Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không rõ có phải vì con người vốn dĩ trong xương tủy rất thích tự chuốc lấy diệt vong, cho nên mới có tuổi thọ ngắn ngủi, cơ quan khiếm khuyết, lại dễ tổn thương...

Chế độ trí sĩ của Đại Hán thực ra vẫn chưa có nhiều quy tắc ràng buộc như đời sau.

Thậm chí, đến một mức độ nào đó, nó còn giống với cái gọi là "thông điện hạ dã" của một thời kỳ sau này.

Mỗi người đều là một cá thể độc lập, dù có mang nhiều nhãn mác và thân phận khác nhau, nhưng rốt cuộc vẫn là cá thể riêng biệt. Khi tự chuốc họa vào thân, họ luôn cho rằng hành động của mình không ảnh hưởng đến ai khác, nhưng sự thực thì ngược lại, hậu quả luôn cần kẻ khác đứng ra dọn dẹp.

Vi Khang cũng chẳng khác gì.

Hắn tuy là con trai của Vi Đoan, là người thừa kế của họ Vi, đồng thời cũng là một huyện lệnh, một quan lại bất tài, và còn là một thanh niên đầy tham vọng, vân vân và mây mây.

Nhưng hắn vẫn là một cá thể độc lập, có tư tưởng của riêng mình. Hắn cũng có cái gọi là "tự ngã", "bản ngã" và "siêu ngã" mà hắn tự thừa nhận. Nhiều người khó mà hình thành được "siêu ngã" rõ ràng, nhưng việc có "tự ngã" thì chẳng cần tốn bao nhiêu công sức.

Dĩ nhiên, Vi Khang cũng có ý định cống hiến cho gia đình, cho dòng tộc, nhưng chỉ là những cống hiến "đúng mực". Như lúc này đây, Vi Đoan yêu cầu hắn trí sĩ, hắn lại cảm thấy điều đó không "đúng mực", vì sao lại là hắn?

Tại sao lại là ta?

Vi Khang từ đầu đến cuối đều cho rằng mình không làm gì sai cả, vậy tại sao hắn lại phải trí sĩ?

Hắn còn trẻ như vậy, nếu giờ trí sĩ rồi, sau này làm sao tiến thân?

Dĩ nhiên, việc trí sĩ không có nghĩa là vĩnh viễn không thể quay lại quan trường, tương lai vẫn còn hy vọng tái nhiệm, nhưng đó chỉ là hy vọng mà thôi. Hiện tại, rất nhiều người đang đổ về Trường An, hết đợt thi này đến đợt thi khác được tổ chức, hết lớp quan lại này đến lớp quan lại khác được sinh ra. Một khi đã trí sĩ rút lui, rất có thể đồng nghĩa với việc vĩnh biệt quan trường. Điều này khiến Vi Khang, kẻ từng ôm đầy tham vọng, làm sao có thể chịu đựng nổi?

"Ngươi không trí sĩ? Lẽ nào ta phải trí sĩ?" Vi Đoan mặt đanh lại nhìn Vi Khang, "Mau viết biểu chương! Giờ đây, đó là con đường duy nhất cho cả họ Vi!"

"..." Vi Khang không động đậy, hai tay nắm chặt lại.

Vi Đoan liếc mắt nhìn qua, cơn giận khó nén lại bốc lên. Mấy ngày nay hắn ta thân mang bệnh tật mà phải chạy đôn chạy đáo, vì cái gì? Chẳng phải là vì đứa con bất hiếu này sao? Nếu có chút hy vọng nào, Vi Đoan cũng chẳng mong con mình phải trí sĩ!

Nhưng vấn đề hiện tại là Tiếu Tịnh có tội, nhưng điều đó không có nghĩa là Vi Khang có quyền lợi dùng tội danh của Tiếu Tịnh để làm chuyện càn quấy!

Dĩ nhiên, với xã hội đời sau, nơi pháp luật tương đối hoàn chỉnh, điều này là lẽ đương nhiên. Nhưng với Vi Khang, kẻ chưa hiểu được lý lẽ này, hắn cho rằng mình đang "thay trời hành đạo", lẽ ra phải trở thành anh hùng được người đời tôn kính, sao có thể cam chịu trí sĩ một cách lặng lẽ?

