hành lý lấy ra dao bếp, ngậm lên miệng. Xem ra hắn định leo dọc theo người của hai cỗ thi thể kia để cắt đứt ruột phía trên.
"Để ta." Tự Vũ một tay ấn lên vai Phong Bất Giác, ngăn cản hành động của hắn.
Phong Bất Giác quay đầu lại nhìn về phía Tự Vũ, nàng cũng nhìn thẳng vào mắt của Phong Bất Giác. Tự Vũ không nói lời nào, chẳng qua là dùng ngón tay chỉ Phong Bất Giác, lại chỉ lên mặt đất.
"Được rồi..." Phong Bất Giác rõ ràng đã minh bạch ý của nàng. Hắn quỳ một chân dưới đất, cúi thân xuống người hướng về phía trước, đưa lưng hướng về phía đối phương.
Tự Vũ rút kiếm tiến lên, dẫm lên vai hắn lõm xuống chừng hơn một tấc, nhẹ nhàng nhảy lên phía trên. Mũi kiếm trên không trung quét nửa vòng tròn, gọn gàng chặt đứt hai cây ruột treo thi thể. Hai cỗ thi thể lập tức rơi xuống đất.
Sau khi Tự Vũ rơi xuống, nói với Phong Bất Giác một câu: "Làm phiền."
"Không có... Không có việc gì..." Phong Bất Giác ngược lại có cảm giác là mình làm phiền đối phương.
Nhưng vào lúc này, U Linh Roderick lại lần nữa xuất hiện. Hắn hiện thân ở ngoài cửa, đứng ngay sau lưng muội tử Bi Linh.
"Các ngươi... không thể làm thay đổi được cái gì..." Roderick nói.
Việc hắn bỗng mở miệng đã dọa sợ Bi Linh. Nàng lập tức xoay người sang chỗ khác, đèn pin trong tay quét về phía cửa ra vào, nhưng mà cái gì cũng không có soi ra.
Mà trên sàn nhà, thi thể Roderick lúc này lại bắt đầu chuyển động, ruột trói ở trên người hắn rất tự nhiên buông ra. Trong nháy mắt tầm mắt mọi người chuyển về hướng cửa, U Linh này đã khống chế thi thể của mình từ dưới đất đứng lên, lại một lần nữa tấn công Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác rất cảnh giác. Mắt hắn đúng là nhìn cánh cửa, nhưng khi hắn nghe phía sau có động tĩnh lập tức liền có phản ứng. Hắn nâng dao bếp quay người đỡ, lưỡi dao vừa vặn đánh lên cánh tay của Roderick.
Cái thi thể chết tiệt này tuy lần nữa có năng lực hành động nhưng cuối cùng cũng là thân thể máu thịt. Dao trong tay Phong Bất Giác trực tiếp chém vào phần thịt ở cẳng tay phải của Roderick, bất quá chỉ có thể sâu tới xương cốt chứ không thể chém đứt.
Phản ứng của Long Ngạo Mân cũng không chậm. Hắn thấy thế liền nghiêng người từ sau tiến lên, vung lá chắn quét ngang, nhắm huyệt Thái Dương của Roderick mà quét. [Mảnh vỡ Ultron] dầu gì cũng là trang bị loại tốt, thiết lập "Hợp kim Erdmann" cũng không phải đùa, cộng thêm khí lực của Long Ngạo Mân, một lần quét đến này thuận thế liền đánh bay đầu Roderick lên trên rồi.
Thi thể để lộ não bộ lại hiện lên màu đen xám, trạng thái trông giống như là đậu hũ bị đập nát, còn tản ra một thứ mùi khác thường tương đối buồn nôn.
Phong Bất Giác nhìn đầu đối phương đã bị gọt không còn một nửa, tranh thủ thời gian dùng tay còn lại lấy cấy cờ-lê ra, nhắm ngay cằm tử thi mãnh liệt chọc mấy cái. Động tác như không thể chờ đợi được này của hắn làm cho người ta có cảm giác phảng phất là... Nếu không tranh thủ đánh thì cái đầu này sẽ không có phần của hắn nữa.
Tự Vũ thấy hai người này hoàn toàn có thể ứng phó liền không hỗ trợ. Sau đó không lâu ở đằng kia cũng chỉ còn thừa Phong Bất Giác một người "bạo thi" rồi. Hắn một tay dao bếp, một tay cờ-lê, vung lên đập loạn như chặt thịt về phía cái thi thể đã ngã xuống không dậy nổi kia. Một mực đánh cho tới khi thân thể Roderick máu thịt mơ hồ, nội tạng bắn ra, xương cốt chính của tứ chi cơ bản đều nát bấy hoặc vỡ vụn hắn mới dừng tay lại, thở dốc một hơi nói: "Hô... Có lẽ sẽ không dậy được nữa."
Lúc này cả loại thường thấy thi thể như Tiểu Thán cũng có chút nhịn không được, che miệng nói: "Dậy gì a... Hình dạng kiểu này còn có thể làm ra động tác 'dậy' hay sao? Cái đống chồng chất này cũng có thể đem làm hoành thánh à nha..."
