Chuyển ngữ: Tiểu Mộc
Beta: Quỳnh Trang, Đặng Trà My
Trong sơn cốc, Phuượng Uyên Dung đi tới trước mặt Vô Trần lão nhân, thản nhiên như chỉ đang thảo luận thời tiết: “Sư phụ, con muốn trở lại kinh thành.”
Không dò hỏi hay thương lượng mà là trực tiếp dùng một lời quyết định hết thảy, ngữ điệu tuy nhu hòa nhưng lại kiên định khiến cho người nghe không thể từ chối.
Vô Trần lão nhân quay đầu nhìn hắn, cũng không tỏ ra kinh ngạc với lời này của hắn, đuôi lông mày cũng chưa hề nhúc nhích, chỉ là trong mắt thoáng hiện lên vẻ ranh mãnh, đánh giá Phượng Uyên Dung từ trên xuống dưới mấy lần, cười tủm tỉm vuốt râu nói: “Vừa hay qua hai tháng nữa là đến lễ sinh thần mừng thọ 70 của thái hậu, những năm gần đây nhất định là phụ hoàng con rất nhớ con đấy.”
Phượng Uyên Dung mỉm cười gật đầu, không trở nên không tự nhiên vì ánh mắt ranh mãnh của sư phụ, ngược lại, hắn còn cười đến là vui vẻ. Trước mặt mọi người, quan hệ giữa hắn và Dao nhi đã sớm không còn là bí mật gì, hắn lại càng cam tâm tình nguyện để cho mọi người dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn chăm chú, đúng là bởi vì Dao nhi nên hắn mới muốn trở về kinh thành đấy, thì sao nào?
Nhưng nghĩ đến thế cục ở kinh thành, nhất là tình hình của phủ Tĩnh An Hầu kia thì sắc mặt của Phượng Uyên Dung liền không tránh khỏi có phần lo lắng, xem ra có một số việc cần bàn bạc trước với phụ hoàng mới được.
Hai ngày sau, người của phủ Tĩnh An Hầu liền đi tới Vân gia, Vân lão phu nhân tự mình đi ra ngoài nghênh đón, thái độ rất nhiệt tình và khách khí.
Tới đón Thanh Dao trở về phủ Tĩnh An chính là người con thứ hai của Tĩnh An hầu Diệp Cảnh Minh, Diệp Mộc Hàng, nhìn qua là một người trẻ tuổi hơi âm trầm, trên mặt có vẻ kiêu căng tỏ vẻ tài trí hơn người, rõ ràng y cũng không để xó xỉnh trong Vân gia nhỏ bé này vào mắt, tuy thái độ không quá tệ nhưng trên mặt lại đầy vẻ không kiên nhẫn, nói chung là thái độ được như thế chỉ vì nghe theo lời giao phó của trưởng bối trong nhà, hoặc tự cho mình là thân phận tôn quý nên cố gắng miễn cưỡng chịu đựng.
Vân lão phu nhân thu hết thảy vào mắt, thần sắc trên mặt bất động nhưng trong lòng thì cười lạnh, toàn bộ Diệp gia này cũng chỉ có người con rể đã mất kia của bà là có thể nhìn được, khó trách thời gian trôi qua lại ngày càng đi xuống. Nhà người ta vì công cao chấn chủ, bị chèn ép mà đi xuống, còn Diệp gia này thì lại được Hoàng thượng hết lòng nâng đỡ mà vẫn không hề đi lên được tí nào.
Lúc dùng bữa buổi tối, Vân lão phu nhân và Vân Niệm Khi chiêu đãi người phủ Tĩnh An nhiệt tình nhưng lại cố ý nói mấy lời chê bai, khinh thường ngấm ngầm… Chỉ là không biết Nhị công tử của phủ Tĩnh An kia cố tình giả ngu hay thật không biết gì cả mà lại cứ kiêu căng tự cho mình là giỏi cả buổi tối. Mãi đến khi bữa tối kết thúc, từng người trở về phòng giành cho khách mà Vân gia đã chuẩn bị mới truyền ra một loạt tiếng vang.
Diệp Thanh Dao ở trong khuê phòng của mình quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến ở xa kia, chớp chớp đôi mi thanh tú rồi liền rũ xuống ngay không để ý tới nữa, nàng tin rất nhanh sẽ có người tới báo cáo cho nàng biết ngay thôi.
Một lát sau, hai bóng người như bóng ma chợt xông vào phòng nàng, chính là hai tỷ đệ Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên.