Giống như một số kẻ "chống hàng giả" đời sau, biết rõ hàng giả, hàng kém chất lượng, nhưng không tuân theo quy trình pháp luật mà lại lấy danh nghĩa "người tiêu dùng" để cố ý thổi phồng sự việc. Rõ ràng là không phải vì muốn chống hàng giả, mà chỉ vì mưu lợi cá nhân. Bởi vì thực sự chống hàng giả đòi hỏi rất nhiều công sức: phải thu thập bằng chứng, giữ lại tài liệu, tốn thời gian và công sức, tự bỏ tiền túi ra để tiến hành các xét nghiệm liên quan, v.v... Việc này thường không mang lại lợi lộc gì.

Do đó, nhiều kẻ "chống hàng giả" cuối cùng trở thành "giả chống hàng"...

Nếu như những hành vi như vậy không được xử lý, ắt hẳn sẽ có kẻ học theo, lợi dụng để trục lợi. Kiểu "đả giả" như vậy chẳng những không tiêu diệt được hàng giả, mà còn khiến chúng tiếp tục lan tràn trên thị trường. Bởi vì những kẻ "đả giả" sau khi nhận được cái gọi là "tiền bồi thường", thì coi như mắt nhắm mắt mở, làm ngơ trước những món hàng giả đã nhận tiền. Vậy thì thực chất có đánh vào hàng giả hay không?

Chuyện của Vi Khang cũng tương tự.

Nếu như Vi Khang trực tiếp viết biểu chương tâu lên Phiêu Kỵ Đại tướng quân, thì bất luận Tiếu Tịnh có kết quả ra sao, ít nhất Vi Khang vẫn không mang tội. Nhưng đằng này, hắn lại trực tiếp nhúng tay vào, dở trò mưu lợi cá nhân. Dù ngoài miệng hắn nói nghe hay đến đâu, nhưng thực tâm muốn làm gì thì ai cũng hiểu rõ, sao có thể qua mặt được Phiêu Kỵ Đại tướng quân?

"Ngươi…" Vi Đoan trầm giọng, "Huống chi ngươi làm như vậy, chẳng phải khiến người khác chế giễu rằng Phiêu Kỵ bất tài vô dụng sao?! Việc này cứ thế mà định, không cần bàn cãi thêm!"

Vi Đoan đã chạy đôn chạy đáo bên ngoài suốt một thời gian dài, tinh thần lẫn thể lực đều kiệt quệ, không còn kiên nhẫn để tiếp tục giải thích với Vi Khang. hắn vốn tưởng rằng Vi Khang sẽ tuân theo như những lần trước, dẫu không muốn nhưng vẫn sẽ làm theo mệnh lệnh. Nhưng lần này, Vi Đoan không ngờ rằng Vi Khang lại nhảy dựng lên, lớn tiếng quát tháo, cảm xúc bùng nổ: "Ta không đi! Ta không sai! Lần nào cũng thế! Ngươi có thực sự là phụ thân của ta không? Ngươi lúc nào cũng nói là vì ta, nhưng thực chất đều chỉ vì ngươi!"

"Ngịch tử!" Vi Đoan sắc mặt tối sầm lại, quát lớn, "Người đâu! Trói nghịch tử này lại! Đem nhốt vào phòng củi! Không có lệnh của ta, ai cũng không được thả hắn ra!"

Vài gia nhân trong phủ vội chạy vào sảnh, cúi đầu xin lỗi Vi Khang rồi trói hắn lại. Khi họ vừa đưa Vi Khang đi, một người hầu từ ngoài sân lao vào, mặt mày hoảng hốt. Khi đến bậc thềm trước sảnh, không biết vì vấp phải đâu, người này ngã sóng soài xuống đất, vô cùng thê thảm, "Bẩm… khải bẩm… ôi trời…"

Vi Đoan nhíu mày, "Nói cho rõ ràng!"

"Dạ, dạ… Bẩm lão gia, tiểu nhân nghe người ta nói… Tham Luật Viện… Tham Luật Viện…"

"Tham Luật Viện làm sao?" Vi Đoan không khỏi căng thẳng. Mấy ngày nay hắn tất bật lo liệu việc lớn, không mấy chú tâm đến chuyện trong Tham Luật Viện.