Thi thể của Roderick bị hủy, U Linh của hắn lại lại một lần nữa hiện ở một góc phòng: "Vô dụng thôi.. Máu thịt của ta vốn đã hòa làm một cùng gian phòng này, các ngươi... cũng không ngoại lệ."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng tự động đóng lại, máu thịt xung quanh tất cả đều bắt đầu nhúc nhích, trên vách tường lần lượt xuất hiện từng cái miệng lớn, mọc ra hàm răng sắc nhọn, độ lớn đủ để một ngụm cắn mất mặt người.
"Này... Giác ca, giờ làm sao?" Vương Thán Chi lấy dao bếp của hắn ra, lại không biết nên công kích cái gì, chẳng lẽ đi chém cái tường thịt kia ư?
"Nếu có mấy thứ như đầu lưỡi từ trong tường thò ra, ta cũng không phụng bồi..." Bi Linh nhìn miệng trên tường, mặt lộ vẻ vẻ chán ghét nói.
"Nếu như chúng ta sớm muộn gì cũng bị nuốt thì vì sao ngươi còn vẽ vời thêm chuyện, nhập vào thi thể của mình mà tấn công ta..." Phong Bất Giác thì thầm một câu, giơ tay đưa đèn pin chiếu xạ vào U Linh Roderick, nhưng người kia lúc này tựa hồ không còn sợ ánh sáng này nữa.
"Ah... Ở trong phòng này thì ngươi sẽ không sợ gì sao?" Phong Bất Giác nói xong, đi tới bên cạnh thi thể Madeleine, giả vờ ngồi xổm xuống.
Mặt Roderic lộ rõ vẻ vẻ kinh sợ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Linh hồn Madeleine không muốn trở thành một phần của nhà Usher, đoạn hình ảnh ngắn nàng xuất hiện trong hầm chính là hướng ta cầu cứu." Phong Bất Giác nói: "Ta cẩn thận nghĩ kĩ... Câu nói 'Thả ta ra ngoài' có lẽ cũng không phải là nhờ ta cứu nàng từ trong quan tài ra, bởi vì nàng khi còn sống đã chạy ra khỏi cỗ quan tài kia rồi." Sau khi xác nhận phản ứng của Roderick, hắn lại đứng lên, mỉm cười nói: "Madeleine là muốn ta đem thi thể của nàng ở trong phòng này thả ra để tránh việc một thời gian ngắn sau cũng bị gian phòng này đồng hóa giống ngươi."
Mặt Roderick trở nên càng ngày càng khủng bố, vẻ mặt ác quỷ triệt để thay thế thành đặc thù của nhân loại: "Nhìn chung quanh ngươi... Ngươi làm sao có thể mang nàng ra ngoài?"
Phong Bất Giác nói: "Những cảnh tượng xung quanh ta có thật sự tồn tại hay không? Nếu như gian phòng này có thể ăn thịt người nhanh như vậy thì thi thể của hai người các ngươi sớm đã bị ăn đến cặn bã cũng không thừa nha?" Hắn nghênh ngang đi tới cạnh tường, duỗi ra một tay chạm một cái miệng lớn đang mở dính máu trên tường.
Những người khác đều không nói lời nào, cũng không có ý đi lên ngăn cản. Ngữ khí tự tin cùng động tác bình thản của Phong Bất Giác làm cho người ta có cảm giác hắn rất chắc chắn.
Roderick lại chỉ có thể hung dữ mà trừng mắt hắn, cái gì cũng không làm được.
Bàn tay Phong Bất Giác xuyên qua những ảo ảnh máu thịt kia, sờ tới vách tường thực sự, chỉ là vách tường bằng gỗ bình thường. "Quả là thế... Ảo giác che đi hình dạng thực sự của gian phòng này. Như vậy, hiện tại ta chỉ cần tìm được..." Hắn bỗng nhiên khựng lại một phát: "Ha ha, ta thật là chậm chạp, còn có thể là chỗ nào đây."
Phong Bất Giác đi về hướng nơi hẻo lánh chỗ Roderick đang đứng. Người kia thần sắc sợ hãi, phát ra âm thanh gào thét tức giận, nhưng Phong Bất Giác như hoàn toàn không thấy U Linh mờ ảo này, đi xuyên qua người hắn, đưa tay thăm dò mặt tường phía sau lưng Roderick.
Mấy giây sau, hai tay Phong Bất Giác nâng lên ở độ cao cao hơn so với phần eo của mình, lòng bàn tay hướng về phía trước, ra sức đẩy lên, mở ra một cái cửa sổ.
[Nhiệm vụ trước mắt đã thay đổi, nhiệm vụ chính tuyến đã đổi mới]
Trong thanh nhiệm vụ, nhiệm vụ chính tuyến [Thăm dò phòng lớn, tìm phương pháp thoát khỏi biệt thự. ] rốt cục đánh lên dấu √, một nhiệm vụ mới xuất hiện: [Phá hư pháp trận, thoát khỏi phòng lớn. ]
Ánh sáng mờ ảo của vầng trăng máu từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Trong nháy mắt Roderick tiếp xúc ánh sáng màu đỏ này, hắn liền biến mất không còn thấy bóng dáng. Đồng thời, ánh sáng này cũng xua đi tất cả ảo giác, khiến cho căn phòng này khôi phục diện mạo như cũ.
Đây chỉ là một gian phòng bình thường, toàn bộ kết cấu đều bằng gỗ, căn bản không có mấy thứ như máu thịt, xương cốt hay tóc. Thứ treo thi thể vừa rồi cũng không phải là ruột gì mà là hai cặp dây thừng thô.
Trong phòng không có vật gì, chẳng qua là chính giữa mặt đất có khắc một cái pháp trận cổ quái. Cái này cũng có thể là đồ án trò chơi vừa mới tạo ra, chưa có khảo chứng.
Giờ phút này, thứ duy nhất tương đối kinh khủng còn lại trong phòng này chính là thi thể bị Phong Bất Giác băm vừa xong.
Bốn người còn lại rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra. Vương Thán Chi lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Hại ta chờ lo lắng cả buổi, nguyên lai gian phòng này căn bản không gây tổn thương lên người a."
Phong Bất Giác đi đến trước pháp trận trên mặt đất, lấy đao vạch ra một ít dấu lung tung ở phía trên, "Gian phòng này giống như là "đầu" của cả nhà Usher. Người của gia tộc Usher sau khi chết sẽ bị đưa đến nơi đây, giống như đồ ăn mà 'nuôi' gian phòng này." Hắn liếc qua thịt nát bên cạnh: "Thi thể bọn hắn sẽ biến mất không thấy gì nữa, mà linh hồn của bọn hắn sẽ cùng căn phòng này hòa làm một, huyễn hóa thành các loại khung cảnh quỷ dị. Có lẽ những bức điêu khắc vặn vẹo và những bức tranh khó coi kia chính là những món rọi ra từ người trong gia tộc."
Sau khi vạch lên pháp trận, hắn thu hồi vũ khí đứng lên nói: "Mặt khác... Sau khi ta đi vào và trông thấy hai cỗ thi thể này, ta lại có chút nghi ngờ... Một câu Madeleine khắc vào trong quan tài 'Hắn biết rõ đấy' kia, 'Hắn' có lẽ cũng không phải để chỉ xxRoderick..."
"Sao? Chẳng lẽ là nhân vật chính của tiểu thuyết kia hay sao?" Long Ngạo Mân hỏi.
"Không, nhân vật chính hiển nhiên là vô tội, thế nhưng..." Phong Bất Giác trả lời: "Nhà Usher ngoại trừ hai vị chủ nhân còn có những người khác... Về điểm ấy, trong sách chỉ có một hai câu miêu tả, theo ta nhớ là một 'Người đầy tớ nam rón ra rón rén, trầm mặc không nói gì' và một 'bác sĩ gia đình thần sắc gian xảo, vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ sau khi nhìn thấy nhân vật chính' ."
"Ý ngươi là người nhà Usher có khả năng cũng là người bị hại?" Bi Linh nói tiếp.
Phong Bất Giác nhìn bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó. Hắn có chút không yên lòng mà trả lời: "Có lẽ gia tộc Usher bị một nhóm tôn giáo kỳ quái nào đó theo dõi, do đó đã trở thành vật thí nghiệm... Không, hiến tế phẩm. Sau khi bọn hắn chết sẽ bị hiến cho gian phòng này, ai biết chuyện gì xảy ra với gian phòng này... Không chừng lực lượng của gian phòng này bắt nguồn từ trên người một cái Tà Thần hư cấu."
"Phía trên." Tự Vũ lúc này bỗng nhiên nói một câu.
Phong Bất Giác lập tức ngẩng đầu lên. Ở phía chéo nóc nhà, hắn thấy một đoạn quỷ cung cuối cùng.
[Ngày nay du khách đạp lên sơn cốc,
Xuyên thấu qua cánh cửa sổ đang khép chiếu ra huyết quang,
Nhưng thấy um tùm quỷ ảnh
Cùng với chói tai uốn khúc âm thanh cuồng loạn nhảy múa;
Đáng sợ mãnh liệt như minh hà,
Xông qua ảm đạm cửa cung,
Quần ma đã tới,
Cuồng tiếu đầy tai, sẽ không gặp mỉm cười thong dong. ]
[Nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành]
Phong Bất Giác than dài một tiếng, nói: "Tốt rồi, hiện tại pháp trận cũng hủy. Căn phòng có lẽ đã khôi phục trạng thái bình thường, chúng ta có lẽ rất nhanh liền tìm được đường đi ra ngoài."
"Không bằng chúng ta cứ nhảy từ cánh cửa sổ này ra ngoài là xong, thật vất vả mới tìm được một cái cửa mở a...!" Vương Thán Chi nói.
"Vậy ngươi nhảy đi." Phong Bất Giác nâng thi thể Medeleine khỏi mặt đất, hướng phía cửa đi tới: "Chúc ngươi thành công."