Giống như một bé mèo nghịch ngợm.
Đôi tay dưới lớp băng vải của ảo thuật gia có chút ngứa, nhưng thân thể lại không chịu khống chế nhảy lên cành cây, sau đó dừng ở bên người Lạc Nhất Nhiên.
Ngay khi hắn định nói chuyện, đầu gối phải đột nhiên vô lực, nửa quỳ xuống, đồng thời bàn tay quấn đầy băng vải đặt ngang trước mặt búp bê tinh xảo.
Tư thế giống như kỵ sĩ trung thành khi gặp quốc vương.
Sát khí trong nháy mắt không thể giả được, Lạc Nhất Nhiên nhẹ nhàng liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy dẫm lên tay ảo thuật gia, từng bước một theo cánh tay đi lên, cuối cùng ngồi xuống lần nữa trên vai ảo thuật gia.
Lạc Nhất Nhiên cười ngọt ngào: "Đi thôi."
Thân thể bị lôi kéo đi về một phía, ảo thuật gia nói: "Tôi từng nghe nhân loại các cậu nói một câu, hình như là phong thuỷ luân chuyển. "
Lạc Nhất Nhiên dừng lại, cậu tự hỏi một lúc, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Anh nói cũng đúng."
Cậu điều khiển ảo thuật gia đi đến dưới một gốc cây, sau đó nhìn chằm chằm ảo thuật gia tự mình xé một vạt áo tây trang, dùng mảnh vải buộc miệng mình lại.
Ảo thuật gia: "......"
Lạc Nhất Nhiên từ trên người hắn nhảy xuống, cười tủm tỉm vỗ vỗ tay: "Một con rối có ý thức của chính mình, tôi không cần."
Dứt lời, cậu quyết tuyệt xoay người rời đi.
Không lâu sau khi cậu rời đi, ảo thuật gia yên lặng gỡ mảnh vải xuống.
Viên Đinh tiên sinh không biết xuất hiện từ khi nào, đôi tay hắn ôm ngực, trêu chọc nói: "Cảm giác bị người khác khống chế thân thể như thế nào?"
Băng vải trên mặt ảo thuật gia giật giật, xem hình dạng thì là đang nở nụ cười rất khoa trương, hắn ôm lấy chính mình say mê nói: "Do em ấy khống chế, cảm giác cực kỳ thoải mái."
Sắc mặt Viên Đinh tiên sinh quái dị: "Nhưng cậu ấy rất không thích ngươi."
"Không sao, em ấy sẽ trở lại." Ảo thuật gia buông mình ra, đôi tay rũ xuống: "Búp bê bé bỏng như vậy cần có con rối bảo hộ."
*
Búp - cần con rối bảo hộ - bê đang nghiên cứu cơ thể của mình.
Cậu nấp sau một đụn lá nhỏ nhìn chằm chằm cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay lên kéo thử ——
Cạch.
Khớp nối cùng cổ tay chào tạm biệt, Lạc Nhất Nhiên mặt không đổi sắc nhìn bàn tay mình vừa gỡ xuống —— không đau, không hổ là búp bê.
Thí nghiệm xong, Lạc Nhất Nhiên lại tự mình lắp vào.
Hoạt động cổ tay, Lạc Nhất Nhiên không cảm thấy có chỗ nào không khoẻ, chỉ nhìn chằm chằm ngón trỏ suy nghĩ một lúc, sau đó cậu gỡ nó xuống, dùng sức chôn vào lòng đất trước mặt.
Đoạn tuyệt hậu hoạn.
Làm xong tất cả những điều này, Lạc Nhất Nhiên mới đứng lên chuẩn bị đi tìm nhà con thỏ, kết quả cậu vừa mới đứng vững, phía sau lưng truyền đến một giọng nói run rẩy: "Ngươi, ngươi, ngươi là người chơi? Hay là quái vật?"
Lạc Nhất Nhiên quay đầu lại, búp bê có một đôi mắt như hồng ngọc, ngũ quan lại tinh xảo đến không chân thực, hơn nữa có thể do chưa thuần thục, khi cậu quay đầu lại không kiểm soát được lực độ, đầu trực tiếp vặn ngược 180°.