Người hầu thần sắc hốt hoảng, trên người đầy bụi bẩn, "Tiểu nhân nghe nói mấy vị Tham Luật và Tham Chính của Tham Luật Viện đang chuẩn bị dâng biểu chương tố cáo… tố cáo lão gia…"

"Tố… tố cáo…" Vi Đoan đột ngột đứng bật dậy, nhưng vì đứng quá nhanh, máu không kịp lưu thông lên đầu, khiến hắn choáng váng, loạng choạng một hồi rồi ngã phịch xuống ghế.

"Ôi trời! Lão gia lại ngất rồi! Người đâu…"

..._(:з」∠)_...

Trong khi Vi Đoan đang bất tỉnh trong phủ, bên bờ hồ Huyền Vũ, một chiếc thuyền hoa đang nhẹ nhàng lướt sóng, chầm chậm di chuyển.

Đây là một loại thuyền nhỏ tiện nghi được đóng riêng để du ngoạn trên hồ. Bề ngoài tuy không có vẻ gì là hào hoa, xa xỉ, nhưng lại toát lên sự thanh tao.

Thuyền hoa dù có mái che, nhưng không hề tạo cảm giác ngột ngạt. Bởi không chỉ các vách thuyền có cửa sổ, mà ngay cả trên mái cũng có các ô thoáng, vừa cách nhiệt tốt, vừa đảm bảo thông thoáng khí. Vào lúc đầu thu, dù thời tiết chưa hẳn đã mát mẻ, nhưng chỉ cần gió trên hồ thổi qua, màn lụa mỏng nhẹ nhàng lay động, khiến trong thuyền mát mẻ dễ chịu vô cùng.

Bên trong khoang thuyền, cách bài trí tuy không khảm vàng nạm ngọc, nhưng lại vô cùng tinh xảo. Bàn thấp, đệm ngồi, nhìn thoáng qua chẳng có gì nổi bật, nhưng thực chất đều là những món đồ cao cấp. Ngay cả bộ cờ vây đang dở dang trên bàn, quân đen quân trắng cũng đều được chế tác từ ngọc thạch, quý giá vô cùng.

Dù sao thì hiện tại cũng là thời đại Đại Hán, chỉ riêng việc chế tác bộ cờ này thôi đã là một kỳ công, giá trị không nhỏ.

Những món đồ quý giá trong khoang thuyền cứ thế mà bày biện tùy ý, mấy vị tiểu thư ngồi bên cạnh, dựa lưng vào những chiếc gối thêu gấm, vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh, dường như đã quá quen thuộc với những vật phẩm xa hoa này, chẳng buồn để ý đến chúng nữa.

Trên mặt hồ Huyền Vũ, làn gió mát nhẹ thổi qua, phất lên những tấm màn lụa mỏng trong khoang thuyền, cũng như lay động tâm tư của những người ngồi bên trong.

"Không ngờ gió của Ngũ Phương Đạo Tràng lại có thể khuấy động sóng gió ở Tham Luật Viện…" Giọng nói của Chân Mật nhẹ nhàng, mềm mại. Nàng ngồi ở cửa khoang thuyền, ngắm nhìn mặt hồ lấp lánh sóng gợn. Chiếc váy trắng của nàng tung bay trong gió, những sợi tóc đen nhánh lòa xòa bên khuôn mặt mịn màng như ngọc, cũng như đang múa theo làn gió.

Vương Anh nhìn Chân Mật, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ. Mặc dù chuyến đi đến Thái Nguyên lần này đã giúp nàng hiểu thêm nhiều điều về những gia tộc lớn mà trước đây nàng chưa rõ, nhưng vẫn chưa đủ để nàng thực sự nắm bắt và thấu hiểu hết những mưu mô phức tạp.

Mối quan hệ giữa các nhân vật này không hề đơn giản như phép cộng một cộng một bằng hai, mà cũng không thể dùng một khuôn mẫu chung nào để áp dụng.

Đôi khi Vương Anh không khỏi tự hỏi, nếu ngày xưa nàng không nhận tước vị nữ tước, thì liệu cuộc đời nàng có đơn giản hơn không? Có lẽ chỉ sống mãi ở vùng quê, làm một nông phụ, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, chẳng phải lo toan những chuyện đấu đá mưu mô? Nhưng khi suy nghĩ đó thoáng qua, nàng cũng biết rằng mọi thứ đã qua rồi, một khi đã đặt chân lên con đường này, thì chỉ còn cách bước tiếp về phía trước, không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể tiến lên.

"Chân tỷ tỷ, tỷ nói… liệu Vi Viện Chính sẽ gặp rắc rối ư?" Vương Anh nhíu mày, cố gắng hiểu rõ tình thế có phần rối ren này, "Dẫu sao cũng không phải Vi Viện Chính làm sai điều gì…"

Chân Mật khẽ cười, "Con người, ai mà không phạm sai lầm, chuyện đó cũng chẳng có gì lạ… Nhưng một khi đã đứng ra gánh vác, thì không thể sai được nữa. Nếu sai lầm…"

Nàng ngẩng đầu lên, chiếc cằm nhỏ nhắn, gương mặt trong sáng của nàng dưới ánh mặt trời lấp lánh như ngọc bích, "Sai lầm một lần, sẽ khiến người ta mất đi lòng tin. Huống hồ… hắn đã sai không chỉ một lần…"

Nhiều người thường lớn tiếng tuyên bố rằng "mình làm mình chịu", nhưng thực tế từ xưa đến nay, trong nền văn hóa Hoa Hạ chưa bao giờ tồn tại khái niệm "cá nhân độc lập" một cách tuyệt đối. Từ đầu đến cuối đều chỉ có "quốc" và "gia". Vậy nên, dù Vi Khang có nghĩ mình có thể tự lo liệu, nhưng thực tế, hành động của hắn không chỉ ảnh hưởng đến bản thân hắn.

Lúc này, Vương Ương từ trong khoang thuyền bước ra, trên tay bưng một khay đựng rượu và trái cây.

Thấy vậy, Vương Anh liền đứng dậy đón lấy, trong khi Chân Mật vẫn ngồi ung dung, điềm nhiên.

Vương Ương liếc nhìn Chân Mật, "Tỷ ngồi yên được thật đấy…"

Chân Mật mỉm cười, rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp gấp trên chiếc váy trắng, "Đúng vậy, bởi vì ta đang mặc áo trắng, không nên dính vào những chuyện như vậy…"

Ánh mắt Vương Ương khẽ lay động, hừ một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Vương Anh có phần bối rối, nàng cảm giác như hai người vừa nói điều gì đó, nhưng lại giống như chẳng nói gì cả.

"Mấy ngày trước, người của Hữu Văn Ty có đến tìm ta… À, không có gì đâu…" Vương Ương nhẹ nhàng vỗ vai Vương Anh, "Chỉ là mượn ta vài người thôi…"

"Người của tỷ sao?" Vương Anh ngạc nhiên hỏi, "Họ mượn người của tỷ để làm gì vậy?"

"Heh…" Vương Ương cười nhẹ, nâng chén rượu lên uống, nhưng không trả lời ngay lập tức.

Chân Mật cũng không kìm được, bật cười rồi kéo tay Vương Anh nói: "Muội à, muội quan tâm sai chỗ rồi… Đây là một lời cảnh báo đấy…"

"À?" Vương Anh ngẩn người ra.

Vương Ương đặt ly rượu xuống, thở dài: "Đúng vậy, là cảnh báo. Vì những người đó đến từ trước rồi…"

Từ khi Vương Ương đứng vững chân ở Quan Trung và chính thức nhận chức vụ dưới trướng Đại Tư Nông, dù chức vụ không lớn, nhưng ai ai cũng biết nàng là phu nhân của Tảo Chi. Vậy nên, những thuộc hạ cũ từ Sơn Đông nghe danh mà tìm đến. Kết quả, chẳng bao lâu sau, người của Văn Ty đã đến tìm, dù khách sáo mượn người, nhưng giống như Chân Mật nói, đây chính là một lời cảnh cáo ngầm.

"Thực ra, chủ công của chúng ta vẫn là người nhân từ lắm…" Chân Mật cười nói, "Đương nhiên, trước tiên ngươi phải hiểu được ý tứ của ngài ấy… Nếu không hiểu, hoặc cố tình không hiểu, cứ một mực làm theo ý mình… thì sẽ như Vi thị, trước đó chủ công chẳng phải đã ra lệnh rõ ràng rồi sao… ‘Tự kiểm tự tra’, có lẽ sẽ bắt đầu từ Vi viện chính…"

"Tự kiểm tự tra?" Vương Anh ngơ ngác hỏi.

Chân Mật mỉm cười, khẽ gật đầu.

Vương Anh vẫn chưa hiểu rõ, nhưng Vương Ương bên cạnh lại thở dài nói: "Đúng vậy, nếu ta không giao những người đó ra, e rằng ta cũng sẽ phải ‘tự kiểm tự tra’, chỉ sợ tai họa sẽ ập xuống thôi…"

Ánh mắt Chân Mật thoáng lay động: "Chuyện đó chưa đến mức nghiêm trọng, dù sao muội cũng là… cùng lắm thì mất chức thôi, nhưng mà… À, Tân tiểu muội tới rồi…" Chân Mật ngồi thẳng dậy, vẫy tay về phía xa.

Mặc dù lời Chân Mật nói không đầu không cuối, nhưng Vương Ương dường như đã hiểu, hừ một tiếng, vừa vẫy tay chào Tân Hiến Anh vừa nói: "Tỷ định cho nàng ấy, hay ta vào Tham Luật Viện?"

Vương Anh dường như cũng hiểu ra phần nào, chỉ tay vào mình: "Ta vào Tham Luật Viện sao?"

Chân Mật cười đáp: "Đúng vậy, cũng giống như kinh doanh, thương hội có quy tắc của thương hội, quan trường có quy tắc của quan trường. Đến đâu thì phải tuân thủ quy tắc nơi đó… phải không? Có người ngã xuống, có người muốn tiến lên. Vậy thì chúng ta chỉ là nhân cơ hội mà đi thôi… Còn tương lai đi được đến đâu, vẫn phải xem vào muội thôi… Đúng rồi, các muội biết không, Tả tiên nhân đã đến Trường An rồi… Nhìn mà xem, chuyện ở Quan Trung này… chủ công đã sắp xếp cả rồi, các muội thử nghĩ xem, trên đời này còn nơi nào mà chủ công chưa tính tới không? Giờ đây, bất cứ việc gì chúng ta làm đều phải nghiêm túc, đường hoàng… Bởi vì ai biết được xung quanh có tai mắt của Hữu Văn Ty hay không?"

"Cái gì?" Gió mát trên hồ thổi đến, Vương Ương không khỏi khoanh tay ôm lấy mình, cảm thấy có chút lạnh: "May mà…"

Chân Mật gật đầu: "Đúng vậy, may mà…"

Vương Anh chỉ thấy đầu óc rối bời: "Hai tỷ đang nói gì vậy?"

Vương Ương cười khẽ: "Muội cứ để tỷ ấy giải thích, ta đi chuẩn bị thêm đồ ăn nữa…" Nói rồi, Vương Ương quay người trở vào khoang thuyền.

Vì đây là buổi tụ họp riêng tư, ngoài vài người thân tín lo liệu thuyền bè, Chân Mật không sắp xếp thêm tỳ nữ hay gia nhân nào, nên việc chuẩn bị đồ ăn thức uống đều phải tự tay làm.

Chân Mật vẫy tay gọi Vương Anh lại gần, "Đôi khi ta cảm thấy chủ công giống như một… ừm, thợ săn, từ sớm đã bày sẵn bẫy trên núi, chỉ đợi con mồi sa vào thôi… Muội vừa rồi không hiểu chỗ nào? Không hiểu gì hết sao? Haizz… Thế ta nên bắt đầu từ đâu đây?"

Chân Mật ngẩng đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi khẽ nói: "Ừm, nói thế này đi, Phiêu Kỵ đối xử với những người có chức quyền… ặc, cũng không hẳn chỉ là người có chức quyền, mà là những người giữ trọng trách thì yêu cầu cao hơn nhiều so với thường dân. Trong quân đội thì có quân pháp, nhưng giờ đây ngay cả sĩ nông công thương… đúng rồi, cả hương thân địa phương và ngũ phương Thượng Đế giáo cũng phải tuân theo. Muội hiểu rồi chứ? Thường dân thì chỉ bị quản chế, trách nhiệm cũng ít hơn. Nhưng một khi nắm quyền, có thêm quyền lực, thì phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn… không được phép sai lầm, và nếu sai, thì phải chịu sự trừng phạt."

