Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Leng keng… Leng keng… Leng keng…

Rất nhanh, Tiểu Cường nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, lập tức… Một trận leng keng náo loạn cả không gian, rơi trước mặt hắn lúc này là một đống những thứ gì đó.

Nhìn kĩ lại, hắn không khỏi há miệng ngạc nhiên, Tiểu Cường cầm theo tất cả vũ khí của hắc y nhân đem về đây, sáu thanh khoát kiếm, bốn thanh chuỷ thủ, còn một pháp trượng nữa, hai thanh trường cung, tất cả đều còn nguyên vẹn không có chút hư tổn nào nhưng trong đó có một cây cung bị Tiểu Cường dẫm phải nên thân cung đã bị gãy.

Nghi hoặc nhìn Tiểu Cường, hắn không biết tại sao nó lại đem mấy thứ này về đây, hắn không cần những binh khí này, giữ lại thì có tác dụng gì chứ?

Chẳng lẽ…

Một ý kiến chợt nảy ra trong đầu, ở lữ điếm mà hắn cùng Lệ Ti ở hôm nay vừa đúng là nơi buôn bán, có rất nhiều nhà buôn, buôn bán một ít hàng hoá, trong đó có không ít người buôn bán vũ khí a!

Kinh ngạc nhìn lại Tiểu Cường, nó không những có khả năng hiểu tiếng người, điểm này hắn có thể khẳng định, hiện tại nó đã có trí tuệ của một tiểu hài sáu bảy tuổi, cho nên… Nó khẳng định là có thể biết được giá trị của những binh khí này cho nên trong lúc đi tìm kiếm hàng hóa đã cầm theo về.

Vỗ vỗ đầu Tiểu Cường, hắn tán thưởng nói: “Hảo tiểu tử, làm tốt lắm, đến điều này ngươi cũng nghĩ ra, xem ra ta còn không thông minh bằng ngươi ấy chứ!

Chi chi…

Nghe được lời khuyến khích của hắn, Tiểu Cường mở to mắt, nó cảm thấy thật là hưng phấn, bộ dạng này giống như một tiểu hài tử đang được phụ thân khích lệ, kêu lên chi chi mừng rỡ.

Cười bảo Tiểu Cường cởi sợi dây trói ở thân cây ra, sau đó đem tất cả rương ra ngoài, gắn ở đằng sau xe ngựa, sau đó hắn đem tất cả vũ khí bỏ vào trong, một lần nữa khép đại thụ lại, phải biết rằng… Một mình mang đại lượng vũ khí lớn vào thành là không được phép, ai biết ngươi có ý đồ mưu phản hay không!

Đang chuẩn bị ra lệnh cho Tiểu Cường quay về rừng tìm kiếm thực vật thì Tiểu Cường dùng miệng cắn mạnh ống tay áo của hắn, hắn nghi hoặc nhìn lên, Tiểu Cường hé miệng rộng ra, đầu lưỡi đưa ra một miếng màu đỏ đích ma thú Hồng bảo thạch!

Có chút sửng sốt, hắn nhẹ nhàng cầm miếng bảo thạch nọ, hắn biết… Đây là những thứ trong lúc Tiểu Cường đi săn ở rừng kiếm được, những thứ này với nó đều là vô dụng nên tự nhiên nó đều đưa cho tất cả cho hắn.

Vỗ tay tán thưởng Tiểu Cường, đang muốn khích lệ vài câu thì một lần nữa Tiểu Cường lại lè lưỡi ra, lần này là một viên bảo thạch, bất quá lúc này lại là màu lam.

Cứ như vậy, liên tiếp mấy lần, Tiểu Cường đưa cho hắn tất cả những bảo thạch mà nó thu hoạch được, liên tiếp xuất ra sáu khối mới ngừng lại, sau một lúc có chút do dự, Tiểu Cường đưa ra bốn miếng bảo thạch màu xanh biếc.

Nhìn thấy bảo thạch, con mắt của hắn không khỏi sáng ngời lên, rất nhanh đưa tay cầm lấy, nhìn đống bảo thạch trong tay mình, mặc dù không biết giá trị bao nhiêu tiền nhưng là chỉ thấy chúng thật đẹp đã làm cho hắn cảm thấy thích thú rồi.