Người mặc đồng phục học sinh ở phía sau bị dọa choáng váng, còn chưa kịp thét chói tai, hắn đã theo phản xạ có điều kiện che kín miệng mình, nước mắt ào ào rơi xuống, giọng nói mơ hồ thoát ra từ khe hở các ngón tay: "Hu...... Mình, mình sẽ chết sao......"
Sau một thoáng kinh ngạc, Lạc Nhất Nhiên nhíu mày: "Thay vì khóc không bằng chạy nhanh đi."
Người nọ mềm oặt ngã xuống đất, nước mắt lại ào ào chảy xuống trông thật thê thảm: "Sợ quá, không cử động được......"
Đầu Lạc Nhất Nhiên vẫn giữ nguyên vị trí, sau đó xoay thân thể lại. Cậu bất đắc dĩ nhìn người đang tuyệt vọng trước mặt: "Hạ Lãng, sao cậu lại ở đây?"
Cái tên quen thuộc được gọi ra từ miệng con búp bê quỷ dị trước mặt, Hạ Lãng cuối cùng cũng phát hiện ra giọng nói của con búp bê này nghe khá quen tai, hắn ngây người hơn nửa ngày, nước mắt lại thi nhau rớt xuống: "Nhiên, Nhiên Nhiên?"
Lạc Nhất Nhiên xụ mặt.
"Nhiên ca!" Hạ Lãng phản ứng lại rất nhanh, hắn tiến lên hai bước, sau đó dừng tại chỗ, không xác định hỏi: "...... Thật sự là Nhiên ca?"
Lạc Nhất Nhiên: "Cách đây không lâu cậu mới nhờ anh mang mì lạnh về cho cậu."
Hạ Lãng đã xác định, hắn nhào qua đây nâng búp bê lên, đôi mắt đã khóc thành hai quả trứng ốp: "Nhiên ca, Nhiên ca em...... Em vẫn nghĩ đang nằm mơ, nhưng đã chết rất nhiều người huhuhu."
"Nhiên ca, đây là phó bản thứ mấy của anh?"
"Thứ nhất." Lạc Nhất Nhiên có chút ghét bỏ tránh đi nước mắt Hạ Lãng.
Hạ Lãng sững sờ, sau đó xắn tay áo đồng phục lên lau mặt, hắn đè lại mọi thấp thỏm lo âu trên mặt xuống: "Đây, đây đã là phó bản thứ ba của em rồi, em sẽ bảo vệ Nhiên ca."
"......"
Lạc Nhất Nhiên: "Cái thứ ba?"
Hạ Lãng tự cảm thấy mình có trách nhiệm, hắn bế búp bê lên, cúi người rúc vào trong bụi cỏ bên cạnh, bụi cỏ cao nửa người che khuất thân hình hắn, Hạ Lãng cảm thấy an toàn hơn chút, lúc này hắn mới nói: "Đúng vậy, đây là phó bản thứ ba của em."
Lạc Nhất Nhiên ngay lập tức nhớ đến Hạ Lãng khoảng thời gian trước tự kỷ, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều.
Nhưng Hạ Lãng không chỉ là một cái túi khóc mà còn là một người nói nhiều: "Nhiên ca, không ngờ đây là phó bản người mới của anh, có rất nhiều người chơi lâu năm thích hành hạ các anh đến chết ở phó bản người mới đó...... Nhưng mà đừng sợ, anh là loại đặc biệt, đến lúc đó giả vờ làm một con búp bê bình thường chắc sẽ không có việc gì......"
Hạ Lãng vẫn còn hơi hoảng loạn, nói chuyện cũng không trôi chảy.
Vì thế Lạc Nhất Nhiên ngắt lời hắn: "Loại đặc biệt là cái gì?"
Hạ Lãng sửng sốt, sau đó bị ngữ khí quá mức bình tĩnh của Lạc Nhất Nhiên cảm nhiễm, hô hấp hắn thả chậm lại: "Chính là người chơi có thể xác phi nhân loại, em từng gặp một lần ở phó bản người mới......"
Lạc Nhất Nhiên nhíu mày: "Vậy người chơi lâu năm vì sao lại muốn hành hạ người mới đến chết?" Mục tiêu không phải nên giống nhau đều là cái trò chơi này sao?
Hạ Lãng yên lặng một lúc, sau đó tay khẽ run lên: "Bởi vì rất nhiều phó bản người mới mục đích chủ yếu là sàng lọc, thông thường là trong mười mấy hai mươi mấy người chỉ chọn ra được vài người, mà người chơi mới là tồn tại nhỏ yếu nhất cũng dễ dàng tin tưởng người khác nhất."
"Cho nên, nếu loại bỏ người chơi mới trước khi họ kịp thích ứng, người chơi cũ sẽ càng dễ dàng qua cửa hơn."
Lạc Nhất Nhiên nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp.
Hạ Lãng kìm lại nước mắt, vô cùng đau khổ nói: "Bọn họ vừa rồi thiếu chút nữa giết chết em, nói là em còn không bằng người chơi mới."
Lạc Nhất Nhiên: "......"
Hạ Lãng khẽ sụt sịt: "Em chỉ là may mắn một chút, tại phó bản người mới được người ta cứu, phó bản thứ hai lại gặp được người cứu em ở phó bản trước đó. Em ôm được đùi to, vốn dĩ đã hẹn phó bản tiếp theo sẽ đi cùng nhau, nhưng lại bị triệu tập khẩn cấp vào trò chơi."
"Triệu tập khẩn cấp?"
Hạ Lãng lúc này mới nhớ ra Lạc Nhất Nhiên bây giờ vẫn đang trong trạng thái không hiểu chuyện gì, hắn vội vàng giải thích: "Người chơi cũ đều được lựa chọn ngẫu nhiên tiến vào phó bản người mới, loại này chính là triệu tập khẩn cấp. Còn theo như bình thường, thời gian tiến vào trò chơi đều trong khoảng 9 - 12 giờ tối theo thế giới hiện thực."
Hạ Lãng tạm dừng một chút, sau đó vẻ mặt như đưa đám: "Mỗi ngày đều phải tiến vào trò chơi, sau đó mỗi tuần đều phải tham gia phó bản một lần."
Lạc Nhất Nhiên hỏi một vấn đề mình quan tâm nhất: "Nếu không tiến vào, không tham gia thì sao?"
Hạ Lãng: "Không tiến vào trò chơi sẽ bị cưỡng chế kéo vào, không tham gia......" Sắc mặt Hạ Lãng trắng bệch: "Sẽ bị chém đầu thị chúng, sau đó hóa thành linh hồn vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài."
"Ngoài ra, những người bên ngoài sẽ hoàn toàn quên mất người này."
Lạc Nhất Nhiên nheo mắt lại —— điều đáng sợ hơn cả cái chết chắc chỉ có sự lãng quên.
"Không qua ải sẽ chết, không tham gia cũng sẽ chết." Nước mắt Hạ Lãng đang cố kìm nén cuối cùng vẫn rơi xuống, từng chút tưới ướt quần áo Lạc Nhất Nhiên: "Hơn nữa em cũng không có cách nào thắng mãi được."
Lạc Nhất Nhiên và Hạ Lãng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sớm đã quen với tính cách hay khóc này của Hạ Lãng.
Cậu mặt không đổi sắc rũ quần áo: "Đừng khóc, còn khóc nữa sau khi rời khỏi đây không có mì lạnh nướng để ăn đâu."
Hạ Lãng sửng sốt, sau đó lại kìm nén nước mắt một lần nữa, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, sinh ra một chút hy vọng: "Nhiên Nhiên, năng lực của anh là gì?". Truyện Cổ Đại
Lạc Nhất Nhiên: "?"
Hạ Lãng lại giải thích lần nữa: "Loại đặc biệt đều có năng lực, người chơi bình thường như bọn em chỉ có thân thể được cường hóa một chút thôi."
Lạc Nhất Nhiên mở miệng, cậu vừa định nói mình không có, nhưng động tác dừng lại, một lát sau cậu nói: "Ảo thuật."
"Anh biết làm ảo thuật."
*
"Tiểu thiếu gia của ngươi vẫn chưa đi tìm ngươi à." Viên Đinh tiên sinh vui sướng khi người gặp họa lên tiếng.
Ảo thuật gia không để ý đến hắn, hắn cẩn thận cảm nhận vị trí của Lạc Nhất Nhiên, sau đó phát hiện búp bê nhỏ đã rất lâu không có nhúc nhích.
Ngồi tại chỗ một lúc, ảo thuật gia đứng dậy đi về hướng của búp bê.
Viên Đinh tiên sinh nhảy vài cái lên ngọn cây, nhìn bao quát xuống khu rừng trước mặt, không phát hiện nơi nào cần duy trì thì đuổi theo ảo thuật gia đi ăn dưa.
Chỉ lơi lỏng một lúc thôi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
(Edit: Ừ:))))
Viên Đinh tiên sinh nghĩ như vậy, sau đó rất nhanh đã tìm được ảo thuật gia.
Ảo thuật gia nhìn chằm chằm mặt đất, sau đó hắn ngồi xổm xuống, mái tóc dài màu xám chạm đến mặt đất nhưng ảo thuật gia lại không để ý chút nào, duỗi tay đào đống đất trước mặt.
Không đến hai lần, hắn đã đào ra một ngón tay búp bê được chế tác tinh xảo.
Viên Đinh tiên sinh sửng sốt, đang muốn cười nhạo ra tiếng thì ảo thuật gia đã trước hắn một bước quay đầu lại hỏi: "Ngươi nghĩ, đây là do em ấy tự mình gỡ xuống hay là do người khác tổn thương em ấy?"
Viên Đinh tiên sinh đang định nói chuyện, nhưng ảo thuật gia lại không thèm để ý đến câu trả lời của Viên Đinh tiên sinh, hắn vuốt nhẹ ngón tay trỏ, âm thanh run rẩy không rõ là bi thương hay là hưng phấn kia tiếp tục nói: "Nếu là người khác làm tổn thương em ấy, mà ta lại không biết người đó là ai...... Nếu không, chặt bỏ ngón tay của tất cả mọi người ở đây đi."
"......"
"???"
"Ngươi không thuộc về phó bản này, chỉ cần không phải việc búp bê khống chế ngươi làm đều thuộc về bug." Viên Đinh tiên sinh bất mãn nói: "bug phải bị thanh trừ."
Ảo thuật gia lau sạch ngón tay búp bê cho vào trong túi, sau đó giơ tay đè thấp cái mũ ảo thuật cao cao của mình xuống: "Ngươi muốn thanh trừ ta sao?"
Viên Đinh tiên sinh tự hỏi một lúc: "Không, ta vẫn nên trả ngươi lại cho búp bê thì hơn." Thật sự muốn xử lý tên kia nhưng quá rắc rối.
Ảo thuật gia bật ra tiếng cười hài lòng.
Nhưng mà giây tiếp theo, một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên bên tai mỗi người: 【 vì thỏ mẹ đã bị người chơi giết chết, phó bản 《 bảy con thỏ 》 chính thức đổi thành 《 kẻ săn trộm đào vong 》. 】
【 Giám thị Viên Đinh tiên sinh không hoàn thành nhiệm vụ, tạm thời tước đoạt thân phận người giám thị. 】
"......"
Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, đôi mắt Viên Đinh tiên sinh trực tiếp biến thành màu đen, chạc cây mọc trên đầu cũng bay múa, đuôi tóc nở rộ những đóa hoa diễm lệ. Hắn quay đầu nhanh chóng khóa lại vị trí thỏ mẹ, sau đó cả người nháy mắt biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu rống giận trong khiếp sợ: "Là ai?!"
Âm thanh gần như vang vọng khắp khu rừng, Lạc Nhất Nhiên đang chặn ở cửa hang thỏ mờ mịt ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Viên Đinh tiên sinh đầu đầy chạc cây uốn lượn như Medusa xuất hiện bên cạnh mình. Hắn nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhiên, giọng điệu có vẻ âm lãnh: "Thì ra là cậu."
Lạc Nhất Nhiên: "?"
Lạc Nhất Nhiên: "Thật sự chết rồi? Yếu ớt như vậy sao?"
Trên mặt cậu đã lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nó lại làm Viên Đinh tiên sinh càng phẫn nộ hơn: "Cậu rốt cuộc đã làm cái gì?!"