Vương Anh khẽ gật đầu: "Giống như những người ở Thái Nguyên…"

"Đúng vậy." Chân Mật gật đầu đáp, "Nhưng Phiêu Kỵ cũng không phải là người hoàn toàn vô tình, ngài ấy vẫn cho người khác cơ hội… Ví như Vi viện chính… Phiêu Kỵ chẳng phải đã ra lệnh cho Tham Luật Viện tiến hành ‘tự kiểm tự tra’ sao? Có thể đây là một lời cảnh báo cho Vi viện chính… Vì Hữu Văn Ty… muội cũng biết đấy… đến cả tỷ tỷ cùng họ của muội, nhà nàng ta vừa có người đến, Hữu Văn Ty cũng đã biết. Huống chi là dòng dõi Vi thị lừng lẫy như vậy…"

Vương Anh khẽ "ồ" lên rồi chợt nhận ra: "Vậy nên tỷ mới nói đây là cảnh báo cho Vương tỷ tỷ? Nếu thế, tỷ ấy chẳng phải…"

"Ừ." Chân Mật khẽ gật đầu, "Yên tâm đi, Vương tỷ tỷ nhà muội đã cho mượn người rồi, nên không sao cả… Lần sau, ừm, tỷ tỷ nhà muội hiểu rõ điều đó… Vậy nên không phải cứ không biết, không hiểu, hay giả vờ không biết là có thể miễn tội được đâu."

Không phải là tướng quân, nhưng trong nhà lại nuôi dưỡng những tay võ nghệ cao cường, đó là muốn làm gì đây? Dẫu Vương Ương không có ý đồ gì, nhưng người ngoài liệu có nghĩ như vậy không?

"Cho nên, dù sao đi nữa, Vi viện chính chắc chắn không thể giữ được chức vị này…" Chân Mật nhẹ nhàng vuốt lại tóc bị gió thổi tung, "Hiện tại trong Tham Luật Viện, có rất nhiều người đang nhắm tới vị trí của Vi viện chính. Trong số đó có Quách Công Tắc, nhưng Quách Công Tắc lại cần sự ủng hộ của người khác. Do đó, chúng ta có thể cung cấp cho hắn một chút hỗ trợ từ bên ngoài Tham Luật Viện… để đổi lại sự chăm sóc khi muội hoặc Tân muội tiến vào Tham Luật Viện."

Vương Anh gật đầu thở dài: "Giống như khi ta đến Thái Nguyên vậy, nếu không có các tỷ giúp đỡ… Nhưng làm vậy, liệu Phiêu Kỵ có cảm thấy…"

Chân Mật mỉm cười đáp: "Không đâu. Vì… đó chính là làm ăn mà… làm ăn thì có gì sai đâu? À, Tân tiểu muội tới rồi…"

Nàng không nói hết câu, chỉ là hiện tại thì không sao.

Còn tương lai…

Chân Mật bước đến bên thuyền, bám vào mép thuyền chuẩn bị đón Tân Hiến Anh, miệng gọi: "Muội cuối cùng cũng đến rồi… bọn tỷ đợi muội mãi…"

Vương Anh cũng đứng dậy, đi theo nhưng vẫn liếc nhìn Chân Mật, có vẻ như nàng cảm thấy Chân Mật còn chưa nói hết điều gì đó.

Quả thật, Chân Mật chưa nói hết. Dù hiện tại nàng đang liên minh với Vương Anh và các tỷ muội khác, nhưng nàng hiểu rằng liên minh này không thể kéo dài mãi. Khi địa vị của mỗi người ngày càng thăng tiến, nhiều vấn đề sẽ phát sinh, và sự hòa hợp như trước đây sẽ không thể duy trì lâu dài.

Có lẽ đây chính là lý do vì sao Phiêu Kỵ không quá bận tâm khi các nàng cùng nhau kết giao.

Dĩ nhiên, Chân Mật nghĩ còn có một lý do khác, đó là so với Vi thị và những kẻ như Quách Đồ, các nàng vẫn còn khá nhỏ bé. Hoàng đế không muốn thấy thần tử của mình trở nên quá lớn mạnh. Một khi thần tử trở nên quá mạnh, ngày sụp đổ của họ cũng đến gần. Ngược lại, những kẻ yếu hơn lại dễ dàng nhận được sự khoan dung từ bậc đế vương.

