• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng tối của màn đêm, giữa căn phòng gỗ đã mục nát phần lớn, một cậu bé đang chăm chú làm công việc của mình.

Nó cẩn thận dùng một que gỗ tách ra gân của một loại lá cây hình lục giác màu tím than. Sau đó cẩn trọng dùng đôi tay đã được bao bọc bởi một tấm vải nhỏ cầm lên, và cho gân lá loài cây này vào một vò rượu.

“Phốc…”

Khi vừa tiếp xúc với bờ mặt rượu, thứ gân lá này phừng cháy dữ dội, bốc lên ngọn lửa màu tím xinh đẹp và có cảm giác ma quái.

“Hặc… Hặc… Hặc…”

Vừa cháy, nó lại vừa phát ra âm thanh ghê rợn. Âm thanh đủ làm những kẻ nhát gan nhụt chí quay đầu bỏ chạy. Và ở trong đêm tối, ở giữa một căn phòng leo lét ánh đèn càng khiến người yếu tim bị dọa chết khiếp.

Và khi nó dùng tất cả tiềm năng mà bùng cháy dữ dội lần cuối, nó lại phát ra âm thanh ai oán.

“Óa á… Óa á…”

Cậu bé không hề rời mắt khỏi vò rượu, cậu ta dường như không biết sợ là gì, cậu vẫn cứ chăm chăm đắm chìm trong sự ma quỷ ấy. Đợi đến khi gân lá biến hóa, và hóa thành một làn khói xanh thẫm có hình một khuôn mặt quỷ, cậu bỗng cười gằn.

Tay trái lấy tốc độ tên bắn chụp thẳng tới, ở giữa đường đi, các ngón tay xòe ra, cả bàn tay hóa trảo.

“Phốc…”

“Xèo…”

Nhìn tấm vải trên bàn tay trái vẫn một màu trắng, cậu bé giật mình thốt lên trong nghi ngờ:

- Hụt?

“Hắc… Hắc… Khặc… Óa á… Óa á…” – Một âm thanh ở bên trái vọng lại.

- Khốn khiếp.

Cậu tức giận gầm nhỏ một tiếng. Khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, hai mắt cậu lóe lên, lần này cả thân hình của cậu lướt tới vị trí của làn khói xanh ma quái ấy. Hai tay mở rộng hết cỡ ra hai bên, bàn tay úp xuống. Một giây sau, hai tay được kéo vào, hai bàn tay cọ xát, lòng bàn tay đối mặt nhau, tay trái nằm dưới, tay phải nằm trên.

Hai bàn tay đang đặt vắt ngang trước ngực bỗng được đưa lên trước mặt. Và rồi cả hai lòng bàn tay quay hết một vòng tròn. Lúc này đây, tay phải lại nằm ở ngoài.

“Xoẹt…”

Khi tới gần làn khói, hai tay tách ra, từ khuỷu tay đến ngón tay của tay trái dựng đứng, còn từ khuỷu tay đến ngón tay của tay phải lại nằm ngang. Trong nháy mắt, các ngón tay đang ép sát vào sau lại chuyển biến. Ngón cái gập vào trong khi bốn ngón kia lại xòe ra, trông cực kỳ kỳ cục.

Ngay lúc xòe ra, trong 8 khe hở giữa các ngón tay, một thứ chất lỏng màu đen bắn thẳng vào làn khói xanh.

Làn khói ở chính giữa nhận lấy sự giáp công từ hai mặt.

“Xèo… Xèo… Xèo…”

Cả làn khói mặt quỷ đột nhiên vặn vẹo, khuôn mặt quỷ đó trở nên dữ tợn như đang chịu sự thống khổ. Nó phát ra từng tiếng kêu rên chói tai.

“A… Á… Á…”

Tiếp theo đó, nó như đã mất hết sức lực mà chầm chậm rơi xuống.

- Ngay lúc này!

Cậu bé hét lên một tiếng, đồng thời cậu đứng tại chỗ, tay phải chộp về vò rượu nằm trên bàn.

Ở khoảng cách 3 mét, vò rượu bỗng dưng bay lên khỏi mặt bàn, lao nhanh về hướng bàn tay phải của cậu.

Cách không cầm vật!

Cậu cầm lấy vò rượu, đưa nó hứng lấy làn khói.

“Phốc…”

- Ta hận… Ta hận…

Trước khi chìm vào vò rượu, làn khói mở miệng nói tiếng người.

“Két…”

Âm thanh nhức răng vang lên. Và khi làn khói chìm cả vào rượu, một mùi vị thơm ngát xen lẫn vị đăng đắng của rượu gạo bốc lên.

Ngửi được mùi thơm, thân thể cậu bé không khỏi loạng choạng như muốn ngã. Song cậu bé phản ứng rất nhanh, hai chân đạp nhẹ vào mặt sàn nhà, vững vàng đứng thẳng. Cùng lúc một tấm vải đỏ không biết từ đâu nằm trong tay trái cậu, cậu chụp lên vò rượu, niêm phong lại cả vò.

Làm xong đến đây, cầm vò rượu, cậu bé thổn thức:

- Cuối cùng cũng đã xong. Bây giờ chỉ còn chờ gió đông.

Cậu bé đó chính là “hắn”. Mà những thứ “hắn” vừa làm chính là các bước điều chế một loại chất lỏng. Chất lỏng này coi như thuốc cũng được mà xem như thứ vớ vẩn cũng xong. Tác dụng của nó chỉ có một, đó là hấp dẫn một loại pokemon đặc biệt.

Chính vì các bước điều chế đầy bí ẩn lại tràn đầy quỷ dị nên đến giờ vẫn chưa ai có thể chế ra. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của hôm nay, vào ngày mai chắc hẳn là sẽ có một người có thể chế ra. Xong thật đáng tiếc cho kẻ đó, “hắn” đã đi trước một bước, “hắn” sẽ bắt được pokemon ấy trước kẻ đó và cái kẻ xui xẻo kia chỉ có thể lãng phí tiền bạc mà chẳng được gì.

Vâng, “hắn” đến nơi này với hai mục đích chính.

Thứ nhất, cướp lấy trứng Butterfree loại Tướng cấp. Hiển nhiên nếu quả trứng ấy rơi vào tay những kẻ có thực lực mạnh mẽ thì “hắn” không ngu đi tìm chết. Kẻ bị cướp chính là người phục vụ ở quán rượu Ocean, kẻ mà khi “hắn” tới quán rượu Ocean, gã đã bị lão Perli đuổi cổ.

Theo kịch bản phát triển của thế giới này, nếu không có sự can thiệp của “hắn”, kẻ đó đã trộm được lọ thuốc tiến hóa Butterfree, và một lần tình cờ, gã đó lại trộm được một quả trứng Butterfree loại Tướng cấp hiếm có từ khu rừng Alyta. Và đến vài năm sau, gã ta là một nhà huấn luyện pokemon nổi tiếng. Trong những năm sau ấy, gã ta được mệnh danh là nhà huấn luyện trẻ tuổi có tiềm năng thứ hai của nhân loại.

Đáng thương thay “hắn” là biến cố cho nên vận mệnh của kẻ đó đã bị “hắn” hủy diệt từ bước đầu.

Thứ hai chính là vì một con pokemon đặc biệt loại Tướng cấp. Buồn cười nhất là con pokemon này sinh sống ở ngay tại ngôi làng Ylrez mà không ai phát hiện. Đầu tiên là bởi vì nó xuất quỷ nhập thần, nó có những kĩ năng cần thiết để lẩn trốn con người, nó lại có dáng vẻ bình thường chả gây chú ý. Tiếp theo là do không có bao nhiêu nhà huấn luyện pokemon có thực lực vượt qua nó du lịch tới đây. Dĩ nhiên một ngôi làng nhỏ kế bên một khu rừng cũng chả mấy hấp dẫn so với những vùng đất gần kề cấm địa.

Dù bởi những lý do nào đó “hắn” không hề biết, mà ở vùng này xuất hiện 2 con pokemon loại Tướng cấp. Và vì thế mà 2 con người trẻ tuổi có cơ hội vươn mình thay đổi số phận. Song nếu “hắn” đã biết, thì hai kẻ kia chỉ có thể thất vọng mà khóc ròng trong sầu khổ.

Việc này không thể trách “hắn”. Có trách thì trách ông trời.

Dưới ánh trăng mờ ảo, “hắn” nép cả thân mình vào một chiếc thùng nhỏ, bàn tay nắm chặt quả pokemon vừa mua.

Qua một cái lỗ nhỏ trên thân thùng, vài ánh sáng nhạt nhòa chiếu vào bên trong, tôn lên vẻ lộng lẫy của quả pokemon. Những sắc màu vàng và cam đan xen tỏa sáng trên quả pokemon ấy. Tất nhiên đây không phải là một quả pokemon bình thường ở vỉa hè của tầng lớp bình dân, đây là một quả pokemon thế hệ V3 của Tử tộc, thứ hàng không bán trên thị trường, nó chính là một trong những thứ “hắn” mua được từ quán rượu AZN Club.

Với niềm kiêu ngạo bất bại trên không trung, Tử tộc cũng không quá đắm chìm vào đó, mà liên tục tìm cách cải thiện. Và bởi thế, để cho tốc độ tăng cao, họ không ngừng tìm cách cắt giảm trọng lượng tất cả đồ vật mang trên cơ thể, cả ba lô, túi tiền và cả những quả pokemon. Đồ của Tử tộc chính là có đặc trưng nhẹ và bền.

Dẫu thế vấn đề bền không phải là đặc điểm riêng của những quả pokemon xuất phát từ Tử tộc mà là điểm chung của tất cả các quả pokemon. Khi bị đánh bại, pokemon thường không chết ngay mà còn vài hơi thở yếu ớt, khi tình trạng của chúng xấu như thế, những quả pokemon được cải biến qua nhiều thế hệ sẽ tự động kéo chúng trở vào để đảm bảo mạng sống của chúng.

Thế nhưng nếu quả pokemon đó bị ngoại lực làm vỡ, pokemon trong đó sẽ chết. Vì thế, để tránh tình trạng tồi tệ ấy phát sinh, các tộc đều cố gắng cải thiện độ bền của những quả pokemon. Cho đến nay, dù bị ba chục quả bom oanh tạc liên tục thì quả pokemon tốt nhất hiện nay vẫn không sứt mẻ gì cả.

Ngoài ra, để tránh bị kẻ khác đánh cắp trong tình huống nhà huấn luyện không hề hay biết, những quả pokemon tiên tiến còn được tích hợp với bộ báo động đặc thù, thậm chí còn có những quả pokemon chỉ mở khi có đúng dấu vân tay của nhà huấn luyện.

Trong đêm khuya lạnh giá, khi sương rơi thấm đẫm lá cây, khi mọi người đã yên giấc ngủ, tại một cánh đồng, một vò rượu liên tục phun trào những hương thơm nứt mũi.

Theo thời gian, mùi thơm lan tràn ra xung quanh.

“Xoạt…”

Một tiếng vang đột nhiên xuất hiện từ phía trước thu hút sự chú ý của “hắn”.

Và khi nhìn thấy kẻ gây ra tiếng động, “hắn” không hề bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK