Đây là một thành phố khủng khiếp, đêm mưa ở Opus lạnh hơn bất kỳ ở nơi nào mà Ginny từng trải qua, từng giọt mưa đều mang theo cảm giác lạnh đến thấu xương, trút xuống từ đám mây đen trên trời.
Như thể có một trời đông lạnh giá, trút tuyết lỏng xuống mọi người trên trần thế.
Ginny ngẩng đầu, từ từ đưa tay ra, cảm nhận những hạt mưa nhỏ ấy.
Trời mưa, lại một đêm mưa nữa.
Mưa mùa này rõ ràng không hợp với lẽ thường, nhưng mà dùng cái từ lẽ thường này cũng không thích hợp với Opus, bất cứ ai ở đây ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy sương mù dày đặc tràn ra từ khe nứt lớn, chúng giống như những cây cột chống trời bằng sương mù cao ngất ngưởng.
Thỉnh thoảng, sương mù từ trong khe nứt lớn sẽ tràn ra, tạo thành một cơn thủy triều tro bụi độc hại xâm chiếm khu vực xung quanh. Bất cứ một điểm nào xuất hiện trên một thành phố, đều có thể được coi là bất thường, nhưng chúng lại kết hợp với nhau và cùng xuất hiện ở Opus.
Chính vì lẽ đó, những người dân sống ở đây từ lâu đã có tố chất thần kinh vững, và cũng đã "quen" với những điều "lạ thường" ở Opus, kể cả với một người tha hương như Ginny, sau khi sống ở đây một thời gian, cũng đã quen với tất cả.
Quấn chặt quần áo, nàng gắng sức chống chọi với cái lạnh, sau khi phát bệnh, Ginny luôn cảm thấy yếu ớt, thường xuyên bị rét lạnh, lúc nào cũng đói, rõ ràng là đã ăn rất nhiều đồ ăn nhưng mãi mà không thể cảm thấy no bụng.
Kodling nói đây là một dấu hiệu tốt, nói cơ thể của mình đang tiêu hóa thức ăn và chuyển hóa thành năng lượng để phục hồi, nói Ginny càng ăn nhiều thì sẽ hồi phục càng nhanh.
Hắn là một người như vậy, luôn tìm ra cách để động viên bất kỳ ai trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Đối với Ginny mà nói, Kodling chẳng khác nào ánh mặt trời ấm áp.
Nghĩ đến đây, Ginny nhìn về phía trước, Kodling đang mang hành lý và tranh cãi với vài người trên sân ga.
Ginny không quấy rầy Kodling, nàng có thể cảm nhận được Kodling đã rất mệt, vì vậy mình không nên ảnh hưởng đến hắn.
Nhấc hành lý lên và đi tới đến băng ghế dưới tán cây, Ginny có chút hiếu kỳ sao David lại không đến.
David và Kodling là hai người bạn rất tốt, khi mình kết hôn với Kodling, David còn nhìn mình đầy u oán trong đám cưới và nói cái gì mà mình đã cướp đi người anh em tốt của hắn, vân vân.
Kodling cũng đùa rằng nếu David không có nơi nào để sống trong tương lai, hắn có thể cân nhắc việc để lại tầng áp mái cho David ở.
Không rõ tại sao Kodling lại vội vàng rời Opus như vậy, nhưng hắn đã không đưa David theo cùng, điều này khiến Ginny rất ngạc nhiên.
Ginny không tiếp tục suy nghĩ nữa, suy nghĩ của nàng có chút lơ mơ, dựa vào băng ghế, ý thức rơi vào giữa tỉnh và mê.
Từ khi mắc bệnh, nàng thường xuyên bị như này, Kodling nói rằng đó là tác dụng phụ do thuốc nên Ginny thường xuyên ngủ mê man.
Thực ra, Ginny rất ghét uống thuốc, nói chính xác là nàng ghét chìm vào giấc ngủ, bởi vì một khi đã ngủ, nàng sẽ mơ một giấc mơ, và giấc mơ ấy sẽ luôn có cùng một cảnh tượng.
Tựa như hiện tại.
Ginny nhớ đó là một đêm mưa, cũng giống đêm mưa hôm nay.
Những hạt mưa rét lạnh rơi tí tách, trong giấc mơ, Ginny ngồi ở cửa nhà, đợi Kodling trở về trong đêm.
Khi đó họ vừa mới đến Opus, cũng như bao người xa lạ, họ đã phải rất vất vả để sinh tồn tại đây, lúc đó Kodling đang trong tình trạng vô cùng tồi tệ. Để kiếm sống, hắn phải chạy đôn chạy đáo giữa các rạp hát, nhưng những người đó chỉ sẵn sàng để hắn đóng một số vai nhỏ, thậm chí không có cả lời thoại, và mức lương thì thấp đến đáng thương.
Kodling không thể ngủ yên vào ban đêm, đôi khi hắn sẽ hoài nghi chính mình, rằng liệu mình có thực sự có năng lực, rằng liệu lựa chọn của mình có đúng hay không.
Nỗi mê mang trong thống khổ này dày vò Kodling, hắn không có đủ dũng khí để từ bỏ ước mơ của mình, nhưng lại không thể thuyết phục bản thân rằng mình thực sự chỉ là một kẻ tầm thường.
Nửa vời, không ngừng mê man.
Ginny cũng chẳng thể làm gì được, nàng chỉ có thể lặng lẽ ôm Kodling để hắn cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng.
Đôi khi không chỉ Kodling tự hoài nghi mình, mà Ginny cũng nghi ngờ chính bản thân, đối mặt với nỗi thống khổ của Kodling, nàng chỉ biết bất lực và tự trách, ngoài ôm ra thì chẳng thể làm gì khác.
Nhưng rồi... một bước ngoặt đã đến.
Sự nghiệp diễn xuất của Kodling ngày càng suôn sẻ, họ kiếm được nhiều tiền, đổi một ngôi nhà lớn ơn, ngày càng có nhiều người nhận ra họ, mọi người cùng nhau hô vang cái tên Kodling.
Ginny cảm thấy Kodling sắp thực hiện được ước mơ của mình, nhưng khi mình nhìn Kodling lại hắn không có vẻ gì là vui vẻ, đôi khi Kodling còn nhìn lại chính mình với vẻ lo lắng.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Ginny cảm thấy như thể nàng đã quên chuyện gì đó, nhưng lại không thể nhớ mình đã quên những gì, chỉ biết điều đó rất quan trọng...
Sấm sét rạch ngang bầu trời đêm, phản chiếu thế giới thành hai màu đen và trắng, mọi thứ tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó lại chuyển động, phát ra những âm thanh ầm ĩ vang trời.
Ginny nhớ lại, nàng không nói nên lời trong giây lát, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tất cả những gì đã xảy ra.
Hình bóng quỷ dị và mờ ảo sền sệt hệt như hắc ín, ngọ ngoạy leo ra khỏi bóng tối sâu thẳm, mặc một chiếc áo choàng đen và đứng trước mặt Ginny với vài phần hư ảo.
Tí tách, tí tách, cơn mưa nhẹ trút lên người hắn, nhưng tất cả lại xuyên qua một cách quỷ dị và hắt vào mặt đất.
Ginny không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng cảm nhận được một bầu không khí quen thuộc, xen lẫn một chút bất an.
"Nguyện vọng của ngươi... Ta nghe được."
Trong trí nhớ, người đàn ông đó nói và đưa tay ra.
Nghe được... Sau đó... Sau đó...
Vẻ mặt của Ginny dần trở nên sợ hãi, nàng không thể phân rõ được đó là ký ức, là giấc mơ hay là hiện thực.
Sự thật và giả dối bị trộn lẫn với nhau, gộp lại một cách thô bạo, sau đó bị xé nát một cách dữ dội.
Lời nói của người đàn ông rất ngắn gọn, nhưng Ginny hiểu rõ toàn bộ ý của hắn.
Thực hiện một nguyện vọng cần phải trả giá, ngươi có sẵn sàng trả cái giá này không?
Ginny run rẩy đưa tay lên, hàng ngàn cảm xúc đập vào tim nàng như một ngôi sao băng, sợ hãi và lo lắng, hoảng sợ tràn ngập trái tim nàng, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng gào thét vang lên từ chính linh hồn mình.
Đừng, đừng vươn tay ra, nếu ngươi đồng ý, điều tồi tệ sẽ xảy đến.
Còn tệ hơn cả cái chết.
Thế nhưng...
Gương mặt của Kodling lóe lên trong mắt Ginny, hắn đứng trên sân khấu để chào đón những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả, rồi cúi chào đám đông trong lễ hội cuồng hoan...
Nếu điều ước của hắn có thể thành hiện thực, có lẽ cái giá phải trả này cũng không quá cao, ít nhất đối với Ginny là như vậy.
Đôi khi con người là thế, họ có thể chịu đựng những đau khổ của chính mình, nhưng họ không thể làm ngơ trước những đau khổ của người khác.
Thế là trong cái đêm mưa lạnh giá đó, nàng đã vươn tay ra với người đàn ông.
Ginny nhớ, nhớ lại sự khởi đầu của tất cả cơn ác mộng này.
"Ginny?"
Giọng nói dịu dàng phá tan mộng ảo, Ginny tỉnh lại sau cơn ác mộng, nàng định rút bàn tay đang dang ra của mình, nhưng đã bị người đàn ông nắm chặt lại, không thể rời đi.
"Ginny!"
Giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn, Ginny cố gắng bình tĩnh lại, bóng đen quỷ dị đã biến mất, thay vào đó là Kodling.
Hắn đang đứng trước mặt mình, nắm lấy bàn tay đang dang ra của mình, mộng ảo và chân thật lẫn lộn vào nhau.
"Ngươi không sao chứ?" Kodling có chút lo âu.
"Ta... ta không sao, hình như vừa rồi lại gặp ảo giác, chắc là do tác dụng phụ của thuốc."
Ginny cười khổ, sau đó ôm lấy Kodling, hai người ôm trong chốc lát rồi tách ra, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và cô đơn.
Kodling ngồi bên cạnh Ginny, nhỏ giọng phàn nàn: "Tàu đến muộn, chúng ta cần phải đợi một lát."
Nói như vậy, trong lòng Kodling tràn ngập bất an, có phải thực sự là do muộn hay không? Hay vẫn còn một bí mật nào khác.
Hắn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, không bao giờ hoảng loạn trước mắt Ginny.
“Không sao đâu.” Ginny nói, rồi tựa đầu vào vai Kodling.
Âm thanh đơn điệu của hạt mưa tạt vào vòm cây lúc này nghe khiến người ta yên tâm đến lạ thường.
Ginny ấn tay Kodling vào trước ngực, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ làn da hắn, dường như mọi thứ trước mắt Ginny đều là giả dối, chỉ có bàn tay mà nàng đang nắm, và những gì nàng thực sự chạm vào mới là chân thực.
Dưới cái chạm của Ginny, trái tim bồn chồn của Kodling hiếm khi bình tĩnh lại, giống như trận mưa đêm nay.
Đột nhiên Kodling có một hy vọng xa vời khác, hắn hy vọng giây phút này có thể trở thành vĩnh hằng, chìm đắm trong thế giới như này đã là một niềm hạnh phúc hiếm có đối với hắn.
Nhưng dù sao đây cũng là chỉ là một hy vọng xa vời.
"Kodling... đã có chuyện xảy ra, đúng không?" Ginny nhỏ giọng hỏi.
"Ừm."
Lần này Kodling không tiếp tục giấu diếm.
"Là do ta, đúng không?"
Chất lỏng ấm áp sượt qua cánh tay của Kodling, Ginny lặng lẽ khóc, nàng lờ mờ nhận ra nguồn gốc của tất cả những chuyện này.
"Không phải bệnh tật gì, cũng chẳng có thuốc men gì", Ginny nói, "Ta nhớ ra rồi, người đàn ông đó, kẻ chẳng lành đó... mọi thứ đã bắt đầu từ đó".
"Đó không phải lỗi của ngươi."
Kodling xoa đầu Ginny và lau khô nước mắt cho nàng.
"Chỉ là sai thời điểm, sai địa điểm, sai người và sai sự việc, nên mới gây ra nguyên trạng sai lầm như này."
Kodling kéo vali bên cạnh lại gần một chút, hắn chân thành nói.
"Nhưng yên tâm, ta sẽ xử lý tốt."
Tiếng phanh gấp chói tai truyền đến từ phía xa, như thể một kẻ liều mạng đang phi nước đại mà đến.
Kodling đoán hắn hẳn là một tay lái xe cừ khôi, không đợi xe dừng lại, hắn đã đẩy cửa xe và nhảy ra ngoài, cùng với trang bị đầy sát khí, mặc cho chiếc xe mất kiểm soát lao tự do, tông ầm vào một bức tường, màn pháo hoa đổ cái bóng gớm ghiếc của hắn xuống mặt đất.
Chiếc xe mới gặp tài xế được có mấy tiếng đồng hồ, nhưng đã chở tên sát thần này đi chém bay không biết bao nhiêu cái đầu, lốp xe rách nát ma sát với mặt đường bốc cháy, thân xe bóng loáng màu trắng bạc cũng bị bao phủ bởi vô số vết đạn.
Kodling cứ tưởng rằng hắn sẽ đẩy cửa xe ra, nhưng thật ra cửa xe đã bị tài xế giật xuống từ lâu và dùng như một khiên chắn, đón lấy làn mưa bom bão đạn và xông vào một bãi săn khác.
Có thể nói, một tình bạn cách mạng sâu sắc đã được hình thành giữa hai bên, nhưng đến giờ cuối cùng nó cũng không chịu tải nổi được nữa, nổ tung và bùng cháy dưới cách lái xe thô bạo của tài xế.
Ngọn lửa hừng hực bốc thẳng lên trời, đám lính canh hét lên, nhưng sau vài tiếng súng nổ, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
Kodling lấy lọ thuốc trong vali ra, hắn an ủi Ginny, sau đó thì tiêm nó vào trong người nàng dọc theo cánh tay. Sau một vài giây, tinh thần Ginny lại chìm vào mê man, sau đó yên giấc thiếp đi.
"Đợi ta một chút."
Kodling nói, rồi ôm Ginny lên, đặt nàng lên băng ghế, cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Ginny rồi quấn cẩn thận cho nàng.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ginny, Kodling nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó lấy khẩu súng lục và dao găm từ trong vali ra, quay lại nhìn bóng người đang bước đến trong mưa.
"Cám ơn."
Kodling cảm ơn, những hoa văn sáng chói chạy dọc cổ hắn, phía bên kia màn mưa, vị khách vừa đến cũng chìa ra cây búa vuốt và con dao gấp trên tay.
Bologo sải bước về phía trước, cùng với một vệt sáng lóe lên trên tay, như thể đang cầm một ngọn đuốc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng bảy, 2023 19:14
làm đi bro. bộ này hay mà ko ai làm
08 Tháng bảy, 2023 23:39
bọn trung cẩu này tư tưởng nô lệ mà bạn . ko như việt nam mình đâu :))
08 Tháng bảy, 2023 07:42
Đọc đến chương 378 chưa b, có lý do cả đấy
08 Tháng bảy, 2023 05:29
y chang bộ á Nhân của tụi Nhật viết, 1 đám nhà khoa học thí nghiệm mổ sẻ mình nhưng vẫn chấp nhận làm chó, đúng là 1 đám nô lệ
08 Tháng bảy, 2023 05:26
truyện rất hay, nhưng có tư tưởng nô lệ, main là thằng nô lệ, có ng bị bắt làm nô lệ họ ko phản phán ko có nghĩa là họ ko có suy nghĩ phản kháng, còn thằng main tư tưởng nô lệ
07 Tháng bảy, 2023 02:06
Bận quá để mai đky nhé
05 Tháng bảy, 2023 21:06
Mới đọc tới chương 10 thôi nhưng mà phải nói là hay quá hay. Tình tiết chậm rãi nhưng nuốt từng chữ =))
05 Tháng bảy, 2023 03:42
tự nhiên hôm nay xem lại phim constantine, thì nhớ đến bộ truyện này, bộ này mà dựng làm phim bộ như harry potte thì đúng đỉnh.
04 Tháng bảy, 2023 18:33
Làm đi người ae ơi
03 Tháng bảy, 2023 06:45
Thanks bác
01 Tháng bảy, 2023 12:37
Để tui đky làm
17 Tháng sáu, 2023 17:30
kinh thật, truyện hay ntn ko ông nào nhận cv, ko làm gần dịch đc như ông cvt đầu thì cv bình thường thôi là được mà, anh em đọc cv cũng quen rồi ko cần phải kĩ quá đâu.
14 Tháng sáu, 2023 08:42
cho ai đói chương lên reawn.com ghi endless debt hơn 700 chưởng rồi
30 Tháng tư, 2023 10:56
sao lại drop rồi ai có link raw ko
26 Tháng tư, 2023 21:19
Dịch tiếp đi bác cvt ơi :(((
17 Tháng tư, 2023 14:53
đói thuốc, kíuuuuuu
17 Tháng tư, 2023 13:09
Làm tiếp đi đh ơi
19 Tháng ba, 2023 17:18
Bận quá mấy lão. Để tối ta quăng 1 bản convert lên, lão nào thấy đọc như thế cũng được thì để lại 1 tim ha.
19 Tháng ba, 2023 15:51
Truyện hay mà ko ai cv à :(
19 Tháng ba, 2023 12:42
tưởng mấy lão bỏ cơ
18 Tháng ba, 2023 12:22
đói chương quá
09 Tháng ba, 2023 11:11
Móa, làm như truyện khác main chết á. Main khác cũng bất tử mà. Bl tào lao....
05 Tháng ba, 2023 23:57
Web nào?
04 Tháng ba, 2023 13:33
Hix con mực ra đều lắm ngày 2 bi không có sức lão ạ, đợi xong bộ quỷ bí đó chắc ta mới quay về làm tiếp đc @@
03 Tháng ba, 2023 12:57
về dịch free lại truyện này đi lão :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK