Cường Tử không để cho Chu Bách Tước đưa hắn đi mà hắn tự mình đi bộ đến cổng trường Đại học Cát Lâm. Từ Húc Nhật Nhất Phẩm đi bộ đến Đại học Cát Lâm mất hơn hai tiếng đồng hồ, đi với tốc độ không nhanh không chậm. Cường Tử muốn nhìn phong cảnh, con người hai bên đường. Nhân tiện tìm một quán ăn sáng, hắn chú ý sửa lại ngoại hình của mình sau đó đi thẳng về phía cổng chính.
Cổng chính của Đại học Cát Lâm cũng không rộng lắm chỉ rộng hơn cổng lớn của đại học Phúc Đán ở Thượng Hải một chút. Cường Tử đứng ở cổng nhìn xung quanh một vòng, hắn thực sự giống như một thiếu niên ngây thơ, mang theo gương mặt ngơ ngác khi sắp bước vào cổng trường đại học. Những sinh viên đi qua đều ghé mắt quan sát người thanh niên có mái tóc dài quái dị này. Vẻ mặt của Cường Tử nghiêm túc và câu nệ dễ dàng làm cho hắn như một đứa trẻ thật thà.
Có hai sinh viên còn cố ý đến hỏi hắn có phải là tân sinh viên hay không, Cường Tử gật đầu, sau đó lại mời mỗi người một điếu thuốc Trung Hoa. Hai sinh viên kia được Cường Tử gọi là “tiền bối”, hai năm sinh vẻ mặt như hoa mùa xuân nở hết sức vui vẻ hận là không thể nói hết tất cả cảnh tượng bên trong trường cho Cường Tử biết. Hai người vốn định kéo Cường Tử đến chỗ đăng ký nhập học của tân sinh viên, nhưng Cường Tử sau khi phát hiện có người quen đã khéo léo từ chối.
Thực ra hắn lôi kéo làm quen với hai người cũng là muốn đi đường tắt đến chỗ đăng ký giành cho sinh viên mới, kết quả gặp người quen đã làm uống phí hai điếu thuốc Trung Hoa khiến cho trong lòng Cường Tử đau đớn nát ruột nát gan. Hắn còn phải khách sáo nói lời cảm ơn liên tục với hai vị tiền bối nhiệt tình này.
Ba cô gái xếp thành một hàng ngang vừa cười vừa nói đi về phía cổng trường, trong tay mỗi người đều ôm một chồng sách giáo khoa, thỉnh thoảng lại trò truyện gì đó. Cô gái đi phía bên phải có bím tóc đuôi ngựa, trên mặt có mấy nốt tàn nhang, tướng mạo thanh mảnh, mặc quần jean, áo thể thao. Quần áo không phải là đẹp nhưng khiến cho người nhìn cảm giác rất thoải mái.
Cô gái bên phải lại để mái tóc dài, cũng không cột lên mà để tóc bay tự nhiên sau gót. Trong ba người cô gái đi giữa là cao nhất, khoảng tầm một thước bảy mang một đôi giày cao gót, cô gái này mà đứng bên cạnh Cường Tử cao một thước tám cũng không rơi vào thế yếu. Cô gái có vóc dáng cao luôn có một sự kiêu ngạo nếu còn có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì quả thực là hại nước hại dân. May thay cô gái này cao nhưng tướng mạo chỉ bình thường.
Cô gái đi ở giữa kia chính là người quen của Cường Tử, nói là người quen chứ thật ra chỉ mới gặp mặt một lần, còn là nhìn qua internetcame nói chuyện. Cường Tử có ấn tượng rất sâu đậm với cô gái này. Đây chính là cô gái tự xưng là hoa hậu đứng đầu tất cả các ngành của Đại học Cát Lâm.
Mặc một chiếc quần jean, đi đôi hài thấp, mặc chiếc áo có kiểu dáng rất đặc biệt, cổ áo có hoa văn làm tôn lên nàn da trắng nõn kèm theo khuôn mặt hồng hào thanh tú thoát tục. Chiều cao của cô gái chừng một thước sáu lăm, mặc dù đứng bên cạnh cô bạn một thước bảy kia nhìn cô rất thấp nhưng nếu so về dáng người thì dáng cô vẫn cân đối hơn.
Cô gái cao một thước bảy kia dù là cao gầy nhưng rõ ràng tỉ lệ vòng eo và vòng mông không cân đối. Vòng eo và vòng mông của cô cùng một số đo, điều này khiến cho Cáp Mô ngày đêm mong mỏi đối với phụ nữ eo nhỏ mông to cảm thấy hứng thú, riêng Cường Tử ngay lập tức đánh bay đi không thèm nhìn đến. Cả vóc dáng và khuôn mặt đều nhìn không đẹp bằng mấy bé gái.
Cô gái đi giữa khi nói chuyện với Cường Tự tự xưng là mỹ nữ trong hai trăm nữ sinh của Đại học Cát Lâm có tên là Mộc Vãn Đình, cô tự nói ra thành tích học tập cũng giống như hình dáng của cô luôn được người khác yêu mến,bởi vì thành tích của cô không tạo thành sự uy hiếp với bất cứ người nào.
Dùng hai kẹp tóc kẹp gọn lại sau đầu, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái của cô khiến Cường Tử nhớ đến cô gái dẫn chương trình vui vẻ của đài truyền hình Trung ương. Cường Tử nhìn kỹ lại một chút, hai người quả thực có vài điểm giống nhau. Cường Tử giả vờ thật thà, hiền lành nhưng thực ra là đang tìm kiếm mỹ nữ, nhìn suốt buổi sáng mới cuối cùng cũng có một mỹ nhân khiến trước mặt hắn tỏa sáng.
Cô gái lùn bên cạnh Mộc Vãn Đình cười nói đi lên phía trước, vừa đi đến cổng trường thì bỗng dừng bước. Bởi vì cô có cảm giác dương như có đôi mắt của một tên trộm đang nhìn mình, không ngừng nhìn vào cái mông của mình, không kiêng nể gì dường như muốn cởi cả khóa quần của mình xuống.
Mộc Vãn Đình căm tức, lúc nãy đi qua cô đúng là cô đã nhìn thấy một dáng người và tướng mạo cũng có thể coi là đẹp trai đứng ở cổng trường đang nhìn đông, ngó tây. Dù chỉ nhìn lướt qua, cảm giác hình như đã từng quen biết khiến cô tò mò, dù sao sân trường đại học cũng là nơi tập trung gia súc nhiều như lông trâu.
Theo đó Mộc Vãn Đình hung hưng trợn mắt nhìn lại ánh mắt không kiêng nể gì kia,, rồi cô lại nhìn thấy cái miệng cười mà như không phải cười chỉ là nhếch môi, kèm theo một khuôn mặt tuấn tú.
- Đợ mấy tháng cũng không thấy nữ hiệp cô vào cửa nhà tôi lấy cái đầu trên cô tôi đi, tôi đành phải mặt dầy đến cửa tìm. Nhưng qua mấy tháng không gặp thực sự rất nhớ cô.Tôi mới phát hiện ra cô mặc đồ như vật còn xinh đẹp hơn không mặc đấy.
Cuối cùng Cường Tử cũng có một câu khen ngợi từ tận đáy lòng.
Lần trước hắn và Mộc Vãn Đình nói chuyện phiếm gan hắn khá lớn rõ ràng là vừa mới xuất dục nhìn một tấm chăn bông là đã bắt sóng. Một cái nồi hơi hay một hồng nhan làm chúng sinh điên đảo cũng khiến Cường Tử chảy máu mũi, khắc sâu ấn tượng.
- Là cậu! nói một lần nữa xem?
Bởi vì cái đầu tóc bạc của Cường Tử quả thực có chút chói mắt cho nên Mộc Vãn Đình nhận ra Cường Tử đã nghiên răng nói.
Cảm giác thấy câu nói cuối cùng kia của Cường Tử khiến cho hai cô gái đi cùng mình có chút kinh hãi, Mộc Vãn Đình hận là không thể cắt thứ dưới háng của con bê này.
Cường Tử cười trong lòng tự nhủ “ tôi mà nói lại một lần nữ thì tôi là chày gỗ rồi”. Hắn giơ tay ra vẻ hào phóng nói:
- Một ngày không gặp tựa cả ba thu, tôi đến tìm cô để nhận chết đây!
- Vậy cậu chết đi!
Mộc Vãn Đình định đá mạnh vào háng Cường Tử nhưng chỉ tiếc rằng đối thủ trước mặt cô đã tinh thông chiêu này. Cường Tử thấy bả vai cô lắc lư là đã dự liệu được mục tiêu của đối phương là bảo bối dưới háng mình, cho nên hắn đã né được.
Chộp lấy tay Mộc Vãn Đình, Cường Tử không tự chủ được nhéo lên hai bàn chân mềm mại của đối phương. Dù thoạt nhìn không để lại dấu vết gì, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng bị ai vô lễ như vậy.
- A !cậu dám sờ tôi!
Mộc Vãn Đình sau khi kêu lên đã hối hận.
Trong nháy mắt các học sinh có mặt ở cổng trường Đại học Cát Lâm đã bị tiếng kêu này làm cho hoảng sợ, sờ… Từ ngữ mờ ám quá. Hai cô gái đi cũng Mộc Vãn Đình nhìn thấy vậy không biết chuyện gì nhưng cũng vội vàng cứu Mộc Vãn Đình ra. Cường Tử vẻ mặt như người bị hại nhìn mọi người xung quanh.
- Các bạn thân yêu đừng làm oạn, tôi sai rồi được chưa? Chúng ta quay về được chưa, những ngày này không gặp cô trong lòng tôi tan nát.
Cường Tử vẻ mặt đau khổ vẫn chưa trả lời câu nói của Mộc Vãn Đình.
Luận về hành động, Cường Tử có sự tự tin.
Lần trước ở Thị Tần Mộc Vãn Đình chiếm ưu thế tuyệt đối, bây giờ trực diện Cường Tử mới biết được mình yếu thế cỡ nào, cảm giác bị người khác đùa giỡn khiến cô phát điên. Vốn tưởng rằng người đàn ông trước mặt mình sẽ mãi không giở trò xấu, nhưng bây giờ trước mắt mọi người rốt cuộc hắn cũng đã lật thuyền trong mương.
- Đồ lưu manh!
Mộc Vãn Đình hô lên.
Hai cô bạn của cô nhìn nhau không biết phải làm sao, mặc dù chưa từng nghe Mộc Vãn Đình nói có bạn trai nhưng vẻ mặt của Cường Tử cũng khiến họ nghi ngờ.
- Em yêu, đừng làm ồn đừng nóng giận được không?
Cường Tử vừa thở dài, vừa năn nỉ, thực sự như một gã đàn ông muốn vợ mình hồi tâm chuyển ý. Người ra vào trước cổng Đại học ngày càng nhiều, ở trong nước có gì lạ thì đều không thiếu người xem, nhất là những thứ liên quan đến tình yêu chắc chắn đều có xu thế bùng nổ ngay trước mắt.
- Ngươi…
Mộc Vãn Đình hoảng hồn nhìn mọi người vây xung quanh, rốt cuộc cô cũng đã ý thức được mình đang bất lợi. Vốn dĩ ở Đại học Cát Lâm cô cũng có chút danh tiếng, cô chưa từng luống cuống chân tay với đàn ông. Cô là người mạnh mẽ, đa số nam sinh thường ngày đều bị cô làm cho luống cuống chân tay.
- Em yêu, những ngày không gặp em, một mình đắp chăn khiến anh lạnh tái tê. Anh thề lần sau cùng em đi dạo phố sẽ không kêu mệt nữa, em có đồng ý tha thứ cho anh không?
Cảm giác Cường Tử bắt đầu lấn thêm bước nữa, hắn dùng ánh mắt vô tội nhìn mọi người xung quanh, tranh thủ nhìn cả hai cô bạn của Mộc Vãn Đình để tìm sự đồng tình của mọi người ở nơi này. Nhất là những cô gái đang vây quanh, thái độ tha thiết, đau thương của Cường Tử như vậy đều được mọi người thông cảm.
- Này, anh ta thành khẩn như vậy, cô cũng nên tha cho anh ta chứ. Không phải chuyện gì lớn, tôi còn tưởng anh ta bắt cá hai tay chứ?
Một nam sinh lắc lắc đầu hô lên.
Cường Tử dùng ánh mắt cảm động nhìn nam sinh kia, còn anh ta thì lại nhìn hắn gật gật đầu có ý bảo “Không phải sợ”.
- Thật là, không phải chỉ là đi dạo phố kêu mệt thôi ư? Làm gì đến mức chia tay?
Một cô gái nói thầm, rõ ràng cũng đã bị hành động của Cường Tử lừa.
Mộc Vãn Đình tức đến mức môi run lên, sắc mặt hồng biến thành trắng bệch rồi lại hồng. Bị mọi người chỉ trích tầm xàm ba láp, chẳng đâu vào đâu, đến ngay cả hai cô bạn tốt của mình rõ ràng lập trường cũng không kiên định. Điều này khiến cho Mộc Vãn Đình càng tức giận muốn nổ não, cô hận là không thể nhào đến cắn chết Cường Tử.
Bỗng nhìn thấy Mộc Vãn Đình từ sự tức giận chuyển thành oan uổng, mắt nàng ngấn lệ suýt khóc.
- Sao mà em trách anh được, anh biết là em quá quan tâm anh mà.
Mộc Vãn Đình thảm thiết nói.
Sau đó mọi người đang xem líu lưỡi, cô nhào tới ôm lấy Cường Tử. Cường Tử tiến thoái lưỡng nan, giang hai tay ra ôm Mộc Vãn Đình vào lòng, nhưng người vừa vào vòng tay thì Cường Tử đã có một dự cảm xấu.
Mộc Vãn Đình nhào vào trong lòng Cường Tử, mọi người còn chưa kịp vỗ tay chúc mừng thì cô đã bí mật đánh một cú vào bụng Cường Tử, sau đó huých đầu gối vào háng Cường Tử.