Diệp Thanh Dao đang sửa sang mấy đồ đạc mang đến kinh thành, nghe được tiếng hai người nhảy vào phòng thì đầu cũng không hề ngẩng lên, dửng dưng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người nhảy ngay đến trước mặt Diệp Thanh Dao, Vân Thanh Đồng buồn bực đá cái bọc trên mặt đất, nhăn mũi rầm rì nói: “Muột muội ngoan, muội thật sự muốn theo bọn họ tới kinh thành sao?”
“Vâng!”
Quai hàm Vân Thanh Hiên bạnh ra, giọng điệu nóng vội giống y tỷ tỷ của mình: “Nhị tỷ tỷ, hay là tỷ đừng đi nữa, Phủ Tĩnh An Hầu gì đó kia không tin được đâu, nói chung cái tên Diệp Mộc Hàng tới đón tỷ kia chính là một kẻ ngu ngốc, cũng không biết người ngu ngốc như thế ở trong phủ Tĩnh An Hầu có nhiều hay không.”
Vân Thanh Đồng liên tục gật đầu, phụ họa: “Đúng thế, muội muội ngoan, muội coi chừng kẻo bị chỗ đó làm ô nhiễm rồi cũng biến thành ngốc như thế đó! Ta nghe bà nội nói, quả thực trong phủ Tĩnh An Hầu chả có được mấy người thông minh, nếu có thì nhất định không có ý tốt với muội đâu.”
Nói xong, nàng lại duỗi chân đá cái bọc đựng đồ trên mặt đất, giống như cái bọc này có cừu hận gì với nàng thì phải.
Vân Thanh Hiên cũng học theo tỷ tỷ đá cái bọc kia một cước, sắc mặt càng ngày càng đen, nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, vừa rồi cái tên Diệp Mộc Hàng kia được quản sự của y giảng giải cho mới hậu tri hậu giác(*)hiểu được lúc ăn tối đã bị bà nội và cha nhế nhạo, hơn nữa bởi vì thế nên y ghi hận trong lòng, nói nếu Nhị tỷ tỷ đi kinh thành cùng y … thì nhất định y sẽ thừa cơ kiếm chuyện làm phiền tỷ đấy.”(*) lúc sau mới chợt hiểu ra.
Nghe những lời này, đôi tay đang làm việc của Diệp Thanh Dao thoáng dừng lại một chút, lập tức đứng lên chuyển cái bao đựng đồ bị hai người đá ở dưới lên bên cạnh mình rồi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nhu hòa nhìn hai người bọn họ, nói: “Tên Diệp Mộc Hàng kia đã vụng về lại ngu ngốc chậm hiểu như vậy thì hai người cho là ta sẽ bị hắn gây phiền phức gì được ?”
“Chắc chắn không thể rồi.” Vân Thanh Hiên sững sờ, lắc đầu trả lời, sau đó khuôn mặt tỏ vẻ suy sụp, tiến lên một bước gần bên người Diệp Thanh Dao, nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ đừng đi nha, tiểu Hiên không nỡ xa tỷ!”
Khóe miệng Vân Thanh Đồng co rút, nhìn Vân Thanh Hiên với vẻ xem thường, tuy vậy lần này nàng lại rất đồng ý với việc tiểu tử thúi này làm nũng với Dao Dao, nếu có thể vì thế mà Dao Dao thay đổi quyết định, không đi Phủ Tĩnh An Hầu chó má kia nữa thì quá là tuyệt vời!
Diệp Thanh Dao xoa đầu Vân Thanh Hiên, giọng điệu tự nhiên dịu dàng hơn một chút, nói: “Đúng lúc ta muốn khuếch trương việc làm ăn ở kinh thành, cho nên dù không quay về phủ Tĩnh An Hầu thì cũng định đi kinh thành một thời gian ngắn, nếu như tiểu Hiên không nỡ xa Nhị tỷ tỷ thì đợi qua tầm vài ngày nữa cũng tới kinh thành, đến lúc đó nhất định tỷ sẽ đến gặp đệ trong thời gian ngắn nhất, được không?”
Nghe thấy thế, hai mắt của Vân Thanh Hiên lập tức sáng lên, Vân Thanh Đồng cũng lập tức thu lời khuyên đừng đi đã ra đến khóe miệng về, âm thầm suy nghĩ một lúc, liền phát hiện lực hấp dẫn của kinh thành vô cùng lớn, dùng chuyện này ra làm lý do đi kinh thành thì nhất định sẽ không bị cha mẹ cản trở nữa.
Vì thế nên hai người phiền toái là Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên đã tự động được giải quyết, nghĩ tới chuyện này, Diệp Thanh Dao cũng nhịn không được cảm thấy buồn cười, nhấc bức màn che trước xe ngựa lên, quay đầu nhìn lại Vân phủ, tiểu viện nàng đã sống 16 năm qua trong tầm mắt nàng càng ngày càng nhỏ.
Lúc này đã là buổi sáng ngày hôm sau, vốn là còn phải dừng lại vài ngày nữa nhưng Diệp Mộc Hàng lại đột nhiên nói thời gian đang gấp, cho nên cứ như vậy mà vội vàng cáo biệt Vân gia, khởi hành đi kinh thành.
“Tiểu thư, Diệp Mộc Hàng lòng dạ hẹp hòi, chỉ sợ là vì chuyện tối hôm qua nên mới cấp thiết rời đi như vậy, tiểu thư nên cẩn thận.”
Diệp Thanh Dao nhàn nhạt gật đầu, trên mặt cũng lơ đễnh, tiếp tục nhìn về cửa lớn Vân gia ngơ ngác, bóng người ở nơi đó đã mờ nhạt lắm rồi nhưng lại vẫn cảm thấy được mọi người đang nhìn chăm chú về phía nàng. Khóe miệng nàng hơi cong lên, khẽ nói: “Ta tin tưởng Tử Tô nhất định có thể dễ dàng đối phó với Diệp Mộc Hàng.”
Tử Tô vốn là nha hoàn thiếp thân nhất đẳng bên cạnh Vân lão phu nhân, nhưng bây giờ nàng ấy đã đổi chủ rồi, trở thành nha hoàn thiếp thân của Diệp Thanh Dao, theo Diệp Thanh Dao đi kinh thành.
Cuối cùng lúc không thể thấy được Vân phủ nữa thì Diệp Thanh Dao mới buông rèm xuống, lùi về phía trong xe ngựa nheo mắt lại, dáng vẻ buồn ngủ, Tử Tô thấy thế lập tức cầm cái đệm đặt sau lưng nàng giúp nàng ngồi thoải mái hơn nhiều.
“Tử Tô, vất vả cho em rồi, lại phải theo ta đến nơi kinh thành lắm thị phi.”
“Tiểu thư nói quá lời, có thể hầu hạ tiểu thư là vinh hạnh của nô tỳ, kinh thành tuy là một nơi lắm thị phi nhưng cũng là nơi người trong thiên hạ đều hướng tới, Tử Tô cũng muốn đến đó một lần.”
Diệp Thanh Dao hơi mỉm cười, sau đó khẽ trượt người xuống, nằm trên giường nhắm mắt lại, cảm giác buồn ngủ lập tức quay lại, bây giờ vẫn chỉ là sáng sớm thôi mà.
Mà lúc này, tại cửa lớn Vân phủ, Vân lão phu nhân vẫn nhìn xe ngựa của phủ Tĩnh An Hầu đang dần biến mất trong tầm mắt, sau đó thở dài một tiếng, lát sau lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ nghiêm nghị: “Dặn dò bên dưới, nói những người ở kinh thành phải hết sức cẩn thận, phải cam đoan với ta, Nhị tiểu thư luôn được an toàn!”
“Vâng, Lão phu nhân!”
Việc xảy ra năm đó của Vân Niệm Diên luôn là nỗi đau dằn vặt trong lòng Lão phu nhân, nếu như bà không tức giận với con gái, không vì nóng giận nhất thời mà thu hồi toàn bộ người âm thầm bảo vệ con gái, không … Có lẽ con gái của bà sẽ không phải chết, lại còn để cho Dao Dao bị người của Diệp gia bắt nạt nhiều ngày vậy! Cho nên, bà tuyệt đối sẽ không cho phép cháu gái ngoại xảy ra sơ sót gì, ai dám tổn thương Dao Dao của bà, bà sẽ khiến người đó phải chết!
Trên đỉnh núi cao thấp thoáng bóng áo trắng, người đứng đó dõi mắt nhìn phía xa xa, nơi có đoàn xe ngựa đang dần biến mất, hắn đưa tay nhẹ vuốt ve viên ngọc màu tím ôn nhuận treo ở bên hông, khóe miệng mỉm cười, trong mắt sáng ngời chứa đựng dịu dàng, thì thào nói: “Dao Nhi, nàng về kinh thành trước, ta sẽ nhanh tới bên cạnh nàng thôi.”