Đây chính là Phiêu Kỵ, dường như ngày càng giống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Huy Quốc
13 Tháng tám, 2020 00:29
T tưởng giỏi nhất đổng trác là lý nho
Huy Quốc
13 Tháng tám, 2020 00:29
T đọc đâu thấy từ vinh nào đâu
Trần Hữu Long
13 Tháng tám, 2020 00:22
yêu ma hóa Trư ca là nói ai đấy mọi người?
bellelda
13 Tháng tám, 2020 00:13
Thấy sắp endgame, a Tháo chưa nuốt được 3 thằng con nhà Thiệu thì lấy sức đâu ra. Nhớ hình như Từ Vinh có theo Tiềm mà sao lặn mất tăm. Hay nhớ nhầm truyện. Chứ Từ Vinh mình thấy phải là tướng giỏi nhất của Trác.
Huy Quốc
13 Tháng tám, 2020 00:03
Tào tháo cảm phục vũ dũng của hứa chử, đánh ngang hoặc hơn điển vi 1 xíu, sau đó tào khuyên nhũ hàng, xét về võ thì hứa chử cũng thuộc hàng đầu ở tam quốc, còn vì sao lên lên chức vụ cao thì k nhớ lắm, chỉ nhớ hứa chử lập nhiều công
Nguyễn Đức Kiên
12 Tháng tám, 2020 22:30
ai cho hỏi trong tam quốc diễn nghĩa hứa chử về vs tào tháo như nào mà trở thành hộ vệ được vì vị trí này khá là nhạy cảm.
Huy Quốc
12 Tháng tám, 2020 17:28
Lâu lâu tích 10 chương đọc hay thiệt sự, đúng là con người dù muốn hay ko đều có lòng đố kỵ, trương liêu kỳ này thua 1 phần vì hhđ cx ko phải dạng vừa, 1 phần vì đố kỳ, hy vọng sau cái chết của trương thần thì có thể làm tl tỉnh ra, mà nói tới liều ăn nhiều thì chắc trong truyện nguỵ diên làm chùm, thánh may mắn, chúa liều lĩnh, cược toàn từ hoà đến thắng, mà sao trong truyện này thấy hhu ngu ngu bóp bóp sao á, a tháo mà biết bóp mất 1 đại tướng hứa chử chắc tức ói máu quá, mà hứa chử nhiều khi chạy xong qua ngô lại mệt
Nhu Phong
12 Tháng tám, 2020 15:37
Hôm nay tạm ko úp chương bên này nhé. Bên Triệu thị Hổ tử đang đánh trận hay nên mình đọc, edit và úp bên đó. Mong anh em qua cổ vũ, ủng hộ và quỳ cầu đề cử.... Hahaha
lordi1102
12 Tháng tám, 2020 12:52
có, bác đăng chậm phút nào thì app lại thêm lượt click. tối qua cứ vào phút lại vào xem bác đăng chương mới chưa.
xuongxuong
12 Tháng tám, 2020 12:45
Nhiều người không chết lúc khó khăn, mà chết lúc sắp cận kề chiến thắng. Tăng tốc độ, giảm đà chạy, chào người hâm mộ, sa chân hố ga... âu cũng là thường tình vậy.
acmakeke
12 Tháng tám, 2020 11:27
Hửa Chử sắp về đội Tiềm rồi, chạy không thoát :))
acmakeke
12 Tháng tám, 2020 11:26
Vụ cu Tiềm không thủy chiến đã nói bóng gió lúc đánh đất Thục rồi, cơ bản mấy chương trước đã sắp sẵn Can Ninh bị mấy con hàng Kinh Châu hố nên dễ anh Cam về đội anh Tiềm lắm. Nói đến tướng Thủy Sư thì 10 truyện TQ có 9 truyện Cam Ninh về với main. Cơ bản con hàng Cam Ninh này muốn tuyển là tuyển đc ngay, không phải sĩ tộc nên làm gì cũng dễ. =]]
binto1123
12 Tháng tám, 2020 10:40
chương 354 tác giả cũng khóc với cái truyền thống nhận giặc làm cha của dân tộc :v
trieuvan84
12 Tháng tám, 2020 10:08
ở đất bắc phi ngựa nhiều nên ở sông ngòi lộ ra điểm yếu dòy :v
Nhu Phong
12 Tháng tám, 2020 09:52
Có lẽ câu "Trì trung cầu chính" ý nói: Mọi việc khi đã nắm chắc trong tay thì nên đường đường chính chính hành sự, như phong cách của Phí Tiền là dùng Dương mưu ấy. Không nên dùng kỳ binh, đi đường hiểm để rồi không chuyện ngoài dự tính...
trieuvan84
12 Tháng tám, 2020 09:46
ý của con tác qua lời Phí Tiền có nghĩa là làm gì cũng phải quang minh, làm cho người khác thấy là hố thì cũng phải nhảy, chứ đừng ra làm ẩu mà hư chuyện. Ý thứ 2 khuyên Trương Liêu làm việc nên nhìn lợi ích chung mà đừng hiềm lợi ích cá nhân rồi nhảy bước nên hỏng chuyện, qua sự việc cần phải rút ra bài học, rút không rút thì mặc kệ cưng, chuyện của cưng về viết báo cáo rồi nộp Quân ủy, à nhầm, Giảng võ đường để các tướng lĩnh về sau noi đó mà làm gương, thảo luận đứa chơi dại lấy kỵ binh vượt sông mà đánh với bộ binh đã dàn sẵn quân trận. Cuối cùng cũng là tìm ra được nhược điểm của Phí Tiền: Thủy sư hầu như chưa có nạp tiền mua cây kỹ thuật thủy chiến :v
thuyuy12
12 Tháng tám, 2020 09:11
hứa chử đợt này theo tiềm rồi
Nhu Phong
12 Tháng tám, 2020 08:32
Game này hình như Hứa Chử chưa đi đâu cả. Chỉ có anh Hứa Chử đi lên Trường An đầu Phí Tiền thôi. Lúc đó Phí Tiền còn tiếc rẻ mà.
Augustinous
12 Tháng tám, 2020 00:33
Nhầm Vợ Trương Tể, không phải Trương Mạc
Augustinous
12 Tháng tám, 2020 00:31
Anh Hứa Chử đã ở dưới trướng Tiềm ca rồi, giờ Chử cũng tới nốt!
Augustinous
12 Tháng tám, 2020 00:29
@Nhu Phong: Trì trung cầu chính là Tay nắm quyền hành thì làm việc phải đàng hoàng, quang minh chính đại. Chứ không phải kiểu Hạ Hầu Uyên “tay giơ hơi cao”, “dùng khuỷu tay đỡ người tự nhiên chảy máu mũi” Còn vụ tẩu tử là vụ Tháo ngủ với vợ Trương Mạc, nên bị phản kích dù Tháo được Điển Vi cứu nhưng lại khiến Tào Ngang chết. Trong truyện do có Tiềm ca nên vụ đấy ko xẩy ra, còn T.Ngang chết vì bị ám sát ở Hứa huyện.
Nguyễn Đức Kiên
12 Tháng tám, 2020 00:19
ai nhớ hứa chử về với tào tháo như nào ko. sao giờ vẫn còn ở hứa gia bảo nhỉ. mà khéo tiềm lui quân. có lẽ yêu sách cho lưu hiệp đi trường an 1 lần rồi lại điện hạ muốn đi đâu thì tùy.
Nguyễn Minh Anh
12 Tháng tám, 2020 00:03
Hứa Chử sau khi xin gia nhập sẽ phải leo dần lên từ cấp thấp, nếu có sẵn bộ khúc (tráng đinh nhà họ Hứa) thì có thể xuất phát cao một chút thôi. Mà dù không xét đến quy tắc này thì việc cho Hứa Chử chức hộ vệ cũng rất vô nghĩa, ai dám bảo đây không phải khổ nhục kế.
Nguyễn Minh Anh
12 Tháng tám, 2020 00:00
có hộ vệ lâu năm bỏ không dùng, cấp chức vị quan trọng này cho 1 người mới xin gia nhập, làm lãnh đạo không phải làm như vậy.
songoku919
11 Tháng tám, 2020 23:47
khả năng là Hoàng Húc vẫn làm hộ vệ. còn Hứa Chử làm tướng bên ngoài. 3 quốc diễn nghĩa viết hứa chứ hữu dũng vô mưu. nhưng nên nhớ ông là 1 trong những tướng chết già thời tào ngụy tấn. mà võ nghệ Hứa Chử thì thôi rồi. hổ si
BÌNH LUẬN FACEBOOK