Than thở nhìn Tiểu Cường, đang chuẩn bị khích lệ một chút nhưng lại phát hiện ra một điều ngoài ý muốn, Tiểu Cường nhìn bốn khối lục bảo thạch trong tay hắn, ánh mắt toát lên vẻ tham lam, miệng không ngừng liếm láp thèm thuồng.

Chẳng lẽ… Nó lại thích bảo thạch màu xanh biếc này sao?

Thử dò xét, hắn cầm một viên bảo thạch màu xanh biếc lên đưa tới trước miệng của Tiểu Cường, nhẹ giọng nói: “Như thế nào? Ngươi thích bảo thạch này sao?”

Vừa nghe thấy lời của hắn, con mắt của Tiểu Cường sáng rực lên, có chút sửng sốt, rất nhanh sau đó, nó gật đầu mạnh mẽ, đầu lưỡi lại liếm mép, đại lượng nước miếng rớt xuống đất.

Cười khổ nhìn Tiểu Cường, thuận miệng nói: “Nhìn bộ dạng ham muốn như này chẳng nhẽ ngươi thích bảo thạch thật sao? Chẳng nhẽ ngươi muốn ăn nó a!”

Chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng là không nghĩ đến, Tiểu Cường lại gật đầu, nó chẳng nhẽ lại thích ăn một hòn đá thật sao, trời ạ! Hạt tử lấy bảo thạch làm thức ăn từ bao giờ thế này?

Thử dò xét cầm miếng bảo thạch trong tay ném vào miệng của Tiểu Cường, đồng thời thúc giục nói: “Nè… Cho ngươi một viên, ta muốn nhìn xem ngươi như thế nào ăn hòn đá cứng như này!”

Kẽo kẹt… Kẽo kẹt… Kẽo kẹt…

Nghe xong lời của hắn, con mắt Tiểu Cường hạnh phúc híp lại, nhanh chóng dùng lưỡi cuốn lấy miếng bảo thạch, hàm răng không ngừng nhai, âm thanh từ trong miệng Tiểu Cường làm cho hắn không khỏi nổi da gà.

Ừng ực!

Cùng nước miếng, Tiểu Cường hạnh phúc nuốt miếng bảo thạch vào trong miệng, đôi mắt một lần nữa mở to hướng tới những miếng bảo thạch còn lại ở trong tay hắn, nhìn bộ dạng tham lam này, hắn không khỏi nở nụ cười, thật không nghĩ tới, tiểu tử này thật sự ăn đá lại có một bộ dạng rất đẹp chứ.

Nhìn bộ dạng của Tiểu Cường, hắn một lần nữa cầm viên lục bảo thạch lên, nhẹ nhàng cầm một viên đưa vào miệng của Tiểu Cường rồi nói: “Xem ra ngươi rất thích món này thì phải, hôm nay sẽ thưởng cho ngươi một khối bảo thạch, sau này phải ngoan nghe chưa!”

Con mắt nheo lại hạnh phúc, Tiểu Cường cảm thấy hạnh phúc nhấm nháp miếng bảo thạch ở trong miệng, đối với nó mà nói, đồ ăn chính là trời, chỉ cần có mĩ vị để ăn thì việc gì cũng có thể làm được!

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tiểu Cường, trong lòng hắn không khỏi thấy cảm động, tiểu gia hoả này như nào lại thích ăn bảo thạch chứ, nhưng là mặc dù rất thích nhưng vẫn đem số bảo thạch này đưa cho hắn, đây là phẩm chất đáng quý như thế nào, hắn nhất định phải cố gắng phát triển phẩm cách này cho Tiểu Cường, dùng cách thưởng để duy trì phẩm chất này của nó.

Kì thật, mặc dù lục bảo thạch tốt thật, hơn nữa rất có giá trị, nhưng là… Đây cũng không phải là tất cả trong mắt hắn, chỉ cần Tiểu Cường thích, đều có thể cho nó ăn. Mấy thứ này vốn là do Tiểu Cường kiếm được, cho nó ăn là một chuyện rất tự nhiên, huống chi… Buổi tối ngày hôm qua nó đã cứu mạng hắn và Lệ Ti a.

Nghĩ tới đây, hắn lại chọn một khối bảo thạch màu vàng nhẹ nhàng đưa qua rồi nói: “Đây, cho ngươi thêm một khối bảo thạch màu vàng nữa, nếm thử xem mùi vị thế nào?

Vốn tưởng rằng, Tiểu Cường nhất định sẽ nhanh chóng giành lấy ăn, sau đó sẽ lại là bộ dạng hạnh phúc nhưng là ngoài ý muốn, Tiểu Cường lại lộ ra thần thái chán ghét, không thèm nhìn khối bảo thạch trong tay hắn, phe phẩy cái đầu tỏ ý rằng mình không thèm ăn thứ này.

Chẳng lẽ, nó đã ăn no rồi?

Nghi hoặc suy tư, hắn một lần nữa lại thay bằng viên lục bảo thạch, kết quả… Tiểu Cường hai mắt sáng ngời, không đợi hắn phản ứng nhanh chóng dùng lưỡi quấn khối bảo thạch trong tay hắn đưa vào miệng.

Cười khổ nhìn Tiểu Cường, hắn biết… Nó là chỉ thích ăn bảo thạch màu xanh biếc này thôi, các loại bảo thạch màu khác không gây hứng thú với nó, như vậy cũng tốt, hắn rốt cuộc cũng biết được tính năng của bảo thạch này.

Nghĩ tới đây, hăn đem tất cả bảo thạch thu vào túi, mặc dù vẫn còn một viên lục bảo thạch, nhưng là hắn cũng không trực tiếp đưa cho Tiểu Cường, để lần sau nó có biểu hiện tốt đến lúc đó thưởng cho nó cũng được.

Vỗ vỗ đầu Tiểu Cường, ra lệnh cho nó đi vào rừng rậm kiếm thực vật và sang sớm mai chờ hắn ở chỗ này, hắn nắm xe ngựa hướng cửa đông Huy Hoàng chi thành chạy tới.

Dần tới cửa thành, hắn không khỏi khẩn trương hẳn lên, một mình vận chuyển binh khí vào thành, đây chính là phạm luật, mặc dù hắn đều đã đem vũ khí dấu vào thụ tâm nhưng là một khi thủ vệ binh phát hiện ra thì hắn chắc chắn sẽ không ổn.

Trải qua sự giáo huấn của Ngải Pháp Lực áo, hắn đã có thể xác định được thực lực của bản thân bây giờ, để đối phó với binh sĩ bình thường thì hắn phải để toàn tâm toàn ý vào cuộc chiến mới có thể giành được chiến thắng, còn nói gì đến những người khác nữa chứ, hắn hiện tại miễn cưỡng đạt tới cửu lưu của thế giới này thôi, còn kém nhiều lắm mới có thể trở thành một cao thủ chân chính.

Dừng xe để kiểm tra!

Đang lúc khẩn trương, hắn rốt cuộc cũng đã chạy đến cửa thành, bốn thủ thành vệ binh hét lớn một tiếng, một đôi trường thương ngăn ở trước xe ngựa, cùng lúc đó, hai binh linh với vẻ mặt nghiêm túc hướng hắn đi tới.

Rất nhanh, hai binh lính thắt lưng đeo trường đao hướng tới trước xe của hắn, nhìn lướt qua là người của mạo hiểm công hội giả, sau khi nhìn một chút họ tập trung vào khối đại thụ ở trên xe.

Gắt gao nắm chặt tay, âm thầm cầu khẩn họ nghìn vạn lần đừng phát hiện ra khe hở trên cây, nói cách khác, hắn thật không muốn phiền toái xảy ra…

Đang lúc hắn âm thầm cầu nguyện thì một trong số binh lính bỗng cau mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn thấy cái khe ở trên thân cây, sau đó quát to: “Cái cây này có một cái khe, bên trong khẳng định là có dấu đồ vật!”

Nghe thấy câu này, bốn vệ binh nhanh chóng rút vũ khí ra, nhìn về hắn cảnh giác đề phòng, hung hãn nói: “Lập tức mở thụ nhân ra để chúng ta kiểm tra!”

--------------------------------------------------------------------------------------------

Mời đăng kí dịch tại đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889

Góp ý tại đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?p=2337862#post2337862

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK