Chu Tư Việt quay sang liếc cô, thấy nha đầu này ngồi xếp bằng trên giường, đã chiếm hết giường cậu lại còn làm vẻ mặt vô tội, lại còn cười. Cậu quay đầu về, hơi nghiêng người ra trước, tìm gói thuốc đặt cạnh máy tính, ngậm lên miệng, cúi đầu đốt điếu thuốc.
Đinh Tiễn không động đậy, ngồi trên giường nhìn bóng lưng của cậu.
Cậu hít một hơi, hơi ngửa đầu, ánh sáng từ vi tính hắt lấy tia sáng xanh yếu ớt, trong nháy mắt khói mờ tản ra, sau đó cậu cúi đầu gõ điếu thuốc vào mép gạt tàn, khẽ gạt tàn thuốc, rồi lại đưa tay lên, đốm sáng ở đầu điếu thuốc dựng đứng trong không trung, một bàn tay khác gõ lên bàn phím cạch cạch, rồi nghe thấy cậu thấp giọng lên tiếng mà chẳng quay đầu: “Không cần.”
Đinh Tiễn vén chăn xuống giường, đi tới bên cạnh cậu rồi ngồi xuống.
Chu Tư Việt ngậm điếu thuốc trong miệng, hai tay nhanh chóng gõ lên bàn phím, ánh mắt dán thẳng vào màn hình, lạnh nhạt nói: “Nếu không ngủ nữa thì trời sẽ sáng đấy.”
Đinh Tiễn nhìn chương trình trong máy tính, rồi đưa tay cầm lấy điếu thuốc nơi miệng cậu, ngậm vào miệng mình, khẽ hít một hơi, mùi khói thuốc ngập tràn khoang mũi làm cô bị sặc, ho khan dữ dội, Chu Tư Việt nghe thấy tiếng thì động tác trong tay dừng lại, khép laptop lại, duỗi người dựa ra sau thành ghế, hai tay khoanh trước ngực, buồn cười nhìn cô: “Có bệnh à?”
Đinh Tiễn mặt đầy khổ sở ném điếu thuốc vào gạt tàn, lè lưỡi: “Cay quá.”
Chu Tư Việt im lặng nhìn cô, tiện tay ném chai nước trên bàn qua cho cô, “Uống xong rồi đi ngủ đi.”
“Còn cậu?”
Đinh Tiễn nhìn cậu.
Chu Tư Việt nghiêng đầu qua, nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn tí tách như cũ, “Cậu đừng làm loạn.”
“Cậu đang sợ gì hả? Chu Tư Việt, tớ không ngại.”
Vẻ mặt của Đinh Tiễn cứ như muốn nói ‘nếu cậu không ngủ thì tớ sẽ không ngủ tớ thức suốt đêm với cậu’, Chu Tư Việt bất đắc dĩ cười, đưa tay gõ vào sau gáy cô, thờ ơ nói: “Cậu đi trước đi, tôi hút xong điếu này sẽ qua.”
Đinh Tiễn vui mừng, lúc này mới yên tâm đứng dậy: “Được, tớ chờ cậu ở trên giường.”
Chu Tư Việt liếc cô một cái đầy ý tứ, cho đến khi Đinh Tiễn rời đi, cậu mới xoay người cầm bao thuốc lá trên bàn lên.
Đinh Tiễn nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào sau gáy của người đàn ông, khói xanh lượn lờ trên đầu ngón tay, lượn quanh dưới bóng đèn mờ vàng, phác họa bóng lưng đầy buồn bả và uể oải của cậu, rồi cô chợt bừng tỉnh, thực ra cậu đã trưởng thành lên rất nhiều, tâm sự lại nặng nề hơn.
“Chu Tư Việt.” Cô gọi.
Cậu cuối đầu nhả khói, đáp bằng âm mũi: “Ừ?”
“Chú dì vẫn khỏe chứ?”
Từ khi gặp mặt, đề tài này luôn bị cậu cố gắng né tránh, chưa từng nhắc qua, có mấy lần Đinh Tiễn muốn hỏi, nhưng lại sợ chạm đến một vài chuyện sâu trong nội tâm cậu không muốn nhắc tới, nên cũng không dám hỏi, nhưng hôm nay lại không nhịn được, dù sao thì hồi trước Chu phu nhân cũng rất tốt với cô, cực cực tốt.
Mãi lâu sau Chu Tư Việt vẫn không lên tiếng, tàn thuốc trên tay bị rơi xuống, tích tụ thành một nhúm tro, lúc này cậu mới đáp: “Vẫn khỏe.”
Đinh Tiễn à một tiếng, đắp chăn lại, giọng đầy phiền muộn: “Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Ở một thị trấn phía nam.”
Thanh âm của tiểu cô nương yếu dần: “Từ hôn không phải là ý của tớ…”
Còn chưa nói hết câu, bỗng bóng lưng lập tức đứng dậy, Chu Tư Việt dặp tắt điếu thuốc, tha dép về phía giường, Đinh Tiễn vội vàng nhắm mắt lại, cảm giác thấy bên giường lún xuống, bên cạnh có người nằm, dáng người cao lớn chiếm phân nửa giường, người đàn ông nhắm mắt lại, thấp giọng bảo: “Chuyện này không liên quan đến cậu, ngủ đi.”
Đinh Tiễn hơi nghiêng người sang, vùi cả người vào trong chăn, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, lặng lẽ quan sát cậu, đường viền rõ ràng, cằm mượt mà như được dao khắc, đường nét lạnh lùng cứng rắn, mày nhọn, mũi cao môi mỏng, tóc dài, trông hài hòa đến lạ.
Ai nói thời gian giống như dao mổ heo vậy, vì sao cậu lại ngày càng đẹp lên thế?
Chói sáng, vô lại.
Trầm mặc, ít nói.
Dù cậu có thế nào cũng đều là con cưng của năm tháng, ông trời bất công với cậu, nhưng may mà, tại những tháng ngày như dao đây, lại rất dịu dàng với cậu.
Chu Tư Việt nhắm hai mắt, bỗng cầm lấy gối đặt vào giữa giường.
Đinh Tiễn cúi đầu nhìn gối, rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt cậu, không hiểu: “Cái gì đây?”
Đến mí mắt cũng không thèm mở, Chu Tư Việt lười biếng nói: “Phòng ngừa nửa đêm cậu bò qua.”
Rốt cuộc vẫn là con gái mặt mỏng, Đinh Tiễn tức giận, chui cả người vào chăn, đến một cọng tóc cũng không lộ ra, đắp kín chăn giận dữ nói: “Ai mà mò qua chỗ này thì chính là con cún.”
Nói xong, Đinh Tiễn núp trong chăn thở dốc không ngừng, tim đập thình thịch thình thịch, từ lúc cậu bắt đầu nằm xuống, nghe thấy tiếng thở của cậu, mặt cô đã đỏ tới tận mang tai.
Rốt cuộc Chu Tư Việt cũng mở mắt, nghiêng đầu liếc nhìn nhưng chỉ nhìn thấy mỗi chiếc chăn, cậu nhếch môi cười.
Đinh Tiễn nhẹ nhàng xốc một góc chăn lên nhìn, đúng dịp cậu đang nghiêng đầu qua, trong ánh mắt như cười như không ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, lập tức chui vào trong chăn, không dám thò đầu ra ngoài.
Đúng vậy.
Thực chất vẫn có chút sợ hãi.
Chu Tư Việt vui vẻ, lần nữa nhắm mắt lại, “Ngủ đi.”
Trong chăn truyền ra giọng nói yếu ớt: “Chúc ngủ ngon.”
Hai mươi phút sau.
Người trong chăn ngủ say đổ mồ hôi đầm đìa, Chu Tư Việt mở mắt, ngồi xếp bằng, liếc nhìn người bên cạnh, cậu xoa cổ im lặng nhìn mấy giây, sau đó kéo chăn xuống, chắc tiểu cô nương đã rất mệt rồi, ngủ say sưa, môi hơi cong lại còn trề ra, trông rất đáng yêu.
Chu Tư Việt nhìn chằm chằm một lúc, lại sợ có muỗi bay vào nên kéo chăn lên, che kín môi, lúc này mới xoay người xuống giường.
Mấy giây sau.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Đây là lần thứ hai cậu tắm trong đêm nay.
…
Sáng hôm sau, Đinh Tiễn mơ màng vừa tỉnh giấc, tiết học đầu tiên là của thầy Vương, cô nhìn màn hình điện thoại, rồi lập tức nhanh chóng xuống giường.
Chu Tư Việt đem bữa sáng tới, tiện tay đóng cửa lại, nhìn thấy Đinh Tiễn ầm ĩ vừa cột tóc vừa chạy vào nhà vệ sinh, cậu đặt bữa sáng trên bàn, đi tới cửa nhà vệ sinh đưa bàn chai đánh răng cậu vừa mua vào, rồi dựa vào cửa hỏi: “Tiết của ai?”
“Cám ơn.”
Đinh Tiễn cột tóc, nhận lấy, vừa bôi kem đánh răng vừa nói: “Vương Xuân Hoa.”
Vương Xuân Hoa nổi tiếng không có tình người, đi trễ thì bị trừ điểm quá trình, nếu đi trễ ba lần sẽ cho rớt, cúp học là đánh rớt ngay, điểm thành tích bình thường đến một điểm cũng không hề cho, Đinh Tiễn gấp đến độ tay chân cuống hết lên, trái lại Chu Tư Việt rất bình tĩnh dựa cửa nhìn cô đánh răng.
“Bữa sáng để trên bàn, lúc đi đừng quên đem theo, di động cậu hết pin, tối hôm qua tôi sạc giúp cậu rồi.”
Sắp xếp tỉ mỉ đâu ra đấy, không cần phải lo.
Đinh Tiễn cầm bàn chải ngẩn người, ngậm nước súc trong miệng, má phồng lên nghi ngờ nhìn Chu Tư Việt, điện thoại hết pin lúc nào sao cô không biết?
Chu Tư Việt nhướn mày, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, nhắc nhở cô: “Bảy phút nữa.”
Cô ục ục súc miệng rồi nhỏ ra, “Cậu không đi học à?”
“Chiều mới đi.”
“Cúp học hả?” Đinh Tiễn đưa đầu ra dò xét.
“Giáo sư Diệp dạy, tôi không cần di.”
“Giáo sư Diệp gạch tên cậu rồi à?”
Chu Tư Việt liếc xéo cô, kéo ghế ra mở máy tính lên, dạng hai chân ra, lấy thuốc ngậm lên miệng, đốt lửa, tay chống lên mép bàn, từ từ nhả khói, rồi hời hợt nói: “Học xong rồi.”
“…”
Sau đó Đinh Tiễn mới biết, Chu Tư Việt đã học xong học phần “Tổng Quan Trí Tuệ Con Người” của học kỳ này từ lâu rồi.
Hình như trong tay cậu còn có hạng mục đi theo giáo sư Diệp.
Trên đường đến trường, Đinh Tiễn mở điện thoại lên, mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc đều do bạn cùng phòng gọi với gửi.
Lướt tiếp lướt tiếp.
Ồ ——
Cô từ từ dừng bước, nhìn chằm chằm một số lạ nằm trong danh bạ điện thoại.
Chỉ chú thích có một dòng.
Sau cơn mưa trời lại sáng, trong không khí đều là mùi đất, lá cây xanh biếc, những hạt mưa còn đọng lại trên lá, Đinh Tiễn như ngửi thấy chút vị ngọt ngào trong bầu khí quyển.
Còn mười phút nữa là đến giờ học, Đinh Tiễn chạy đến lớp, mấy người Từ Sa Sa cũng cùng lúc chạy vào, ánh mắt nhìn quanh một lượt, phong tỏa mục tiêu, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nói, tối qua cậu đi đâu?”
“Thành thật khai ra, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
“Sao lại tắt điện thoại?!”
Trừ Ban Gia Du ra, thì Từ Sa Sa và Lâu Phượng đều có dáng vẻ nếu không nói rõ thì tuyệt đối không bỏ qua cho cô, Đinh Tiễn nhìn Ban Gia Du với ánh mắt cầu cứu, thế nhưng cô nàng này lại chẳng để ý đến mình, vẻ mặt như bà đây không giúp được cậu rồi, “Tự mình cầu phúc đi.”
Đinh Tiễn kéo tay của Lâu Phượng đang treo trên cổ mình ra, lúc này mới nói: “Mưa to quá đó mà, không mang dù, ngủ ở nhà bạn một đêm.”
Lâu Phượng: “Bạn? Nam hay nữ?”
Đinh Tiễn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nữ.”
Lâu Phượng và Từ Sa Sa đồng loạt lên tiếng: “Tưởng tụi mình tin chắc?” Lập tức rước lấy mấy ánh mắt nhìn sang.
Đinh Tiễn cúi đầu, “Là bạn học cũ của mình, nam, được chưa?”
Đột nhiên Lâu Phượng và Từ Sa Sa sáp lại gần, nhỏ giọng hỏi cô: “Đau không?”
Đinh Tiễn sững sờ, không hiểu tí ti gì, Lâu Phượng lại đến gần, dẩu môi nói: “Lần đầu tiên chắc chắn đau.”
Rốt cuộc Đinh Tiễn cũng đã hiểu, cô quýnh lên, hai tay nhéo lỗ tai hai người, mặt đỏ tới tận mang tai: “Hai cậu!”
Ban Gia Du hệt như chị cả, đưa tay ngăn lại: “Được rồi được rồi, đừng làm rộn nữa, học thôi.”
…
Chuông vào học vang lên, Vương Xuân Hoa giữ mọi người lại dặn dò thêm sau giờ học.
“Ngày quốc khánh các em về viết mã trò chơi rồi nộp lên, trò gì cũng được, chủ yếu là để xem các em phát huy đến đâu. Sang năm có cuộc thi ACM*, bạn học nào có hứng thú thì có thể tham gia qua mạng trước.”
(*ACM-ICPC là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu.)
Bốn người trong phòng nhìn nhau, thầm than thở.
Kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày, Đinh Tiễn nhận được điện thoại của Diệp Uyển Nhàn, nói rằng bà dẫn Đinh Tuấn Thông đi du lịch, nếu có về nhà thì trong tủ lạnh có thức ăn để cho cô.
Cô cũng không tính về.
Ban Gia Du ngồi máy bay cả đêm về Thượng Hải, còn Từ Sa Sa đã hẹn bạn đi du lịch Tứ Xuyên.
Lâu Phượng thì ở lại phòng học bài, biết được Đinh Tiễn cũng không đi đâu, bèn thân mật ôm lấy cô, “Hai người chúng ta đều là đứa bé không ai muốn, đi theo chị Phượng của cậu đi, nhất định sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
Bất chợt điện thoại trong túi rung lên hai tiếng grr grr.
Đinh Tiễn lấy ra nhìn.
Là tin nhắn Nguyên Phóng gửi, “Em Đinh Tiễn này, anh là anh Nguyên đây, quốc khánh này anh với anh Chu Tư Việt của em định đi Nam Kinh một chuyến, em có muốn đi chung không?”